Chương 167: Vào Cửa
Edit: Dương Hiền dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Nghi thức Tứ Hoàng tử Hữu An vương nạp Trắc phi cũng không long trọng lắm, vì Trắc phi vốn không có hôn lễ, chỉ có bày vài bàn tiệc rượu, mời một số huynh đệ liền khâm (anh em rể) và người bên nhà mẹ đẻ của Trắc phi đến tham dự là được.
Tân phòng cũng không được dán chữ hỉ, nến đỏ càng là hi vọng xa vời, treo lụa đỏ đã là vui mừng lắm rồi.
Hơn nữa, như thế này cũng xem như không tệ, quy tắc trong hoàng cung còn hà khắc hơn nhiều. Nhớ trước đây Hoa Thường vào cung, đừng nói là lụa đỏ, trong cung điện còn không được phép xuất hiện màu đỏ, quả thật là khắc nghiệt.
Vì sức khoẻ của Tứ Hoàng tử không tốt nên trong tiệc rượu hắn cũng chỉ miễn cưỡng uống một chung rượu nhỏ với huynh đệ, một chung rượu với bàn của Hứa gia, còn lại thì hắn chỉ hơi nhấp môi mà thôi.
Thái tử cũng tới nhưng thân phận của hắn không tiện ở lại lâu, cho nên vừa đến đã đi, để lại các huynh đệ ngồi với nhau thật sự càng tự do náo nhiệt hơn.
Bát Hoàng tử cũng tham gia vào bữa tiệc. Tiểu Bát còn nhỏ tuổi, đến nơi nào là náo loạn nơi đó, cho nên mọi người cũng mặc kệ tiểu Bát. Tứ Hoàng tử ôm chặt tiểu Bát, cười nói: "Không phải đệ nói đến chúc mừng Tứ ca à, mà sao Tứ ca chỉ thấy đệ chơi đùa ầm ĩ không vậy?"
Bát Hoàng tử còn lén uống vài chén rượu, khuôn mặt đỏ hồng, cười làm nũng nói: "Tứ ca nay có tiểu tẩu tử rồi nên xuân phong đắc ý. Đệ đệ đây còn phải đợi thêm vài năm nữa mới được thành thân, nay tức cảnh sinh tình, không tránh khỏi sơ sót, hồ nháo với Tứ ca một chút cũng là điều dễ hiểu!"
Các huynh đệ đều bật cười, lão Đại giơ tay vò đầu của tiểu Bát, cười nói: "Tiểu Bát còn nhỏ như vậy đã muốn cưới thê tử rồi sao?"
Bát Hoàng tử ôm đầu, trừng to mắt, nghiêm túc nói: "Cưới vợ sinh con chính là niềm vui đời người, ai mà không muốn chứ?"
Một đứa trẻ mà lại đường hoàng nói những lời chỉ có người lớn mới nói như vậy càng khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười hơn.
Lục Hoàng tử Trần Đồng chỉ lớn hơn Bát Hoàng tử một tuổi, bởi vì cũng được dưỡng dưới gối của Hoa Thường nên quan hệ với Tứ Hoàng tử, Bát Hoàng tử và các huynh đệ khác không tồi. Bây giờ tiểu Lục thấy tiểu Bát đang làm trò mất mặt, nó chỉ yên lặng ôm trán, không muốn nhìn ai.
Nhị Hoàng tử Trần Hữu kéo Lục Hoàng tử đi, cười nói: "Tiểu Lục, đệ lớn hơn tiểu Bát một tuổi, không phải đệ cũng nghĩ đến chuyện thành thân đó chứ?"
Lục Hoàng tử thở dài như ông cụ non, nghiêm nghị nói: "Các huynh đúng là chán ngắt, lấy đệ đệ ra làm trò cười mà không thấy mất mặt sao? Đệ còn thấy mất mặt thay cho các huynh đấy!"
Các huynh đệ lại được một trận cười to. Tiểu Lục, tiểu Bát chính là một cặp báu vật hiếm thấy. Một người thì như ông cụ non nhưng thật ra lại vô cùng ngốc nghếch, còn người kia thì vô pháp vô thiên nhưng lại rất ngây thơ thẳng thắn, ở cùng một chỗ không biết đã gây ra bao nhiêu trò cười cho mọi người nữa.
Các huynh đệ cùng tụ họp lại với nhau là một chuyện rất khó. Mặc dù mọi người không thiếu hỉ sự nhưng hỉ sự của Chính phi thì quá lớn, ai cũng bận bịu, làm gì có thời gian huynh đệ kết nghĩa cùng tụ họp lại một chỗ để tán gẫu. Nói không chừng, chỉ cần hơi thân cận một chút đã bị triều thần tóm được làm nhược điểm. Còn hỉ sự của Trắc phi thì quá nhỏ, các huynh đệ không thể tập hợp đầy đủ, đặc biệt là những huynh đệ nhỏ tuổi còn đang sống trong cung sẽ không được ra ngoài.
Lần này tiểu Lục và tiểu Bát có thể đi được, một là do lão Tứ lần đầu tiên nạp Trắc phi, hai là lão Tứ là thân ca ca của bọn chúng nên mới cố ý cầu xin phụ hoàng và mẫu phi, được sự cho phép mới xuất cung.
Có điều ngày hôm nay cũng không đầy đủ huynh đệ. Không nói đến Thái tử đã rời khỏi bữa tiệc từ sớm, Thất Hoàng tử Trần Xương, Cửu Hoàng tử Trần Yển cũng không đến. Dù sao thì bọn chúng cũng còn quá nhỏ, lại không thân thiết lắm, cho nên Tứ Hoàng tử nạp Trắc phi cũng không tiện sai người mời đến.
Các Hoàng tử phía sau Ngũ Hoàng tử có sự chênh lệch lớn về tuổi tác. Ngũ Hoàng tử mười bảy tuổi so với Lục Hoàng tử mười hai tuổi cũng không phải là khoảng cách nhỏ.
Ngũ Hoàng tử Trần Tín quay đầu nhìn Tứ Hoàng tử, lên tiếng nói: "Ba ngày nữa Tứ ca còn phải tổ chức một tiệc rượu lớn nữa đúng không?"
Tứ Hoàng tử gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, hai Trắc phi mà. Dù sao ngày thành thân đã định vào ngày mười sáu cuối tháng, còn một khoảng thời gian nữa. Sao vậy, Ngũ đệ sốt ruột rồi à?"
Tứ Hoàng tử là ca ca, ca ca chưa tổ chức hôn lễ, thì đệ đệ cũng chỉ có thể xếp hàng chờ, vì thế Tứ Hoàng tử mới lên tiếng chọc ghẹo Ngũ Hoàng tử.
Bây giờ Ngũ Hoàng tử lại quay về với khuôn mặt than không cảm xúc, đối với việc Tứ Hoàng tử trêu đùa, hắn cũng làm như không thấy, vẻ mặt bất biến, thanh âm vững vàng bình đạm: "Mấy ngày nữa đệ cũng đưa Trắc phi vào cửa, đều như nhau cả thôi, có gì mà phải sốt ruột?"
Tứ Hoàng tử cũng hết cách với đệ đệ mặt than này của hắn, cho nên hắn chỉ đành cười trừ, nhìn Ngũ Hoàng tử với ánh mắt ấm áp.
---
Ba ngày sau, Tề thị vào cửa có phần yên ắng hơn. Dù sao thời gian gần như thế, một vài người bận bịu đến lần đầu thì sẽ không đến lần thứ hai, cho nên tất nhiên là giảm đi vài phần náo nhiệt. Ví dụ như Thái tử bận rộn, Đại Hoàng tử rời kinh đi công vụ, hay như Lục Hoàng tử và Bát Hoàng tử đáng yêu đều không đến nữa.
Tề thị ngồi trong tân phòng ở hậu viện, trong lòng tràn đầy thê lương.
Thiên chi kiều nữ như nàng xưa nay chưa bao giờ nghĩ đến hôn lễ của nàng sẽ đơn giản như vậy... Nàng đã từng ngồi trong khuê phòng đẹp đẽ mà tưởng tượng, mơ mộng về phu quân tương lai, thế nhưng lại từng bước từng bước sai lầm.
Tề Bích Quân lại nhớ tới lời dạy bảo của mẫu thân và nhắc nhở của phụ thân trước khi xuất giá. Đặc biệt là phụ thân, tuy ông nói chuyện khô khan, sắc mặt cũng cứng nhắc nhưng bây giờ nhớ lại thì có chút buồn cười. Phụ thân chính là người như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng nhắc nhở nữ nhi phải làm thế nào để trở thành một Trắc phi an phận thủ thường.
Tề Bích Quân cúi đầu, trong hốc mắt thoáng có chút hơi nước.
Thế nhưng Tề Bích Quân không ngờ rằng, thời khắc mà nàng nghĩ là khó khăn nhất đã trôi qua, nhưng mà thật ra nó vẫn chưa đến.
Tề Bích Quân trố mắt nhìn mama từ ngoài cửa đi vào, đôi môi nàng run lên, gian nan lên tiếng nói: "Đêm nay Vương gia không đến sao?"
Mama có dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan chính hoà ái, lễ tiết càng không thể bắt bẻ, hành lễ trả lời: "Trắc phi cũng biết, sức khoẻ của Vương gia không tốt, hôm nay Vương gia lại còn uống say. Trắc phi vừa mới vào cửa, sợ là không chăm sóc được. Vương gia cũng là vì quan tâm đến người nên ngài ấy nói sẽ nghỉ ngơi ở phòng của mình, còn bảo nô tỳ tới báo cho người một tiếng. Hôm nay Trắc phi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, người nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tề Bích Quân chậm rãi cúi đầu xuống, đôi môi run rẩy, cười nói: "Ta đã biết, làm phiền cô cô rồi."
Mama nhún người hành lễ, lên tiếng cáo từ.
Tề Bích Quân chậm rãi ngả thân mềm mại xuống giường, nha hoàn hồi môn đứng một bên, đau lòng đến nâng tiểu thư dậy, muốn nói lên tiếng lòng đầy căm phẫn để khuyên nhủ nhưng lại không dám. Trước khi đi, lão gia phu nhân đã hạ lệnh, phải trông coi kiểu thư thật tốt, không được để tiểu thư làm bất cứ chuyện điên rồ gì.
---
Ngày hôm sau.
Tề Bích Quân gần như là thức trắng đêm, cho nên vừa sáng ra thì mắt nàng đã sưng vù, đám nha hoàn vội vàng lấy khăn lạnh đắp lên, không muốn bị lộ ra quá rõ ràng.
Mama trong Vương phủ đi đến, nhún người hành lễ, nhẹ giọng nói: "Tề Trắc phi cát tường. Bây giờ Vương phi của Hữu An vương phủ chúng ta vẫn chưa vào cửa, vì vậy Trắc phi không cần ngày ngày đến thỉnh an. Người vừa mới vào cửa, trước đó vài ngày đã có vị Hứa Trắc phi tiến vào, hôm nay hai vị nên gặp nhau chào hỏi một chút. Hơn nữa, hôm nay người còn phải đi theo Vương gia vào cung để thỉnh an Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương."
Tề Bích Quân chậm rãi cúi đầu xuống, cắn môi khẽ nói: "Tạ cô cô đã chỉ điểm."
---
Hậu viện chính đường.
Tề Bích Quân vừa đến đã thấy Hứa Trắc phi Hứa Âm bên trong, tất nhiên Hứa Âm cũng nhìn thấy nàng. Hứa Âm nở một nụ cười xinh đẹp đứng lên, rất nhiệt tình tiến đến cầm tay Tề Bích Quân, cười nói: "Ai nha, xem tỷ muội chúng ta đã bao lâu không gặp rồi này, bây giờ may mắn hầu chung một phu quân, có thể thấy là tỷ muội chúng ta rất có duyên! Muội muội nói có phải hay không?"
Muội muội? Tề Bích Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng còn lớn hơn Hứa Âm một tuổi đấy!
Nha hoàn phía sau khẽ huých vào lưng Tề Bích Quân một cái, Tề Bích Quân lấy lại tinh thần, thu hồi lại sự tức giận trên gương mặt, nhếch khoé miệng lên nói: "Đúng vậy tỷ tỷ, quả là rất có duyên."
Hứa Trắc phi vào cửa trước, đương nhiên là tỷ tỷ. Mặc dù có thể luận theo tuổi tác, người nhỏ tuổi hơn thì phải khiêm nhường, nhưng mà bây giờ xem ra, Hứa Trắc phi không muốn nhượng bộ chút nào.
Hứa Trắc phi kéo tay Tề Bích Quân đi vào trong phòng, cười nói: "Muội muội, ngươi mới vào cửa, có lẽ sẽ không biết một vài quy củ. Nếu như ngươi có gì không hiểu thì cứ đến hỏi ta."
Tề Bích Quân nhìn Hứa Âm, khóe miệng khó khăn kéo ra một nụ cười. Nàng biết, nữ tử xuất giá tòng phu, nàng không còn là quý nữ Tề thị ngàn kiêu vạn sủng nữa, cũng không còn là đại tiểu thư có thể tuỳ thời lên mặt với tuỳ tùng Hứa Âm nữa. Thế nhưng, cục tức này làm sao mà nàng nuốt xuống được đây?
"Hứa tỷ tỷ mới vào cửa ba ngày mà đã rõ Vương phủ như lòng bàn tay rồi sao? Muội muội thật sự hâm mộ tỷ tỷ, tỷ tỷ đúng là người thấu hiểu nhân sinh." Dù sao Tề Bích Quân cũng là nữ tử xuất thân từ đại gia tộc, chỉ nói chuyện mà cũng có thể kích trúng chỗ hiểm.
Hứa Trắc phi nhíu mày, sau đó cười nói: "Muội muội suy nghĩ nhiều rồi, nói gì mà thâm sâu như vậy, lo âu nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu. Trước đó Vương gia đã căn dặn ta, nói muội vào sau, có khả năng không hiểu quy củ trong phủ, bảo ta phải chăm sóc muội một chút. Muội muội, đây là tấm lòng yêu thương bảo hộ của Vương gia đó."
Tề Bích Quân không nói nữa, nếu Hứa Âm đã lấy Vương gia ra làm lá chắn, thì nàng cũng không còn cách nào khác.
Thời đại này, nữ nhân vẫn chưa có dũng khí để đấu tranh trong cuộc sống hôn nhân, cũng không có quan niệm trả thù sau hôn nhân. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, đây cũng không đơn giản là chuyện có thể giảng giải, mà đó là hiện trạng, là sự thật.
Cho dù trước hôn nhân Tề Bích Quân không lọt vào mắt Tứ Hoàng tử, nhưng nếu hiện tại đã như vậy, thì hiển nhiên nàng cùng phe với Tứ Hoàng tử. Từ giờ sinh mệnh của nàng gắn chặt với Tứ Hoàng tử, hỉ nộ ái ố của nam nhân kia bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến thăng trầm của nàng.
Nịnh nọt hắn, lấy lòng hắn, dùng mọi thủ đoạn để phô diễn bản thân trước mặt hắn, tất cả phải trở thành bản năng của nàng.
"Vương gia giá lâm..."
Nghe thấy giọng nói sắc nhọn của tiểu thái giám, Tề Bích Quân và Hứa Âm đều vội vàng đứng dậy ra ngoài cửa, nhún người hành lễ: "Tham kiến Vương gia."
"Tất cả miễn lễ." Thanh âm nam nhân ôn nhu ấm áp từ trên đầu truyền vào tai, cả người Tề Bích Quân khẽ run lên. Thanh âm này hoàn toàn khác với sự yếu ớt hư nhược trong tưởng tượng của nàng, nó thanh thuý và nhu hoà như tiếng ngọc va chạm vào nhau vậy.
"Tạ ơn Vương gia." Tề Bích Quân chậm rãi ngẩng đầu lên, đến bây giờ nàng mới được nhìn thấy phu quân phải phụng dưỡng cả đời của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top