Chương 106: Sắc Lập

Edit: Lan Sung nghi.
Beta: Mai Thái phi.

Các phi tần đều là người có mắt nhìn. Trước đây Thái hậu luôn có thái độ yêu quý, hòa ái với Kỳ Hiền phi, hôm nay lại nói một câu thật lạnh nhạt. Ý ở ngoài lời, tất cả mọi người đều có thể hiểu được.

Sắc mặt Thấm Thục phi cũng nhạt đi. Từ sau khi Khánh Quý tần vào cung, trong mắt Thái hậu làm gì còn người nào tốt hơn nàng ta.

Thành Phi nhìn trái ngó phải, không nói gì. Ninh Quý tần vẫn giống như từ trước đến nay, luôn cúi đầu không nói lời nào. Ôn Quý tần cũng dịu dàng cúi đầu, dáng vẻ như có chút chấn kinh, nhưng bên môi chợt lóe lên ý cười vui sướng khi người gặp họa rồi biến mất.

Hoàng hậu ôn nhu nói: "Mẫu hậu nói phải. Ngày thường, Hiền phi muội muội luôn ít lời, là người cẩn thận, đoan trang dịu dàng nhất. Muội ấy chỉ ngồi thôi mà cũng giống như một bức tranh mỹ nhân, nhi thần thấy cũng thật yêu thích."

Thái hậu thấy Hoàng hậu ra mặt, tươi cười cũng nhạt đi, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa: "Hoàng hậu rộng lượng là phúc của hậu cung."

Các phi tần khác thấy Thái hậu và Hoàng hậu hòa thuận vui vẻ, đều có chút kinh ngạc.

Thật ra, hai vị đại thần này cũng không hợp nhau cho lắm. Bình thường việc thỉnh an cơ bản đều là chuyện nể mặt, số lần Thái hậu làm mất thể diện của Hoàng hậu cũng không ít. Hiện tại, Hoàng hậu phạt Khánh Quý tần, đây là đánh thẳng vào mặt Thái hậu, vậy mà Thái hậu vẫn có thể nhịn được.

Ngay cả Hiền phi luôn hiền đức cũng bị Thái hậu châm chọc, nhưng giờ Thái hậu lại nhịn Hoàng hậu mọi điều, đây là vì sao?

Trong lòng Hoa Thường có chút dự cảm, điểm duy nhất ở Hoàng hậu khiến Thái hậu kiêng kị chính là Tam Hoàng tử.

Đó là đích tử, địa vị không tầm thường.

Hiển nhiên, Thấm Thục phi và Thành Phi cũng nghĩ đến điều này, mịt mờ trao đổi ánh mắt. Ninh Quý tần hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hoa Thường, còn Hoa Thường thì rũ mi.

---

Một tháng sau.

Chiếu rằng: Quốc gia lập Hoàng Thái tử, theo lễ phải lập đích tử. Từ xưa Đế vương kế thừa hoàng vị, đăng cơ Thiên tử, thống trị và bình định thiên hạ, tất phải lập trữ, ổn định căn cơ đất nước, mở rộng giang sơn xã tắc vô hạn. Trẫm dựa vào cơ nghiệp tổ tiên, thời khắc đều cẩn trọng, dựa vào mưu lược tạo nên sự nghiệp to lớn để giao phó trách nhiệm trọng đại, thờ phụng tổ tiên, đoan chính hiền lương. Đích tử Trần Nghiễm thiên tư túy mỹ, nhân phẩm quý trọng, tuân theo từ dụ của Hoàng Thái hậu, thuận theo ý kiến và thái độ của toàn dân, nay công cáo thiên hạ, tông miếu, xã tắc.

Đạo chiếu thư sắc phong Hoàng Thái tử này làm khiếp sợ triều đình, không ai nghĩ đến đột nhiên Hoàng đế lại sắc phong Hoàng Thái tử.

Mà ngược lại, sóng gió hậu cung lại nhỏ bớt, bởi vì, nữ nhân quá nhỏ bé.

Đại điển sắc phong Hoàng Thái tử vô cùng long trọng, cho dù Hoa Thường ngồi ở Thượng Dương cung cũng có thể nghe được tiếng lễ nhạc to lớn truyền đến từ Đại Chính điện.

Nụ cười luôn thường trực trên môi của Hoa Thường. Nàng mặc một bộ cung trang màu vàng, yên lặng hành đại lễ về phía Đại Chính điện.

Nàng xuất thân là tông nữ thế gia, nàng phải vui mừng, vui mừng vì quốc gia này có người kế thừa danh chính ngôn thuận, phải quỳ xuống hành lễ vì thân thận Thái tử tôn quý, không có gì phải bàn cãi.

Nữ nhân khác có thể tức giận, có thể ghen ghét, có thể đóng cửa cung rồi ném đồ sứ loạn lên, nhưng nàng thì không thể.

Thời điểm sáng sớm, cấm vệ cung đình, vệ binh cung đình uy phong lẫm liệt xếp thành hai hàng bên ngoài Đại Chính môn, ngoài Phụng Thiên môn cờ bay phấp phới, nghi thức trang nghiêm. Trống nhạc, nghi trượng đều nghênh tống (đưa đi) sách bảo đến Đông cung, chờ đón Hoàng Thái tử. Bá quan văn võ thân mặc quan phục theo phẩm cấp, tất cả đều tập trung trước Đại Chính môn.

Dưới sự chỉ dẫn của quan tán đẫn (quan điều hành buổi lễ), Hoàng Thái tử nâng ngọc khuê [1], phủ phục, bình thân, rồi tiếp nhận sách bảo từ tay Hoàng đế, khom lưng cúi người tại đan bệ [2], trịnh trọng vái bốn cái. Sau đó, Hoàng Thái tử đến trung cung tạ ơn Hoàng hậu, tiếp theo tế bái tông miếu, kính báo tổ tông.

[1] Khuê

[2] Đan bệ

Ngày mười một, tháng mười, năm Nhân Hòa thứ bảy, lấy sách bảo ban cho Trần Nghiễm, lập làm Hoàng Thái tử, chính vị Đông cung, lấy thống nhất vạn năm làm trọng, lấy tứ hải phồn vinh làm trung tâm, hoàn thành đại điển.

Đứa bé mới năm tuổi, chính thức trở thành Hoàng Thái tử, người dưới một người trên vạn người ở đế quốc này.

---

Ba ngày sau.

Đại điển sắc lập Hoàng Thái tử đã qua vài ngày, thế nhưng dường như trong cung vẫn còn sót lại không khí trang nghiêm, thậm chí đám cung nhân vẫn không dám nói chuyện lớn tiếng.

Rất nhiều phi tần trở nên yên tĩnh, lập tức toàn bộ hậu cung biến thành gió êm sóng lặng. Mặc kệ gió có lớn đến bao nhiêu cũng không dấy lên được chút gợn sóng nào.

Tiêu Phòng cung.

Hoa Thường và Thục phi ngồi trên ghế đặt ở hành lang, đối diện nhau mà không nói gì.

Mấy ngày nay, Thục phi đều rầu rĩ không vui, hình như vẻ mặt có phần ấm ức, cả người tiều tụy đi không ít, gương mặt không thoa phấn son, trông có vẻ vô cùng nhợt nhạt.

Hoa Thường nhẹ nhàng lên tiếng: "Thần sắc của tỷ tỷ nhìn không được tốt. Hiện tại thời tiết cũng trở rét, tỷ nên mặc nhiều một chút, cũng để cung nhân mang theo lò sưởi, nếu để bị nhiễm lạnh thì không tốt."

Thục phi miễn cưỡng kéo khóe môi: "Khí sắc sao có thể tốt hơn đây? Coi như Hoàng hậu khổ tận cam lai, thời điểm Hoàng Thái tử đi tạ ơn Hoàng hậu, nàng ấy mừng đến phát khóc, lớp trang điểm cũng bị lấm lem. Nhưng mà sao lại đẹp đến vậy..."

Hoa Thường nhìn dáng vẻ thất thần của Thục phi, khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp, hơn xa người khác. Bây giờ đến son phấn tỷ cũng không dùng, bỗng dưng nhìn như người bị mất hồn vậy."

Hình như khóe mắt Thục phi có ánh lệ, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi, sau đó mở miệng nói: "Hoàng thượng bận rộn chính sự, thời gian nhàn rỗi cũng đều ở bên cạnh Hoàng Thái tử, không đặt chân đến hậu cung, ta trang điểm cho ai xem đây?"

Hoa Thường cũng cúi đầu, có chút bi thương, khẽ nói: "Hoàng thượng phân biệt rất rõ ràng, tiền triều, Hoàng tử, hậu cung. Chuyện lập trữ lớn như vậy, tỷ muội chúng ta có ai biết được đâu? Chỉ có Hoàng hậu và Thái hậu nhận được tin tức, dù sao cũng không giống nhau. Chúng ta là phận phi thiếp, dùng để tìm vui. Tỷ tỷ đừng làm khổ bản thân nữa."

Cuối cùng Thục phi không kìm nén được, nước mắt tuôn rơi, một tay cầm khăn lau loạn trên mặt, một tay nắm chặt tay Hoa Thường mà khóc: "Đạo lý này tỷ tỷ hiểu rõ, chỉ là Hoàng thượng đối với ta quá tốt, khiến ta muốn càng nhiều, khiến ta quên đi thân phận địa vị. Muội muội, trong lòng tỷ không biết là cảm giác gì. Với Hoàng hậu là hâm mộ, ghen ghét; với tương lai là mờ mịt, vô vọng; với chuyện không có nhi tử là vô cùng bi ai khao khát; còn với Hoàng thượng là... ái mộ và oán hận. Tựa như làm đổ bình ngũ vị, cuối cùng còn dư lại chỉ có đau lòng mà thôi."

Hoa Thường nghe cũng muốn rơi lệ, tâm trạng của Thục phi chẳng phải cũng là tâm trạng của nàng sao?

Chẳng qua Thục phi bỏ ra càng nhiều tình cảm thì lòng thù địch với Hoàng hậu càng sâu, cho nên hiện tại đau lòng và bi thương cũng càng nhiều.

"Tỷ tỷ đừng khóc, khóc nhiều sẽ không tốt cho mắt." Hoa Thường dùng khăn của mình, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thục phi, ôn nhu an ủi.

Thục phi từ từ dừng khóc, thấy vành mắt Hoa Thường cũng đỏ, tự trách nói: "Đều tại tỷ tỷ không tốt, ầm ĩ khiến muội cũng không vui. Tỷ muội chúng ta đều là người mệnh khổ, đây đều là số mệnh."

Hoa Thường chớp chớp mi mắt, không cho lệ chảy xuống, sau đó cười ôn nhu: "Sớm muộn gì thì ngày này cũng tới. Tam Hoàng tử lớn lên với danh phận đích tử, việc lập làm trữ quân là 'thiên kinh địa nghĩa' [3]. Hoàng thượng không nói cho chúng ta biết cũng là việc "thiên kinh địa nghĩa", hậu cung không được tham chính, đây là tổ huấn viết."

[3] Thiên kinh địa nghĩa: lẽ bất di bất dịch, chính đáng, đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười.

Thục phi nghiêng đầu, có vẻ rất bất lực: "Đúng vậy, 'thiên kinh địa nghĩa', cả đời tỷ muội chúng ta đều bị hủy ở bốn chữ này."

Khóe miệng Hoa Thường nhếch lên, miễn cưỡng cười nói: "Thật ra không phải đã rất hạnh phúc sao? So với Hoàng hậu, chúng ta đáng thương, nhưng so với những phi tần phân vị thấp kia, không phải chúng ta may mắn hơn nhiều sao?"

Thục phi cười tự giễu: "Đúng vậy, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, cũng xem như là may mắn."

Hoa Thường nhìn trái ngó phải, thấp giọng nói: "Vì sao không thấy Ôn muội muội?"

Thục phi nhàn nhạt trả lời: "Nàng ấy cáo bệnh, nói là nhiễm phong hàn. Ta cũng đau lòng cho nàng ấy nên để nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt. Ta vốn muốn ôm Ngũ Hoàng tử qua đây ở vài ngày, sợ nó bị lây bệnh. Chỉ là bị Ôn muội muội cự tuyệt, ta cũng không ngăn cản. Lúc nàng ấy bị bệnh nhất định là muốn có nhi tử ở bên cạnh."

Tuy ràng Thục phi ngây thơ, nhưng không phải là kẻ ngốc, ngày ngày sống chung, sao có thể không nhìn ra sự xa cách của Ôn Quý tần đây?

Hoa Thường rũ mi, nhẹ giọng nói: "Dù sao tuổi của Ôn muội muội còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Lúc bị bệnh sao nàng ấy lại để trẻ con ở bên cạnh như vậy được. Lúc muội bị bệnh, Tứ Hoàng tử cũng không ở bên cạnh. Muội cũng không muốn, nhưng suy cho cùng vẫn phải để ý đến thân thể của đứa nhỏ, không thể theo ý mình được."

Thục phi than nhẹ một tiếng: "Hiện tại Ôn muội muội có chủ ý lớn, cánh cũng cứng rồi, dù sao cũng không phải như trước nữa. Quan hệ của ta và nàng ấy cũng nhạt đi nhiều, không còn như lúc trước."

Hoa Thường vỗ nhẹ mu bàn tay của Thục phi, an ủi nói: "Nàng ta có Hoàng tử, có tự tin, chỉ sợ tương lai còn muốn làm chủ một cung, tất nhiên có tâm tư, không thể dễ dàng hạ mình."

Thấm Thục phi tự giễu, mở miệng nói: "Mỗi người đều có hi vọng, đều có bốc đồng, cái miếu nhỏ của ta đã không chứa nổi đại Phật rồi."

Hoa Thường nhẹ nhàng vỗ vai Thục phi, lên tiếng khuyên nhủ: "Tỷ tỷ đừng ủ rũ mà làm tăng nhuệ khí cho kẻ khác, diệt uy phong của chính mình. Tỷ tỷ đường đường là chủ quản một cung, đứng hàng tứ phi, kẻ nào dám để tỷ tỷ phải nhìn sắc mặt chứ? Tuổi Ôn muội muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, tỷ nên dạy dỗ nhiều hơn, dù sao cũng là chính đáng."

Thấm Thục phi lắc đầu: "Ta không có suy nghĩ đó, hiện tại ta an vị ở đây, cả ngày thương xuân sầu thu, không muốn quản cái gì, cũng không quản được. Tùy nàng ta đi."

Hoa Thường an ủi vỗ mu bàn tay của Thấm Thục phi, thở dài không nói gì nữa.

Hiện giờ các phi tần chẳng có tâm tư đấu đá, tâm tư không còn thì làm gì còn sức để đi tranh đấu.

Thật ra Hoàng hậu thấy vậy lại rất vui mừng, nàng thích nhất là hậu cung yên bình, tỷ muội hòa thuận.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top