12

Nhiều năm sau, Tiểu Vũ vẫn sẽ cùng Lão già điên đón tết, hai người ngồi cùng một bàn, lại chỉ nhớ đến cái đêm ba mươi năm 1980 ấy.

Simon nấu một bàn đầy đồ ăn, mấy miếng thịt kho tàu bị đẩy tới đẩy lui qua hai cái bát của Simon và Kẻ Điên, cuối cùng Tiểu Vũ chịu không nổi bèn gõ gõ cái bát không của chính mình.

- Hai người làm cái gì trước mặt tôi đấy? Không ăn đưa tôi, ăn giùm cho!

Kẻ Điên tay vừa nhét miếng thịt vào miệng Simon rồi hất cằm dương dương tự đắc với Tiểu Vũ.

- Khônggggggggggg.

Tiểu Vũ liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu lùa bát mì nước không trắng hếu vào trong miệng. (Có comcho nữa đó anh, hỏng thiếu thốn gì đâu nha)

Bên ngoài pháo nổ ngập trời, Kẻ Điên nghe thấy náo nhiệt liền muốn kéo Simon xuống lầu chơi, Simon lại nhất quyết không chịu, bắt hắn ăn hết mấy cái sủi cảo trong bát.

Sủi cảo là nói cho cao sang, chẳng qua chỉ là cải thảo trộn với chút dầu, Kẻ Điên cắn đến cái thứ ba, a một tiếng, hóa ra là cắn được một đồng xu, là bọc trong nhân bánh, bên ngoài nhìn không ra.

Simon bên cạnh ra vẻ hâm mộ.

- Oa, bị anh ăn mất rồi, chỉ có cái này có đồng xu, chắc chắn năm sau sẽ suôn sẻ, bội thu, tiền vô như nước, đại cát đại lợi, rước được người đẹp dìa nhà.

Kẻ Điên phì cười.

- Thật? Sẽ phát tài sao, thế tiện cho em rồi, đế lúc đó về ở với đại gia ta…ở nhà lớn.

Bọn trẻ trong thôn tháo cỗ pháo thành mấy giây pháo nhỏ. Kẻ Điên đổi hai viên kẹo Thỏ trắng to đổi lấy một nắm pháo rồi đưa cho Simon. Simon nhìn chằm chằm vào tay Kẻ Điên đang quẹt diêm, hắn nhìn vào mắt Simon, cuối cùng chỉ rít một hơi thuốc, sau đó chẹp một tiếng rồi đưa cho Simon. 

Pháo nhỏ bị tháo chỉ có thể vang lên một lần, nhưng Kẻ Điên và Simon vẫn chuẩn bị đầy đủ. Kẻ Điên đã sớm che đầu, Simon thủ thế sẵn, tàn thuốc vừa đụng vào kíp nổ liền che ngay tai lại.

Mấy nhóc bên cạnh chỉ tay cười khúc khích

- Các ca ca lớn thế này rồi còn sợ pháo.

Kẻ Điên làm mặt xấu với nó

- Đúng đúng, không to gan bằng em.

Chơi đến cuối cùng, Simon đốt cả một dây pháo, giấy gói đỏ bay tán lạng, khói làm Kẻ Điên ho khan mấy tiếng, vùi đầu vào áo khoác Simon, tựa vào ngực hắn.

- Chơi vui không!

Simon cúi đầu xuống, thấy Kẻ Điên đang cười toe toét, hắn cũng ngẩng đầu

- Chơi vui.

Người ta nói rằng tiếng pháo càng dài thì năm mới càng sung túc, nên ngày đó, người trong tòa nhà đều rạo rực vì tiếng pháo.

Họ nói chuyện giữa thanh âm pháo nổ ngập trời, tựa vào lồng ngực, thông qua xương cốt, nghe thấy tiếng của đối phương, chỉ có thể nghe tiếng của đối phương…

Lúc quay về, Tiểu Vũ đang nhìn chằm chằm vào câu đối tết trước cửa nhà họ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Kẻ Điên để Simon vào trước, hắn cùng Tiểu Vũ dựa lên lan can. Tiểu Vũ sờ sờ túi rồi lấy ra bao thuốc, mở ra đưa cho hắn, hắn lại không lấy, lắc đầu rồi nói bỏ rồi. Tiểu Vũ ngập ngừng một chút, rồi đóng nắp lại cất đi.

Tiểu Vũ nói chuyện không nghe ra được cảm xúc gì, chỉ đơn thuần hỏi Kẻ Điên.

- Năm đó bố mày viết gì?

Kẻ Điên quay đầu nhìn.

- Chính là hai câu này.

Năm đầu tiên hủy bỏ Tết Âm Lịch, lúc đó Kẻ Điên còn chưa hiểu chuyện, lúc đó của cải cũng chẳng có gì, trẻ con chỉ biết trông chờ đến Tết.

Kẻ Điên thích nhất là nhìn phụ thân cầm bút viết chữ, cũng như mẫu thân, ông là thành phần nông thôn có học thức, viết chữ cũng rất đẹp, Tết nào nhà cũng đông nghịt người đến xin chữ, xin mấy câu đối. 

Năm đó từ khi vào đông Kẻ Điên đã bắt đầu mong chờ, chờ mãi, chờ mãi… chỉ đổi được một bát cháo Tịch Bát*, hắn hỏi mẫu thân năm nay Tết đến muộn thế sao. Bà ấy nói từ nay về sau không còn Tết nữa, hắn liền quậy phá, khóc rất lâu.

Hắn lại nhượng bộ, mặt dày quấn lấy phụ thân liệu có thể viết cho hắn mấy câu đối mới không, người xem, mấy câu đối năm ngoái cũng ngả màu rồi, còn bị rách nữa.

Sau khi nội loạn dấy lên, phụ thân luôn thở dài, hàng lông mày luôn vô thức nhíu lại, sau mấy ngày bị hắn quấn lấy, ông dậm châm hận không thể đá đuýt hắn ra chỗ khác, đành lật ra một mảnh giấy đỏ lớn, cắt ra làm ba dải giấy dài.

Vạn sự như ý triển hoành đồ, Tâm tưởng sự thành hưng vĩ nghiệp, hoành phi, Ngũ phúc lâm môn.*

Năm đó vận may không đến cửa, người tới cửa lại là toán người mặc áo đỏ.

Từ đó, Kẻ Điên không gặp lại phụ thân nữa, cửa cũng trống không mười năm.

Tiểu Vũ hỏi.

- Mày không nói với cậu ấy à?

- Có gì hay mà nói? Em ấy muốn dán thì tao viết thôi, em ấy cũng là lần đầu dán câu đối.

Tiểu Vũ hừ một tiếng nhỏ không để ai nghe thấy.

- Cũng là lần đầu đốt pháo?

Kẻ Điên liếc hắn vài cái, cười lên, phải.

Sau một hồi im lặng, Tiểu Vũ dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm.

- Hai người bọn mày rốt cuộc là quan hệ gì?

Giọng điệu của Kẻ điên không thay đổi.

- Mày cảm thấy tụi tao là quan hệ gì

Tiểu Vũ nghẹn họng, hít một ngụm khí, bất lực nói.

- Ai biết hai người.

Kẻ Điên cười khẩy

- Tao đã nói mày không có văn hóa mà.

- Không, không phải, mày gọi cái này là không có văn hóa?

Tiểu Vũ khó thở, hơi cao giọng

- Người khác mà biết hai tụi bây như thế này thì tống cả đôi vào viện tâm thần mất.

Kẻ Điên vỗ vỗ Tiểu Vũ, nhìn về phía cửa

- Tsk, bé cái mồm thôi.

Hắn quay đầu, nhìn mớ hỗn độn tầng dưới, giấy gói pháo như kẹo rơi đầy đất

- Tao chính là thích em ấy, tao cảm thấy rất vui vẻ.

- Mày thích đàn bà thì không vui?

Kẻ Điên liếc hắn một cái.

- Không phải trước kia tao cũng thích đàn bà sao.

- Tao cũng không thích đàn ông, không phải tao không có cảm giác với mày sao, tôi chỉ thích em ấy mà thôi.

Tiểu Vũ còn muốn nói gì nữa thì bị Kẻ Điên cắt ngang.

- Vậy mày thì sao?

- Mày cũng muốn cho tao vào viện tâm thần hay gì?

- Hay là muốn tao chết cháy, chết đuối, bị đánh chết.

- Phi phi phi!

Tiểu Vũ vội phun một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, chẳng nói gì.

Lúc Simon gọi bọn họ vào phòng vì bên ngoài lạnh, Tiểu Vũ giữ Kẻ Điên lại không cho trả lời, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó xử.

- Hai người…ai là vợ ai?

Kẻ Điên nghe xong chợt choáng váng, cũng không tự nhiên mà vặn vẹo.

- Cái này…

Tiểu Vũ thấy hắn như vậy, liền đoán được tám phần, sắc mặt càng thêm méo mó.

- Đừng nói nữa, tao hiểu rồi.

Kẻ Điên cuối cùng cũng điều chỉnh lại bản thân, nhìn thằng bạn trước mặt hận không thể cắn ngón tay mình, cười cười

- Chúc mừng năm mới!

Nói xong không đợi hắn trả lời, xoay người “bay” vào trong phòng.

Đồng hồ trên tường lê từng giây, chỉ còn lại một phút.

Simon và Kẻ Điên chen chúc trên chiếng giường sắt nhỏ, họ không làm gì, cũng không thể làm gì, họ chỉ nhìn chằm chằm vào đồng hồ và lặng lẽ đếm ngược, Simon đột nhiên hỏi Kẻ Điên

- Vừa nãy anh nói gì với Tiểu Vũ thế.

Kẻ Điên khựng người một chút, sau đó nằm úp sấp, nửa người đè lên người Simon.

- Tiểu Vũ nói, nó không có anh em làm vợ người khác.

- Không thì em xem…

Simon lật người lại, áp Kẻ Điên xuống dưới thân

- Anh mơ đẹp thế.

Kẻ Điên cười, đột nhiên kêu lên, chỉ vào đồng hồ

- Tết đến rồi.

Hắn cười, pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tung, sáng bừng cả khuôn mặt của hai người, Kẻ Điên nói

- Chúc mừng năm mới.

Simon bị chói mắt, lại cúi xuống hôn.

- Chúc mừng năm mới.

***************************

Cháo Tịch Bát: cháo mồng 8 tháng chạp, dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen...nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.

Vạn sự như ý triển hoành đồ:  Vạn sự như ý muốn phát triển kế hoạch lớn lao

Tâm tưởng sự thành hưng vĩ nghiệp: Chuyện thành công như mong muốn làm nên sự nghiệp to lớn

Ngũ phúc lâm môn: Năm loại phúc lành tìm đến cửa: trường thọ, phú quý, an khang, đức hạnh, chết già.

Cuộc tình dù đúng dù shai Tiểu Zũ vẫn là ngừi đao khổ nhứt. Củ cải chăm bẵm chục năm bị heo ủi đi mất. Buồn của Zũ.

1 tháng từ ngày hôm ấy rồi nè! Mọi người đã ổn chưa, tui tưởng ổn rồi mà vẫn chưa 🤦‍♀️🤦‍♀️🤦‍♀️ nằm xem lại mấy cái video cũ vẫn nằm khóc huhu. Nhớ bình thường tinh thần thép lắm, có dè đâu khóc một cái là từa lưa.

Triết Hạn, ngày mai ta gặp nhau được không? 🌸

Cần sửa gì thì cmt nhắc tui nhe❤💙.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top