Chương 62

“Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện không hay này nữa.” Nhìn thấy Vương Nhất Bác nhíu mày, Tiêu Chiến không khỏi hối hận cùng y nói những chuyện này, liền chuyển chủ đề, “Tháng sau sẽ sinh hài tử đúng không?"

“Đúng vậy.” Nói đến hài tử, lông mày Vương Nhất Bác giãn ra. "Thất Bảo nói, song sinh tử có thể sẽ chào đời sớm hơn bình thường một chút, đoán chừng là giữa tháng, như vậy trước nửa tháng phải chuẩn bị những thứ cần thiết." 

“Còn chờ nửa tháng gì nữa.” Tiêu Chiến không kiên nhẫn cô đơn lạnh lẽo rút vào trong ghế tựa, ôm Vương Nhất Bác trong ngực, buông xuống tâm tư trấn an Vương Nhất Bác, trong lúc nhất thời mùi rượu Đỗ Khang nồng đậm bao vây Vương Nhất Bác, trung hòa mùi rượu nồng đậm, tình đến mãnh liệt, hai người nhịn không được mà hôn nhau. 

"Ca ca, ca ca..." Vương Nhất Bác khó nhịn vặn vẹo eo, không hề nghi ngờ đụng phải Tiêu Chiến, kéo theo tiếng rên rỉ của nam nhân, Vương Nhất Bác vội vàng đẩy cái đầu đang làm loạn của Tiêu Chiến ra, "Không, không được." 

“Ta biết.” Tiêu Chiến khó chịu ở cổ Vương Nhất Bác, bàn tay ôn nhu vuốt ve phần bụng to của y, “Đêm đã khuya, ta chỉ là nhớ ngươi… Được rồi, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi.” 

“Được.” Vương Nhất Bác đã học được cách không khách khí với Tiêu Chiến, ngoan ngoãn vòng tay qua cổ hắn, cọ trán vào Tiêu Chiến, “Ca ca, tại sao ngươi tốt như vậy nha~” 

“Bởi vì là ngươi nha.” Tiêu Chiến học theo giọng điệu nghịch ngợm của y, chọc cho người trong lòng cười khúc khích không ngừng. 

“Vậy, ta có nặng không?” Vương Nhất Bác lại hỏi. 

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc, “Rất nặng.” Không đợi Vương Nhất Bác đánh hắn, vội vàng nói thêm một câu, “Nhưng ta ôm người quan trọng nhất ~ đều muốn ôm vào trong ngực, đương nhiên nặng a...” 

Mặt Vương Nhất Bác đều đỏ bừng, cho đến khi Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt y xuống, mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỳ, kỳ thật, ta cũng rất nhớ ngươi." 

Trong thời gian y mang thai, hai người tình đến mãnh liệt, ngoại trừ bước cuối cùng, những thứ khác đều thử qua, nhưng Tiêu Chiến lại lo lắng thân thể y nặng nề, không phải nghẹn sắp chết cũng không dám động đến y, hài tử đã tám tháng, số lần hai người thân mật đếm bằng hai bàn tay, không chỉ có Tiêu Chiến muốn, thật ra y cũng rất muốn. 

Tiêu Chiến sửng sốt một lúc, lập tức cười thành tiếng, trước khi Vương Nhất Bác thẹn quá hóa giận vội vàng hôn y một cái, "Ngoan ngoãn, nhịn một chút, chờ hai đứa nhóc này dưa chín cuống rụng, ca ca sẽ hảo hảo thương ngươi." 

Những lời tâm tình tốt đẹp của phu phu đều bị hắn nói thành lời dê xồm vô lễ khinh bạc người khác, Vương Nhất Bác không nhịn được mà đá hắn, hai người cười nháo một trận, đoán chừng huyên náo đến lợi hại, hai tiểu gia hỏa trong bụng cũng không chịu được cô đơn lạnh lẽo, háo hức được tiếp xúc với phụ thân cùng đa đa, mỗi lần nhìn thấy phần bụng to của Vương Nhất Bác có động tĩnh đều khiến Tiêu Chiến sợ hãi, cho dù đã nhìn bao nhiêu lần cũng không thể thích ứng, ngược lại Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, còn có thể chơi với hài tử một chốc lát. 

Lúc mới lộ bụng, Vương Nhất Bác còn có chút tránh mặt Tiêu Chiến, cảm thấy mình không đẹp mắt, luôn che chắn, thậm chí còn có ý định cho Tiêu Chiến nạp thiếp, đều bị Tiêu Chiến ngẩn ngơ ôm bụng y cười vui vẻ làm cho ý niệm trong đầu không còn nữa, Tiêu Chiến lại ngồi xếp bằng bên cạnh y, một bên bóp chân một bên cảnh cáo hai tiểu gia hỏa trong bụng không được bắt nạt đa đa, lời này hắn nói đi nói lại rất nhiều lần, đơn giản chính là uy hiếp nói nếu như náo quá độc ác chờ bọn nó sinh ra sẽ đánh mông, Vương Nhất Bác không tin hắn. 

Cùng tiểu gia hỏa trò chuyện một lúc, Tiêu Chiến đột nhiên thở dài, giống như đại cẩu ủy khuất cưỡng ép rút vào cổ Vương Nhất Bác cọ cọ, tóc bị cọ đến rối tung, còn có chút tiến vào nội y của Vương Nhất Bác, một lần nữa bắt đầu làm loạn, "Làm sao vậy?" 

"Hôm nay tảo triều ta xin Phụ hoàng nghỉ phép, ông ấy lại mắng ta một trận, ta thật thê thảm a." Tiêu Chiến ủy khuất cáo trạng, "Ngươi nói có phải Phụ hoàng thấy ta không được tốt lắm, lão cho ta phiền phức!" 

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, vội vàng che miệng nói càn nói bậy của hắn, "Ngươi đừng nói chuyện này, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể thượng tấu trần tình muốn cùng ta sinh hài tử? Phụ hoàng không mắng ngươi thì mắng ai?" 

Nhìn thấy Tiêu Chiến ậm ừ không phục, Vương Nhất Bác chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành hắn, "Ca ca, ta biết trong lòng ngươi lo lắng ta sinh hài tử khó khăn, nhưng từ xưa đến nay không có tiền lệ quan viên xin nghỉ vì gia quyến sinh hài tử, hôm nay Đoan Vương Duệ Vương nhìn chằm chằm, Huệ Vương tâm cơ bừng bừng, tạm thời không biết địch - ta, trước mặt sau lưng ngươi đều có địch, đi lại duy gian, cũng may gần đây Phụ hoàng rất coi trọng ngươi, ngươi chạy lục bộ không phải ngài không nhìn thấy, chỉ là tạm thời coi như không biết, cho phép ngươi bôn tẩu giật dây, chuyện này đối với đế vương không phải dễ, ta thấy... trong lòng Phụ hoàng đã có quyết định." 

“Ta hiểu.” Tiêu Chiến tiếp tục cọ cọ, hắn làm sao có thể không hiểu, dù sao cũng là phụ thân thân sinh của hắn.

“Ta tin ngươi, ngươi cũng tin ta một lần, ta sẽ bảo vệ cả hai hài tử này, ta cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình, được không?” Đương nhiên Vương Nhất Bác nói trúng nỗi lo lắng trong lòng hắn, Vương Nhất Bác không nhịn được hôn lên khóe môi Tiêu Chiến, "Ta vẫn chờ quãng đời còn lại cùng ngươi ở bên nhau đến bạc đầu, con cháu đầy đàn." 

Tiêu Chiến bám dính như sam gật đầu. 

Mùa thu tháng chín đang đến gần, nhiệm vụ săn thú mùa thu của Hoàng gia tự nhiên rơi trên đầu Tiêu Chiến, mặc dù hắn không tình nguyện, cũng phải đi Ân Chính đế đến bãi săn bắn, mỗi năm một lần, an nguy của thiên tử, không thể có một chút lười biếng, Tiêu Chiến liên tục dặn dò Vương Nhất Bác cùng những người trong Lâm Vương phủ, mới cẩn thận quay đầu ra khỏi thành. 

"Không phải Lục khanh đã nói, trung tuần Nhất Bác mới sinh sao, lúc này mới mùng hai, ngươi gấp cái gì?" Ân Chính đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gọi Tiêu Chiến vào doanh trướng, vừa tức giận lại không có kiên nhẫn,  "Ngươi muốn giả vờ làm bộ làm tịch cũng phải có chừng mực, vạn nhất ngày sau triều thần cảm thấy ngươi sủng thê vô độ không thể phó thác giang sơn đại nghiệp, ta xem ngươi đi đâu mà khóc!" 

“Đến khóc với BoBo a.” Tiêu Chiến vui vẻ ngồi xuống rót một chén trà, “Phụ hoàng, năm đó khi mẫu hậu sinh hạ nhi thần, ngài không lo lắng chút nào sao?"

“Sao có thể không lo lắng?” Ân Chính đế dường như nhớ lại điều gì đó, “Thời điểm tiểu tử ngươi trong bụng mẫu thân rất gầy, luôn khiến nàng khó chịu, nàng sợ ta lo lắng, ngồi trong cung lại không dám để phi tần bên dưới nhìn ra nàng thân thể không tốt, đành phải kiên cường chống đỡ, lúc này thân thể thua thiệt, một mực cảm thấy không tốt."

"Nhưng A Chiến, lúc đó Trẫm đã ngồi vững trong triều đình, hoàn toàn khác với ngươi hôm nay, lợi hại trong đó, ngươi phải cẩn thận cân nhắc." Ân Chính đế nhìn Tiêu Chiến, trong mắt nhiều ít đều có trầm ổn cùng tín nhiệm.

"Phụ hoàng, nhi thần..." Tiêu Chiến muốn nói thêm vài câu, nhưng lại bị Ân Chính đế cắt ngang, "Trẫm biết ngươi muốn nói gì, Trẫm tự nhận có thể coi là Hoàng đế tốt, cặm cụi suốt ngày, thức khuya dậy sớm, có thể nói là hết lòng lo lắng, nhưng Trẫm... dường như không phải một người phu quân tốt, một người phụ thân tốt." 

“Nhưng thiên hạ này, cuối cùng vẫn phải giao cho Minh Quân, mà không phải là lương xứng từ phụ, mới có thể giữ cho Đại Ân của ta trường thịnh không suy.” Ân Chính đế bình tĩnh nhìn Tiêu Chiến, “Khi ngươi còn bé, Trẫm đã từng kể cho ngươi nghe một câu chuyện, một con đại bàng được sinh ra không lâu, phải học bay lượn, chúng lấy thức ăn từ miệng đại bàng mẹ, đợi lớn hơn một chút sẽ bị đại bàng mẹ đẩy xuống vách núi, bức bách chúng giương cánh, cuối cùng đại bàn mẹ còn có thể bẻ gãy cánh của chúng, lại từ nơi cao nhất đẩy chúng xuống, mới khiến cho chúng tìm được đường sống trong chỗ chết."

“Chỉ có gà được nuôi trong tổ ấm, còn đại bàng cũng phải Niết Bàn trùng sinh mới có thể vỗ cánh kêu vang."

"Tiêu Chiến, vi phụ thật cao hứng khi có thể nhìn thấy bộ dạng của ngươi hôm nay, từ nay về sau bầu trời mặc chim bay, đại dương bằng ngư dược, Trẫm rất mong chờ, ngày đó thuộc về ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top