Chương 42

Không phải anh nói em vĩnh viễn là bạn nhỏ của anh sao? Tiên sinh X.

Trên đường trở về Cục thành phố, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bên cạnh, thấy Vương Nhất Bác cũng có quầng thâm mờ nhạt, có lẽ gần đây cũng bận rộn với hợp đồng.

Tiêu Chiến đau lòng nói, "Em về nghỉ ngơi trước đi!"

Nghe Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác mỉm cười: "Em không, em muốn nghỉ ngơi với anh."

Nói xong, Vương Nhất Bác bước nhanh đi trước. Tiêu Chiến sửng sờ tại chỗ, hôm nay bạn nhỏ nhà hắn xảy ra chuyện gì vậy, đầu tiên là tặng hoa, nói một đống lời thâm tình, bây giờ lại nói lời này với hắn, có phải đã chịu kích thích gì rồi? Còn nói cùng hắn nghỉ ngơi. Chẳng lẽ ám chỉ hắn điều gì? Có phải bạn nhỏ nhà hắn cũng cảm thấy đáng tiếc đêm đó không làm đến cùng?

Tiêu Chiến tự nhận là rất nhanh tìm thấy lý do, phá án càng có động lực hơn, dù sao bạn nhỏ nhà hắn cũng không thể chờ đợi được nha.

Vương Nhất Bác trở lại văn phòng của đội Hình sự, thấy trên bàn chứa đầy hộp mang đi, cậu vừa định chọn món ăn, tại sao còn có người trước cậu một bước?

"Ai đưa tới?" Vương Nhất Bác đi xem, cũng không biết ai đã gọi đồ ăn ngoài, vậy mà rất nhiều món cậu thích ăn, còn có trà hoa lài mà cậu thích uống.

"Hôm nay lão đại mời khách!" Ngô Hải Lâm vừa ăn vừa trả lời, lúc trước lão đại cũng nói sau khi vụ án kết thúc lại mời ăn, không ngờ sắp xếp sớm như vậy.

"Phải a, xem như đây là bữa tiệc thoát ế của lão đại, hahahahahahahahaha, khụ! "Tiểu Lưu, Bộ phận kỹ thuật vừa mới vùi đầu ăn, chỉ nghe Ngô Hải Lâm nói, không biết người hỏi là ai, lại trôi chảy tiếp một câu, sau đó ngẩng đầu lên, phát hiện người hỏi là Vương Nhất Bác, thiếu chút nữa Tiểu Lưu phun cơm trong miệng vào mặt Triệu Tuyết.

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiểu Lưu của Bộ phận kỹ thuật, còn nhướn mày nhìn anh ta, sau đó lấy thịt lợn giòn mà cậu thích bỏ vào miệng, đi đến văn phòng của Tiêu Chiến.

Tiểu Lưu vội vã nắm lấy tay của Ngô Hải Lâm nói: "Không phải là tôi xong đời rồi sao! Lão đại sẽ làm thịt tôi?"

Ngô Hải Lâm đồng tình vỗ tay của tiểu Lưu, an ủi tiểu Lưu không sao, Vương Nhất Bác cũng không đóng sập cửa, chỉ cần Vương cố vấn không bất hòa với đội trưởng, vậy anh ta sẽ không có chuyện gì.

Sau khi Tiêu Chiến trở về, cầm một hộp cơm, phát hiện mọi người đang nhìn mình, "Nhìn cái gì! Ăn đi! Ăn xong khẩn trương đi làm việc cho tôi."

Các đội viên đợi ba bốn phút, phát hiện trong văn phòng của đội trưởng im lặng, không có truyền ra tiếng thét của Vương cố và tiếng cầu xin tha thứ của đội trưởng bọn hắn.

Ngô Hải Lâm dựng lên ngón tay OK với tiểu Lưu, sau đó nói, "Cảnh báo giải trừ."

Đợi ăn xong cơm trưa không bao lâu, đột nhiên rất nhiều người mặc đồ đen, mang kính râm bước vào văn phòng đội Hình sự, đầu lĩnh là một người mặc vest xanh đậm, những người khác vẫn đứng ở cửa không đi vào, đứng hai hàng chỉnh tề, trên mặt mỗi người đều không có bất cứ biểu cảm gì.

Các đội viên của đội Hình sự nhanh chóng đứng lên, vừa rồi bọn hắn còn tưởng là tay xã hội đen nào không muốn sống, dám đến Cục thành phố của bọn họ cướp bóc, sợ tới mức suýt chút nữa gọi 110.

Lúc này, cánh cửa văn phòng của đội trưởng bọn hắn mở ra, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi tới, Vương Nhất Bác nhìn một trận này, lập tức bó tay, Thư ký Ngô tới cướp bóc sao?

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Thư ký Ngô, nói khẽ với Thư ký Ngô, "Làm gì vậy, đến Cục thành phố trình diễn phim bom tấn xã hội đen à? Có phải anh nghĩ mình ở bên ngoài đợi chưa đủ ngại không?"

Thư ký Ngô dùng âm lượng tương tự nói, "Vội tới chống đỡ thiếu gia ngài."

Vương Nhất Bác im lặng nhìn qua Thư ký Ngô, sau đó quay sang nói với các đội viên trong đội Hình sự, "Thật xin lỗi, thư ký không hiểu chuyện, tôi đến đội Hình sự đã một thời gian, trong khoảng thời gian này cảm ơn mọi người đã chiếu cố, cho nên dự định gửi cho mọi người một chút tâm ý."

Vương Nhất Bác lấy hộp quà đóng gói tinh xảo từ tay của vệ sĩ, sau đó đưa cho từng đội viên. Vương Nhất Bác biết đội Hình sự có kỷ luật riêng, cho nên những món quà cũng không phải loại rất quý giá, nhưng đều rất thực tế, hơn nữa còn tặng theo tên của cá nhân.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, Vương cố vấn không phải cảm ơn bọn hắn chiếu cố trong thời gian qua, rõ ràng chính là mượn cớ "Phát kẹo hỉ".

Cảnh này bị Lâm nữ sĩ nhìn thấy, bà bởi vì tin tức Tiêu Chiến vẫn chưa về, trong lòng Lâm nữ sĩ rất lo lắng, cho nên quyết định đến Cục thành phố, tìm Tiêu Chiến nói chuyện.

Nhưng bà còn chưa đi tới cửa, liền thấy một nhóm người mặc đồ đen tiến vào, Lâm nữ sĩ có chút sợ theo bản năng, không bao lâu, trong văn phòng đội Hình sự truyền ra tiếng hoan hô, bởi vì cửa mở, hành lang lại yên tĩnh, một số lời nói bên trong Lâm nữ sĩ đều nghe được.

Bà lén lút đi đến phía sau những người mặc đồ đen nhìn qua, thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chia đồ, thỉnh thoảng còn có người nói trăm năm hảo hợp.

Lâm nữ sĩ nhìn vào khuôn mặt của mọi người bên trong tràn ngập nụ cười hạnh phúc, bà không đành lòng phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này, cho nên bà lặng lẽ rời đi, nhìn cảnh hai người giống như phát kẹo hỉ, Lâm nữ sĩ cũng đoán được, có lẽ người trong đội Hình sự biết quan hệ của hai người bọn họ, nhưng Lâm nữ sĩ không ngờ, người trẻ bây giờ khoan dung độ lượng như vậy? Bà thực sự già rồi ư? Tư tưởng quá hà khắc sao?

Vừa rồi nhìn vào nụ cười của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, Lâm nữ sĩ đột nhiên cảm thấy, hai người bọn họ rất xứng, xung quanh có một loại hào quang, cảm thấy hai người bọn họ chỉ có thể ở bên nhau, mới tốt đẹp như vậy, đổi thành bất cứ ai cũng không được.

Sau khi để nhóm vệ sĩ rời đi, Vương Nhất Bác đã nằm trên ghế sofa trong văn phòng của Tiêu Chiến ngủ, mấy ngày trước bận rộn hợp đồng, cậu đều không ngủ ngon.

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt ngủ say của Vương Nhất Bác, sau đó cảm thấy mỹ mãn bắt đầu làm việc, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy thực sự rất tốt đẹp, cảm thấy chỉ cần có Vương Nhất Bác, hắn làm việc cũng không mệt mỏi.

Kỳ thực Vương Nhất Bác không ngủ bao lâu, cậu vừa mơ thấy chuyện hồi bé, chuyện này vẫn quấn lấy cậu, khiến cậu không thể sống yên.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trên trán đổ mồ hôi, đặt bút xuống, bước qua ngồi trên ghế sofa, lau mồ hôi trên trán Vương Nhất Bác, "Làm sao đổ mồ hôi nhiều như vậy, gặp ác mộng sao?"

Vương Nhất Bác thuận thế vùi đầu vào ngực Tiêu Chiến, hai tay ôm eo Tiêu Chiến, "Thấy ác mộng, muốn Chiến ca ôm một cái mới có thể tốt."

Tiêu Chiến ngẩn người, sau đó mỉm cười híp mắt, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Nhất Bác, hắn thực sự là yêu chết cái bộ dạng mềm nhu này của Vương Nhất Bác.

Ngày thường Vương Nhất Bác quá mức cao lãnh trưởng thành, khiến mọi người sinh ra cảm giác chớ đến gần, không thích ở chung, Vương Nhất Bác ở cùng hắn, nhưng lại không cùng một dạng tương phản như vậy, sẽ cười ngọt ngào với hắn, sẽ nhỏ giọng làm nũng với hắn, đặc biệt khi cao hứng lúc ấy cười phát ra giọng con ngỗng, Tiêu Chiến đặc biệt thích dáng vẻ riêng biệt của Vương Nhất Bác, mềm mại và dễ thương.

"Tại sao vẫn giống bạn nhỏ như vậy!" Tiêu Chiến vừa nói, vừa ôn nhu ôm Vương Nhất Bác.

"Không phải anh nói em vĩnh viễn là bạn nhỏ của anh sao? Tiêu tiên sinh." Vương Nhất Bác vẫn bảo trì tư thế vừa rồi, cậu phát hiện, mặc dù Tiêu Chiến không có mấy lượng thịt, nhưng dựa vào cũng tạm được, rất thoải mái.

"Sẽ nhớ rất rõ, bạn nhỏ?" Tiêu Chiến bị một tiếng Tiêu tiên sinh của Vương Nhất Bác chọc vào đáy lòng, làm thế nào mà bạn nhỏ nhà hắn càng ngày càng..., lúc trước là hắn thực sự đánh giá thấp Vương Nhất Bác.

"Lúc trước ở quán bar nhìn quen mắt nghe quen tai." Nói xong, Vương Nhất Bác nhận ra mình nói sai, vừa rồi quá mức buông lỏng, cho nên nói chuyện cũng không suy nghĩ.

"Nói đến quán bar, em còn chưa giải thích với anh? Lúc học cấp 3 tại sao đi quán bar thâu đêm?" Nghe Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ, ở vụ án của Lâm Hiên, Vương Nhất Bác cũng nói thời điểm ở trường cấp 3 cậu thường xuyên đến quán bar, khi đó nói muốn thu thập Vương Nhất Bác, không ngờ vụ án vừa kết thúc đã quên mất, bây giờ nghĩ tới, Tiêu Chiến đương nhiên muốn hỏi rõ ràng, huống chi bây giờ hắn còn là bạn trai của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ra khỏi ngực mình, khóa tay Vương Nhất Bác sau lưng, sau đó ấn Vương Nhất Bác lên ghế sofa.

Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt có chút tức giận của Tiêu Chiến, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, "Khi đó là thời kỳ phản nghịch đi, hơn nữa em lại sợ tối, cho nên đúng dịp đến quán bar, em có thể không phải một mình."

Dường như sợ Tiêu Chiến không tin, Vương Nhất Bác lập tức bổ sung thêm, "Nhưng em tuyệt đối không có làm bậy, em đến quán bar uống rượu, hơn nữa đều đi cùng một nhóm bạn."

"Nhóm bạn? Bạn nào?" Tiêu Chiến vẫn giữ chặt tay Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác sốt ruột giải thích, Tiêu Chiến rất hài lòng, nhóc con này phải mài móng vuốt một chút.

"Thời điểm lên cấp 3 biết vũ đạo, tên Đoạn Hạo Dương, bây giờ vẫn đang ở Mỹ." Vương Nhất Bác lập tức bán rẻ bạn tốt của mình, có thể khiến Tiêu Chiến nguôi giận, một người bạn có là gì.

"Em còn biết vũ đạo?" Tiêu Chiến tò mò hỏi, hắn xác thực không biết Vương Nhất Bác biết vũ đạo, khó trách Vương Nhất Bác không vận động, dáng người vẫn duy trì đẹp như vậy, hóa ra là luyện vũ đạo được cơ bắp.

"Khi học cấp 3, cảm thấy vũ đạo rất khó, phải học cho được." Vương Nhất Bác thành thật trả lời, cậu cũng theo đuổi hai lần trong thời gian ngắn, con người cậu vẫn luôn truy cầu làm chuyện khó, cảm thấy ván trượt khó, đi học ván trượt, cảm thấy vũ đạo khó, đi học vũ đạo, mô tô cũng vậy, cưỡi mô tô thi đấu đường rong ruổi nhiều phong cách...

Tiêu Chiến đột nhiên có một ý tưởng ác, hắn ghé sát vào tai Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng nói, "Vậy sau này em phải nhảy cho anh xem! Chỉ có thể cho một mình anh xem!"

Đối mặt với tiếp cận đột ngột của Tiêu Chiến, tai của Vương Nhất Bác đỏ lên, sau đó nhanh chóng gật đầu, lúc này Tiêu Chiến mới buông cậu ra, nhưng vừa rồi cậu nhìn ánh mắt của Tiêu Chiến, cảm giác không có ý tốt, thế nhưng cậu học HipHop, khuyên Tiêu Chiến không nên có suy nghĩ đồi trụy gì.

"Lão đại, không hay rồi! Phân Cục nhận được một vụ án mất tích." Ngô Hải Lâm gấp gáp đi vào văn phòng của Tiêu Chiến, sau đó đem một phần hồ sơ vụ án để trên bàn của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhanh chóng lấy hồ sơ lên xem, cô gái mất tích là Lý Thi Vũ, là một nhân viên bình thường của công ty đồ gia dụng, lông mày cũng có một nốt ruồi nhỏ, từ đêm qua đã tắt điện thoại, người cũng không về nhà, cho nên người nhà mới báo cảnh sát.

"Lão đại, không phải là anh nên cho chúng tôi xem các án mất tích trước đó, xem có giống nạn nhân hay không, chúng tôi sẽ đem thông tin của nạn nhân phân phát cho phân Cục, các án trước đó của phân Cục không có nạn nhân tương tự, nhưng vụ án báo lên hôm nay có một cái, cho nên phân Cục báo cáo vụ án này cho chúng tôi." Ngô Hải Lâm một hơi nói xong.

Những vụ án mất tích này, thường không đưa về Cục thành phố, trừ khi án này đặc biệt lớn, các vụ án trước không có nạn nhân tương tự, đây là vạn hạnh trong bất hạnh, nhưng cô gái này, rất có thể là mục tiêu kế tiếp của hung thủ.

"Trần Quyên kia, cậu điều tra thế nào rồi!" Tiêu Chiến mặt lạnh nói, dựa theo quá trình gây án của hung thủ, thường là buổi tối đem các cô gái đã hôn mê đi, sau đó suốt đêm lấy máu nạn nhân, tìm địa điểm phù hợp vứt thi thể, bởi vì buổi tối hành động dễ dàng.

Nếu hung thủ vẫn theo logic này, bây giờ là hai giờ chiều, nói không chừng cô gái này có thể còn sống, bọn họ vẫn có cơ hội.

"Chúng tôi đã đến xem cửa tiệm làm móng đó, phát hiện hôm trước đã đóng cửa, hơn nữa bắt đầu từ một ngày trước, Trần Quyên đã không về nhà, chiếc xe cũng không ở trong bãi đậu xe, điện thoại trong trạng thái tắt máy." Nếu không phải bị Triệu Tuyết ngăn lại, Ngô Hải Lâm đã trực tiếp phá khóa.

"Các cậu có xem qua danh sách khách hàng VIP trong cửa tiệm của Trần Quyên chưa?" Vương Nhất Bác sờ cằm nói.

"Tiểu Lưu vẫn đang giải mã." Ngô Hải Lâm trả lời.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tiểu Lưu đem danh sách đến văn phòng, Tiêu Chiến nhìn vào danh sách, phát hiện Tôn Nhã, Dương Giác, Bạch Khiết, Lý Tình, đều có trong danh sách, các cô đều là khách VIP của cửa tiệm làm móng, trang sau, Tiêu Chiến nhìn thấy tên của Lý Thi Vũ, cô gái đã mất tích hôm nay.

Thông tin khách hàng VIP đều có địa chỉ gia đình, số điện thoại liên lạc, đoán chừng Trần Quyên dựa vào những thông tin này theo dõi các cô gái, dù sao ba nạn nhân kia đều biến mất gần nhà.

"Đúng rồi, lão đại, tôi còn điều tra thông tin khác của Trần Quyên, phát hiện ghi chép chi tiêu có chút bất thường," Tiểu Lưu đặt một bản ghi chép chi tiêu trước mặt Tiêu Chiến nói, "Tôi phát hiện Trần Quyên đã mua một thứ rất thần kỳ, chính là cái này, dương... dương vật."

Nhìn thấy đồ vật trong ảnh, Tiêu Chiến đột nhiên nhận ra, lúc trước hắn cho rằng Trần Quyên có đồng phạm, cô ta chỉ phụ trách nhiệm tìm kiếm nạn nhân, bởi vì hạ thể của nạn nhân đều bị xâm hại, nhưng có vật này, một người phụ nữ như cô ta cũng có thể, giả danh thành hung thủ là nam giới, không thể không nói, Trần Quyên này, từ đầu đã đánh lừa phương hướng của bọn họ, vẫn luôn để lực chú ý của bọn họ tới nam giới.

"Cho nên nói Trần Quyên hiện tại đã biến mất?" Xem bức ảnh, Vương Nhất Bác cũng đã hiểu, ghi chép của cậu cũng sai rồi, Trần Quyên này thực sự là một quân cờ tốt.

Ngô Hải Lâm nhẹ gật đầu, thời gian của bọn họ không còn nhiều, cô gái đang chờ bọn họ giải cứu.

"Tôi muốn toàn bộ thông tin của Trần Quyên, tất cả!" Tiêu Chiến kìm nén lửa giận nói, ngày đó nhìn thấy người mặc đồ đen, không cao hơn Tôn Nhã bao nhiêu, tương đương chiều cao của Trần Quyên.

Không bao lâu, Triệu Tuyết mang đến thông tin đời sống của Trần Quyên. Trần Quyên này, ba đời tổ tiên đều sống ở khu Đông Thành, khó trách lại quen thuộc với khu Đông Thành như vậy, có thể tránh camera, tìm địa điểm vứt xác, còn lợi dụng hẻm nhỏ thoát khỏi truy bắt của Tiêu Chiến.

Theo tư liệu, Trần Quyên vốn là bác sĩ ngoại khoa, khó trách có thể chuẩn xác tìm được vị trí động mạch chủ, vết thương của nạn nhân cũng rất ổn định, cũng khó tránh có thể có thuốc gây mê.

Nhưng không biết vì sao một năm trước Trần Quyên từ chức, sau đó mở tiệm làm móng. Kỳ thật, thoạt nhìn, bọn họ sẽ phát hiện nơi nạn nhân làm việc, phạm vi đường kính của tiệm làm móng này không quá bốn ki-lô-mét, hơn nữa kỹ thuật sơn móng của Trần Quyên vẫn luôn tốt, là người rất nhiệt tình, khó trách những cô gái này sẽ đến tiệm làm móng tay.

Nhà của Trần Quyên cũng ở khu Đông Thành, nhưng ba mẹ cô ta sống ở nhà cũ, ở chỗ bình thường. Hàng xóm cũng nói, Trần Quyên thường không ở nhà vào ban đêm, nhưng sau sáu giờ, cửa tiệm đều đóng, đoán chừng vào thời gian này Trần Quyên theo dõi những nạn nhân.

"Nhà của Trần Quyên tương đối cũ, cách âm thanh không tốt, hơn nữa ở nhiều năm như vậy, hàng xóm đều biết nhau, Trần Quyên sẽ không đem nạn nhân về nhà." Xem thông tin của Trần Quyên, Vương Nhất Bác phân tích.

"Cô ta cần một nơi rất yên tĩnh, tránh xa thành phố, nhưng không được rời khỏi khu Đông Thành, cô ta lớn lên ở đây, trong suy nghĩ đã coi khu Đông Thành là vương quốc của mình, cô ta ở khu Đông Thành sẽ cảm thấy an toàn, Trần Quyên có tên trên bất động sản nào khác không? "Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.

"Có, một năm trước cô ta mua một tiểu biệt thự cũ, ngay ở ngoại ô phía tây bắc của khu Đông Thành." Ngón tay của tiểu Lưu lướt nhanh trên bàn phím, điều tra địa chỉ của tòa tiểu biệt thự này.

Vương Nhất Bác nhìn thấy địa chỉ, ngây ngẩn cả người, lại là ngoại ô phía bắc Tây Thành? Nơi Tập đoàn Triệu thị tàng trữ vũ khí cũng ở phía bắc Tây Thành, đây là trùng hợp sao?

Sau khi Tiêu Chiến nhìn thấy địa chỉ, lập tức điều động nhân viên xuất cảnh, hiện tại đã bốn giờ chiều, không biết tình huống của cô gái này thế nào, bọn hắn nhất định phải nhanh chóng đến tiểu biệt thự này.

Vương Nhất Bác khăng khăng muốn đi theo Tiêu Chiến, bất đắc dĩ, Tiêu Chiến chỉ có thể mang Vương Nhất Bác theo.

Trên xe, Vương Nhất Bác lại bắt đầu cắn móng tay của mình, cậu vẫn cảm thấy vụ án này có gì đó không đúng, cậu cảm thấy thời điểm bọn hắn tìm ra biệt thự này, quá thuận lợi, Trần Quyên là một người rất thận trọng, thậm chí đóng giả nam giới là hung thủ còn làm được, nếu không phải dựa vào sơn móng tay và nốt ruồi, bọn hắn căn bản sẽ không phát hiện ra Trần Quyên.

Cho nên làm thế nào Trần Quyên có thể quang minh chính đại treo một biệt thự như vậy dưới tên của mình?

Hơn nữa cô ta thường không ở đây, không phải càng khiến người ta nghi ngờ ư? Đây là có người cố ý cho cảnh sát bọn họ manh mối sao?

Không có nhiều thời gian cho Vương Nhất Bác suy nghĩ, bọn họ đã đến trước ngôi biệt thự, đây là nơi rất ít người ở, xác thực phù hợp làm hiện trường giết người, xung quanh biệt thự cũng có, nhưng cách rất xa, xem ra đã lâu không có người ở.

Chiếc xe của Trần Quyên đỗ trong sân biệt thự, Tiêu Chiến bọn hắn cẩn thận tiến vào sân nhỏ, sau đó tìm người phá khóa, mở khóa cửa biệt thự.

Tiêu Chiến ra hiệu, đá văng cánh cửa, bên trong tối đen, kéo rèm dày, mặt trời không thể xuyên vào, toàn bộ biệt thự rất u ám.

Tiêu Chiến nhìn qua Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác không sợ hãi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Biệt thự này hầu như không có để đồ gì, chỉ có một vài cái ghế sofa và bàn đơn giản, không có bất kỳ thiết bị gia dụng nào, cánh cửa ở tầng một bị khóa, trên tay nắm cửa phủ đầy bụi.

Bọn họ đi lên cầu thang, phát hiện trên mặt thảm có dấu vết kéo lê, bởi vì trên mặt thảm cũng đều là bụi bặm, cho nên dấu vết đặc biệt rõ ràng, Tiêu Chiến càng cảnh giác hơn, bảo hộ Vương Nhất Bác ở sau lưng, những dấu vết này, có lẽ chính là dấu vết Trần Quyên kéo nạn nhân lên lầu hai, một cô gái, sức lực có giới hạn, cho nên chỉ có thể kéo lê.

Bọn họ lên lầu hai, lầu hai cũng phủ thảm, dấu vết kéo lê dừng lại bên ngoài cửa phòng. Tiêu Chiến xoay tay nắm cửa, phát hiện cửa bị khóa.

Tiêu Chiến lùi lại vài bước, sau đó hung hăng đá cánh cửa phía trước, cửa mở, Tiêu Chiến giơ khẩu súng lên, phát hiện trên mặt đất có rất nhiều vết máu chưa rửa sạch, trên bàn giải phẫu ở giữa phòng có một cô gái đang nằm.

Đám người Tiêu Chiến lập tức chạy qua, phát hiện là Lý Thi Vũ mất tích hôm nay, trên cổ cô gái có một vết rách rất nhỏ, miệng vết thương đang kết vảy, máu đã ngừng chảy, cảm giác có người đến, cô gái cố gắng mở mắt, khó khăn nói, "Cứu mạng..."

Tiêu Chiến giao cô gái cho Triệu Tuyết, trong phòng này có thuốc mê, có dụng cụ phẫu thuật chuyên nghiệp, máu bắn tung tóe trên tường, vết máu trên trần nhà, nơi đây chính là hiện trường gây án.

Nhưng Tiêu Chiến tìm một vòng, cũng không thấy bóng dáng của Trần Quyên, biệt thự này chỉ có hai tầng, Tiêu Chiến mở cửa từng phòng, đều không tìm thấy bóng dáng của Trần Quyên.

"Tôi nghi ngờ Trần Quyên chạy từ cửa sau. Thông thường biệt thự sẽ có một khu vườn phía sau, dựa theo cấu trúc của biệt thự này, khu vườn phía sau đối diện với núi." Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ từ căn phòng ở hiện trường gây án, vừa vặn có thể thấy con đường bọn họ đến, có lẽ Trần Quyên ở đây nhìn thấy bọn họ đến, cho nên bỏ lại nạn nhân chạy trốn.

Trần Quyên không lái xe của cô ta, đoán chừng chạy đi không xa, chỉ cần bọn họ lái xe đuổi theo, có nhiều khả năng sẽ đuổi kịp Trần Quyên.

Tiêu Chiến dẫn người đuổi theo Trần Quyên, Vương Nhất Bác và những người khác ở lại xử lý hiện trường trong biệt thự. Xử lý hiện trường, Vương Nhất Bác không am hiểu, cho nên cậu đi đến lối cầu thang trên tầng hai, cậu nhìn thoáng qua, ở lối cầu thang có một căn phòng, cửa phòng này không giống với cửa của những phòng khác, cửa phòng khác đều không phải màu trắng, chỉ có nó là trắng.

Bởi vì tò mò, Vương Nhất Bác đi đến trước cửa phòng, phát hiện cánh cửa cũng bị Tiêu Chiến bạo lực đá văng, cậu đẩy cánh cửa nhẹ nhàng, cả người sững sờ trước địa phương này.

Khung cảnh của căn phòng này, giống hệt nhà máy bỏ hoang mà năm đó cậu đợi năm ngày năm đêm, giống nhau như đúc, trong phòng đều chứa Formamine, chỉ là không có thi thể bên trong. Giống bàn phẫu thuật, giống cái bàn, giống chiếc ghế, giống dụng cụ.

Vương Nhất Bác lùi lại vài bước, tim đập rất nhanh, cậu cảm thấy mình không thể thở được, giống như bản thân đang ở trong biển, xung quanh đều là nước, không khí càng ngày càng ít đi, cậu cảm thấy mình sắp chết chìm trong biển sâu, sắp bị nghẹt thở.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác cảm thấy có người vỗ cậu một phát, Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, là Triệu Tuyết.

"Vương cố vấn, anh làm sao vậy?" Triệu Tuyết quan tâm hỏi, vừa rồi cô không thấy Vương cố vấn ở trong phòng, liền đi tìm Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác ngẩn người trước căn phòng ở đầu cầu thang, sắc mặt còn không được tốt, cho nên cô vội vàng vỗ Vương Nhất Bác một cái.

"Không sao." Vương Nhất Bác mỉm cười yếu ớt, căn phòng này, trong nháy mắt đã gợi lên tất cả những ký ức tồi tệ của cậu, đáng sợ nhất là Vương Nhất Bác cảm thấy hạt giống trong trái tim cậu, dường như đang rục rịch.

"Ồ, Trần Quyên này thật biến thái, để nhiều thùng chứa như vậy làm gì?" Triệu Tuyết tò mò nhìn quanh căn phòng một chút, phát hiện bên trong ngoại trừ một cái bàn, một cái ghế, còn có rất nhiều dụng cụ, thì không có gì khác biệt.

"Chúng ta đi thôi! Tôi lên xe chờ mọi người." Vương Nhất Bác như chạy trốn khỏi biệt thự, trở lại xe của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nặng nề thở ra, cậu cảm thấy bây giờ trái tim mình đang đau.

Rốt cuộc là ai? Tại sao biết rõ chi tiết của vụ án 911 như vậy? Người đàn ông kia không phải đã bị xử tử hình rồi sao? Tại sao vẫn như âm hồn bất tán?

Vương Nhất Bác vô lực ngã về phía sau ghế, cậu có trực giác, người này nhằm vào cậu, rất có thể biệt thự này, cũng do người này cố ý tiết lộ cho cảnh sát, chỉ để cậu nhìn thấy khung cảnh vừa rồi.

Với khoản tiền Trần Quyên gửi ngân hàng, một năm trước Trần Quyên vừa thuê tiệm làm móng, mua một chiếc xe, lúc trước làm bác sĩ gửi ngân hàng không nhiều, Trần Quyên căn bản không có tiền để mua biệt thự này, dựa theo ghi chép chi tiêu, Trần Quyên mua biệt thự này thanh toán trong một lần, Trần Quyên nhận tiền từ đâu? Chẳng lẽ là người dẫn cậu đến biệt thự giúp Trần Quyên trả tiền?

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy sợ hãi, người dẫn cậu đến biệt thự này, và người gửi bưu phẩm cho cậu ngày đó, chắc chắn là một nhóm người, cậu không biết người này là ai, tại sao nhìn chằm chằm vào cậu, mục đích hắn theo dõi cậu là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top