Chương 82
Tứ bề báo hiệu bất ổn, Vương Hoài Cẩn hai mắt đỏ thẫm nhìn Tiêu Chiến ngồi trên lưng ngựa ngẩng cao đầu dưới cổng thành, lúc này Tiêu Chiến bình an có nghĩa là Vương Nhất Bác đã... tại sao Tiêu Chiến dám?! Tiêu Chiến thậm chí còn không muốn buộc khăn trắng cho Vương Nhất Bác! Hôm nay còn dám khí định thần nhàn đứng trước mặt hắn như vậy?!
Vương Hoài Cẩn trừng mắt muốn nứt ra, hận không thể lập tức tru sát Tiêu Chiến, nhưng hắn không thể.
Tiêu Chiến đã bao vây Xương Thành nửa tháng, lần trước Tần Lãng suất quân tiến công ba mặt, tuy cuối cùng bọn họ cũng giữ được Xương Thành, nhưng nguyên khí đại thương, lại rất nhanh hết gạo sạch đạn, hậu phương vật tư của quân bị liên tục cắt đứt, trước sau vận chuyển không đến, hôm qua bọn thủ hạ báo lại, nói có hơn mười người đào binh, có thể thấy được quân tâm tán loạn.
"Bệ hạ, bệ hạ! Xương Thành không thủ được nữa!" Có người bên tai hắn đau khổ cầu khẩn, "An vương đã đến kinh thành! Chúng ta không trở về, một khi kinh thành thất thủ, chúng ta sẽ không thể lui được nữa!"
"Cái gì?!" Vương Hoài Cẩn sửng sốt, "Không phải hắn cùng Vương Nhạc Khang đến Xương Thành sao?!"
"Đó là giả chiêu! Đến tương trợ Đại Ân chỉ có Lăng Vương, An Vương sớm đã đến phía Bắc!" Đại tướng khóc rống, "Xương Thành dĩ nhiên không chịu nổi, lại để mất kinh thành..."
Vương Hoài Cẩn nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi dẫn người, vứt bỏ Xương Thành, lui về Vĩnh Thành! Trẫm sau đó sẽ tới!"
"Bệ hạ! Ngài định làm gì?" Đại tướng quá sợ hãi, nếu Vương Hoài Cẩn bị bắt, bọn họ tiếp tục trốn chạy cũng không làm nên chuyện gì...!
“Lưu lại năm trăm tinh binh cho trẫm, trẫm muốn tập kích quân trướng Đại Ân!” Vương Hoài Cẩn đáy mắt mờ mịt, Tiêu Chiến chưa phát tang, di thể Vương Nhất Bác nhất định vẫn còn trong quân trướng, hắn muốn đến đem y trở về, cho dù là thi thể, cũng không thể lưu lại cho Tiêu Chiến!
Đại tướng kia chỉ biết tuyệt vọng nhìn bóng lưng Vương Hoài Cẩn, điên cuồng lại dứt khoát, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh thê lương, tùy hứng làm bậy như vậy, bảo thủ lại vì tư lợi Đế vương, thật sự là hắn muốn đi theo sao? Bao nhiêu người phía dưới hắn vì tư dục của Vương Hoài Cẩn vứt bỏ tính mạng, hắn còn muốn tiếp tục phạm sai lầm thêm nữa, dựa vào nơi hiểm yếu phản kháng sao?
Vương Hoài Cẩn không ngờ tới, hắn vừa rời khỏi thành không lâu, đã bị mai phục, chưa đầy một khắc, năm trăm tinh binh tổn thương hơn một nửa, đại mã của Tiêu Chiến ngẩng cao đầu tiến về phía trước, trên mặt là nụ cười hắn ghét nhất vừa trấn tĩnh vừa ngông cuồng tự cao tự đại.
"Thế nào? Thật bất ngờ sao?" Tiêu Chiến ghìm chặt chiến mã đi lên phía trước, "Nhìn thấy ta còn sống, có phải rất không cam tâm? Nói cho ngươi một tin tốt, không chỉ ta còn sống, mà Nhất Bác cũng không sao, độc đều đã giải. "
Vương Hoài Cẩn đột nhiên mở to hai mắt.
Tiêu Chiến câu ra một nụ cười ngọt ngào lại nham hiểm, "Cho nên ta cùng y, sẽ tiếp tục thật tốt, bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn."
"Còn ngươi, không có gì cả."
Xương Thành đại thắng, Tiêu Chiến bắt sống Sở Hòa đế Vương Hoài Cẩn trở về doanh, thủ thành Xương Thành mở cửa đầu hàng, Vương Nhạc Khang không uổng phí người nào làm chủ Xương Thành, chỉ trong ba ngày, Vương Ấu Thanh công chiếm vương đô Đại Sở, cứu đoàn người Sở Ung đế, Sở Ung đế hạ chiếu giận dữ mắng mỏ Vương Hoài Cẩn mưu quyền soán vị, phế trừ danh xưng, do Vương Nhạc Khang áp giải vào kinh, sẽ xử trí thêm.
Vương Nhất Bác đến gặp Vương Hoài Cẩn.
Vương Hoài Cẩn ngồi trong xe tù, ngày xưa thiên chi kiêu tử một khi suy tàn trở thành tù nhân, cũng khó tránh khỏi lôi thôi chật vật, hắn tựa hồ không muốn gặp Vương Nhất Bác, lại si mê không muốn di chuyển ánh mắt.
Vương Nhất Bác cầm một bình rượu tới.
“Là Nữ Nhi Hồng được chôn ở hậu điện Bác Diễn.” Vương Nhất Bác đặt bình xuống. “Năm đó mười lăm tuổi ta phân hóa, ngươi cùng huynh trưởng đã chôn nó cùng với ta.”
“Huynh trưởng mở ra, cho người ra roi thúc ngựa đưa đến cho ta, để ta cùng ngươi uống một bình.” Vương Nhất Bác rót cho mình một ly, ngửa đầu uống cạn, “Vốn dĩ mở ra trước khi ta xuất giá, nhưng khi đó các ngươi giận ta, cũng quên mất, sau này ta viết thư cho ngươi, nói ngươi cùng huynh trưởng không được uống trộm, còn phải đề phòng Ngũ ca, hắn thích nhất rượu."
"Ta nói, đợi ta cùng Tiêu Chiến trở về, huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau uống, không đem cho hắn uống, chỉ vì chuyện này, hắn còn cùng ta náo loạn rất lâu, ta lại cùng hắn chôn một vò rượu, nói không cho các ngươi uống, trong lòng hắn mới cảm thấy công bằng.” Vương Nhất Bác cúi đầu cười yếu ớt, đối với chuyện nhỏ này Tiêu Chiến có chút lòng dạ hẹp hòi, y biết rõ, cho nên cố ý trêu chọc hắn, Tiêu Chiến thật sự mắc lừa, thở phì phì, giống như hắn là thiên đại xin lỗi chuyện của hắn.
“Nhị ca, lần trước ngươi nói Tiêu Chiến nhục nhã tra tấn ta, dường như ta đã biết...” Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ ảo, “Sau khi ta trúng Thất Tuyệt Tán, đã có một giấc mơ rất dài, rất đáng sợ.… ”
"Ta mơ thấy "ta" tràn đầy vui mừng gả cho hắn, nhưng hắn không thích "ta", hắn oán hận "ta" hủy quyền lợi đoạt vị của hắn, cho nên hắn đối xử không tốt với "ta". Hắn mang theo rất nhiều người đi qua trước mặt "ta", ánh mắt hắn chưa bao giờ nhìn “ta”, chính tay hắn rót tử dược cho “ta”, hài tử của “ta”… về sau , "ta" trốn trong phòng không muốn đi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ, hắn nhiều lần hỏi "ta" đi đâu, hoặc như nghe đến tin tức cực độ phiền chán mà xua tay, về sau... hắn thất bại thảm hại, chết ở núi Lâm Nguyệt..."
"Sau khi tỉnh lại ta đã từng hoảng hốt, ta cũng không hiểu, trong mộng chính là "ta", tại sao còn làm việc nghĩa không được chùn bước mà nhảy theo hắn, rõ ràng sắp bắt đầu cuộc sống mới. Về sau, ta suy nghĩ minh bạch, không phải "ta" tha thứ cho hắn... ta chưa bao giờ trách hắn. Thực ra Tiêu Chiến là một người... không ai yêu thương, hắn khác với ta, ta từ nhỏ đã được sủng ái, bất luận là các ngươi hay Phụ hoàng, đều rất thương yêu ta, tuy ta không có mẫu hậu, nhưng ta chưa bao giờ thiếu người yêu ta, nhưng Tiêu Chiến quá thiếu."
"Ân Chính đế là người đa nghi nhạy cảm, ông có thể cho Tiêu Chiến tình thương của cha, cũng không cho phép Tiêu Chiến chỉ có tình cảm phụ tử quấn quýt như trẻ con quấn phụ mẫu, hơn nữa muốn Tiêu Chiến kính sợ, nghe lời ông; mẫu hậu của Tiêu Chiến mất sớm, Hoàng Hậu nhắm đến hãm hãi khắp nơi; huynh đệ càng không nói, coi hắn như cái đinh trong mắt, hận không thể mau chóng loại trừ hắn, Tiêu Chiến từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh đấm đá nhau, không ai yêu thương hắn, hắn chỉ biết, không có quyền thế cùng địa vị, hắn không bảo vệ được bất cứ thứ gì."
"Cho nên khi "ta" đến hủy hoại tất cả hy vọng của hắn, hắn không thể thuyết phục bản thân dùng lễ đối đãi với ta, hắn giống như hài tử ngây thơ, tìm kiếm một nơi trút giận."
"Có lẽ bởi vì thấy rõ điều này, cho nên "ta" lựa chọn kết thúc. Ta không tha thứ cho hắn, chỉ là ta không muốn lại bị vây khốn, cũng coi như không hơn tự tử, chỉ là... giải thoát."
Vương Nhất Bác thở dài một hơi, lau nước mắt trên má, mặc dù là giấc mơ, y vẫn rơi nước mắt vì Tiêu Chiến lạnh lùng vô tình cùng bản thân vô tội trong mộng, chỉ có thể nói là mệnh.
“Nếu như ngươi đừng nói đó là chuyện thật sự đã xảy ra, ta chỉ muốn nói mọi chuyện đã kết thúc.” Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Vương Hoài Cẩn, “Tiêu Chiến vốn không nợ ta, lúc đầu là một mình ta tình nguyện, hắn bị ta làm mất cơ hội vinh quang trèo lên đại bảo, ta cũng vì hắn mất đi một hài tử, hắn từng cứu ta một mạng, cho nên ta trả lại hắn một mạng, đối với ta, coi như tính toán xong."
"Bất luận Tiêu Chiến có giống như ngươi hay không, vào thời khắc nào đó đột nhiên có được một đoạn ký ức, nhưng Tiêu Chiến đứng trước mặt ta, không có một khắc có lỗi với ta, hắn tín nhiệm ta, yêu ta, sủng ta, cho nên hắn không nợ ta thứ gì, không thể bởi vì Tiêu Chiến trong mộng làm sai, phủ nhận Tiêu Chiến vô tội, cho dù là cùng một người."
“Hắn không xứng với ngươi.” Vương Hoài Cẩn quyết giữ ý kiến của mình, giọng nói khàn khàn.
Vương Nhất Bác lắc đầu, chỉ cầm bình rượu, uống một ngụm, đập vỡ bình rượu, "Là ngươi không xứng với bầu rượu này, cùng tình huynh đệ của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top