Chương 40: Tết Trùng Dương
Biện!
Lâm Lạc nhớ rất rõ vết thương sau lưng đã lành từ lâu, vì sao lại đột nhiên nứt ra?
Nhìn sắc mặt hắn có phần khó coi, Phúc bá lo lắng hỏi:
"Lão gia, vết thương này ngài bị từ bao giờ?"
"Ông không cần hỏi nhiều."
Lâm Lạc không muốn nhắc tới chuyện đã xảy ra ở Quỷ Thị. Hắn cúi mắt, liếc nhìn nhi tử đang ngủ say trong lòng mình. Tiểu tử kia ngủ ngon đến mức miệng hơi chu lên, như thể đang mơ thấy món gì đó rất ngon, khóe miệng còn chảy ra một sợi nước dãi trong suốt, trông vô cùng đáng yêu. Dưới ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, cái đầu nhỏ lơ thơ vài sợi tóc mềm của nó phản chiếu sắc vàng nhàn nhạt, tựa như lông chim khẽ lay động trong gió.
Lâm Lạc bất giác cong môi, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên đầu nhi tử, sau đó quay sang phân phó Phúc bá:
"Đứa nhỏ này chắc là lo lắng cho ta cả đêm nên ngủ không ngon. Ông ôm nó về phòng nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi."
"Vâng."
Phúc bá tiến đến mép giường, cẩn thận vén chăn, bế tiểu tử tròn trĩnh lên. Tiểu Ngư khẽ vặn vẹo người, lẩm bẩm trong cơn mơ:
"Cha... cha..."
Giọng nói mềm mại như một viên kẹo tan chảy, khiến lòng người bất giác ấm lên.
Đợi Phúc bá ôm đứa trẻ rời đi, Lâm Lạc mới đứng dậy, khoác một tấm áo mỏng, chậm rãi bước đến thư phòng. Hắn lấy bút lông, nhúng vào nghiên mực, viết xuống một chữ trên tờ giấy trắng:
"Biện."
Nét chữ của hắn luôn thanh thoát sắc sảo.
Nhưng... chữ "Biện" này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Vì sao nó lại đột ngột xuất hiện trên lưng hắn? Nó muốn nhắn nhủ điều gì?
Lúc này, một gã sai vặt bưng chén thuốc vào, nhẹ giọng nhắc nhở:
"Lão gia, thuốc đã sắc xong. Ngài uống lúc còn nóng rồi nghỉ ngơi một lát."
Lâm Lạc không đáp, ánh mắt sâu thẳm vẫn dán chặt vào chữ trên giấy. Sau một hồi suy tư, hắn gấp tờ giấy lại, đưa cho gã sai vặt:
"Cầm cái này đến gặp Phật gia, hỏi xem ngài ấy có biết chữ này mang hàm ý gì không."
"Tuân lệnh!"
Gã sai vặt vội vàng làm theo. Nửa ngày sau quay về, sắc mặt hơi do dự, bẩm báo:
"Phật gia sau khi nhìn thấy chữ này liền lập tức ném nó vào lò lửa thiêu hủy, không nói một lời."
Từ đó, suốt mấy ngày sau, Lâm Lạc không nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Chỉ biết rằng, Phật gia gần đây thường xuyên đi nghe hát, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện này.
Tết Trùng Dương đến gần, một ngày trước đó, Trường An đã trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Từ chợ Tây đến chợ Đông, khắp nơi đều tổ chức hội thưởng cúc, hai bên đường từ Chu Tước Môn đến Minh Đức Môn trải đầy hoa cúc rực rỡ. Trước cửa mỗi nhà đều treo hạc giấy Trùng Dương, tượng trưng cho sự cát tường và trường thọ.
Lâm phủ cũng không ngoại lệ, sáng sớm đã cho người mang đến vô số chậu hoa cúc để trang trí khắp nơi. Tết Trùng Dương vốn là ngày lễ cát tường, hoa cúc mang ý nghĩa trường thọ, nên hầu như nhà nào cũng bày biện loài hoa này.
Lương Khải Chi, theo lệ hàng năm, cũng đến Lâm phủ từ sớm. Tất nhiên, hắn không đến tay không mà mang theo mấy bình rượu hoa cúc và một đĩa bánh Trùng Dương chín tầng, trên đó cắm cây nến nhỏ và một lá cờ đỏ. Đốt nến, ăn bánh, tất cả đều là phong tục tượng trưng cho việc "leo cao" trong ngày lễ này.
Ngoài ra, năm nay hắn còn mang thêm một món quà đặc biệt, một con diều hình hạc đỏ, tặng cho nhi tử của Lâm Lạc.
Tiểu Ngư vừa nhìn thấy đã thích mê, ôm chặt không buông, còn lôi kéo mấy đứa trẻ hàng xóm chạy ra hậu viện thả diều.
Hôm nay, tâm trạng Lương Khải Chi vô cùng tốt, bởi vì... hắn được thăng quan!
Sáng sớm, công văn từ Lại Bộ đã gửi đến tư dinh, chính thức thăng hắn từ Công Bộ Hữu thị lang lên Tả thị lang. Bổng lộc tăng, quyền lực cũng lớn hơn, đám quan viên từng bất hòa với hắn trước đây giờ lại rối rít đến tâng bốc, tặng không ít quà cáp. Nhưng hắn đều từ chối, không muốn vừa mới thăng chức đã vướng vào tai tiếng tham ô.
Lương Khải Chi vỗ vai Lâm Lạc, cười hì hì:
"A Lạc, lần này ta phải cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ ngươi phá vụ án bích họa, chỉ sợ ngay cả chức quan ta cũng không giữ được. Lần này có thể thăng chức, hoàn toàn là nhờ phúc của ngươi!"
Lâm Lạc chỉ nhàn nhạt đáp:
"Ngươi không có bản lĩnh thì dù có ai giúp cũng vô dụng. Nếu có thể thăng quan, đó là nhờ thực lực của ngươi."
Lương Khải Chi cười lớn:
"Vẫn là ngươi khéo ăn nói nhất!"
Lâm Lạc chỉ cười nhạt, tiếp tục xem xét mấy bức họa mới được đưa tới. Sau khi chọn ra vài bức, hắn sai người trả lại những bức còn lại.
Lương Khải Chi uống một ngụm trà, tò mò hỏi:
"Năm nay có tiết mục gì đặc biệt không?"
Lâm Lạc đáp hờ hững:
"Cũng như mọi năm thôi."
Lương Khải Chi nhíu mày:
"Ngươi lúc nào cũng chẳng có chút hứng thú gì cả!"
Lâm Lạc nhướn mày:
"Nếu thích náo nhiệt, ngươi có thể theo Ôn đại nhân và đám người Đại Lý Tự đến chợ Tây tham gia hội thưởng cúc. Ở đó có ca vũ, có rượu chè, rất hợp với ngươi."
Nghe đến đây, sắc mặt Lương Khải Chi lập tức biến đổi.
Năm xưa, hắn từng kéo Lâm Lạc đến hội thưởng cúc, say quá hóa điên, vừa đọc thơ vừa múa may loạn xạ, thậm chí còn vô tình kéo váy một cô nương. Nếu không nhờ Lâm Lạc kịp thời lôi đi, có lẽ hắn đã bị ném vào lồng heo.
Từ đó về sau, hắn thề sẽ không bao giờ bén mảng đến hội thưởng cúc nữa!
Lương Khải Chi liếc nhìn sang chỗ khác, giả vờ thản nhiên nói:
"Thôi, ta vẫn ở đây với ngươi thì hơn."
Lâm Lạc không nói gì thêm.
Không lâu sau, tin tức từ Phật gia truyền đến, ngày mai, ngài ấy mời cả Lâm Lạc và Lương Khải Chi đến phủ của mình để cùng ăn Tết Trùng Dương.
~~~Hết chương 40~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top