11

Lễ tình nhân của phương Tây, trùng hợp hôm nay cũng là ngày giao thừa.

Kẻ Điên nói với Simon

- Ngày 14 tháng 2 ở phương Tây là lễ tình nhân, cũng giống lễ Thất tịch của chúng ta… dành cho những người yêu nhau

Hắn chỉ là trùng hợp xem ngày hoàng đạo, cảm thán một chút về sự trùng hợp bất ngờ này.

- Em xem! Hôm nay cũng hợp ngày để kết hôn lấy vợ lắm này!
 
Không ngờ Simon nghe thấy, bỏ chiếc khăn lông trên tay xuống, lục tung hai chiếc áo khoác mỏng kéo Kẻ Điên chạy như bay ra khỏi nhà, vô tình đụng phải Tiểu Vũ đang tay xách nách mang một đống đồ Tết qua. Tiểu Vũ với gọi, chỉ nhận được một câu của Simon trước khi đi khuất ở ngã rẽ cầu thang.

- Lên miếu thờ.

- Này! Đêm năm cũ đi thắp hương cái gì, không đợi mồng một hẵng đi.

Simon và Kẻ Điên đi rồi, Tiểu Vũ giơ tay gãi gãi đầu, thật không hiểu nổi hai người họ.

Trong miếu đêm năm cũ quả thật không có người, Simon cùng Kẻ Điên chạy đến còn thấy tăng lữ sắp đóng cửa tạ khách. Simon chạy như chưa từng được chạy đến chặn lại cánh cổng đang sắp sửa đóng lại, giải thích ý định của mình cho người tăng lữ.

Kẻ Điên cuối đầu nhìn xuống tay mình và tay Simon, vẫn đang nắm chặt, lòng bàn tay sớm đã ướt sũng, giống như lúc đến khẩn trương nắm lấy.

Bọn họ bước vào ngôi miếu, Kẻ Điên đột nhiên chặn Simon lại.

- Em nghĩ xong rồi à!

Simon dừng lại, quay đầu nhìn anh, lại cười

- Nghĩ xong rồi. Sao thế, anh sợ rồi à.

Kẻ Điên cười xòa

- Em mới sợ!

Sau đó siết chặt lấy tay Simon bước nhanh hơn, cuối cùng là gần như dắt tay nhau chạy đến Quan Âm Bồ Tát.

- Quan Thế Âm Bồ Tát, người đàn ông đang quỳ cùng con bây giờ, là chồng của con.

- Đời này chúng con không được làm vợ chồng, bây giờ quỳ trước mặt người, coi như đã thành hôn, có người làm chứng.

- Con không có tâm nguyện gì, chỉ mong cùng anh ấy vượt qua hoạn nạn, có thể vui vẻ bên nhau đến già.

- Kiếp này mười mấy năm phía trước sống không được tốt, nếu có kiếp sau, hi vọng chúng con đều có thể được tự do, bình an vô sự.

- Nguyện ngã Phật từ bi tiếp nhận, thương xót chúng con cùng chúng sinh.

Nhiều năm sau, lão già điên nghĩ rằng có lẽ ngày hôm đó miếu thờ chọn không được tốt, hoặc bản thân lão chưa đủ thành khẩn, dù sao cũng không mong là Simon vốn dĩ không ước cùng một điều ước với hắn.

- Thật là không linh nghiệm mà.

- Có linh đấy.

Ông thầy bói mù bên cạnh chậm rãi mở miệng, giọng ông ta đặc và khàn, như thể là tiếng nói từ hàng trăm năm trước vọng lại.

Lão điên liếc hắn một cái rồi thở dài

- Vâng vâng vâng, là linh nghiệm, ngài linh thật.

Lão già điên đã gặp người mù này từ rất lâu rồi, cũng không phải là  ngày gì đặc biệt, thậm chí là năm tám mấy cũng chẳng còn nhớ rõ nữa. Lúc đó hắn đang tay trong tay dạo trên phố cùng với Simon rồi đi ngang qua quầy hàng của người mù, lão nhìn một cái, thuận tiện hỏi vài câu.

- Ây, đạo trưởng, ngài treo vải trắng ở đây làm gì?

- Thưa tiên sinh, cậu không thấy chữ trên tấm vải này sao?

Kẻ Điên sững sờ, quay đầu hỏi Simon

- Em nhìn thấy có chữ nào trên đấy không?

Simon lắc đầu

- Không nhìn thấy!

Cho nên Kẻ Điên có lòng tin

- Đừng có nghĩ tới việc lừa tụi tui, trên đó làm gì có chữ nào.

Lại gọi một người qua đường

- Này người anh em, cậu nhìn lên đây xem thử có chữ nào không?

- Có.

Kẻ Điên cả kinh trợn mắt.

- Có! Có chữ gì?

- Làm khó tôi quá! Tôi làm gì biết chữ.

Kẻ Điên cảm ơn người qua đường, nhìn người đó rời đi, dừng một chút rồi mạnh miệng nói.

- Ông, ông đừng có mà tìm người phối hợp lừa chúng tôi. Tôi nơi ông biết, bây giờ chủ trương duy vật, mê tín phong kiến là không nên

- Hai vị tiên sinh đây, duyên kiếp này sắp hết.

Hai người sững sờ một lúc, Kẻ Điên phản ứng trước.

- Ông đang nói bậy bạ cái gì đấy?

- Xin Đạo sĩ chỉ giáo.

Kẻ Điên cảm thấy Simon đang nắm chặt lấy tay mình, y nhìn quanh, muốn rút tay ra

- Em lại còn tin ổng làm gì. Này! Còn đang ở trên đường…

Nhưng Simon càng nắm càng chặt, nắm đến mức tay đều run rẩy, tay Kẻ Điên bị nắm đến trắng bạch.

Người mù không đeo kính đen giống trong sách, mà nhắm mắt lại, chỉ tay về phía Kẻ Điên.

- Phúc ít.

Lại chỉ tay về phía Simon.

- Mệnh mỏng.

- Có cách nào để hóa giải không?

- Kiếp này đã định, tiên sinh, chờ kiếp sau đi.

- Kiếp sau? Kiếp sau như thế nào?

- Đời sau, đất đai sẽ lộng lẫy, lương thần gặp quân, danh lợi kết thành, lương duyên trời ban.

Lão điên nghĩ đến đó, liền quay đầu lại nói với người mù

- Không đúng, tôi phúc ít thì thôi, em ấy mệnh cũng không mỏng, nếu mệnh bạc đã sớm chuyển kiếp luân hồi vài chục năm rồi, kiếp sau quân sinh ta chưa sinh, quân sinh ta đã lão, lương duyên trời ban cái gì, ông hẳn là sai rồi.

Người mù vẫn dùng giọng nói cũ của mình, không vội vàng, không chậm chạp cũng không khó chịu, nhưng lời nói của hắn không còn khó lường, cũng không ra vẻ chuẩn xác.

- Cả ta và Bồ Tát đều đúng. Đầu thai cũng không nhất định là sự tái sinh thân xác.

- Đúng cái rắm! Hai người một Phật giáo một Đạo giáo, ông còn nhắc đến lời hay ý đẹp của người ta. Đừng tưởng ông mấy mươi năm không thay đổi tôi liền coi ông là thần tiên. Ai biết được có phải hóa trang hay không.

Lão già điên mấy năm nay thường đi bộ trên con phố này, nơi đây đã thay đổi rất nhiều, nhưng lão lại thấy tấm vải trắng rồi lại lầm bầm tự hỏi có chữ nào trên tấm vải này à. Lão cúi xuống lại thấy người mù vẫn còn ngồi đó, mặt mày vãn chả thay đổi gì, Lão già điên còn tưởng mình bị hoa mắt hay đãng trí cho đến khi người mù kia lên tiếng.

- Tiên sinh, đã lâu không gặp.

Người mù phớt lờ sự hùng hổ dọa người của Lão già điên rồi bình thản hỏi.

- Năm đó hai người châm nến trong đèn có phải giọt sắp nến rơi vào tay của một vị tiên sinh hay không?

Lão già điên nhìn ngón tay của mình, vẫn là giọng điệu lãnh đạm.

- Đúng vậy! Em ấy vui muốn chết, còn phát hiện ra ngón giữa của chúng tôi ai cũng có một nốt ruồi, còn ồn ào bảo là duyên phận trời định.

Lão già điên sờ vào nốt ruồi rồi cười cười

- Đồ ngốc.

Người mù nói

- Đó là ấn kí do Bồ tát tạo ra cho hai người.

Lão già điên nhướng mày

- Thế à?

- Tốt nhất là thế.

**********************

Chào mọi người, lâu rồi không gặp. Nửa tháng trôi qua rồi, mọi người có ổn không? Mình vẫn chưa ổn lắm đâu, đôi lúc mình nghĩ cảm xúc của mình đã nguôi ngoai, lên mạng xã hội bắt gặp hình ảnh của người đó mình lại khóc, cuộc đời được bao nhiêu lần mười năm, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu tốt lên thôi mà.

Chương truyện này mình tính up vào ngày thất tịch, cuối cùng lại vì chính cảm xúc của mình khi đọc nó khiến mình không muốn đăng lên nữa, mình thật sự muốn drop em nì nhưng mình nghĩ là mình còn phải kiên cường cùng mọi người nữa mà, phải ở lại yên ổn làm một con gà núi giả chếc chờ Meo dìa nữa chứ.

Mãnh nam của em! Nhớ ăn uống đầy đủ, uống nước nhiều nữa, còn phải thật khỏe mạnh đấy nhé. Anh cứ sửa soạn đẹp trai ngời ngời, đợi em một chút… EM QUA CƯỚI ANH LIỀN!!!!!!!!!!!!!

P/s: Cảm ơn vì đã nghe tui lảm nhảm :)) Nói ra có vẻ ổn hơn chút rồi, lại tiếp tục yên yên ổn ổn làm mụt con gà giả chếc thou. Trước khi giả chếc nhớ đọc truyện rồi góp ý cho tui với nghen.🌸🍊❤💙

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top