Tâm Bất Sở Nguyện (Hai)

6.

!

!!!

!!!!!!!!

Trước kia Ngụy Anh giở trò làm nũng cũng không khiến Giang Trừng nổi nhiều da gà da vịt như lúc này! Đến cả khi nằm trên giường rồi, mắt hắn vẫn trợn trừng nhìn sa trướng. Kim Lăng cho rằng cữu cữu thao thức vì tên mặc đồ tang vừa nãy, liền quệt miệng, càng ôm cữu cữu chặt hơn. Cữu cữu là của ta! Dù là Hàm Quang Quân gì đó cũng không cho!

Kim Lăng bên trái, thì Lam Vong Cơ bên phải. Mặc kệ ánh mắt cáu kỉnh của Kim Lăng, Lam Vong Cơ vẫn ngủ ngon lành. Nhà họ Lam có giờ giấc nghiêm khắc, vừa nãy vì sợ  ngủ thì Giang Trừng sẽ đi mất nên Lam Vong Cơ vẫn không dám chợp mắt.

Giờ thì tốt rồi, Giang Trừng nằm giữa, tuy rằng có đứa nhỏ nào đó hơi chướng mắt, nhưng tóm lại là không chạy đi đâu được nữa. Lam Vong Cơ hài lòng dùng cánh tay Giang Trừng như gối ôm mà ngủ.

7.

Vân Mộng đầu thu, không khí mát mẻ mang theo chút sương lạnh.

Lam Trạm tỉnh dậy từ sớm, nhưng Giang Trừng còn dậy sớm hơn y. Khi Lam Trạm chỉnh tề từ phòng trong đi ra, chỉ thấy Giang Trừng đang ngồi trước cửa sổ cúi đầu. Hương sen thu ngoài đầm thoang thoảng vào trong phòng ốc, bầu trời màu thâm lam điểm vài ngôi sao đang lụi dần. Giang Trừng tập trung viết chữ, mày liễu đôi khi hơi nhíu, mái tóc dài chưa búi mang theo phong vị khác thường, vài lọn câu lên cằm thon, vài lọn như có như không lướt qua cần cổ thanh mảnh. Phong thái này, khi dựng mày lên thì đại sát tứ phương, không ai dám thở mạnh, mà khi rũ mi, lại như mỹ nhân ôn nhu như nước, mềm mại tựa đóa mai chớm nở.

Tâm của Lam Trạm run lên. Đã lâu lắm rồi y không được nhìn thấy Giang Trừng tâm bình khí lặng trước mặt. Trước kia hai người gặp nhau, không lên giường thì cãi cọ. Giang Trừng cũng ít khi nói chuyện với y, nếu có thì cũng đều là châm chọc, làm Lam Trạm đôi khi chỉ muốn dùng chính mình lấp đi cái miệng luôn thốt ra những lời sắc bén đó, cho đến khi đối phương chỉ có thể hổn hển mà vô thức đáp lại chính mình.

Có cơ hội để làm lại, thật tốt.

Lần này sẽ triệt để không buông tay.

8.

Giang Trừng phát hiện Lam Trạm cũng không ngẩng đầu, "Tỉnh rồi?"

"Ừm, đang viết cái gì?"

"Viết thư cho Lam Hi Thần." Giang Trừng gác bút lên giá, ngữ khí bâng quơ, "Báo cho Lam tông chủ, đệ đệ của hắn mất trí nhớ, làm loạn Liên Hoa Ổ, mời hắn đưa đệ đệ về."

Đêm qua Giang Trừng suy nghĩ rất lâu. Lam Vong Cơ cư xử kỳ lạ như thế này, chỉ có thể là đầu óc có vấn đề, hoặc là bị trúng độc. Đêm đó Giang Trừng không có vấn đề, còn Lam Vong Cơ lại ngã xuống đất bất tỉnh, nhất định là máu của ma tu có độc. Mà xem thái độ của Lam Vong Cơ không chịu cho y tu Vân Mộng chẩn bệnh, đành phải gọi Lam Hi Thần tới rồi để hắn tự giải quyết.

Giang Trừng cho là mình suy nghĩ đều thỏa đáng, không bắt bẻ vào đâu được, nhưng đổi lại là một câu kiên quyết của Lam Vong Cơ.

"Không đi."

"Ngươi nói cái gì?"

"Không đi." Lúc này ngữ điệu của Lam Vong Cơ đã có chút oan ức.

Giang Trừng đỡ trán, Lam Vong Cơ bệnh cũng quá là nặng rồi, còn nhớ chính mình là quy phạm Hàm Quang Quân? Động một tí liền oan ức?

Xét rằng Lam Vong Cơ có thể mất trí nhớ thật, Giang Trừng tận lực khuyên giải, "Trước đó đánh ma tu còn bất tỉnh, ngươi có thể là trúng độc rồi mà còn không cho y tu nhà ta khám, ta đành mời Lam tông chủ đến đưa ngươi về. Hai người từ từ mà suy tính với nhau. Nơi này là Liên Hoa Ổ, không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi ở đây không hợp tình cũng không hợp lý."

Giang Trừng gấp thư cho vào truyền tín phù rồi gửi đi, Lam Vong Cơ mấp máy môi, "Có phu thê chi thực, đều hợp tình hợp lý."

"Ngươi nói gì?" Giang Trừng trợn mắt chỉ vào sàng đan mà Kim Lăng vẫn đang cuộn tròn, "Đây là phu thê chi thực?"

"...Không phải cái này." Lam Vong Cơ cảm thấy thật khó nói.

Quả nhiên là đầu óc có bệnh, nhầm lẫn mình cùng Ngụy Anh. Đoạn tụ chết tiệt! Giang Trừng còn nhiều tông vụ, lười nói chuyện với y, đứng dậy khoác ngoại bào liền ra khỏi phòng.

Trên giường Kim Lăng đang ngủ khò khò, Lam Trạm mím môi, ngồi xuống, cũng viết ra một bức thư rồi đặt vào truyền tín phù gửi đi.

9.

"Cậu, cậu! Người kia ở đây làm gì?" Kim Lăng được Giang Trừng ôm trong lòng, chỉ chỉ vào Lam Vong Cơ nhăn nhó.

Trong thư phòng, Giang Trừng một tay ôm Kim Lăng, một tay xử lý tông vụ. Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh, không nói lời nào mà mài mực, thi thoảng châm trà. Có lẽ người nào trông thấy cũng không tin vào mắt mình, đường đường là Hàm Quang Quân danh tiếng lẫy lừng lại ngoan ngoãn "hầu hạ" Tam Độc Thánh Thủ vốn không đội trời chung.

"...A Lăng yên tâm, y sắp rời đi rồi." Giang Trừng cũng không biết nói gì. Lam Hi Thần cũng gửi đến hồi âm rồi, nói rằng mình tạm thời tông vụ bận rộn, tạm thời chưa thể rũ áo mà rời khỏi Vân Thâm. Đệ đệ nếu như không thể tự mình quay về, đành phiền Giang tông chủ chiếu cố ít ngày.

Đương nhiên là y có thể tự mình quay về, nhưng! Vấn đề là! Y không chịu về!

Qua mấy ngày Lam Vong Cơ ở Liên Hoa Ổ, hạ nhân cũng đã quen phía sau Giang tông chủ xuất hiện thêm một cái đuôi. Khác với cái đuôi Kim Lăng hoạt bát hay làm nũng, cái đuôi này đều mặt lạnh không nói một lời. Có khuôn mặt hung thần của Giang tông chủ, cộng thêm hiệu ứng của mặt lạnh phía sau Giang tông chủ, hiệu suất của hạ nhân nhanh hơn hẳn.

Giải quyết tông vụ nhanh thì tâm trạng Giang Trừng cũng tốt, bớt mặt nặng mày nhẹ với Lam Vong Cơ. Tuy rằng vẫn còn phiền vì thái độ khác thường của y, nhưng thân là Giang tông chủ đề cao thực lực, hắn cảm thấy nên bớt hung với Lam Vong Cơ. Dù sao sớm muộn gì Lam Vong Cơ cũng quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại thân mang độc tính chưa biết ra sao.

Vậy nên, hôm nay trên bàn ăn xuất hiện một món mới.

Lam Trạm vừa chuyển đầu, đôi lưu ly nhạt màu liền nhìn không chớp mắt.

Đó là một đĩa bánh ngó sen.

10.

"Nhìn gì mà nhìn, còn không mau ăn." Giang Trừng cau mày, "Xét đến khẩu vị nhà ngươi thanh đạm, còn chưa bỏ thứ gì vào đâu."

"Ngươi làm?"

Giang Trừng ngậm miệng. Bình thường tông chủ không xuống bếp, nói ra mất mặt, hắn liền trợn mắt nói dối, "Không phải!"

Ngay lập tức, đôi lưu ly như ảm đạm xuống. Lam Vong Cơ cụp mắt, nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngó sen.

Điệu bộ ủy khuất này, dường như...sắp khóc tới nơi?

"Được rồi, là ta làm! Ăn hay không ăn nói nhanh!"

Không phải chỉ là đĩa bánh ngó sen thôi sao, thừa nhận thì thừa nhận. Giang Trừng bình sinh sợ nhất là người khác khóc trước mặt mình. Hắn tưởng tượng tới cảnh Lam Vong Cơ khóc, lại nhớ trước kia Kim Lăng tìm mãi không thấy hắn cũng khóc đến ngập nhà, nước mắt nước mũi tèm lem. Rùng mình, bộ dạng Hàm Quang Quân như vậy muốn nghĩ cùng đừng nghĩ!

Bấy lâu nay bị Giang Trừng hung, Lam Vong Cơ không dám tin, cứ ngốc ngốc nhìn Giang Trừng. Cuối cùng Giang Trừng không chịu nổi y nhìn, liền đặt đũa xuống bỏ ra ngoài.

"Ta đi xem Kim Lăng!"

Trong phòng chỉ còn Lam Vong Cơ với một bàn đồ ăn.

Cầm đũa lên gắp một miếng bánh vào miệng, vị ngó sen vừa bùi vừa ngọt ngào, ngậm trong miệng như muốn tan ra.

Quả nhiên ngọt, nhưng không ngọt bằng A Trừng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top