Chương 28. Tiểu tiên tử không ăn khói lửa nhân gian
“Có manh mối gì mới?” Tiêu Chiến đi đến khu làm việc rộng lớn bên ngoài, nhìn thấy Ngô Hải Lâm và Triệu Tuyết đang nhìn vào máy tính.
"Viện trưởng đã cung cấp cho chúng ta một bức ảnh, nói là người đàn ông đến tìm Lý Đình, sau đó lại tới một lần, quyên góp một khoản tiền cho cô nhi viện, bởi vì con số quá lớn nên viện trưởng đưa lại cho người đàn ông đó." Triệu Tuyết nhường vị trí cho Tiêu Chiến, trên máy tính đúng là bức ảnh kia, một trong số đó là viện trưởng cô nhi viện, người đàn ông còn lại đứng thẳng người, cầm giấy chứng nhận quyên tiền, vẻ mặt nghiêm túc nhìn camera.
“Đây, đây không phải là một trong bốn nhân viên ở khách sạn Quân Hào ngày hôm đó sao?” Tiêu Chiến ngạc nhiên nói, người đàn ông trong ảnh đúng là một trong bốn nhân viên không có bằng chứng ngoại phạm.
Ngày đó người đàn ông bước đi khập khiễng, dáng người có chút mập mạp, có một vết bớt nhỏ hình tròn ở đuôi lông mày, khuôn mặt lưu lại tang thương của năm tháng, căn bản không có bộ dáng hăng hái như trên ảnh, nếu không phải vì nét mặt không thay đổi, còn có vết bớt kia, Tiêu Chiến thực sự không thể nhận ra.
"Lão đại, tôi còn đi điều tra nhân viên này, rõ ràng hắn tên Trần Phong, không phải Ngô Lập Phong." Ngô Hải Lâm còn tìm ra tư liệu của Trần Phong, thật là kỳ lạ, khuôn mặt của hai người bọn họ tương tự, vết bớt cũng giống, nhưng thân hình và khí chất hoàn toàn khác nhau.
"Đi điều tra quan hệ giữa Trần Phong và Lý Đình. Còn có điều tra hộ tịch mẹ của Lý Đình, điều tra trọng điểm!" Tiêu Chiến nhíu mày, Trần Phong và Ngô Lập Phong, thật sự là cùng một người sao? Nếu là cùng một người, vậy mấy năm nay cũng thay đổi quá lớn.
“Tôi nhớ vào ngày Trung tâm thương mại Đông Thắng xảy ra vụ nổ, đúng là bánh ngọt được phân phát của nhà hàng Tây Paris.” Đứng sau lưng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đột nhiên nói.
Nhà hàng Tây Paris và Triệu thị hợp tác từ lâu, cần bánh ngọt nhất định phải tìm bọn họ.
“Vụ án này thật sự không dễ điều tra!” Tiêu Chiến phiền não lắc đầu, hắn luôn cảm thấy có vô số manh mối, nhưng không nghĩ ra đầu mối.
“Đội trưởng Tiêu, Trương cục vừa tìm tôi nói, hy vọng có thể mau chóng phá án!” Tiêu Chiến còn ở đây phiền não, Tô Cố nhàn nhã từ ngoài cửa đi vào.
“Tổ trưởng Tô, tôi nhớ anh mới là người trực tiếp phụ trách tổ trọng án, không phải anh cũng nên nỗ lực một chút sao?” Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi nói, Tô Cố này, mỗi ngày mặc kệ chính sự, châm chọc thì ngược lại càng nói càng nhiều.
"Đội trưởng Tiêu, cậu là Đội trưởng chi đội Đội Hình sự, làm một chút cho cuộc sống không phải là nên sao? Tôi là Tổ trưởng, đương nhiên là chờ mấy người báo cáo tin tức cho tôi, tôi đến trù tính chung mọi thứ." Tô Cố còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chi đội, cảnh cáo Tiêu Chiến không nên vượt cấp.
“Tôi nghĩ Tổ trưởng Tô thích hợp ở lại phòng làm việc đợi, không thích hợp trong gió trong mưa cùng đội Hình sự.” Vương Nhất Bác đột nhiên nói, cười rất thuần lương.
“Vương cố vấn nói rất đúng, đáng tiếc là Đội trưởng Tiêu vẫn chưa tìm ra manh mối, tôi đành phải liều mình đi cùng quân tử.” Tô Cố cười, lập tức vênh váo tự đắc không ít.
"Đội trưởng Tiêu vẫn chưa giải quyết được vụ án, vậy đây không phải là trách nhiệm của người làm Tổ trưởng sao? Đừng nói là anh không biết cách lãnh đạo?" Vương Nhất Bác vẫn cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
“Cậu!” Tô Cố bị khí thế cường đại của Vương Nhất Bác trấn áp, nhất thời không nói được lời nào.
“Tôi nghĩ anh không thích hợp với vị trí này, Tô Cố!” Vương Nhất Bác đột nhiên bước đến chỗ Tô Cố, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Cố.
Tô Cố vô thức lùi lại một bước, Vương Nhất Bác quá mức kinh khủng như vậy, hắn cảm thấy giống như tư thế công kích của mãnh thú, hàm ẩn sát ý.
“Nhất Bác!” Tiêu Chiến vội vàng gọi Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại bắt đầu như vậy, lần trước ở trong phòng thẩm vấn cũng vậy, hắn không biết, tại sao Vương Nhất Bác lại một thân lệ khí, rõ ràng khi còn bé không phải như vậy.
Vương Nhất Bác nghe âm thanh của Tiêu Chiến, có chút cúi đầu xuống, che giấu sát ý trong đôi mắt, cậu cũng phát hiện, gần đây tâm tình của mình càng ngày càng khó khống chế, kỳ thật cậu ở Mỹ đã làm trị liệu một thời gian ngắn, mới khôi phục lại tâm tính bình thường, không biết tại sao, gần đây chỉ cần ngay từ đầu có cảm xúc tương đối lớn, Vương Nhất Bác sẽ rất khó khống chế chính mình.
Tô Cố sợ hãi Vương Nhất Bác đến mức không dám nhúc nhích, thấy ánh mắt Vương Nhất Bác đã phục hồi nguyên trạng, hắn lập tức chạy khỏi phòng làm việc của đội Hình sự.
"Chúng ta đi xem lại camera giám sát của Trung tâm thương mại Đông Thắng! Khai thác một số thứ hữu ích của camera từ trong đống đổ nát." Tiêu Chiến đi ngang qua Vương Nhất Bác, nhìn thật sâu vào Vương Nhất Bác, hắn cảm thấy Vương Nhất Bác gạt hắn chuyện gì đó.
Bọn họ mới phát hiện camera giám sát ở vị trí chính giữa Trung tâm thương mại Đông Thắng, khi họ đang dọn dẹp đống đổ nát giai đoạn sau, mới phát hiện ở đây có một camera, bọn họ vội vã đến phòng điều khiển để điều tra nội dung camera giám sát này.
Tiêu Chiến đã nhờ mọi người đặt lại camera giám sát trước khi vụ nổ xảy ra, hắn cảm thấy có lẽ lúc đó hung thủ đang ở hiện trường.
Trong bức ảnh, mọi thứ đều rất bình thường, Tiêu Chiến còn nhìn thấy Vương Nhất Bác, thậm chí còn nhìn thấy a Lăng tay cầm ly nước tay cầm bánh ngọt chạy về phía Vương Nhất Bác.
“Bánh ngọt trên tay a Lăng có phải là lấy từ khu triển lãm truyện tranh không?” Tiêu Chiến thản nhiên hỏi, khuôn mặt cún con của a Lăng, cầm chiếc bánh ngọt, còn không quên chạy đến chỗ Vương Nhất Bác.
“A Lăng nói là một dì nhân viên cho nhóc.” Vương Nhất Bác nhớ lại, lúc đó đúng là a Lăng đã nói như vậy.
“Nhìn xem camera giám sát có chụp được người đưa bánh cho a Lăng không.” Tiêu Chiến chống tay lên bàn, cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lúc này, Tiêu Chiến đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, tóc đen dài uốn xoăn, giống như đúc người hắn đã nhìn thấy ở khách sạn Quân Hào ngày hôm đó!
“Nhanh, phóng to!” Tiêu Chiến kích động nói, vốn dĩ hắn không ôm hy vọng gì, dù sao camera giám sát đã xem rất nhiều lần, chẳng qua là thay đổi một góc độ mà thôi, không ngờ còn có thu hoạch lớn như vậy.
“Lão đại, chỉ có vài giây, người này một mực quay lưng về phía camera, đưa bánh ngọt xong liền đẩy xe rời đi.” Tiểu Lưu của Bộ phận kỹ thuật báo cáo.
Người trong hình đẩy xe để một chiếc bánh ngọt lớn sáu tầng, hẳn là khâu phát bánh ngọt.
“Cậu nghĩ a Lăng có nhớ người này trông như thế nào không?” Tiêu Chiến do dự, trước mắt a Lăng là người duy nhất nhìn thấy hung thủ, nhưng a Lăng còn quá nhỏ, vụ đánh bom đã để lại một bóng đen cho cậu bé. Tiêu Chiến không đành lòng để a Lăng nhớ lại một đoạn quá trình mạo hiểm này một lần nữa.
"Tôi thử xem! Tôi có chừng mực!" Vương Nhất Bác kiên định nhìn Tiêu Chiến.
Ngay từ đầu Tiêu Chiến tin tưởng Vương Nhất Bác vô điều kiện, cũng không biết tại sao, Tiêu Chiến tin tưởng Vương Nhất Bác không cần lý do, nếu Vương Nhất Bác nói cậu có thể, Tiêu Chiến lập tức để Ngô Hải Lâm gọi điện cho chị dâu cậu ta.
“A Lăng, là anh, Vương Nhất Bác!” Sau khi cuộc gọi được kết nối, Vương Nhất Bác chắc chắn là a Lăng trả lời cuộc gọi, ôn nhu nói.
“Nhất Bác ca ca!” Vừa nghe là Vương Nhất Bác gọi tới, a Lăng lập tức ngừng chơi đùa, không còn hứng thú với món đồ chơi trong tay, còn nghe Nhất Bác ca ca tìm mình, a Lăng lập tức thả món đồ chơi xuống chạy đến trả lời điện thoại.
"A Lăng, anh vừa hỏi mẹ nhóc. Mẹ nói gần đây nhóc là tiểu nam tử hán, còn có thể bảo vệ mẹ, a Lăng thật giỏi!" Vương Nhất Bác đặc biệt khen a Lăng để a Lăng giữ được tâm trạng tốt.
“A Lăng muốn nhanh chóng lớn lên, bảo vệ mẹ, bảo vệ ba, còn có thúc thúc, cũng muốn bảo vệ Nhất Bác ca ca!” A Lăng vui vẻ nói, chờ sau khi cậu lớn lên, cậu có thể bảo vệ tốt rất nhiều người, thuận tiện cũng bảo vệ Tiêu thúc thúc.
"Anh biết a Lăng giỏi nhất! Hơn nữa có rất nhiều cô chú thích a Lăng, anh cũng rất thích a Lăng." Vương Nhất Bác tiếp tục dẫn dắt, cậu không thể để a Lăng nhớ lại nguy hiểm ngày đó, nhưng vẫn muốn biết một số thông tin từ a Lăng.
“Thật không? Nhất Bác ca ca cũng thích a Lăng sao?” A Lăng có chút thẹn thùng, cậu thích thiên tiên ca ca, thiên tiên ca ca cũng thích cậu sao?
"Đương nhiên rồi! A Lăng là bạn nhỏ tốt nhất anh từng gặp, hơn nữa không phải hôm đó dì phục vụ viên còn cho a Lăng một miếng bánh ngọt sao? Nhóc xem, ngay cả một dì phục vụ viên xa lạ cũng thích a Lăng, tại sao anh không thích a Lăng chứ?” Rốt cục Vương Nhất Bác cũng hỏi chuyện cậu muốn hỏi.
"Đúng vậy! Hơn nữa bánh ngọt đó rất ngon!" A Lăng hồi tưởng, dường như nhớ tới bánh ngọt kia, đúng là một cái bánh ngọt rất ngon.
“Người đưa bánh cho a Lăng nhất định là một dì rất hiền lành, mập mạp!” Vương Nhất Bác cố ý miêu tả sai dáng vẻ của hung thủ, cậu đang chờ a Lăng chỉ ra sai lầm.
"Không phải a! Dì kia không béo lắm! Ngày đó suýt chút nữa a Lăng bị ngã, là dì này đã đỡ a Lăng dậy, ly nước của a Lăng cũng rơi mất, vẫn là dì đó nhặt ly cho a Lăng, sau đó trả lại cho a Lăng một miếng bánh ngọt, nhưng cái dì này rất cao! Trên mặt còn có một miếng giấy dán nhỏ màu đỏ! Trên bắp chân cũng có một cái, lớn hơn trên mặt một chút, chính là nhìn không đẹp, a Lăng không thích lắm.” A Lăng nghĩ một hồi, dì kia cũng xinh mà, tại sao lại dán giấy nhầm chỗ chứ? Cô giáo ở nhà trẻ đều cho chúng dán lên trán.
“Nếu a Lăng thích cái bánh đó, anh nhờ thúc thúc của nhóc mang về cho nhóc ăn được không?” Vương Nhất Bác nhanh chóng chuyển chủ đề, a Lăng đã nhớ lại nhiều rồi, nếu đi sâu hơn nữa, cậu sợ a Lăng sẽ sinh ra tâm tình xấu.
“Thật không? Cảm ơn Nhất Bác ca ca!” Sự chú ý của a Lăng thoáng chốc đã chuyển sang bánh ngọt, chỉ là cậu nói về chiếc bánh ngọt này rất lâu, cuối cùng hôm nay cũng có thể ăn.
Lại trò chuyện với a Lăng thêm vài câu, Vương Nhất Bác để a Lăng đi làm bài tập, cúp điện thoại.
“Anh nghĩ miếng dán nhỏ trên mặt mà a Lăng nói đến, là vết bớt phải không?” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chỉ tay vào bức ảnh trên màn hình, Trần Phong đúng là có một vết bớt, nhưng rõ ràng trong camera giám sát là một người phụ nữ.
Tay Tiêu Chiến ngoại trừ đen một chút, thực sự rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay dài nhỏ. Vương Nhất Bác nhìn tay Tiêu Chiến, cậu đột nhiên nhớ tới, ngày đó đi ngang qua quán trà sữa nhìn thấy Trần Phong, lúc đó Trần Phong đang uống trà sữa, nhưng lại nhếch ngón tay hoa lên. Nếu Trần Phong thực sự là Ngô Lập Phong, theo mô tả của viện trưởng, rất có thể Ngô Lập Phong đã từng đi lính, làm sao có thể làm ra động tác nữ tính hóa như vậy, trừ phi Ngô Lập Phong cố ý huấn luyện.
“Trần Phong, có thể giả nữ không?” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt kiên định.
Tiêu Chiến vội vàng nhìn bóng lưng của người phụ nữ trong tấm hình, áo sơ mi trắng, váy dài đến đầu gối, bộ đồng phục làm nổi bật dáng người, lưng của người phụ nữ này đúng là có chút rộng, dáng người có vẻ khá cao, Tiêu Chiến có thể nhầm lẫn, bởi vì mái tóc dài kia, Tiêu Chiến hoàn toàn không nghĩ tới hướng này, hiện tại nhìn kỹ, bóng lưng này cũng có thể là nam nhân!
“Tôn Hầu nhi, mau đi bắt Trần Phong!” Tiêu Chiến lập tức nói với Tôn Hầu.
"Chờ đã, trước mắt vẫn chưa có bằng chứng, anh hỏi Trần Phong, hắn cũng sẽ không nói." Vương Nhất Bác ngăn Tiêu Chiến lại, a Lăng chỉ mới bốn tuổi, cậu nhóc chỉ cung cấp cho họ một manh mối mới vốn không thể trình lên tòa, chỉ có thể cung cấp cho bọn họ một mạch suy nghĩ mới.
“Cũng đúng, Tôn Hầu nhi, cậu theo dõi Trần Phong, đừng để hắn chạy trốn.” Tiêu Chiến bình tĩnh lại một chút, thời gian của vụ án này kéo dài quá lâu, áp lực của hắn càng lúc càng lớn, chú ý của dư luận vẫn rất cao, nếu đội Hình sự không nhanh chóng phá án, nhất định sẽ tạo thành khủng hoảng.
“Nhất Bác, tôi với cậu đến quê nhà của Trần Phong, hoặc là nói Ngô Lập Phong.” Tiêu Chiến trầm tư một hồi, hiện tại hắn chỉ có thể bắt đầu với quá khứ của Trần Phong.
“Được!” Vương Nhất Bác gật đầu, cậu cũng hiểu, bây giờ chỉ có thể đến quê nhà của Trần Phong nhìn xem, bởi vì cho dù là Ngô Lập Phong hay Trần Phong, lý lịch tuổi thơ quá sạch sẽ, không có thông tin hữu ích.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi chung xe, còn đám người Ngô Hải Lâm lái xe khác phía sau bọn họ.
Bọn họ đến thành phố F, trên lý lịch của Ngô Lập Phong và Trần Phong, hộ tịch đều ghi ở thành phố F. Trên lý lịch của Ngô Lập Phong, còn có cả địa chỉ gia đình và trường tiểu học năm đó, đoán chừng là sau khi bọn họ rời đi, nếu không thì không thể công bố tin tức này. Quan trọng nhất là hộ tịch của mẹ Lý Đình là Trần Dĩnh cũng ở thành phố F, tuyệt đối không thể có sự trùng hợp như vậy.
Sau khi Tiêu Chiến xin chỉ thị của Trương cục, hắn thông qua hệ thống kiểm tra tư liệu cá nhân của Ngô Lập Phong, tuy rất nhiều đều là mã hóa, nhưng hắn cũng đại khái biết thông tin cơ bản của Ngô Lập Phong.
Ngô Lập Phong là thành viên của chiến đội Lục quân Quân giải phóng nhân dân, đã từng tham gia nhiều chiến dịch cứu viện nổi tiếng như chiến dịch Hồng Hải, trong nhiệm chức từng đạt được bằng khen cá nhân hạng nhì, bằng khen tập thể hạng nhất, bằng khen cá nhân hạng ba, sau đó không biết nguyên nhân gì, Ngô Lập Phong xuất ngũ, thông tin sau xuất ngũ không có.
Thành phố F cách thành phố Z không quá xa, đi hơn ba giờ đồng hồ, Vương Nhất Bác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhà cửa càng ngày càng ít, đồng ruộng ngày càng nhiều, đường càng ngày càng hẹp, hẳn là đi tới nông thôn?
“Không đến Cục Cảnh sát thành phố nhờ hỗ trợ sao?” Vương Nhất Bác nghi ngờ hỏi, cậu không tin đến một nơi hẻo lánh như vậy lại không có cảnh sát thành phố.
"Tiểu thiếu gia, cậu không hiểu rồi! Khi còn bé Ngô Lập Phong sống trong thôn này, trùng hợp chính là mẹ của Lý Đình là Trần Dĩnh cũng sống ở thôn bên cạnh, hai thôn cách nhau hơn mười phút đi đường, cậu nói xem đây có thể là trùng hợp." Tiêu Chiến vừa lái xe, một bên nhíu mày, nói với Vương Nhất Bác, "Cục Cảnh sát thành phố có thể nắm rõ thông tin, tuyệt đối không biết nhóm người này đã sống ở nông thôn trong một thời gian dài."
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Chiến một cái, sau đó tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cậu không có kinh nghiệm xử lý vụ án như Tiêu Chiến, thậm chí kinh nghiệm sống của cậu cũng không bằng Tiêu Chiến, dù nhỏ hơn sáu tuổi, xác thực cậu chưa bao giờ gặp thôn dân.
Một lúc sau, Tiêu Chiến đậu xe dưới một cây đại thụ, Vương Nhất Bác mở cửa bước xuống, chân vừa chạm đất, Vương Nhất Bác không khỏi nhíu mày, mặt đất ở đây đương nhiên đều là bùn, thoáng cái đôi giày màu trắng của cậu đã bị bẩn.
“Nhịn một chút, tiểu thiếu gia, tôi dẫn cậu đi trải nghiệm cuộc sống.” Nhìn thấy dáng vẻ có chút đau khổ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhếch môi cười, đúng lúc có thể nhân cơ hội này thay đổi tính sạch sẽ của Vương Nhất Bác, nếu không lão bà dễ hỏng, nuôi dưỡng không tốt...
Sau khi nghe Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác cố nén ý định ném đôi giày đi, theo Tiêu Chiến vào thôn, thực ra Vương Nhất Bác không phải thích sạch sẽ, là cậu thích giày, cậu có thói quen sưu tập giày bóng rổ, bình thường giày bám bụi một chút, Vương Nhất Bác sẽ lau sạch giày trước, cho nên mới để Tiêu Chiến lầm tưởng cậu thích sạch sẽ.
Bởi vì bọn họ đều là người trẻ tuổi, cũng là người xứ khác, đặc biệt là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lại là đại soái ca chói mắt, đoàn người bọn họ đi qua một nơi, đều bị ánh mắt của thôn tẩy lễ.
Vương Nhất Bác không thích cảm giác lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm, cậu cảm thấy rất khó chịu, thậm chí có chút ngột ngạt, cho nên Vương Nhất Bác cúi đầu thấp hơn.
Đột nhiên, Vương Nhất Bác cảm thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen, không biết từ đâu Tiêu Chiến lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến không có gì bất thường, sau khi đưa mũ cho cậu lập tức quay đầu lại đi phía trước dẫn đường.
“Bác gái, ở đây phơi nắng a...!” Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại trước mặt ba bốn người phụ nữ, bốn người phụ nữ này đang ngồi nhặt lá cải, ngôi nhà phía sau bọn họ từng là địa chỉ thuở nhỏ của Ngô Lập Phong.
Bốn người phụ nữ nhìn Tiêu Chiến đánh giá, những thiếu niên này bọn họ chưa từng nhìn thấy, không biết là người tốt hay người xấu, bọn họ sống trong thôn quanh năm, luôn mang địch ý với người ngoài.
"Tôi là chiến hữu của Ngô Lập Phong, hôm nay tôi về nhà hănq chơi!" Tiêu Chiến rất tự nhiên ngồi xổm xuống, sau đó thuận tay tuốt lá bắp cải xấu.
Nghe cái tên quen thuộc, một người phụ nữ bắt đầu nói: "Tiểu tử Ngô gia kia đã về rồi!"
“Đúng vậy a, hôm nay hắn nói đưa chúng ta về quê hắn nhìn một chút, nhưng hắn có việc, để chúng tôi tùy ý đi dạo trước.” Tiêu Chiến dáng vẻ ưa nhìn, lúc này nở nụ cười rạng rỡ, rất dễ khiến người ta có hảo cảm.
“Cậu cũng là quân nhân a!” Người phụ nữ nói tiếp, giọng điệu vẫn có chút hưng phấn.
"Đương nhiên rồi! Bác thấy cháu không giống sao?" Tiêu Chiến cười nói, đối với mấy người phụ nữ chào theo kiểu tiêu chuẩn quân đội.
“Tôi thấy cái mũ không giống như vậy.” Một người phụ nữ khác nhặt lá cải nói, một bên len lén nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.
Mỗi người luôn ôm ấp tình cảm khác nhau đối với những quân nhân, những người lính gần gũi với nhân dân, đáng giá tôn kính. Cho nên khi nghe Tiêu Chiến nói mình cũng là quân nhân, mấy bác kia giảm đi cảnh giác không ít.
“Đây là tân binh, qua vài năm sẽ giống như vậy. Cậu ta là đệ tử do chính Ngô ca đưa tới, có Ngô ca ở đây, dạng binh nào cũng có!” Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, sau đó cười nói, nói dối mà không chớp mắt.
"Tiểu tử Ngô gia này có tiền đồ, còn có thể mang tân binh về nhà! Còn dẫn theo một đám binh lính các ngươi về nhà!" Một người phụ nữ vui mừng nói, ở nông thôn chính là như vậy, tất cả mọi người truyền tai nhau, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, đều lan truyền rất nhanh.
"Đó là đương nhiên! Ngô ca của chúng tôi còn thường xuyên nói với chúng tôi, hắn là niềm tự hào của thôn!" Tiêu Chiến khoa trương nói, nhặt lá cải cũng chọn cực kỳ nghiêm túc.
"Hắn là quân nhân duy nhất trong thôn của chúng tôi, nghe nói còn đi đến một đội quân nào đó! Chúng tôi đều cho là hắn sẽ không trở về, không ngờ hôm nay trở về đấy!" Nghe người phụ nữ nói, ánh mắt Tiêu Chiến tối sầm, sau đó tiếp tục khách sáo nói, "Đáng tiếc bây giờ Ngô ca vẫn còn độc thân, nếu không con của hắn cũng có thể tham gia quân ngũ."
“Không phải, tiểu tử Ngô gia này, trước khi tham gia quân ngũ có quan hệ tốt với một cô gái!” Quả nhiên vừa nói chuyện phiếm, bác gái càng nhiệt tình hơn.
"Đúng vậy, chính là Dĩnh nha đầu ở thôn bên cạnh, cô nương kia rất đẹp, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ với tiểu tử Ngô gia." Một người phụ nữ khác chưa từng lên tiếng nói thêm.
"Cô tôi ở thôn bên cạnh, là hàng xóm của Dĩnh nha đầu, tôi nghe cô tôi nói, trước khi tiểu tử Ngô gia đi, Dĩnh nha đầu đã suy sụp, tiểu tử Ngô gia đi chưa tới mấy tháng, sau này nghe nói Dĩnh nha đầu đến thành phố tìm tiểu tử Ngô gia.” Một bác gái thần sắc đột nhiên nghiêm mặt nói, còn nghiêng người về phía trước một chút, nhưng thanh âm không nhỏ, đúng là "lời nói nhẹ nhàng".
"Tại sao tôi nghe nói bị cha mẹ đuổi đi? Nói Dĩnh nha đầu không biết liêm sĩ, chưa chồng mà chửa, nam nhân cũng vứt bỏ." Một bác gái khác nói, dừng công việc trong tay.
Bốn bác gái kia vẫn đang nói chuyện phiếm, từ cuộc nói chuyện của bọn họ về Trần Dĩnh, Tiêu Chiến đã nghe được manh mối mình cần, hắn cáo biệt mấy người phụ nữ, mang theo bọn người Vương Nhất Bác rời đi.
Trong xe, trước khi xuất phát Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, "Tiểu thiếu gia, kiến thức của mấy bác gái Trung Quốc lợi hại a!"
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại cậu cảm thấy toàn thân không thoải mái, bởi vì giày bị bẩn, cậu rất muốn trực tiếp vứt nó đi, nhưng lại không có giày để thay.
Nhìn Vương Nhất Bác im lặng, Tiêu Chiến đột nhiên nghiêng người ra ghế sau lấy một cái hộp, mở ra đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác, "Thay đi! Mới mua cho cậu!"
Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn đôi giày mới trước mặt, chúng là nhãn hiệu và kiểu dáng cậu thích, Vương Nhất Bác cầm đôi giày lên, tò mò hỏi, "Làm sao anh biết tôi thích nhãn hiệu giày này?"
“Muốn quen một người, cũng phải có cách làm quen, huống hồ tôi đã nói muốn theo đuổi em, cũng nên có những hành động thiết thực!” Nói xong, Tiêu Chiến lái xe lên đường.
Trước khi quyết định đến thành phố F, hắn yêu cầu đội viên cần phải chuẩn bị xuất ngoại, Tiêu Chiến cố ý đặt mua đôi giày này nhờ người ta mang tới, hắn đã sớm đoán được, Vương Nhất Bác không chịu được bùn đất lầy lội, cho nên sớm chuẩn bị sẵn một đôi giày, Tiêu Chiến không biết sở thích của Vương Nhất Bác, chỉ có thể dựa vào từng điểm hắn quan sát được, may là đoán đúng.
Đối với hắn, bạn nhỏ giống như một tiểu tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, làm sao có thể nhiễm lên bùn đất của nhân gian?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top