Chương 32: Tất cả những gì anh muốn là cô thực sự thích anh
Edit+beta: LQNN203
Thư Minh Yên sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Anh..."
Mộ Du Trầm buông cô ra, cẩn thận dùng hai tay ôm lấy má cô, dưới ánh đèn, đôi mắt đen đầy dịu dàng xen lẫn tự trách sâu sắc: "Lúc đó bên ngoài quá hỗn loạn, anh sợ sẽ xảy ra gì đó với em, nhất thời tức giận nói những lời cay nghiệt, anh xin lỗi, anh không cố ý. Tối hôm đó anh đã dùng hết số thuốc em mua, nhưng anh vì sĩ diện mà không xin lỗi em. Nông Nông, anh thực sự xin lỗi."
Thư Minh Yên nhìn anh, mũi có chút chua xót, trong mắt có tơ hồng.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, giữa bọn họ không nên tồn tại hố ngăn cách sâu như vậy, nếu như lúc đó anh nguyện ý mềm lòng dỗ dành cô, cô sẽ không phải chôn chặt trong lòng nhiều năm như vậy.
Thực ra tất cả những gì Thư Minh Yên quan tâm trong suốt những năm qua là anh không bao giờ nhắc đến sự việc đó nữa.
Anh hành động như thể không có chuyện gì xảy ra.
Cô cứ tự an ủi mình là anh vô tình, còn anh tức giận như vậy là do quá lo lắng cho cô.
Anh bận rộn như vậy, gánh nặng đè lên vai, đến một đêm ngon giấc cũng không có, anh không để ý đến cảm xúc của cô cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tự an ủi mình là một chuyện, còn tự mình nghe anh nói ra lại là chuyện khác.
Trong lòng cô tìm ra trăm lý do cho anh, thỉnh thoảng vẫn có một giọng nói vang lên nói với cô: Tất cả là do cô suy nghĩ quá nhiều, Mộ Du Trầm chỉ cảm thấy chuyện của anh không cần cô quan tâm. Có lẽ anh cho rằng cô đang xen vào việc của mình, chạy đến gây chuyện cho anh.
Thư Minh Yên trầm mặc không nói, đôi môi mỏng Mộ Du Trầm mấp máy, trong con ngươi hiện lên một tia tự giễu, thanh âm có chút hoang mang: "Hiện tại anh mới xin lỗi, không phải đã quá muộn?"
Thư Minh Yên vẫn im lặng.
Trái tim Mộ Du Trầm từng chút một chùng xuống, cảm thấy có chút bất lực, lại càng cảm thấy hối hận, ước gì mình có thể làm lại từ đầu để bù đắp những lỗi lầm đã gây ra.
Làm sao anh có thể mong đợi cô dễ dàng tha thứ cho anh khi anh đã làm điều gì đó khiến cô tổn thương như vậy?
Cô rõ ràng rất quan tâm anh, lại bị anh mắng như vậy, lúc đó nhất định phải buồn biết bao.
Mộ Du Trầm cảm thấy mình thật là một tên khốn!
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ run lên, hốc mắt có chút ửng đỏ, khàn giọng hỏi cô: "Nông Nông, xin lỗi, anh làm sao mới có thể bù đắp được..."
Thư Minh Yên yên lặng nhìn anh một lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần bù đắp."
Một lúc sau, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười, nghiêm túc nói với anh: "Bất cứ lúc nào, chỉ cần em đợi được những lời này, em sẽ không giận anh nữa. Em vốn không giận anh lắm, em chỉ muốn nghe anh tự mình nói, anh không phải cố ý."
Cô sẽ không phủ quyết tất cả những điều tốt đẹp mà anh đã làm với cô chỉ vì một lần bị Mộ Du Trầm khiển trách.
Thư Minh Yên luôn nhớ trong vài năm đầu tiên khi cô mới đến Mộ gia, chính Mộ Du Trầm là người luôn bảo vệ cô và nuông chiều cô.
Buổi tối cô gặp ác mộng không thể ngủ, anh sẽ ở bên giường và kể cho cô nghe những câu chuyện, sẽ không rời đi cho đến khi cô ngủ thiếp đi. Khi còn nhỏ cô bị ốm, luôn là Mộ Du Trầm đưa cô đến bệnh viện và chăm sóc cô cả ngày lẫn đêm.
Cô đạt điểm cao trong kỳ thi, Mộ Du Trầm cũng vui như vậy, sẽ tự hào xoa đầu cô và nói: "Minh Yên nhà ta rất giỏi."
Sự quan tâm và bầu bạn của anh đã lấp đầy sự bất lực và trống rỗng của cô khi mất đi người thân yêu trong những năm đó.
Đêm đó xảy ra chuyện, Thư Minh Yên trong lòng không trách anh, cô chỉ cảm thấy buồn bực, hi vọng sau đó anh có thể cùng cô giải thích, an ủi cô.
Nhưng anh bận rộn như vậy, không thể rảnh lo được.
Cô vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể nghe anh giải thích chuyện này nữa.
Thư Minh Yên liếm môi dưới, mí mắt khẽ cụp xuống, lông mi vừa dày vừa cong rũ xuống, cũng chủ động nhận lỗi: "Em biết mình sai, lúc đó em còn nhỏ, lẽ ra không nên trái lời anh mà chạy ra ngoài làm anh lo lắng, thời gian đó luôn có công nhân bên ngoài gây rối, em hiểu sự lo lắng của anh, nhưng em nghĩ mình không phải họ Mộ, cho nên bọn họ có lẽ sẽ không làm gì với em."
Cô càng như vậy, trái tim Mộ Du Trầm càng đau nhói.
"Đồ ngốc." Mộ Du Trầm dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da trên má cô, "Từ ngày anh đưa em từ trấn trở về, em đã là người của Mộ gia. Nhà anh cả và anh hai đã sớm ly tán, bọn họ anh quản không được, những người còn lại của Mộ gia, ở dưới mí mặt anh, không ai có thể xảy ra chuyện, đương nhiên bao gồm cả em."
"Nông Nông, anh chưa bao giờ coi em là người ngoài, trước đây không phải, hiện tại em là vợ anh, là người thân cận nhất với anh, em biết không?"
Ánh mắt của anh chân thành, Thư Minh Yên không khỏi có chút cảm động, trong đôi mắt xinh đẹp xuất hiện nước mắt.
Mộ Du Trầm lau đi giọt nước đọng nơi khóe mắt cô: "Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trước đây anh không nên mất bình tĩnh với em như vậy. Anh hứa với em dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ tức giận với em một lần nữa. Tha thứ cho anh, được không?"
Khúc mắc trong lòng Thư Minh Yên hoàn toàn được giải tỏa, cô cười nhìn anh, vẫn ngoan ngoãn ngoan ngoãn như trước, nhưng so với trước còn chân thành hơn: "Được."
Mộ Du Trầm hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt cô, nếm thử: "Ừm? Hình như rất ngọt."
Thư Minh Yên lúc đầu bị nụ hôn của anh làm cho có chút xấu hổ, nhưng sau khi nghe thấy thanh âm này, lại sửng sốt một chút, phản bác lại: "Không thể nào, nước mắt rõ ràng là mặn."
"Thật sao?" Trong mắt anh hiện lên một tia trêu chọc, anh ôm lấy mặt cô, "Vậy em cũng thử xem."
Anh cúi đầu, phủ lên môi cô một cách chính xác.
Chỉ sau đó, Thư Minh Yên mới nhận ra anh cố tình nói dối cô.
Anh hôn rất nhẹ nhàng, lưu lại cùng cô, giống như đang muốn lấy lòng cô, Thư Minh Yên dần mất đi lý trí, kiễng chân câu lấy cổ anh, nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh.
Lần đầu tiên cô đáp lại anh, mặc dù cô còn vụng về và mất trật tự, nhưng lại khiến Mộ Du Trầm thụ sủng nhược kinh, ôm chặt lấy cô trong lòng, hôn càng cuồng nhiệt hơn.
...
Ba giờ sáng, mọi thứ đều im lặng.
Thư Minh Yên đã ngủ rồi, nhưng Mộ Du Trầm vẫn không ngủ được.
Sợ làm phiền cô, anh lên hoa viên trên cao ở tầng trên cùng.
Giữa đêm gió gào thét bên tai, Mộ Du Trầm đứng trước lan can với điếu thuốc đang cháy giữa các ngón tay.
Anh không hút thuốc, chỉ nhìn về phía xa với ánh mắt phức tạp.
Mùa hè bảy năm trước đó có lẽ là ngày đen tối nhất trong cuộc đời anh, anh nếm trải đủ mọi chật vật tủi nhục.
Anh không muốn nhớ đến trong suốt những năm qua.
Thời gian đó, anh nóng lòng muốn thu hút đầu tư cho dự án đảo Hạc Liên, sau đó nghe nói Liễu gia tình cờ có một khoản tiền, đang tìm kiếm một dự án tốt.
Anh nghĩ rằng mình có hy vọng, vì vậy mấy ngày liền anh đều đến nói chuyện với Liễu tổng về dự án.
Nhưng vào thời điểm đó, không ai muốn đầu tư vào đảo Hạc Liên.
Mặc dù Mộ Du Trầm nói rằng rủi ro đã được Mộ gia gánh vác, sẽ không chịu tổn thất lớn như vậy, nhưng bên kia vẫn thận trọng, không muốn đồng ý.
Mọi người đều cảm thấy đó là một mớ hỗn độn, một cái hố không đáy.
Sau khi bị Liễu tổng từ chối lần thứ sáu, Mộ Du Trầm rời khỏi công ty của Liễu tổng với bản kế hoạch, đáy lòng cảm thấy rất mờ mịt.
Một chiếc ô tô chạy ngang qua cửa, một vài nam sinh bước ra khỏi xe.
Người cầm đầu là Liễu Nguyên Châu, con trai út của Liễu tổng, bằng tuổi Mộ Du Trầm, họ học cùng trường cấp ba, nhưng không phải người cùng một đường, không có điểm giao nhau nào.
Với điếu thuốc trên miệng, Liễu Nguyên Châu chào đón anh: "Mộ Du Trầm, cậu lại ở đây để cầu xin bố tôi à? Cậu thực sự đã làm việc đủ chăm chỉ để chị gái cậu không phải liên hôn đấy. Sao lại xụ mặt vậy, bố tôi lại từ chối cậu?"
Mộ Du Trầm không buồn nói chuyện với anh ta, anh bỏ đi.
Liễu Nguyên Châu ở sau lưng đột nhiên nói: "Cậu muốn bố tôi đầu tư cho cậu, cậu tới chỗ tôi đi, tôi giúp cậu thuyết phục bố."
Mộ Du Trầm dừng lại và quay lại.
Liễu Nguyên Châu cười dựa vào cửa xe: "Tôi nghĩ giúp cậu một cách nhé, cậu không muốn chị gái gả đi, nhà cậu còn có một tiểu cô nương tên là Thư Minh Yên ấy, dù sao cô ta cũng không phải người của Mộ gia cậu, cô ta thừa hưởng lòng tốt của gia đình cậu nhiều năm như vậy, cũng nên hy sinh một chút, đưa cô ta đến nhà tôi đi, tôi sẽ thay cậu nuôi nấng cô ta, hơn nữa tôi sẽ nói chuyện với bố tôi về dự án của cậu, thế nào?"
Liễu Nguyên Châu cười ác ý, khuôn mặt Mộ Du Trầm sa sầm lại, đường quai hàm đột nhiên trở nên sắc bén.
Liễu Nguyên Châu bị anh nhìn chằm chằm rất khó chịu: "Cậu trừng tôi làm gì? Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, cậu không muốn chị gái mình liên hôn. Đưa tôi tiểu cô nương chẳng liên quan gì đến Mộ gia ấy, còn có thể giúp tập đoàn Mộ thị của cậu vượt qua cuộc khủng hoảng, mua bán này không lỗ với cậu. Mộ Du Trầm, chúng ta là bạn học cũ, tôi rất vì cậu mà suy nghĩ rồi đấy."
Mộ Du Trầm nắm chặt bản kế hoạch trong tay, tờ giấy dày bị anh làm cho biến dạng, gân trên mu bàn tay anh nổi lên.
Cố gắng không đánh chết tên súc sinh này, giọng Mộ Du Trầm lạnh đến đáng sợ: "Mày biết cô ấy bao nhiêu tuổi không?"
Liễu Nguyên Châu bị anh đột nhiên hung ác làm cho có chút sợ hãi, hai chân bất giác run lên.
Mấy anh em ở bên cạnh quan sát, ngoài mặt anh ta không thể nhát gan, từ đáy lòng cổ vũ chính mình.
Mộ gia nghèo túng thành cái dạng gì, Mộ Du Trầm dựa vào đâu ở chỗ này động đến anh ta?
Liễu Nguyên Châu ưỡn eo, vẫn cười nói: "Còn có chút nhỏ, chơi hai năm không phải sẽ lớn lên sao?"
Các mạch máu trên trán Mộ Du Trầm nổi lên, đấm mạnh vào mặt anh ta.
Liễu Nguyên Châu không kịp phòng bị, bị đòn đánh hất mặt sang một bên, đầu óc choáng váng, trên đầu hiện ra mấy ngôi sao vàng.
Trước khi anh ta kịp phản ứng, Mộ Du Trầm đã túm lấy cổ áo anh ta và đấm nhiều lần.
Cuối cùng bị anh tức giận mạnh mẽ húc đầu gối vào bụng, Liễu Nguyên Châu đau đớn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Những người anh em xung quanh anh ta vội vã chạy đến vật lộn với Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm hôm đó như phát điên, bất kể là ai chạy tới, anh đều sẽ không nương tay.
Anh tàn nhẫn đến mức không muốn sống, một mình đánh bốn người, khiến đối phương bị đánh đến sợ hãi.
Trước khi rời đi, Mộ Du Trầm cúi xuống nhặt những bản kế hoạch vương vãi khắp sàn, không quan tâm đến những vết thương trên người.
Khi anh nhìn Liễu Nguyên Châu, ánh mắt dữ tợn như Tu La đến từ địa ngục, từng chữ đều là lời cảnh cáo lạnh lùng: "Cô ấy là người của Mộ gia tao, nếu mày dám đụng vào cô ấy, tao tuyệt đối không để yên cho mày."
Thư Minh Yên ở trong Mộ gia luôn kín tiếng, nếu Liễu Nguyên Châu có thể biết tên cô, nhất định là để mắt tới cô.
Mộ gia đang gặp khó khăn, có rất nhiều người muốn giẫm lên, Liễu Nguyên Châu là một tên cầm thú cái gì cũng làm được.
Mộ Du Trầm càng nghĩ càng thấy bất an nên vội vã về nhà nhanh hơn.
Sau khi trở về nhà cũ, nhìn thấy Thư Minh Yên bình yên vô sự trong nhà, rốt cuộc cũng buông xuống được lo lắng.
Nhưng khi anh trở về phòng thay quần áo thì phát hiện Thư Minh Yên đã đi rồi, anh đến gõ cửa phòng cô cũng không có động tĩnh gì.
Trong lúc nhất thời, Mộ Du Trầm hoảng sợ, những lời khốn nạn của Liễu Nguyên Châu vẫn không ngừng vang vọng bên tai, đầu ngón tay anh không tự chủ được run lên.
Anh rất muốn lao ra ngoài tìm cô, lại thấy Thư Minh Yên từ bên ngoài chạy trở lại với đồ đạc của mình.
Lúc đó trời đã tối, cô lại dám một mình chạy ra ngoài trong hoàn cảnh như vậy ở Mộ gia.
Mộ Du Trầm cảm thấy một làn sóng sợ hãi, cơn tức giận tích tụ trong lồng ngực bấy lâu nay trào lên.
Đêm đó, anh mắng cô không thương tiếc.
Anh chưa bao giờ thấy một cô bé vô tư như vậy, đã được dặn không được ra ngoài, lại đem lời nói của anh đều bỏ ngoài tai. Cô có biết có người bên ngoài đang nhòm ngó mình, ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào không.
Trái tim của Mộ Du Trầm tràn ngập nỗi sợ hãi kéo dài, anh tức giận hơn bao giờ hết.
Anh vứt lọ thuốc cô mua và nói những lời cay nghiệt vô cảm nhất với cô. Khi đó, Mộ Du Trầm chỉ có một mục đích duy nhất, anh muốn cô nhớ kỹ lỗi lầm đã gây ra tối nay, sau này trời có sập cũng sẽ không cho phép cô ra ngoài một mình nữa.
Sau đó nghĩ lại, Mộ Du Trầm biết những lời anh nói rất nặng, cô trông rất buồn khi rời đi.
Nhưng anh nghĩ, cô vẫn còn trẻ, một đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ không giấu giếm chuyện gì trong lòng, một thời gian nữa có thể cô sẽ quên mất.
Vì vậy, anh đã mua một chiếc bánh cho cô như một cách ngụy trang để dỗ dành cô.
Khi nhận chiếc bánh, Thư Minh Yên cười ngọt ngào, Mộ Du Trầm thực sự cảm thấy rằng cô đã không còn để trong lòng.
Sau đó chị gái vẫn kết hôn, để chị ấy mạnh mẽ hơn trong gia đình chồng, Mộ Du Trầm kiên quyết phát triển dự án đảo Hạc Liên và tập trung vào ngành giải trí, tập trung vào việc tổ chức lại Tập đoàn Mộ thị.
Anh thỉnh thoảng đi công tác, trong mấy năm đó, số lần anh về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khi tập đoàn ổn định lại, anh quay người lại, đột nhiên phát hiện Thư Minh Yên đã không thân với mình nữa.
Cô tôn trọng anh như thường lệ, cô nghe lời anh nói gì cô cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cô lại mất đi sự thân thiết trước đây, không còn chủ động gần gũi với anh.
Anh cho rằng mình bận rộn công việc mà bỏ bê cô, luôn muốn tìm thời gian cùng cô trò chuyện.
Vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp. Ba năm trước, lão gia tử chợt nảy ra ý định mai mối cho Thư Minh Yên và Mộ Tri Diễn, nói rằng sau này họ sẽ kết hôn, Minh Yên sẽ là cháu dâu của Mộ gia.
Đó cũng là lúc Mộ Du Trầm chợt nhận ra cô bé ngày nào bám lấy anh đã lớn lên rất nhiều.
Cô đã gần mười chín tuổi, anh vẫn còn dừng lại trong ý thức coi cô là một đứa trẻ, hoàn toàn không chú ý đến sự trưởng thành của cô trong mấy năm qua.
Trên bàn ăn tối hôm đó, lão gia tử hỏi về việc Thư Minh Yên sẽ kết hôn với Mộ Tri Diễn trong tương lai.
Thư Minh Yên mím môi, xấu hổ cúi đầu, nói cô luôn nghe lời ông nội. Mộ Tri Diễn ân cần gắp cho Thư Minh Yên một ít đồ ăn, lão gia tử cười không khép miệng được.
Mộ Du Trầm ngồi bên cạnh, Thư Minh Yên không hề nhìn anh, lần đầu tiên anh cảm thấy mình trở thành người ngoài cuộc trong gia đình này.
Người đã từng trở về hỏi anh nên làm gì khi nhận được thư tình ở trường, bây giờ đối xử với anh bằng sự ngoan ngoãn, tích chữ như vàng.
Khi đối mặt với Mộ Tri Diễn, cô có vẻ thoải mái hơn là đối mặt với anh.
Vào lúc đó, Mộ Du Trầm cảm thấy lạc lõng và cô đơn hơn bao giờ hết.
Anh không ngờ sau ngần ấy năm chạy vạy bên ngoài, Mộ gia càng ngày càng tốt, cuối cùng sẽ đổi lấy kết quả như vậy.
Lão gia tử vẫn mỉm cười, quay đầu hỏi anh: "Du Trầm, con làm chú nhỏ, sao nãy giờ im lặng vậy, con nghĩ sao khi hứa hẹn Minh Yên với Tri Diễn và ở lại nhà chúng ta?"
Mộ Du Trầm buồn chán không hiểu nổi, anh liếc nhìn Thư Minh Yên, nhếch khóe môi dưới như chưa có chuyện gì xảy ra: "Bọn chúng muốn sao cũng được, hỏi con làm gì."
Lão gia tử không hài lòng lắc đầu: "Con quá có lệ, mỗi ngày đều bận rộn bên ngoài, người và chuyện trong nhà cũng không lo."
Không lâu sau, anh mua một căn nhà ở Ngự Minh, dọn ra ngoài sống, không muốn có thời gian nói chuyện với cô nữa.
Cô và Mộ Tri Diễn hiện tại có quan hệ tốt như vậy, có người ở bên, có lẽ cô đã không cần anh từ lâu.
Thật tốt, họ trạc tuổi nhau, có nhiều chủ đề chung hơn.
Cô đã trưởng thành, đã đến tuổi tránh bị nghi ngờ.
Cô gái nhỏ tâm tư tỉ mỉ nên không có gì để nói với một người gia trưởng luôn quen uy nghiêm như anh.
Cho đến Tết Âm lịch năm ngoái, khi anh đi công tác về, lão gia tử đã cười và nói trên bàn ăn rằng chờ khi tốt nghiệp đại học, ông sẽ để Thư Minh Yên và Mộ Tri Diễn tổ chức lễ cưới. Như thường lệ, Mộ Du Trầm không nói hay bày tỏ ý kiến của mình.
Sau bữa ăn, Mộ Dữu đột nhiên tìm anh và phàn nàn với anh: "Chú nhỏ, sao ông nội cứ luôn lo lắng về cuộc hôn nhân giữa Minh Yên và anh Tri Diễn, chú lớn hơn hai người họ mà, hôn sự vẫn chưa có tin tức. Thực ra cháu cảm thấy, chú và Minh Yên cũng rất xứng đôi nha, nếu ông nội muốn giữ cậu ấy lại Mộ gia, có thể để cậu ấy gả cho chú, thay vì cưới anh Tri Diễn."
Thư Minh Yên gả cho anh.
Đây là lần đầu tiên Mộ Du Trầm nghe thấy những lời như vậy, anh nghĩ điều đó thật vô lý. Anh khiển trách Mộ Dữu, nói rằng Thư Minh Yên và Mộ Dữu trong lòng anh giống nhau, bảo con bé đừng nói nhảm.
Mộ Dữu bị anh uy nghiêm làm cho kinh ngạc, do dự không nói nên lời, cuối cùng không nói lời nào xoay người rời đi.
Ban đầu, Mộ Du Trầm không coi trọng điều đó, nhưng những lời của Mộ Dữu đêm đó dường như đã khắc sâu trong tim anh.
Nửa đêm khi anh nghĩ lại, lần đầu tiên anh nảy ra một ý nghĩ kỳ quái như vậy, tại sao Thư Minh Yên lại bằng lòng lấy Mộ Tri Diễn, nhưng lại chưa bao giờ suy xét anh.
Rõ ràng mấy năm kia lần đầu đến Mộ gia, cô ấy thân nhất với mình.
Sau đó, anh nghĩ có thể là do những năm này anh ở trên thương trường đã lâu, đối với mọi người quá nghiêm khắc, giống như đeo mặt nạ, khiến cô không thể gần gũi như trước.
Đối với cô, Mộ Du Trầm là một người bạn ngang hàng có thể hòa thuận với cô.
Nhưng một khi một số suy nghĩ bén rễ, chúng sẽ phát triển dữ dội trong tâm trí.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, nhưng kể từ đó, mỗi khi anh về nhà và nhìn thấy Mộ Tri Diễn ở đó, trò chuyện và cười đùa với Thư Minh Yên xung quanh lão gia tử, anh lại cảm thấy nhức nhối và khó chịu.
Cuối cùng cũng có cơ hội để hai người nói chuyện riêng, cô cũng đối với anh rất cung kính, nói vài câu liền rời đi.
Mộ Du Trầm nhận ra cô không thích ở một mình với anh nữa.
Có lẽ là bởi vì thích người nào đó, nên mới đối xử với anh như vậy. Cô có lẽ đã thích Mộ Tri Diễn, nếu không thì làm sao cô có thể đồng ý lấy thằng nhóc đó.
Nếu vậy, anh cũng không chủ động tiếp cận nữa.
Anh hoàn toàn tập trung vào công việc và ít về nhà hơn trước.
Anh nghĩ, không gặp cô cũng không sao.
Tuy nhiên, tình cảm dường như đã bén rễ và nảy mầm trong đáy lòng.
Trong đêm khuya, anh không thể không nghĩ về cô.
Anh thậm chí bắt đầu không thích Mộ Tri Diễn, thậm chí còn khó chịu khi biết tên nhóc khốn đó phá phách ở bên ngoài.
Người anh cưng trong lòng chọn thằng nhóc đó, vậy mà lại bị nó đối xử như vậy.
Trong hơn một năm, thỉnh thoảng, trong đầu anh luôn hiện lên một ý nghĩ rất mạnh mẽ: Thằng nhóc đó không xứng, anh muốn giành lại cô.
Nhưng mỗi lần thấy thái độ dè chừng, xa lánh của cô khi nhìn thấy anh, anh lại chùn bước.
Chẳng lẽ cô không biết những chuyện đó bên ngoài của Mộ Tri Diễn sao? Cô khẳng định biết, nhưng cô vẫn sẵn sàng thừa nhận cuộc hôn nhân này, vẫn hòa thuận với Mộ Tri Diễn trước mặt lão gia tử.
Cô thích Mộ Tri Diễn rất nhiều.
...
Vào thời điểm đó, Mộ Du Trầm không bao giờ nghĩ rằng cuối cùng sẽ phát triển thành cục diện như hôm nay.
Thư Minh Yên thực sự đã kết hôn với anh.
Cái đêm cô chủ động đến tìm anh, mấy năm nay Mộ Du Trầm hiếm khi vui vẻ, anh cảm thấy có một điều bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Bây giờ nghĩ lại, Mộ Du Trầm cuối cùng cũng hiểu tình hình của Thư Minh Yên trong mấy năm qua.
Cô không thích Mộ Tri Diễn, nhưng cô không dám trái lời lão gia tử.
Dựa theo mức độ phụ thuộc của Thư Minh Yên vào anh trước đây, cô có lẽ sẽ đến gặp anh và nói cho anh biết suy nghĩ của mình.
Nhưng lúc đầu anh mắng cô nặng lời như vậy, sau đó không những không cùng cô trò chuyện vui vẻ mà còn bận rộn công việc, bỏ bê cô.
Mấy năm nay quan hệ giữa hai người luôn lạnh nhạt, đêm đó cãi nhau, cô làm sao dám lại gần anh.
Trong toàn bộ Mộ gia, cô chỉ có Mộ Dữu là người có thể nói ra suy nghĩ của mình.
Mộ Du Trầm cuối cùng cũng hiểu tại sao Mộ Dữu đột nhiên nói điều đó với anh vào ngày hôm đó.
Đằng sau những lời đó, rõ ràng là Thư Minh Yên không muốn kết hôn.
Nhưng anh có mắt như mù, không biết gì cả.
Anh đưa cô trở về từ trấn nhỏ và nói rằng anh sẽ bảo vệ cô mãi mãi. Anh luôn thận trọng, cố gắng cho cô cảm giác an toàn, vì sợ cô sẽ cảm thấy mình bị phụ thuộc vào người khác.
Anh đưa cô về, không phải khiến cô chịu ủy khuất ở Mộ gia.
Ai biết rằng cuối cùng, anh vẫn sơ suất.
Suốt ngần ấy năm, vì hạnh phúc của lão gia tử, cô đã phải ép dạ cầu toàn trước mặt Hàng Lệ Cầm và Mộ Tri Diễn, không biết bằng cách nào mà cô chịu được đến đây.
Nếu hồi đó anh quan tâm đến cô nhiều hơn, có lẽ cô đã không cần như vậy.
Cổ họng Mộ Du Trầm thắt lại một lúc, trái tim anh đau đớn khủng khiếp.
Gió trên sân thượng ngày càng mạnh, phần lớn thuốc trong tay Mộ Du Trầm đã bị thiêu rụi.
Anh gõ nhẹ đầu ngón tay, tàn thuốc trên đó rơi xuống đất.
Sau khi đứng một lúc, anh dập điếu thuốc và bước xuống phòng.
Trở lại phòng, Mộ Du Trầm nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đèn không bật, trong phòng ánh đèn lờ mờ, người trên giường đang ngủ say.
Mộ Du Trầm tung chăn ra, nằm lên giường, dựa vào thành sau.
Dưới màn đêm, Mộ Du Trầm nhìn chằm chằm bóng người bên cạnh.
Bộ dáng khi ngủ của cô trông thậm chí còn ngoan ngoãn hơn, tư thế ngủ của cô rất an phận.
Trái tim Mộ Du Trầm mềm lại, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Có lẽ cảm thấy ngứa ngáy, cô rầm rì hai lần, trở mình và quay lưng lại với anh.
Mộ Du Trầm cong khoé miệng, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi còn trẻ trải qua quá nhiều nghịch cảnh, một thời gian dài mang theo gánh nặng, chỉ cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán.
Bây giờ nhìn lại, ông trời rốt cuộc cũng không tệ với anh.
Cô gái anh muốn nhất đang nằm bên cạnh anh. Mặc dù cô có thể chưa thích anh, nhưng sẽ tốt hơn sau một thời gian dài.
Anh sẽ để ý đến cô nhiều hơn trong tương lai, biết đâu một ngày nào đó, cô sẽ vì anh mà mở lòng.
Từ lúc anh đồng ý lấy giấy chứng nhận với Thư Minh Yên, anh không có ý định mơ hồ không rõ cả đời với cô.
Tất cả những gì anh muốn là cô thực sự thích anh.
Anh muốn con người của cô, nhưng cũng muốn trái tim của cô.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Mộ Du Trầm lại cầm điện thoại lên và gửi cho Doãn Mặc một tin nhắn WeChat:【 Ngủ chưa? 】
Đối phương không có trả lời.
Doãn Mặc hẳn là không có thói quen tắt hoặc tắt tiếng điện thoại khi ngủ.
Nghĩ thế, anh tiếp tục gửi tin nhắn.
Mộ Du Trầm: 【1】
Mộ Du Trầm: 【2】
Mộ Du Trầm: 【3】
...
Mộ Du Trầm: 【57】
Doãn Mặc:【 Có bệnh à? 】
Mộ Du Trầm:【 Tỉnh rồi? 】
Mộ Du Trầm:【 Dậy nói chuyện đi. 】
Doãn Mặc:【 Có việc gì thì nhắn lại, ngày mai cháu sẽ trả lời. 】
Mộ Du Trầm:【 Không có gì, chỉ là tôi không ngủ được. 】
Doãn Mặc:【 Không ngủ được thì đừng tìm cháu. 】
Mộ Du Trầm:【 Cậu vừa là anh em vừa là con rể của tôi, đương nhiên tôi phải tìm cậu rồi. 】
Doãn Mặc: 【 ? 】
Mộ Du Trầm:【 Gõ nhầm, cháu rể. 】
Mộ Du Trầm: 【 Đều giống nhau, đừng quá so đo. 】
Doãn Mặc: 【...】
Mộ Du Trầm:【 Thực ra, tôi tìm cậu có chuyện. 】
Mộ Du Trầm:【 Tiểu Dữu Tử trước đó đã nói với tôi rằng hai người ở bên nhau là vì cậu la liếm theo đuổi con bé. Hai người cách nhau bảy tuổi, lại là tên trai già, rốt cuộc làm sao theo đuổi con bé được? 】
Mộ Du Trầm:【 Nói cho tôi biết chi tiết đi, vừa lúc tôi không ngủ được, coi như nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ. 】
Doãn Mặc:【 Nói bậy bạ nửa ngày, đây chính là trọng điểm sao? 】
Mộ Du Trầm:【 ? 】
Doãn Mặc:【 Ba giờ sáng, chú đánh thức cháu, muốn cháu dạy chú theo đuổi người ta như thế nào? 】
Doãn Mặc:【 Với thái độ của chú, chú có nghĩ rằng cháu có thể dạy chú không? 】
Mộ Du Trầm:【 Thái độ của tôi có vấn đề gì sao? 】
Doãn Mặc: 【 Ngủ đi chú nhỏ, trong mơ cái gì cũng có đó. 】
Mộ Du Trầm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top