Ngoại truyện 4. Nhân vật phản diện xuyên qua thành bé con bốn tuổi (Phần 2)

【Bố mẹ vĩnh viễn ở đây, cũng nhất định yêu con hơn bất kỳ ai.】

***

Bụng kêu ục ục, cảm giác đói khát chân thật khiến Bùi Dục Kỳ muốn phủ phận lần nữa lại không có cách nào phủ nhận đây chỉ là một giấc mơ……

Cậu sống lại rồi? Hay là…… Xuyên không rồi…… Xuyên đến trong thế giới bố mẹ vẫn còn sống?

“Cơ thể đã đỡ hơn chút nào chưa?” Thấy bé con chịu xuống lầu ăn cơm, Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ hiển nhiên thở phào một hơi, Tiết Huệ Vũ lập tức múc cho con một chén cháo.

Cháo nóng hôi hổi bọc lấy rau xanh và thịt băm, thứ đơn giản thế này trước kia cậu tuyệt đối sẽ không ăn, nhưng lại khiến cậu càng đói……

Bùi Dục Kỳ đói cả một buổi sáng trầm mặc húp cháo, nếp luộc mềm ngọt vừa phải, rau xanh thái mỏng mềm tan trong miệng. Miễn cưỡng cho điểm đạt tiêu chuẩn vậy.

Khi trong lòng cậu khó chịu nghĩ vậy, chỉ mới húp hai ngụm cháo, trong bát cậu thỉnh thoảng lại được gắp thêm thức ăn.

Tuy rằng dùng đũa khác nhưng Bùi Dục Kỳ vẫn không thể chịu được loại hành vi này! Ngẩng đầu liền thấy Tiết Huệ Vũ đang dùng đũa chung gắp thịt cá cho mình. Rõ ràng cậu không chịu ăn cơm kéo tới một giờ mới xuống lầu, thịt trên bụng cá vẫn còn hoàn chỉnh.

Bùi Dục Kỳ hơi há miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở lại trong bụng.

Trong dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua, Bùi Ôn Du đang lảng tránh cậu vội vã rời đi.

Lúc còn nhỏ cũng thế, chỉ cần là nơi cậu xuất hiện, Bùi Ôn Du sẽ tránh khỏi mình như ôn thần.

Chiếc đũa trong tay không tự chủ mà siết chặt đến đốt ngón tay trắng bệch, Bùi Dục Kỳ đột nhiên không còn khẩu vị gì nữa.

Nhưng giây tiếp theo, màn cửa sổ đột nhiên bị kéo xuống toàn bộ, phòng khách vốn đang sáng sủa bị bóng tối bao trùm.

“Happy birthday to you, Happy birthday to you ——”

Trong phòng khách vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, sau đó Bùi Dục Kỳ thấy, trong tầm mắt tối đen len lỏi một chút ánh sáng, hai tay bố mình đang bưng một chiếc bánh kem hoạt hình nhỏ đi về phía cậu.

“Happy birthday dear YUQI, Happy birthday to you ~”

Bùi Ôn Du vừa hát bài hát mừng sinh nhật vừa đặt bánh kem trước mặt Bùi Dục Kỳ, Tiết Huệ Vũ cũng cùng hát bài hát như vậy, khẽ cười dùng điện thoại quay lại.

Trong phút chốc Bùi Dục Kỳ như bị đứng hình, mãi đến khi ánh mắt dịu dàng yêu chiều của bố mẹ rơi trên người cậu thật lâu, sợ sự bất thường của mình sẽ khiến bố mẹ sinh nghi, Bùi Dục Kỳ mới ngượng ngùng kéo ra một nụ cười, nhẹ nhàng thổi tắt nến.

Không phải Bùi Dục Kỳ chưa từng đón sinh nhật, sau khi cậu hô mưa gọi gió ở thành phố Thượng Thủy, biết bao người a dua nịnh hót, nịnh nọt hùa theo, một bữa tiệc sinh nhật của cậu đập vào mấy chục triệu, phô trương cao cấp và sang trọng, say xỉn và xa hoa, với những bữa tiệc sôi động, bánh sinh nhật khổng lồ, rượu sâm banh khổng lồ, xung quanh là vô số minh tinh, người nổi tiếng trên mạng và người mẫu trẻ.

Vẫn là lần đầu tiên cậu nhận được chiếc bánh kem sinh nhật bủn xỉn như thế, bình thường như thế, nhỏ như thế.

Trên bánh kem vẽ một con minion đáng yêu đeo kính đen với trạng thái đang chạy, bên cạnh nó cắm bốn cây nến, dựng một tấm thẻ chocolate viết “Sinh nhật vui vẻ”.

Hóa ra…… Hiện giờ cậu bốn tuổi.

Vốn vào độ tuổi này, bố cậu vừa bị tai nạn nửa năm.

Bùi Dục Kỳ được chia một miếng bánh kem trước, Bùi Ôn Du còn đặc biệt đặt tấm thẻ chocolate chúc mừng sinh nhật kia lên trên miếng bánh kem của bé con.

Có lẽ là vì buổi sáng không ăn sáng, Bùi Dục Kỳ phát hiện khẩu vị của mình rất tốt.

Cho nên, sau khi nhận lấy bánh kem thì dùng chiếc thìa nhỏ múc một miếng.

Tuy bánh kem vừa nhỏ vừa ấu trĩ, nhưng ngon hơn…… Một xíu so với trong tưởng tượng.

Bơ ngòn ngọt phủ lấy chocolate tan ngay trong miệng, tim Bùi Dục Kỳ gần như cũng tan chảy theo.

“Ngon không? Là sáng nay mẹ con tự tay làm đó.”

Ánh mắt Bùi Dục Kỳ nhìn thoáng qua Tiết Huệ Vũ, cuối cùng nói ra một câu đầu tiên: “Cảm thấy cũng được.”

Cậu nói xong mới ý thức được, nhân cách chủ là bị bệnh tự kỷ, hoàn toàn không biết nói chuyện, há không phải cậu để lộ rồi sao……

Liền thấy vẻ mặt của người phụ nữ đó hơi thất vọng, nhưng vẫn dịu dàng xoa đầu cậu, cười nói: “Bởi vì là lần đầu tiên mà, lần sau mẹ sẽ cố gắng làm ra chiếc bánh kem ngon hơn!”

Chuyện mình nói chuyện đối với bọn họ mà nói cứ như lẽ đương nhiên, cậu cúi đầu nhỏ giọng bổ sung: “Cũng được, chỉ kém hơn một xíu so với trong tiệm bán bánh kem……”

Cậu không thốt ra được lời khen, tuyệt đối không thể để cho người phụ nữ đó kiêu ngạo rằng bánh kem mình làm thật ra ăn rất ngon được.

Giây tiếp theo, trong tay liền được nhét vào hai chiếc bao lì xì dày cộm.

“Mong cho con trai chúng ta không bệnh không sầu, bình an mỗi năm.”

Vừa quà vừa bao lì xì vừa bánh kem sinh nhật……

“Đợi chút nữa có muốn đi đến nhà Thiến Thiến chơi không?”

Thiến Thiến lại là ai nữa đây……

Bùi Dục Kỳ khẽ lắc đầu.

Sau khi tâm trạng phức tạp ăn xong bánh kem, Bùi Dục Kỳ mới bắt đầu đánh giá căn nhà của mình.

Thật ra ấn tượng của Bùi Dục Kỳ với ngôi nhà này rất ít, bởi vì nhân cách của cậu lúc ấy vẫn chưa hình thành, cũng không thể khống chế thân thể này. Nhưng cậu mơ hồ nhớ được, sau khi cậu sinh ra căn nhà cậu ở là phong cách xám xịt một mảnh.

Tuy nhiên bây giờ, nơi ánh mắt đi đến toàn là trang hoàng ấm áp sáng sủa, đâu đâu cũng đầy ắp xốp mềm chống va chạm cho trẻ con, góc trong cùng của phòng khách còn có một khu thiếu nhi, trên tường dán đầy tranh trẻ em, đặt giá sách giá đồ chơi bảng đen lều vải……

Trong căn phòng ngủ ban đầu cậu tỉnh lại cũng thế, trên tường dán đầy các loại tranh thiếu nhi.

Hẳn là sở thích hứng thú và ước mơ vẽ tranh của cậu mà Tiết Huệ Vũ nói.

Vẽ thật xấu quá đi.

Đặt cái tên nhạt nhẽo “Tôi yêu nhà tôi”, thế mà còn nhận được ba tấm giấy khen, giám khảo mù rồi sao?

Bùi Dục Kỳ chắp hai tay sau lưng, soi mói mà nhìn bức tranh trên tường. Thiệt cho Tiết Huệ Vũ còn có thể khen ra khỏi miệng, đứa trẻ vẽ ra bức tranh thiểu năng thế này có thể làm danh họa sao? Cô ta nghĩ danh họa dễ làm thế ư???

So với phế vật ngu đần yếu đuối của nhân cách chủ, vẫn là sự tồn tài hô mưa gọi gió của cậu có giá trị hơn.

Sau khi Bùi Dục Kỳ trào phúng châm chọc đánh giá xong, liền nghe thấy Tiết Huệ Vũ đột nhiên gọi: “Dục Kỳ, Thiến Thiến đến tìm con chơi này ~”

Thế cho nên Thiến Thiến rốt cuộc là ai……

Bùi Dục Kỳ cau mày quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô bé vừa tiến vào cửa đã chạy tung ta tung tăng chạy về phía mình.

“Dục Kỳ, nghe dì nói hôm nay là sinh nhật cậu! Sinh nhật vui vẻ!”

Cô bé thắt hai bím tóc, đeo một chiếc khăn choàng nhỏ, khuôn mặt trái xoan đỏ hồng cười ngốc với cậu.

“Mình không có chuẩn bị quà trước. Đây là kẹo mà mình lén giấu tiền tiêu vặt để mua cho cậu……”

“Tôi không ăn kẹo.” Ngay cả vươn tay ra cậu cũng lười.

Thôi Thiến Thiến mẫn cảm phát giác Bùi Dục Kỳ hôm nay thật lãnh đạm, cô bé mờ mịt, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại không ăn kẹo nữa……”

Kẹo của Thôi Thiến Thiến đa số đều là Bùi Dục Kỳ chia cho cô bé.

“Là do mình không chuẩn bị quà trước nên cậu không vui sao?”

Cảm thấy cô bé này có chút khó chơi, Bùi Dục Kỳ cau mày qua loa nhận lấy: “Không có không vui, cảm ơn nhé.”

Lúc này đến kẻ ngốc còn nhìn ra được Bùi Dục Kỳ không vui…… Thôi Thiến Thiến cũng có chút không vui, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Bùi Dục Kỳ, cô bé đè nén cảm xúc không vui xuống mà cười nói: “Vậy đến nhà mình cho mèo ăn không?”

Mèo là sự tồn tại chữa lành tất cả! Hiện giờ Bùi Dục Kỳ không vui, đợi nhìn thấy mèo là lại vui thôi!

“Hôm nay mẹ còn nói tuyết sẽ rơi…… Chúng ta cùng nhau làm ổ cho mèo đi……”

Ai ngờ lại nghe được một câu lạnh lùng —— “Không có hứng thú.”

Thôi Thiến Thiến đời nào bị bạn tốt đối xử lạnh nhạt như thế, cô bé tức giận đỏ hồng đôi mắt, cuối cùng cướp lấy kẹo mình vừa tặng, giận dữ nói: “Muốn đến thì đến, không tặng quà cho cậu nữa! Ghét cậu!”

Sau khi giận dữ chạy xa, Thôi Thiến Thiến lại bắt đầu hối hận.

Hôm nay là sinh nhật bốn tuổi của Bùi Dục Kỳ, sao mình có thể cáu kỉnh như thế chứ…… Mình thật quá đáng…… Bùi Dục Kỳ không muốn làm ổ cho mèo thì không làm nữa.

Thôi Thiến Thiến càng nghĩ càng hối hận nên đi càng chậm, đi một bước ngoảnh đầu ba lần đợi bạn tốt của mình đuổi theo ra. Nhưng cô bé lề mề nửa ngày, bạn tốt của cô bé cũng không hề bước ra khỏi cửa.

Đáng ghét —— Dục Kỳ là đồ khốn! Sau này không cho cậu sờ mèo nữa!

Thôi Thiến Thiến tức phát khóc chảy nước mắt về nhà.

Tiết Huệ Vũ mặt đầy tươi cười cắt hoa quả trong phòng bếp rồi bưng bánh kem và hoa quả ra gọi bạn nhỏ, lại thấy trong phòng khách chỉ có bé con nhà mình lạnh lùng đứng đó. Sau đó nhận được điện thoại của mẹ Thiến Thiến, mới biết hai người bạn nhỏ cãi nhau rồi……

Mẹ Thôi Thiến Thiến biết Bùi Dục Kỳ là một đứa trẻ ngoan, cho nên lo lắng hỏi có phải Thôi Thiến Thiến đã làm chuyện gì rồi không, nhưng nghĩ đến hành động bất thường hôm nay của bé con, Tiết Huệ Vũ nghi ngờ có thể là vấn đề của con trai nhà mình.

“Sao lại cãi nhau với Thôi Thiến Thiến vậy……” Cô quan tâm hỏi bé con, “Thôi Thiến Thiến khóc rồi……”

“Con cũng không biết, chẳng hiểu ra sao.”

Bùi Dục Kỳ là thật sự cảm thấy chả hiểu ra sao, Hạ Tư Tư trước giờ chưa từng khóc trước mặt cậu, dù cho làm gãy chân cô ấy…… Cái cô bé này sao lại giống như búp bê nước mắt vậy, mới nói hai câu đã khóc……

Ù ù cạc cạc tặng quà, lại không thể hiểu được lấy quà lại……

“……” Đối diện với bé con thẳng nam, Tiết Huệ Vũ trầm mặc.

“Đợi lát nữa gọi điện thoại xin lỗi Thiến Thiến đi, Thiến Thiến đặc biệt đến tìm con tặng quà, ban nãy trở về khóc rất đau lòng đó.”

“Không muốn.” Bùi Dục Kỳ tiếp tục xem xét góc thiếu nhi, cứ như muốn nhìn thấy hoa trong mỗi một tấc vuông vậy.

Tiết Huệ Vũ đỡ trán.

Bỏ đi bỏ đi, chuyện của trẻ con, để chúng nó tự mình giải quyết.

Nửa tiếng sau, Tiết Huệ Vũ kinh ngạc hô lên: “Bên ngoài tuyết rơi rồi!”

Cô đứng ở cửa sân, tò mò ngóng nhìn bên ngoài: “Nghe dự báo thời tiết nói bên ngoài đổ tuyết mẹ còn cho rằng là mưa kèm tuyết cơ, không ngờ rơi thật lớn…… Chỉ là không biết có thể tích tuyết không……”

“Dục Kỳ lớn thế này rồi còn chưa nhìn thấy tuyết nhỉ, lại đây lại đây……” Bùi Dục Kỳ chỉ là bị lời của Tiết Huệ Vũ hấp dẫn sự chú ý, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bùi Ôn Du bế từ trong góc thiếu nhi lên, bế cậu đến chỗ cửa sân.

“Lúc mẹ sinh con quả thật tuyết lớn rơi cực kỳ cực kỳ nhiều, thậm chí tuyết tích lên đến cẳng chân. Lúc ấy đột nhiên xe không di chuyển được, làm bố gấp muốn chết…… May mà cuối cùng, hai mẹ con đều bình an……”

Bùi Ôn Du vừa đeo cho cậu chiếc khăn choàng cổ mà Tiết Huệ Vũ đan và đôi bao tay nhỏ mà mình mua, vừa lảm nhảm nói về cảnh tượng khi Tiết Huệ Vũ đột nhiên chuyển dạ chạy vội đến bệnh viện, Bùi Dục Kỳ biết mẹ từ trước giờ không hy vọng mình được sinh ra nên chỉ nghe tai này lọt tai kia.

Ánh mắt cậu rơi trên tuyết nhỏ bay bổng ào ào bên ngoài, Tiết Huệ Vũ đang vui vẻ mà múa ba lê trong tuyết, nói là muốn thử thách múa ba lê trong tuyết, kêu Bùi Ôn Du giúp cô quay lại thật đẹp.

Thế mà thật sự đổ tuyết rồi…… Hóa ra năm cậu bốn tuổi, tuyết đã từng rơi.

Nhân cách chính vào độ tuổi này trải qua những ngày u ám tuyệt vọng bố mẹ đều qua đời bị Hạ Lan Chi dẫn về nhà họ Tiết, vẫn luôn một mình tự kỷ ở trong phòng. Ngày sinh nhật trải qua như thế nào, cậu đã hoàn toàn không nhớ nữa……

Mà, từ khi Bùi Dục Kỳ có ký ức đến nay, đừng nói là trong một năm có cơ hội hiếm có để nhìn được cảnh tuyết rơi, thành phố Thượng Thủy hầu như không hề đổ tuyết.

Trận tuyết rơi đầu tiên trong ký ức, vẫn là lúc cậu vừa mới quen Hạ Tư Tư.

Năm ấy bầu trời đầy tuyết bay lả tả, lúc cậu lái xe rời khỏi vũ đoàn, liền nhìn thấy Hạ Tư Tư mặc váy múa ba lê.

Những bông tuyết trong suốt như pha lê kia rơi trên đầu tóc búi của cô, cô kiễng mũi chân, nhẹ nhàng nâng đôi chân dài lên, giống như một con thiên nga trắng thanh tao đang nhảy múa trong cảnh tuyết xinh đẹp, xoay người bay nhảy tự do vui vẻ, không gò bó.

Sau khi nhảy hết mình, cô ấy rùng mình và chạy trở lại trong nhà, quấn mình trong chiếc áo khoác và chiếc khăn quàng cổ màu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng với tốc độ nhanh nhất.

Trong đôi mắt trong veo ấy ẩn chứa tình yêu với tuyết từ tận đáy lòng.

Không biết từ lúc nào, những ký ức cũ đó dần dần chồng lên khung cảnh trước mặt.

Không giống với Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du đang thân mật quay video chụp ảnh trong tuyết, Bùi Dục Kỳ vươn tay ra đắm chìm trong ký ức một mình.

“Bùi Dục Kỳ! Anh hoàn toàn không biết yêu!”

“Anh cũng hoàn toàn không yêu tôi, anh chỉ yêu chính bản thân mình!”

Lời nói lạnh như băng của cô ấy thật ác độc, bông tuyết trắng lạnh lẽo tan trong lòng bàn tay cậu qua đôi găng tay.

“Tôi hận anh, tôi chưa từng yêu anh, ai lại đi yêu kẻ thù của mình chứ! Tôi hận không thể giết chết anh! Nhưng mà, tôi khác với anh, cho dù hận anh thế nào cũng sẽ không bao giờ phạm tội, tôi chắc chắn sẽ đưa anh ra trước công lý, để anh nhận được hình phạt xứng đáng!”

“Bốp ——” Một quả cầu tuyết đập nhẹ vào mặt cậu, những kí ức và giọng nói cũng đột ngột dừng lại.

“Tuổi còn nhỏ xíu mà sao lại bày ra dáng vẻ thù hận cay đắng thế, ngày tuyết rơi chơi vui biết bao nhiêu, sao con không ra đây chơi.”

“Đến đây, mẹ sẽ chụp ảnh cho con!”

Chụp ảnh cái con khỉ!

Nhìn Tiết Huệ Vũ đang vẫy tay với mình như vẫy một con chó con, cơn tức giận của Bùi Dục Kỳ nổi lên, cậu nhanh chóng vốc lấy nắm tuyết trên mặt đất ném về phía Tiết Huệ Vũ!

Cậu chỉ hận mình trong tay không có súng, nếu không nhất định sẽ bắn chết người phụ nữ ngu ngốc dám vuốt râu hùm của cậu này!

Tuy nhiên, trước khi những quả cầu tuyết nhỏ ném đến Tiết Huệ Vũ nó đã phân tán trong không khí, mà chính mình, lại bị Tiết Huệ Vũ cười quăng một quả cầu tuyết tới.

“Bùi Dục Kỳ con lớn gan quá nhỉ, lại dám đánh lén mẹ như thế! Xem tuyệt chiêu của mẹ đây ~”

Bùi Dục Kỳ bị ném nhiều quả cầu tuyết vào trên mặt, trên người và bàn chân, tức giận đến mức chỉ biết nhếch nhác bỏ chạy. Cuối cùng không dễ gì vốc lấy một quả cầu tuyết muốn phản công ——

Đáng ghét! Đôi tay nhỏ ngắn cũn, quả cầu tuyết nhỏ xíu, đến mức chúng không thể bắn trúng người lớn! Cậu không đuổi kịp Tiết Huệ Vũ!

“Bịch ——”

Bùi Dục Kỳ tức giận đùng đùng đuổi theo Tiết Huệ Vũ, bỗng loạng choạng ngã xuống đất, mặt trực tiếp úp xuống đất.

Hôm nay con trai luôn xụ mặt, Tiết Huệ Vũ cố ý chọc con nhìn thấy thế, hít ngược vào một ngụm khí lạnh, lập tức hoảng hốt chạy về bên cạnh Bùi Dục Kỳ, tay ôm bé từ trên tuyết lên.

“Dục Kỳ, con không sao chứ……”

May mà là nền tuyết, hẳn là ngã không đau lắm…… Bé con xinh đẹp của cô không thể phá tướng được……

“Bốp ——”

Ngay lúc Tiết Huệ Vũ đang nóng lòng như lửa đốt, trên mặt lại bị đập bởi một quả cầu tuyết.

Quả cầu tuyết băng giá vỡ tung trên mặt cô, cô liền nhìn thấy bé con đang được cô ôm chặt vào lòng cười gian ác với mình, rồi dang rộng đôi chân ngắn bỏ chạy. Nào có chút dáng vẻ bị thương gì, nghịch ngợm tới có chút thiếu đòn…… Tiết Huệ Vũ phản ứng lại, ngay lập tức phủi những bông tuyết trên người, nhặt một quả cầu tuyết cười đuổi theo Bùi Dục Kỳ.

Sau cuộc chiến ném bóng tuyết, thấy trên mặt đất tích một lớp tuyết mỏng, Tiết Huệ Vũ hét lên kêu Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ cùng nhau đắp một người tuyết.

Bùi Dục Kỳ chạy đến thở hồng hộc, đôi tay nhỏ trong đôi găng tay cũng bị đông lạnh băng, thật sự không ngờ tới thể lực người phụ nữ này lại tốt như vậy.

Người đã lớn như vậy rồi, sao còn chơi với tuyết ấu trĩ như thế!

Nhưng hiếm khi thấy tuyết lớn như vậy…… Dù sao thì Bùi Dục Kỳ đang rất buồn chán đã cùng nhau đắp người tuyết với Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du.

Dẫu sao tay Bùi Dục Kỳ cũng ngắn ngủn, căn bản không thể lăn một quả cầu tuyết lớn, vì vậy đã đi tìm cành cây, đá và cà rốt. Khi quay lại với những thứ đã tìm được, cậu thấy Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ đã lăn ra hai quả cầu tuyết một lớn và một nhỏ.

Dục Kỳ con xem này! Bố đã làm cho quả cầu tuyết này vừa tròn vừa lớn! Bùi Ôn Du lăn quả cầu tuyết lớn đến trước mặt Bùi Dục Kỳ, dùng tay vỗ vỗ nó tranh công: “Quả cầu tuyết của mẹ con không đẹp bằng của bố nhỉ!”

Lúc này Bùi Dục Kỳ mới nhận ra, trong một ngày lạnh giá như vậy, chân Bùi Ôn Du cho dù không cà nhắc, nhưng sao lại không đau chứ…… Chẳng lẽ trong thế giới này, bọn họ chưa từng gặp tai nạn ô tô sao?

Tiết Huệ Vũ trợn trắng mắt: “Đừng có ba hoa nữa, nhanh dời cái quả cầu tuyết này lên trên quả cầu tuyết lớn của anh đi.”

Trước lạ sau quen, Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ chớp mắt đã đắp lên ba người tuyết hai lớn một nhỏ. Chiếc đầu của người tuyết nhỏ nhất là Bùi Dục Kỳ dùng chiếc tay nhỏ ngắn cũn của mình đắp lên.

Bùi Dục Kỳ rất có cảm giác thành tựu, dẫu sao đây là người tuyết đầu tiên cậu tự mình đắp lên, cậu rất thích thú cắm cho người tuyết mũi mắt miệng và cánh tay, còn lấy khăn choàng nhỏ của mình cho người tuyết đeo.

Người tuyết cậu vất vả đắp đó…… Đừng tan ra nha……

Sau khi làm xong mọi việc, cậu nhận ra rằng mình bị ảnh hưởng bởi Tiết Huệ Vũ, vô tình say mê trò chơi cấp thấp dành cho trẻ em này, tâm trí cũng dường như trở lại năm bốn tuổi, mà bố mẹ cậu cũng giống như những người bố mẹ bình thường, cậu dường như cũng là quan hệ bố con, mẹ con bình thường với bọn họ……

Bình thường đến mức khiến tim cậu khó chịu đến hơi đau xót.

Một giây sau, hai chân cậu đột nhiên rời khỏi mặt đất.

“Có phải với không tới không?” Bùi Ôn Du vẫn bế Bùi Dục Kỳ lên giống như mấy lần trước, đưa cả người bé sấn đến trước đầu người tuyết lớn.

Cằm Bùi Dục Kỳ gác trên vai anh, ánh mắt nhìn đến bức tranh thiếu nhi dán trong góc thiếu nhi.

Một nam một nữ dắt một cậu bé nhỏ, đầu đề là “Tôi yêu nhà tôi.”

Mà bây giờ, trước mặt cậu, hai người tuyết lớn đang dắt một người tuyết nhỏ…… Khi cậu cắm cánh tay vào cho người tuyết, cậu vô thức làm cho cành cây nắm lấy tay nhau.

Trong lòng Bùi Dục Kỳ càng chua xót và phiền muộn, có một giọng nói không cam lòng đang gào thét.

—— Mày thật hạnh phúc, thế mà vẫn có bố mẹ……

—— Vì sao không phải là tao chứ.

Vào lúc này, Bùi Dục Kỳ mới thực sự nhận ra rằng, kể từ sau khi đến thế giới này, cậu vẫn luôn đối xử với tất cả những gì mình đã trải qua bằng giọng điệu chỉ trích.

Làm sao bố mẹ hờ hững với cậu lại có thể thích cậu được, làm sao một tên rác rưởi nhát gan bốn tuổi lại có thể trở thành một họa sĩ.

Mọi thứ đều là giả, nhưng giờ đây, cậu rất khó để thuyết phục bản thân rằng, Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ ở thế giới này đối xử thờ và ghét bỏ đối với Bùi Dục Kỳ ở thế giới này……

Bọn họ yêu quý con của mình như phần lớn bố mẹ khác.

Cũng thật nực cười khi cậu, một người hô mưa gọi gió lại thực sự có một cảm xúc gọi là ghen tị với một đứa trẻ bốn tuổi như vậy.

Mà cậu của bây giờ, cũng nhận ra rằng, cậu ghét ba lê, không phải vì cậu ghét mẹ cho nên mới ghét ba lê, mà là vì cậu ghét người mẹ yêu ba lê hơn cả cậu, ghét ba lê vì đã lấy đi tất cả sự chú ý của mẹ.

Cậu thật sự giống với tất cả đứa bé, đều khát vọng có được sự yêu thương của bố mẹ.

Hạ Tư Tư từng tức giận mắng cậu không biết yêu…… Thật là nực cười…… Cậu trước giờ chưa từng có được tình yêu, thì làm sao biết cái gì mới là “yêu”.

Rốt cuộc, cái gì là yêu…… Hiện giờ cậu, mới gần như hiểu được một chút.

Nhưng thật đáng tiếc, đã trễ rồi.

Nói ra cũng hơi nực cười, người đã hai mươi mấy tuổi, xuyên vào một đứa bé bốn tuổi, lại có chút không nỡ rời đi……

Giết đứa trẻ bốn tuổi đoạt xác sao?

Biết bản thân trong tương lai nhất định sẽ có thể sống xuôi buồm thuận gió hơn ở thế giới đó, sẽ không bao giờ để bản thân bị bắt nữa! Cũng có thể khiến cho Hạ Tư Tư đã phản bội cậu phải trả cái giá mà cô ta xứng đáng nhận được!

Nhưng mà ——

Sau khi khui hết quà sinh nhật, Bùi Dục Kỳ lật giở cuốn sổ phác thảo trên tay, những bức tranh trong đó đều là do Bùi Dục Kỳ của thế giới này vẽ bố và mẹ…… Mỗi người đều hoặc là cười tươi rạng rỡ hoặc là cười yêu chiều dịu dàng.

Không chỉ bố và mẹ, mà con có cô bé không thể hiểu nổi vừa rồi, cũng có những đứa trẻ, người lớn cũng như những con mèo, con chó và những con vật nhỏ lông lá khác mà cậu không biết……

Nét cọ ấm áp phác họa nên những bức tranh sống động, dường như từ những bức tranh có thể đọc được những cảm xúc gọi là hạnh phúc và vui sướng.

Bùi Dục Kỳ của thế giới này, sao có thể hạnh phúc đến mức khiến người ta đố kỵ như thế……

Sau đó, Bùi Dục Kỳ làm một chuyện mà cậu không dám tưởng tượng.

Cậu sợ rằng bố mẹ sẽ phát hiện ra cậu không phải là con trai thật của họ, bắt đầu giả làm Bùi Dục Kỳ bốn tuổi.

Cậu bắt đầu gọi bọn họ là “bố”, “mẹ”……

Từ đơn lạ lẫm từ trong miệng cậu phát ra, tim cậu thế mà bỗng dịu dàng đi.

Thậm chí cậu sợ hãi…… Chính mình sẽ biến mất……

“Dục Kỳ, sao còn chưa ngủ nữa, muốn mẹ ôm ngủ sao?”

Bùi Dục Kỳ căn bản không dám ngủ.

Cậu lắc đầu với Tiết Huệ Vũ, sợ rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại sau khi chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi bị Tiết Huệ Vũ ôm vào lòng bế lên giường, mặt Bùi Dục Kỳ đỏ bừng lên, gần như cậu chưa từng tiếp xúc thân mật như thế này với bố mẹ bao giờ.

Bùi Dục Kỳ từng chơi đùa không biết bao nhiêu phụ nữ, trên giường chỉ có người khác gọi cậu là “Bố”, cậu chưa từng gọi ai khác là “Mẹ”…… Nhưng hôm nay cậu đã gọi “Mẹ” đến mấy lần……

Ngay cả cậu của lúc này, lông mi nhỏ cũng bất giác run lên, nhìn mỹ nhân phóng đại cùng cơ thể gần gũi, căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ngượng nghịu không biết nhìn vào đâu.

Đang nghĩ cái gì vậy đây là mẹ mày đó!

“Nếu không ngủ được, mẹ đọc truyện cổ tích cho con nghe nha.”

“Tối qua chúng ta đọc đến chỗ nào rồi nhỉ ——”

Được bao bọc ấm áp trong vòng tay, bên tai là giọng nói dịu dàng, Bùi Dục Kỳ ngây người nhìn Tiết Huệ Vũ gần ngay trước mắt, đôi môi dịu dàng hé mở đọc truyện cổ tích, nhưng một chữ cậu cũng không nghe thấy.

Nếu……

Nếu trong thế giới đó, bố mẹ vẫn còn sống, có phải cậu sẽ không trở nên như thế hay không……

Thật đáng tiếc, đối với cậu mà nói, đã không có nếu như.

Cảm giác ủ rũ ập đến, Bùi Dục Kỳ biết mình nên đi rồi.

Cậu không muốn đi, cậu muốn ở lại thế giới này.

Nhưng mà, cậu biết rõ, cậu là nhân cách phụ vốn không nên tồn tại.

Cậu cướp đi cuộc đời của nhân cách chính, đã đến lúc nên trả cuộc đời thuộc về Bùi Dục Kỳ lại cho cậu ấy rồi……

—— Dục Kỳ, chúc mừng sinh nhật!

Vẫn còn nhớ tấm thiệp trước kia con viết cho bố không? Cho nên lần này bố cũng viết thiệp cho con.

Chỉ nháy mắt, Dục Kỳ của chúng ta đã bốn tuổi rồi.

Thật xin lỗi con vì đã không tận chức trách của người bố trong nhiều năm như thế, cũng rất cảm ơn con vì đã tha thứ cho bố.

Phần đời còn lại nhất định sẽ làm một người bố tốt, trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của con!

Bố mãi mãi yêu con!

Bố Bùi Ôn Du mãi mãi yêu con.

—— Dục Kỳ, chúc mừng sinh nhật!

Phải thật khỏe mạnh, vui vẻ mà lớn lên đó!

Mẹ là lần đầu tiên làm mẹ, có quá nhiều chỗ thiếu sót, sẽ cố gắng lấp đầy ba trăm bỏ trống trước đây.

Con tuyệt đối không phải là trói buộc của mẹ, con là bảo bối vô giá nhất của mẹ!

Sau này có bất cứ chuyện gì cũng đều có thể nói với mẹ, mẹ mãi mãi yêu con!

Trên đời này, không có một ai, yêu con hơn mẹ.

Ps: So với bố con, thì mẹ càng yêu con nhiều hơn! Con cũng yêu mẹ hơn bố đúng không =w=

Mẹ Tiết Huệ Vũ yêu con nhiều hơn.

“Đừng rời xa con……” Nhìn thấy bé con trong mơ màng vẫn ôm chặt cô, lẩm bẩm mà nói.

Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng ôm lấy bé, nhẹ giọng an ủi: “Đứa nhỏ ngốc, vì sao lại bất an như thế.”

“Bố mẹ vĩnh viễn ở đây, cũng nhất định yêu con hơn bất kỳ ai.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top