Chương 4

Cung nhân xướng lễ, Vương Nhất Bác thuận theo mà quỳ xuống cúi đầu hành đại lễ, “Nhi thần Vương Nhất Bác thỉnh an mẫu hậu, nguyện mẫu hậu kiện khang an thái.”

"Đây không phải là Cửu Hoàng tử của Đại Sở sao? Bổn cung làm sao dám nhận đại lễ lớn như vậy. Còn không nhanh đỡ điện hạ đứng dậy?" Câu cuối cùng là nói với người hầu bên cạnh, nhưng không ai dám bước tới. Thư Mặc muốn tiến lên đỡ liền bị người nào đó chặn lại. Rõ ràng là đã được Hoàng hậu căn dặn từ trước rồi.

Vương Nhất Bác thầm thở dài, mặc dù đã sớm biết tình cảnh của Tiêu Chiến ở Ân quốc không tính là quá tốt, nhưng không ngờ chỉ mới ngày đầu tiên, Hoàng Hậu đã nóng lòng muốn thị uy, “Mẫu hậu nói quá lời. Nhi thần đã được gả cho Lâm Vương điện hạ, mẫu hậu là Hoàng Hậu một nước, lại là mẫu hậu của Vương gia, lễ nghi lớn đến đâu cũng nên làm.“

"Lời này của cô mẫu,” Cô nương bên cạnh Hoàng Hậu lên tiếng giễu cợt, trong lời nói hiện ra ý cười lạnh, “Vương phi canh giờ này mới đến, chính là không có tôn ti, phải trọng phạt, ngài không cho y quỳ lâu một chút để tỏ lòng hiếu thảo, ngày sau lại cho hạ nhân dựa vào điều này, cho rằng Vương phi và thậm chí là cả Hoàng thất của Sở quốc không có tôn ti, không có giáo dưỡng, truyền đi sẽ rất khó nghe, Vương phi có nghĩ vậy không?"

“Sở quốc xác thực không có luật lệ Vương phi triều yết Hoàng Hậu, nữ nhi thần tử thay răn dạy cấp bậc lễ nghĩa, bản Vương phi thụ giáo.” Biết rõ hôm nay không có cách nào khác để rời đi, Vương Nhất Bác cũng không hề nén giận, khuôn mặt y vốn thanh lãnh, thời điểm không cười làm cho hai người thượng vị cảm giác được một cỗ khí tràng đàn áp. 

Hoàng Hậu bị làm cho mất mặt mũi, lạnh giọng nói: "Làm càn! Ngươi thỉnh an chậm trễ, chống đối bề trên tôn bề dưới, trong nội cung của Bổn cung mà Vương phi ngươi dám tự cao tự đại? Trong mắt ngươi còn có mẫu hậu ta đây hay không?"

"Nhi thần không dám." Vẻ mặt Vương Nhất Bác vẫn như trước sắc mặt nhàn nhạt.

"Hay cho một câu không dám, vậy ngươi hảo hảo quỳ ở đó suy ngẫm, Bổn cung cũng muốn nhìn xem, ngươi không dám là thật hay là giả!" Hoàng Hậu tức giận nói.

Vương Nhất Bác hờ hững nhìn nàng một cái, sau đó không nói nữa, thẳng lưng quỳ xuống. Các nàng kẻ xướng người họa, không phải là muốn trừng phạt y thôi sao.

Nữ tử kia, nghĩ đến hẳn là y biết rõ người kia hoặc là nói không ai không biết. Tống Gia Di tôn nữ của Hữu tướng Tống Thanh Sơn của Ân quốc, điệt nữ của đương kim Hoàng Hậu. Vị Tống cô nương này đã ngoài hai mươi tuổi, vẫn chưa thành thân, nghe nói nàng ngưỡng mộ Tiêu Chiến đã lâu, nhưng Tiêu Chiến lại thủy chung tránh không kịp, bây giờ y đã là chính phi của Tiêu Chiến, chẳng trách nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy. 

(điệt nữ: cháu ruột; tôn nữ: cháu gái)

Được biết, Tiêu Chiến là con của Nguyên Hoàng Hậu Đường Thiến, ngoại tôn của Đường Thu Dương, tả tướng hữu tướng chính kiến bất hòa, đấu đá hơn ba mươi năm, sớm đã như nước với lửa, Nguyên Hoàng Hậu qua đời không lâu, Tống Hoàng Hậu liền được sắc phong. 

Cho nên bất kể nhìn như thế nào, Tiêu Chiến cũng sẽ không thú (cưới) Tống Gia Di. Sự thật cũng xác thực như thế, kiếp trước, cho dù Tiêu Chiến tàn nhẫn với Vương Nhất Bác đến mấy, thê thiếp cứ một người lại một người được đưa vào vương phủ, hắn cũng chưa từng có ý định đưa Tống Gia Di vào vương phủ làm thiếp. 

Bất quá Tống gia hồ đồ để Tống Gia Di đến tuổi này, có thể thấy là thập phần yêu thương nàng.

Vương Nhất Bác không thể không nghĩ đến phụ thân và ca ca cách xa hàng ngàn dặm, y có tám huynh người huynh trưởng, trừ bỏ sớm thiên, một vài người còn lại đều phân hóa thành Thiên Càn, chỉ có y vừa phân hóa đã thành Địa Khôn, thời điểm mẫu hậu hoài thai y thì bị hãm hại trúng độc, trong lúc sinh bị rong huyết khó sinh, sau khi sinh hạ song sinh tử liền buông tay nhân gian, thái y nói song sinh tử thể hư, sợ không lưu lại được. Quả nhiên, ba ngày sau liền chết non một đứa, chỉ còn lại y.

Sở Ung đế thập phần yêu thương đứa con này, sợ y cũng giống hài tử kia sẽ chết non, hầu như đích thân săn sóc cả ngày lẫn đêm, y từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh. Sở Ung đế cần chính, mấy ngày không tảo triều bởi vì y mệnh treo một đường, Sở Ung đế không phân biệt ngày đêm mà chăm sóc y. Hồi nhỏ có một lần lên cơn sốt, kéo Sở Ung đế nhỏ giọng khóc, không nỡ bỏ phụ thân, Sở Ung đế đau khổ không thôi, lại mang theo y vào triều đình, trên Kim điện, trước sự chứng kiến ​​của các văn võ bá quan, Sở Ung đế ôm Vương Nhất Bác trong ngực nhỏ giọng dỗ dành, một đám thái y đứng chờ ở phía sau.

Cũng không phải không có quan văn thượng tấu, cảm thấy Sở Ung đế quá yêu thương đứa con út này, Sở Ung đế chỉ thở dài: "Phụ từ tử hiếu, nhân luân cương thường. Huống chi, huống chi Cẩm Sắc nàng qua đời, trẫm thay nàng yêu thương hài tử nhiều hơn một chút, cũng không được sao?"

Không còn lời chỉ trích nào kể từ đó. 

Các huynh trưởng cũng nuông chiều y, đừng nói là huynh trưởng ruột thịt Vương Ấu Thanh, những vị huynh trưởng khác không hề có điểm mấu chốt mà sủng ái y, từ nhỏ y muốn gì đều sẽ có được, huống chi là quỳ, cho dù là quỳ gối thoáng một cái, bọn hắn cũng phải kinh động lớn đến tiểu quái.

Với tính khí táo bạo của lão Tứ, nếu biết y quỳ gối trong điện sợ là sẽ xé xác hai vị đang ngồi kia.

Tối hôm qua, Tiêu Chiến thật sự có chút tàn nhẫn, Vương Nhất Bác cảm thấy sau gáy và những nơi khác đều đau nhức, y khẽ lắc lư một chút, nhưng lại bị Tống Gia Di bắt được. "Cô mẫu, nhanh để cho điện hạ đứng dậy đi, ta cảm thấy đáng thương khi nhìn thấy bộ dạng lung lay sắp ngã của y, còn tưởng rằng ngài ngược đãi y nữa nha, người ta có Sở quốc làm hậu thuẫn, thương tổn y, những người trong Sở quốc kia, đối với Vương gia không thuận theo không buông tha."

Vương Nhất Bác nhíu mày: “Cô nương nói năng cẩn thận.” Tống Gia Di không những không thu liễm, còn không quan tâm đến những lời này sẽ mang đến tai họa gì cho Tiêu Chiến. Cổ Chính đế mẫn cảm đa nghi, thân phận của y đặc thù, là con dao hai lưỡi. Cổ Chính đế cần lần hòa thân này để duy trì hòa bình với Lưỡng quốc, lại sợ hãi Tiêu Chiến có Sở quốc làm hậu thuẫn, sẽ trở thành uy hiếp của hắn. Từ xưa tâm Đế vương vô cùng khó dò, Vương Nhất Bác không cho phép nàng vì ghen tuông vô cớ mà tổn thương Tiêu Chiến.

“Ngươi!” Tống Gia Di oán hận nhìn Vương Nhất Bác, người này rõ ràng đang quỳ gối, nhưng lại một bộ dáng cao cao tại thượng, làm cho người ta ghen ghét. "Nếu như Vương phi không lĩnh tình thần nữ, thần nữ cũng không nhiều lời xen vào." Nàng tức giận quay mặt đi chỗ khác, ra vẻ nhu thuận cùng Hoàng Hậu nói gia sự. 

Hoàng Hậu đương nhiên vui vẻ khi nhìn thấy kết quả này, cũng không thèm quan tâm đến Vương Nhất Bác nữa, y quỳ ở đó, như thanh tùng nhất bàn, chưa từng cúi lưng nửa phần.

(Thanh tùng nhất bàn: thẳng như tùng)

Hai cô điệt cùng nhau tán gẫu nửa canh giờ, Vương Nhất Bác sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, Hoàng Hậu vừa nhìn thấy đoan chính nói: "Hoàng Thượng ký thác kỳ vọng, Hoàng tử trưởng thành không ít, chỉ có một mình hắn được Phong Vương xây phủ, Bổn cung không phải cố ý muốn trừng phạt ngươi, chẳng qua là ngày sau khi Lâm vương phủ được xây dựng xong, ngươi chính là chủ sự trong vương phủ, làm việc cũng phải ra thể thống có quy củ, vì Vương gia bài ưu giải nan, tránh cho về sau hắn lại lo âu, mới có thể vì Hoàng Thượng phân ưu. Biết không?"

"Vâng." Vương Nhất Bác đáp.

Thư Mặc nhanh chóng tiến lên vài bước đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy. Rời khỏi Vị Ương điện, Vương Nhất Bác mới cởi bỏ lớp phòng bị. Trong lúc nhất thời hai chân có chút nhũn ra, may mắn có Thư Mặc cùng Thư Nghiễn hai bên đỡ lấy mới không té xuống, Quân Cố đau lòng lấy khăn tay lau mồ hôi cho y: "Điện hạ, chúng ta quay về Bình Nhạc đường sao?"

"Lòng dạ Hoàng Hậu thật độc ác, nàng biết rõ thân thể điện hạ không tốt, còn bắt ngài quỳ lâu như vậy. Sau khi trở trở, nô tỳ sẽ nói cho Vương gia biết.” Quân Ý hai mắt đỏ bừng, tức giận nói.

“Đừng nói cho hắn biết!” Vương Nhất Bác thấp giọng nói: “Còn nữa, chú ý xưng hô của ngươi, ở đây không phải là Sở quốc Vương cung, Vương gia còn đang đi trên mặt băng mỏng, huống chi chúng ta.” Y hất tay Thư Mặc cùng Thư Nghiễn ra, "Đi Thọ Khang điện."

Hôm nay y cùng Hoàng Hậu đối nghịch, không thể lại mất lễ nghi, đắc tội với Thái Hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top