Chương 1

Đã là ngày thứ bảy Tiêu Chiến phiêu đãng ở nhân gian, hắn đứng ở đại môn của Lâm vương phủ, lọt vào trong tầm mắt một mảnh đổ nát hoang tàn. Hắn từ lúc xuất binh đến Lâm Nguyệt Nhai một đi không trở về, hắn biết Lâm vương phủ không thể tránh khỏi, nhưng hắn không quan tâm nhiều như thế, lúc đó, trong mắt chỉ có quyền vị.

Vương Hoài Cẩn, tiểu nhân âm hiểm, không giữ lời hứa, dụ hắn mắc câu, xuất binh tạo phản. Trên thực tế, hắn chỉ trở thành thanh đao sắc bén để gã diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến. Hắn bị quyền vị làm mờ mắt, không phát hiện một chút mánh khóe nào! Hôm nay nhận ra thì đã quá muộn, hết thảy đều đã kết thúc, kẻ thắng làm vua người thua làm giặc, bất quá là như thế.

Tin tức Lâm vương phủ dẫn binh tạo phản truyền đến kinh thành, Lâm vương phủ liền bị bao vây, tất cả gia quyến hốt hoảng chạy trốn, không thể chạy thoát liền quy phục, cầu xin để bảo toàn tính mạng, trong nhất thời Lâm vương phủ rơi vào yên tĩnh.

Chỉ có người đó.

Rõ ràng vẫn là mùa xuân, người nọ mặc một thân áo trắng đơn bạc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bước đi không vững vàng, quỳ xuống tiếp nhận chiếu chỉ của triều đình, không nháo không làm khó mà im lặng trở về tiểu phòng của mình. Tiểu phòng ở nơi rất vắng vẻ, Tiêu Chiến cũng không biết trong phủ đệ của mình có một nơi như vậy, về sau liền không hề ra khỏi cửa phòng.

Sở quốc cầu hòa sứ thần rất nhanh đã vào kinh thành, yêu cầu duy nhất của họ là mang Cửu Hoàng tử đi. Tiêu Chiến thấy bọn họ nối đuôi nhau đi vào, trợn tròn mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cố nén tâm tình cả buổi mới một lần nữa mở miệng, khuyên can người nọ cả một buổi chiều, liên tục nhấn mạnh một câu. Sở Ung Đế nói, bất luận như thế nào, bằng mọi giá, cũng phải đưa Cửu Hoàng tử trở về.

Người nọ đã im lặng suốt một buổi chiều, cuối cùng gật đầu, mở miệng nói câu đầu tiên cũng là câu cuối cùng: "Ta muốn đến Lâm Nguyệt Nhai đưa tiễn hắn."

Dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng khi thanh danh của hắn chưa bị hủy, đám loạn thần tặc tử còn muốn cho hắn tống chung(*), cũng chỉ có một mình hắn mà thôi. Tiêu Chiến không khỏi cảm động, nghĩ đến sự lạnh lùng và tủi nhục mà mình đã làm hơn tám năm qua, chỉ cảm thấy trong lòng áy náy không chịu nổi.

(Chăm sóc người thân của họ trước lúc chết)

Vương Hoài Cẩn tự mình đến cùng hắn, cao cao tại thượng trên đế vương, kim quang thúc phát, khí vũ hiên ngang, vẻ mặt đau khổ và tức giận trước bộ dạng gầy gò của ấu đệ, chỉ hận không thể xuống đáy vực đem người kia bầm thây vạn đoạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đem người hảo khỏe mạnh giao trên tay hắn, sao hắn dám? Ngươi nói, hắn đối xử với ngươi vô cùng tốt là như thế này sao?”

Người nọ không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, xem như một sự an ủi.

Người vẫn luôn mặc y phục màu trắng khoác lên thân bộ xiêm y đỏ tươi, mái tóc đen được cố định bằng trâm như ý, cây trâm kia Tiêu Chiến cảm thấy rất quen mắt, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, thần sắc có chút bối rối. Đó là khi Trắc phi của hắn mang thai được Hoàng Hậu ban thưởng, thời điểm người nọ đến chúc mừng, Tiêu Chiến đem cây trăm gài lên mái tóc của người nọ với vẻ mặt nhục nhã ý tứ hàm xúc: “Vương phi cũng phải cố gắng nhiều hơn a..." Hắn lúc ấy đã nói như vậy. 

Hiện tại Tiêu Chiến hận không thể cho chính mình một cái tát tai, đây là lời người ta có thể nói sao? Nguyên nhân vì sao hắn không có con suốt tám năm, người ngoài đều không biết, hắn còn không biết sao?

Gió ở Lâm Nguyệt Nhai như dao cắt, thổi bay người nọ một thân đồ đỏ bay phất phới. Đứng phía sau, Vương Hoài Cẩn cũng không nhịn được hoảng hốt, người nọ từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, tính tình có chút lãnh đạm, nhưng cực kỳ ôn hòa, tuy chi nhan không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng lại là nhất phen đích vị(*).

(*Tui nghĩ ngụ ý là có một không hai)

Tiêu Chiến lơ lửng giữa không trung, nhìn theo bóng lưng của người nọ, thầm nghĩ, người này hiếm khi mặc quần áo lộng lẫy như vậy, trông rất đẹp mắt, lần trước người nọ mặc như thế này là khi nào nhỉ?

Vương Hoài Cẩn dường như cảm giác được một chút gì đó, đang định gọi đệ đệ trở về, chỉ thấy người nọ gỡ trâm gài tóc của mình xuống, tùy ý để một tấm lụa xanh bay theo gió, nhẹ nhàng hôn lên cây trâm, khóe miệng nở một nụ cười, trước khi mọi người kịp phản ứng, người nọ đã dứt khoát nhảy xuống vực Lâm Nguyệt Nhai.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy hồn phách của mình nặng ngàn cân, những binh lính xuyên qua cơ thể hắn giữ chặt Vương Hoài Cẩn đang lao tới vách núi, bên tai là tiếng khóc xé lòng đến tê tâm liệt phế của Vương Hoài Cẩn, nhưng hắn lại phảng phất nghe được tiếng thì thầm trước vách đá của người nọ.

"Âm tào địa phủ đường dài đằng đẵng, Tiêu Chiến, cuối cùng ngươi cũng đợi được ngày ta rời đi. Kiếp sau, ta sẽ không bồi ngươi."

Sau khi Tiêu Chiến kinh ngạc thì vô cùng hoảng loạn, muốn đi cùng người nọ, nhưng lúc này một chút cũng không cử động được, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận.

Rõ ràng là người nọ đã có thể về nhà, Vương Hoài Cẩn đã từ bỏ thành trì, từ bỏ vàng bạc, bằng mọi giá đưa người ra khỏi Lâm vương phủ. Vì cái gì không muốn trở về Sở quốc? Vì cái gì mà nguyện ý cùng hắn xuống âm tào địa phủ? Dựa vào cái gì mà kiếp sau lại không đi cùng hắn?

Rõ ràng là đã chết, nhưng lúc này Tiêu Chiến cảm thấy đau lòng đến lợi hại, khóe mắt khô khốc lại không rơi được nước mắt, đau lòng và tuyệt vọng, trong mắt chỉ còn lại sợi tơ hồng đỏ tươi cuối cùng, bị gió hú gào thét thổi bay đi, cả một vùng trời ảm đạm và u ám.

Trước khi ý thức của mình biến mất, Tiêu Chiến mới hoảng hốt nhớ ra. 

Lần cuối cùng nhìn thấy người nọ mặc áo đỏ, chính là ngày đại hôn.

Vì ngươi muốn kiếp sau không ở bên cạnh ta, vậy thì ta sẽ đến tìm ngươi!

Cái gì mà thân phận? Cái gì mà địa vị? Cái gì mà tiền tài quyền lực? Cái gì mà của cải, ta đều không cần. Ta chỉ cần ngươi!

Vương Nhất Bác, ngươi đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi ta! 

"Vương gia, vương gia", bên tai vang lên một tiếng gọi như đòi mạng, Tiêu Chiến không kiên nhẫn mở mắt ra, trong lòng thầm nguyền rủa, cả đời này hắn đã làm nên tội lỗi gì mà ngay cả chết cũng không được yên ổn, nhưng lại bàng hoàng phát hiện cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc, Tiêu Chiến đột nhiên ngồi dậy, sững sờ nhìn người trước mặt.

Nhất Hỉ cúi đầu, tận tình khuyên bảo hắn: "Vương gia, lão nô biết ngài không vui, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của ngài, hẳn là vẫn chưa muộn a. Chúng ta thỉnh Bồ Tát ở nhà, ngày sau mặc kệ không để ý tới người nọ. Hôm nay, người không thể mất đi đại cổ khí độ..."

"Nhất Hỉ?” Tiêu Chiến do dự mở miệng. 

“Lão nô ở đây.”

Nhất Hỉ nhìn thấy hắn cau mày, co người không dám tiếp tục lải nhải, nhưng giờ lành sắp đến, Tiêu Chiến say rượu chưa tỉnh, Hoàng Đế trách tội xuống, bọn họ cũng gánh không nổi.

Tiêu Chiến nhìn xung quanh, cung điện rất sang trọng, ngập tràn sắc đỏ, vui sướng hớn hở. Đó không phải là Lâm vương phủ của hắn, mà là Bình Nhạc đường nơi hắn sống trước khi xuất cung lập phủ. Thời điểm Lâm vương phù bị niêm phong, Nhất Hỉ đã lấy trộm một cây kim, hướng đại môn Lâm vương phủ dập đầu lạy ba cái rồi biến mất, làm sao hiện tại có thể đứng trước mặt hắn, dung mạo còn trẻ hơn rất nhiều? Đây là chuyện gì đang xảy ra?

“Nhất Hỉ, nay tịch năm nào?” Tiêu Chiến nắm chặt cánh tay Nhất Hỉ hỏi gấp.

"Vương... Vương gia, người say đến hồ đồ rồi sao? Bây giờ là Thiên Nhạc năm thứ bảy a..., hôm nay thế nhưng là ngày đại hỉ nha." Nhất Hỉ bị tâm tình buồn phiền trong ngày đại hôn của Tiêu Chiến làm cho sợ hãi không dám nhúc nhích. Chẳng qua là Đại Sở hôn kiều đều phải nhanh đến ngoài thành, chủ nhân vẫn nằm đây chưa hoàn hồn. Ông trời ơi, làm sao có thể tốt được đây? 

Ngày 19 tháng 4 năm Thiên Nhạc thứ bảy, là ngày Cửu Hoàng tử Sở quốc vào kinh thành thành thân!

Tiêu Chiến từ trên giường nhảy dựng lên như lửa thiêu mông, Nhất Hỉ vội vàng gọi người vào dọn dẹp, nhất thời hạ nhân đều tiến vào có trật tự, kiếp trước hắn say rượu nên vắng mặt đón dâu dẫn đến việc Sở Hoàng bất mãn, thuyết phục được Chính Đế dưới cơn tức giận trọng phạt hắn, nếu không phải Cửu Hoàng tử thì thật là không tốt, tuy nhiên khi vị Cửu Hoàng tử kia lần đầu tiên đến Ân quốc liền biến thành trò cười cho cả kinh thành, khiến mọi người coi thường. 

Ở kiếp này, tất nhiên không thể để người kia lại chịu ủy khuất như vậy nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top