3

"Mày biết không .. Có lẽ tao sẽ thích hơn khi mày thực sự có một cuộc hẹn vào cuối tuần và ít đòi hỏi hơn," Seongwu lẩm bẩm khi mình bị lôi ra khỏi giường vào sáng thứ bảy.

"Đã tốt hơn một chút, phải không? Rốt cuộc chính mày là nguyên nhân của việc này. Chịu trách nhiệm đi, Seongwu, "người kia càu nhàu khi nhét một xô bỏng ngô vào lòng Seongwu.

Seongwu có cảm giác phòng khách của họ hơi lộn xộn. Vài chiếc khăn giấy nằm xung quanh, đầy nước sốt, những chiếc bát trống rỗng, những thứ như thế này không bao giờ xảy ra trong căn hộ chung của họ. Không bao giờ.

"Mày .. khóc à?" Seongwu hỏi anh một cách ngập ngừng. Trong ba năm quen biết bạn thân của mình, Seongwu chưa bao giờ thấy anh ta khóc. Minhyun có thể hờn dỗi rất nhiều và nhỏ nhen với mọi thứ, nhưng anh ấy hiếm khi, và gần như không bao giờ khóc.

Bản năng bảo vệ đã đánh thức Seongwu hoàn toàn. Cậu vòng tay quanh người bạn thân nhất của mình và vỗ về anh theo cách mà cậu biết rằng anh thích điều đó (dù gì thì Minhyun cũng là một đứa thích âu yếm). Seongwu thề rằng cậu sẽ đánh người nào khiến bạn mình khóc.

"Tao nghĩ tao rất đau lòng," Minhyun thì thầm khi anh thoải mái ngả đầu vào vai Seongwu, "Nó thật tệ Seongwu-ah. Bây giờ tao biết tại sao tao không hẹn hò, "

Seongwu vắt óc tìm kiếm kẻ phá hoại trái tim tiềm năng nhưng không tìm thấy ai lại gần. Dù gì thì Minhyun cũng không dễ gần với mọi người và gần như không thể để anh ấy phải đau lòng trước danh sách bạn bè hiện tại của họ.

"Mày thậm chí còn thân với ai đó gần đây?" Seongwu hỏi anh trong khi vẫn đang nghĩ về những cái tên tiềm năng.

Minhyun nhìn cậu ấy như thể Seongwu đã lớn thêm một cái đầu, "Mày là người yêu cầu tao thử!"

"Thử cái gì?" Seongwu bối rối hỏi.

Người cao hơn vặn mình ra khỏi cái ôm của Seongwu và tặng một cú đấm vào ngực cậu, "Yaa .. Mày đưa tao vào tình huống này mà quên hết chuyện đó sao?"

Sau đó, một cái tên hiện lên trong đầu Seongwu , "Daniel?" cậu thì thầm  trong sự ngạc nhiên.

Bên cạnh cậu, Minhyun ném người trở lại ghế sô pha, bĩu môi.

Đó là một thông tin gây nhức nhối đến nỗi Seongwu phải mất cả phút để nhìn chằm chằm vào người bạn của mình, miệng há hốc.

"Mày thích Kang Daniel? Kang Choding Daniel đó ?! " Seongwu nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

Người nhận được câu hỏi vùi sâu hơn trên ghế sofa như một câu trả lời.

"Làm sao?!" Người tóc đen giờ đang hét lên.

"Làm sao tao phải biết làm sao bây giờ?! Nó chỉ... xảy ra thôi, " Anh dừng lại một lúc trước khi tiếp tục với cái nhìn mơ màng - cái nhìn mà Seongwu chưa bao giờ nhìn thấy ở Minhyun," Em ấy rất chân thành, Seongwu-ah. Thật thoải mái khi ở bên em ấy, "

Không có gì Seongwu có thể nói. Cậu ta đứng ở một bên, miệng mở và đóng lại như một con cá trồi lên khỏi mặt nước. Một tội lỗi trắng trợn đang đè nặng lên ngực cậu ta.

"Tao đã nghĩ mọi thứ đều ổn. Những cuộc hẹn hò diễn ra thật tốt đẹp, nhưng rồi em ấy không liên lạc với tao sau lần hẹn hò thứ ba. Có lẽ tao đã quá kỳ quặc và em ấy thấy chán. Tại sao tao lại kỳ quặc như vậy. Tao ghét mình quá, "Minhyun lảm nhảm một đoạn độc thoại đầy chán nản về việc anh ấy đã thất bại thảm hại như thế nào trong toàn bộ chuyện hẹn hò này.

Như thể có một giải pháp, người kia lớn tiếng tuyên bố, "Tao cần phải đi!"

Cậu ấy thậm chí không thèm nhìn lại người bạn của mình, người đã hét lên nhiều lần, "Yaa! Ong Seongwu! " Đằng sau cậu ấy.

-

Minhyun mở cửa sau một vài tiếng gõ ngập ngừng một giờ sau đó, anh không bao giờ ngờ rằng đối tượng khiến mình trầm cảm lại đứng đó một cách lúng túng.

Cả hai đứng đó, nhìn nhau một lúc lâu trước khi Minhyun nhận ra mình trông tệ đến mức nào; bộ đồ ngủ xộc xệch, tóc bổ luống, đôi mắt sưng húp và có lẽ là da đã khô. 'Tuyệt quá! Anh lại làm Kang Daniel mất hứng thú với anh hơn bao nhiêu lần nữa, '

"Anh không biết em đến," anh cố bình tĩnh mở lời.

Chú cún lớn trông có vẻ khó chịu trên đôi chân của mình, "Seongwu hyung đã bảo em đến nói chuyện với anh," cậu nói với vẻ không chắc chắn.

Minhyun sợ hãi thực tế là đôi khi bạn của anh có thể làm hơi quá đà. Anh không nói với Seongwu tất cả những điều đó để cậu ta đi nói thẳng với người con trai mà anh đang phiền lòng. Anh cảm thấy mình bị phơi bày.

Minhyun thở dài, sau đó mở rộng cánh cửa cho Daniel. Đó sẽ là một cuộc nói chuyện dài và anh sẽ rất xấu hổ về bản thân sau chuyện này.Sự tự tin không còn nữa.

"Em không cần phải cảm thấy gánh nặng, Daniel. Đó là do anh, " Minhyun dẫn người con trai to lớn hơn vào phòng khách của mình, anh than thở về việc mình đã không dọn dẹp chỗ ở khi có một vị khách quan trọng.

"Cảm thấy gánh nặng?" Daniel hỏi một cách thận trọng. Cậu thậm chí dường như không quan tâm đến việc mình đã ngồi giữa rất nhiều khăn giấy đã sử dụng của Minhyun.

"Seongwu đã nói với em tất cả mọi thứ, phải không?" Minhyun hơi nhăn mặt về vị trí của Daniel không hợp vệ sinh như thế nào, nhưng anh có nhiều thứ quan trọng hơn để tập trung vào.

Daniel lắc đầu, "Em không biết tất cả mọi thứ, nhưng anh ấy đã nói với em rất nhiều điều,"

Minhyun cần một câu trả lời thẳng thắn từ một Daniel, anh lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào. Nó khiến Minhyun bực bội. Anh gần như trở lại hố đen đau khổ của mình. Điều cuối cùng anh cần là có cuộc trò chuyện này.

"Nhìn này .. Daniel. Không sao anh không cần sự thương hại của em. Sẽ không sao nếu em .. mất hứng thú với anh, "rõ ràng việc thừa nhận điều đó bằng lời nói khác với việc anh giữ nó trong lòng. Minhyun sợ rằng anh sẽ sớm suy sụp, vì vậy anh cố đẩy nhanh mọi thứ, "Vấn đề là, sau những điều đã xảy ra. Anh yêu em không phải là lỗi của em. Xin đừng cảm thấy gánh nặng, anh sẽ không làm phiền em với cảm xúc của anh. Anh sẽ giải quyết nó,"

Điều làm anh đau lòng hơn là Daniel không trả lời bất cứ điều gì. Những giọt nước mắt đã khô trước đó lại có nguy cơ rơi thêm một lần nữa, "Thật sự Daniel không sao đâu. Bây giờ chúng ta có thể gác nó lại được không? " Minhyun nói, giọng khàn khàn.

"Ch-ờ đã, anh gác cái gì vậy? Hyung, em đang cố gắng xử lý mọi thứ. A-anh yêu em giống như là em yêu anh sao?" Daniel hỏi như thể cậu thực sự không hiểu gì hết.

Minhyun cảm thấy má mình nóng lên. Cậu ấy vừa tỏ tình à? Seongwu không nói với cậu ấy sao? Anh thực sự nên ngừng đưa ra kết luận dựa trên suy đoán,  "Seongwu đã không nói với em sao?"

"Không!" Daniel hít thở sâu. Bây giờ Minhyun tập trung sự chú ý của mình vào cậu ấy, người trẻ tuổi dường như cũng đang cố gắng hít thở, "Anh không phải là không thích buổi hẹn hò của chúng ta sao?" Cậu xâu chuỗi lại mọi thứ một cách cẩn thận.

"Không!" Câu trả lời của Minhyun đến rất nhanh, quá nhanh.

"Nhưng anh ghét ván trượt và mèo," Daniel nói trong khi đi đi lại lại.

"Anh chưa bao giờ nói rằng anh ghét chúng?" Minhyun hỏi lại người kia trước khi tiếp tục nhẹ nhàng, "Và em rõ ràng là thích chúng,"

"Em không làm phiền anh sao? Đó là lý do anh không nói nhiều, "Daniel hỏi lại trông bộ dáng con chó con bị đá của mình.

Minhyun nhanh chóng phản bác, "Đầu tiên anh quá bận để cố gắng không làm mình lúng túng trên ván trượt, sau đó em đưa anh đến thư viện, sau đó rõ ràng là anh đang đọc sách. Làm sao anh có thể nói nhiều được? "

Vẫn chưa muốn bỏ cuộc, Daniel ném một câu hỏi khác, "Anh không cảm thấy khó chịu với em sao. Vì sự cố thư viện? "

Minhyun biến sắc rõ rệt khi nhắc đến vụ việc. Anh nhanh chóng giật mình ngồi lại trên chiếc ghế sofa với hy vọng nó có thể nuốt chửng anh vào trong hư không, "Anh không phải là người khiến em khó chịu sao? Anh hoàn toàn biến mình thành một kẻ ngốc nghếch, "Anh thì thầm trong sự xấu hổ.

Cậu nhóc lắc đầu rất nhanh, giờ đang thu mình lại trước mặt crush của mình, "Em nghĩ rằng mình có thể đã ép anh làm điều gì đó mà anh không thích," cậu nói nhẹ nhàng khi nắm lấy cả hai tay của Minhyun.

Đến lượt Minhyun lắc đầu, "Những cuộc hẹn hò .. chúng không giống như những gì anh tưởng tượng trước đây, nhưng tất cả đều rất vui. Anh đã có những khoảng thời gian vui vẻ, "

Sự nhẹ nhõm hiện rõ trong mắt Daniel. Rõ ràng là cậu đã thư giãn một chút, cậu vuốt ve những ngón tay của Minhyun trong khi nghĩ, "Các hyung nói rằng em không phải là mẫu người của anh," cuối cùng cậu cũng bộc lộ ấm ức.
Minhyun chế giễu, "Em thực sự nên cho anh biết ai đã nói điều đó. Anh chưa từng hẹn hò, Daniel. Anh không bao giờ chắc chắn về 'gu của anh'. Ngược lại, em đúng là mẫu người của anh, " Minhyun nhanh chóng che miệng sau khi nhận ra rằng mình đã vô thức tán tỉnh người kia.

Daniel rõ ràng không để ý đến khi cậu ta vẫn cười hạnh phúc trước câu trả lời của anh. Cậu đưa người lên, cả hai cánh tay ôm lấy Minhyun một cách dễ dàng.

"Vậy .. Em là mẫu người của anh?" cậu hỏi một cách tinh nghịch trong khi nhìn thẳng vào mắt Minhyun.

Không có câu trả lời nào được thốt ra, nhưng Minhyun nhìn chằm chằm vào cậu đầy thích thú. Daniel không thể không đắm chìm bởi nó.

Họ giữ nguyên vị trí đó một lúc, nhìn nhau cười.

Ngay khi Daniel cúi đầu để kết thúc tất cả bằng một nụ hôn, điện thoại của cậu đổ chuông khiến cả hai giật mình.

Đó là Seongwu, "Anh biết anh đã sai và anh rất xin lỗi. Anh cho là bây giờ hai người đang ở cùng nhau? Từ tận đáy lòng, anh xin chúc mừng cả hai người, nhưng làm ơn chú mày có thể tha cho chiếc ghế sofa của anh khỏi bất kỳ hoạt động ghê tởm nào không? " Seongwu luyên thuyên quá nhanh với Daniel gần như lỡ lời.

Minhyun là người cười đầu tiên, trước khi Daniel kịp hiểu vấn đề, "Điều ít nhất mày có thể làm là nhường ghế sofa cho bọn này , Seongwu," anh cười khúc khích trong khi cắt đứt kết nối và tất cả những gì Seongwu đang than vãn.

Daniel định hỏi điều đó có nghĩa là gì thì cậu cảm thấy một cánh tay len vào cổ đem khuôn mặt của họ lại gần hơn.

Cậu thực sự không bao giờ coi Minhyun là kiểu người táo bạo. Có rất nhiều điều Daniel không mong đợi ở Minhyun, nhưng anh rất ham học hỏi.

Những ngày sắp tới của họ sẽ thật tuyệt vời. Cậu biết chắc.

___________________

Hi, trong lúc buồn chán không nghĩ ra gì mới cho mấy fic đang viết , mình dịch bộ này giết thời gian thôi. Mình đã cố gắng với vốn từ hơi hạn chế để làm nó thật mượt ( đối với mình). Mong rằng bạn sẽ thích nó.
À, cho mình xin vote nhé, coi như ủng hộ tinh thần để mình viết hoặc dịch tiếp fic mới nè ( ' ' )

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top