Ngoại truyện - Tâm Bất Sở Nguyện
Có thể sau phần 8 thì mọi người đã đoán ra được rồi, Lam Trạm vào mộng cảnh để tìm Giang Trừng, cuối cùng thì hai người đã thoát ra. Phần 9 sẽ tiếp nối sau đó. Còn ngoại truyện này chỉ là kể lại đoạn thời gian trước đó, vì sao Giang Trừng lại rơi vào mộng cảnh.
Giang Trừng lòng vòng trong khu rừng trong vô thức. Hắn đã tách ra khỏi môn sinh Giang gia khá lâu, hắn cần quay lại.
Hắn nghe nói nơi này có một thứ hắn cần đã lâu, thêm thứ này thì Tụ hoàn đan liền hoàn thành. Nghĩ tới khi Ngụy Vô Tiện dùng Tụ hoàn đan rồi nhanh chóng kết đan, hắn không khỏi nhếch môi, cước bộ không khỏi nhanh hơn một chút.
Trời không phụ lòng hắn tìm kiếm bao năm nay, Giang Trừng bất cẩn dẫm phải một cái hố sâu, rồi rơi vào một sơn động. Diệc Hồng hoa mọc ở một góc sơn động đó, như một chiếc đèn lồng đỏ phát sáng ngày đông.
Giang Trừng ngắt Diệc Hồng hoa bỏ vào túi càn khôn, định bụng mang về liền luyện đan ngay. Chẳng ngờ sau khi không còn Diệc Hồng hoa, sơn động cũng sụp xuống. Hắn theo trực giác chạy về phía có ánh sáng. Định thần lại mới phát hiện chính mình đang bước vào một trận pháp phát sáng, hắn muốn rút chân cũng không kịp.
Thần thức của hắn như một dòng suối êm xuôi, ký ức như đèn kéo quân lần lượt lướt qua trong đầu, phần lớn là đau thương cùng mất mát, chỉ đến phút cuối một nụ cười một thoáng kinh hồng, hắn mới sực tỉnh, cố giãy dụa muốn thoát ra. Chẳng qua trận pháp này quá mạnh, cưỡng chế rút đi kí ức cùng hồn phách của hắn.
Cuối cùng đọng lại chỉ có nụ cười ấy. Đó là một ngày trăng tròn, hắn cố ý thử Lam Trạm mà đem một nam nhân khác vào phòng ngủ, quả nhiên Lam Trạm bạo nộ rút ra Tị Trần, suýt chút nữa đã giết chết nam nhân kia. Trong lòng dâng trào một tầng khoái ý, hắn tùy ý để Lam Trạm trói buộc tay hắn bằng mạt ngạch, tùy ý để Lam Trạm chiếm giữ lấy bản thân. Khi trăng lên cao, hắn mơ màng mở mắt, mới thấy khuôn mặt vạn năm băng sơn, không một biểu tình ấy chăm chú nhìn vết roi trên ngực hắn, ngón tay chậm rãi du tẩu, lúc chạm lúc không như sợ hắn tỉnh giấc, trong mắt có một nửa nhu tình, một nửa xót xa. Khi chuyển đến vết đỏ do bị trói trên cổ tay hắn, y hơi nhếch môi, nở một nụ cười nhạt đến mức như hư ảnh, như sương tụ trên phiến lá, bốc hơi nhanh đến mức không kịp nhận ra.
Thế mà Giang Trừng đã kịp nhìn thấy, và trái tim hắn đập loạn lên. Chỉ trong giây phút đó, hắn đã tưởng rằng hư ảnh kia cũng ảnh hưởng đến hắn, khiến trước mắt hắn hiện lên cảnh tượng một ngày nào đó Lam Trạm sẽ thực sự cười với hắn, cười không chút che giấu, một nụ cười thực sự.
Nhưng hắn chung quy không đợi được, hoặc nói đúng hơn là ngày đó sẽ không bao giờ đến với hắn.
Ngụy Anh trở về rồi, hắn nên trả lại Ngụy Anh những gì hắn lấy đi, kể cả kim đan, kể cả Lam Trạm. Hắn chỉ là kẻ vay mượn.
Mười ba năm qua trôi qua như giấc mộng, hắn sợ rằng càng kéo dài hắn sẽ càng luân hãm. Mộng này như tầng tầng ngọc trai, khiến người vì ánh sáng của ngọc trai mà mê muội nhưng cuối cùng, bên trong ngọc trai cũng chỉ là hạt cát vô giá trị. Nhu tình rồi cũng sẽ hóa thành lạnh nhạt, những đêm trăng tròn hắn từng thầm mong rồi cũng sẽ hóa thành dằn vặt cả đời hắn.
Đúng rồi, giọng nói trong đầu dụ dỗ hắn, chẳng bằng lại rơi vào giấc mộng khác, không có đau đớn, không có dằn vặt, chỉ có hư không.
Tốt nhất là đừng bao giờ tỉnh dậy.
...
Cảm giác thỏa mãn dục vọng trong người chưa rút đi, Lam Trạm ngồi dậy.
Phòng ngủ của Giang Trừng nằm ở vị trí đắc địa của Liên Hoa Ổ, từ cửa sổ nhìn ra là có thể thấy một vùng sông nước phẳng lặng, mấy ngọn đồi chìm trong sương mờ. Mấy chiếc thuyền con con từ xa tới gần neo đậu, môn sinh thản nhiên tán dóc, thi thoảng có vài người dân nhờ cậy liền hào hứng đi làm. Ánh mặt trời mùa hè càng thiêu đốt nhiệt huyết của những thiếu niên, đâu còn dáng vẻ cô nhi chật vật năm nào.
Nghe nói từ khi gây dựng lại Giang gia, Giang Trừng chỉ thu nhận cô nhi. Người ngoài nói rằng Giang tông chủ sau khi bị Di Lăng lão tổ phản bội thì rất đề cao sự trung thành, cô nhi vừa vặn hợp ý hắn. Lam Trạm cũng cho là như thế, cho đến khi hắn đồng sàng cộng chẩm cùng Giang Trừng, đôi khi tỉnh giấc vì những lời hắn nói trong cơn mê sảng, vì giọt nước mắt lành lạnh thấm ướt ngực y. Lam Trạm mới tỉnh ngộ, con người này bị ám ảnh bởi cô đơn đến cả trong mơ, mà cô nhi không có nhà để về lại sẽ luôn ở bên cạnh hắn, từ từ an ủi hắn.
Mỗi người được hắn cho phép ở bên cạnh đều vì lí do nào đó. Còn y, Lam Trạm, vì sao Giang Trừng lại cho phép y ở bên cạnh hắn mười hai năm nay?
...
Mười hai năm trước bọn họ đồng thời trúng dâm độc của một nữ nhân, một đêm hoang đường tỉnh dậy, tưởng rằng ác mộng đã chấm dứt, không ngờ rằng dâm độc cần hàng tháng trăng tròn giao hợp, nếu không hai bên sẽ bạo thể mà chết. Khi Lam Trạm cảm giác cơ thể khô nóng bất thường, Giang Trừng đã tìm tới, toàn thân đầy máu. Từ đó, hai người không chết không rời.
Mới đó mà đã mười hai năm, năm đầu tiên không khí giữa hai người nặng nề đến cực điểm, chỉ khi dâm độc phát tác mới mất đi tự chủ, sau khi tỉnh dậy một bên bối rối một bên lạnh lùng. Mọi chuyện thay đổi khi Lam Trạm tình cờ ngang qua địa giới Vân Mộng, gặp môn sinh Giang gia cầu cứu. Lam Trạm nhìn thấy Giang Trừng lăn xả trong biển quái vật, tử y tắm một màu đỏ chói mắt, mà khóe miệng vẫn nở một nụ cười trào phúng, "Hàm Quang Quân cớ gì lại tới? Giang mỗ có thể tự đảm đương." Y không biết trong lòng mình hiện giờ là tư vị gì, tức giận hắn dám đơn thương độc mã chiến đấu, tùy ý mạo hiểm bản thân sao? Buồn cười, hai người bọn họ không phải kẻ thù, không phải tình nhân, không phải người thân, y nhọc nhằn gì phải tức giận.
Đã có tức giận, từ đó cũng có chua chát, xót xa. Nếu như cảm giác Ngụy Anh mang tới là nhẹ nhàng, mềm mại, ngưa ngứa như lông vũ cọ vào trong lòng, thì Giang Trừng chỉ khiến y không ngừng đau nhức, như cái gai như lưỡi dao sắc bén, y ở bên Giang Trừng lần nào liền đau lần ấy.
Phàm là thứ gây đau đớn, người ta đều cố loại bỏ. Lam Trạm cũng vậy. Y bế quan, y chép gia quy, y quỳ trong sân trước phòng mẫu thân, những tưởng đã tâm bình khí lặng, vậy mà kỳ hạn trăng tròn tới không nhận được tin của Giang Trừng, y vẫn như cũ vội vàng đến Liên Hoa Ổ.
Ngoài ý muốn nhìn thấy người kia đang dây dưa với một nam nhân khác, lửa giận ngùn ngụt, Tị Trần ra khỏi vỏ, dọa sợ nam nhân kia, trong phòng chỉ còn hai người họ.
"Ta vừa biết dâm độc không nhất định phải cùng ngươi." Giang Trừng không màng y quan hỗn độn, không giận mà cười, "Kể từ nay không phiền Hàm Quang Quân, mời trở về đi."
Giây phút đó, trong đầu y trống rỗng, mím môi, giải khai mạt ngạch trói buộc cổ tay đối phương. Một đêm kịch liệt hơn tất cả những đêm trước đó, khi kết thúc ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Giang Trừng, mềm mại đến nỗi khiến Lam Trạm vô thức chạm vào. Bàn tay đang lướt trên làn da mềm mịn kia bỗng cứng ngắc.
Y đang làm gì, y còn xứng với Ngụy Anh? Vốn là đợi Ngụy Anh trở về, nói với hắn rằng dù thế nào y cũng sẽ bảo vệ hắn, để hắn vô ưu vô lo, vậy mà y lại nảy sinh cảm xúc không rõ với người năm xưa dẫn đầu chinh phạt Bất Dạ Thiên?
Y giống như hoảng hốt, vội vàng mà đem trái tim mình ra kiểm tra lại xem còn nguyên vẹn để giao ra hay không, lại phát hiện đã từ lúc nào xuất hiện một khoảng trống. Bản thân đã định rằng nơi ấy chỉ có một người được bước vào, nay một người khác dùng phương thức quyết liệt rạch một đường, nghênh ngang xâm nhập, bảo sao y có thể chấp nhận.
Trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Trạm lấy hết can đảm nhờ huynh trưởng giúp đỡ. Lam Hi Thần lặng yên nghe đệ đệ tâm sự cả một buổi chiều, khóe miệng nở nụ cười thâm sâu khó dò, "Vong Cơ, rất nhiều chuyện trên đời này khó mà theo chúng ta ý nguyện."
Đến khi Ngụy Anh trở về, bóng lưng đơn bạc của Giang Trừng đau nhói mắt y, trong Từ đường Giang gia hắn xoay người buông lời quyết tuyệt nhưng ngón tay vẫn không tự chủ được run rẩy, hay tiếng khóc nức nở trước bàn dân tu tiên trong Quan Âm miếu... đều đọng mãi trong lòng không tiêu tan, lòng y mới trong sáng như gương.
Y lao ra khỏi Tĩnh thất ý đồ đi tìm Giang Trừng, lại bắt gặp huynh trưởng hớt hải đi tới, "Vong Cơ, việc lớn không tốt."
Trong phòng ngủ, người kia lặng yên nằm đó, không một tiếng hô hấp, không một tiếng tim đập chứng minh hắn còn sống.
Ngụy Vô Tiện duỗi tay ra, cuối cùng lại rụt về, "Sao lại thành ra thế này? Hắn bị sao? Mấy ngày trước còn tốt lắm mà..."
"Hồn phách ly thể." Y sư của Giang gia bất lực lắc đầu, "Tông chủ vô tình đi vào một trận pháp cổ xưa, sau đó dường như trận pháp đã hút đi hồn phách của người. Hiện giờ ngoại trừ bản thân Tông chủ tự tỉnh dậy, còn lại vô phương cứu chữa."
Lam Trạm đi tới trận pháp nhìn xem, lại về Tàng thư các tra cứu. Hóa ra trận pháp này không hút hồn phách, chỉ là tạo ra một mộng cảnh ký ức, đặt hồn phách vào để thể nghiệm. Nếu hồn phách mạnh mẽ vượt qua thì mộng cảnh tức khắc tan vỡ. Nếu hồn phách trầm luân trong mộng cảnh quá lâu, cơ thể bên ngoài không có hồn phách tức khắc thối rữa, lúc này dù hồn phách thoát ra được thì cũng quá muộn.
Quá muộn. Khi Lam Trạm đọc đến hai chữ này, hai tay run lên, sách rơi xuống đất.
Y cầu kiến thúc phụ, mặc kệ Lam Khải Nhân đánh chửi, quỳ xuống cầu thúc phụ cứu Giang Trừng.
"Không cứu được! Trừ phi có người cũng vào mộng cảnh, đánh thức hắn." Chòm râu của Lam Khải Nhân rung rung, cố nén xúc động muốn phát hỏa.
Đứa cháu xưa nay luôn là niềm tự hào của lão đột nhiên không do dự đáp, "Vong Cơ tự nguyện."
Lam Khải Nhân choáng váng.
Lam Trạm quỳ trước Lan thất không biết bao lâu, không biết bao lần nhật nguyệt đổi dời, Lam Khải Nhân mới mở cửa, chỉ vào đứa cháu thở hổn hển một hồi, cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài, "Vong Cơ, hà tất?" Người ngoài đi vào mộng cảnh sẽ bị chính chủ cực kỳ bài xích, kéo dài sẽ dẫn tới hồn phách tổn thương. Trước kia là ba mươi ba đạo giới roi, hiện giờ còn mạo hiểm cả hồn phách, đứa cháu của lão trước giờ tâm luôn thanh tịnh, vì sao động lòng đến mức này?
Chỉ thấy đối phương nở một nụ cười bất đắc dĩ, như hoa giấy cạn kiệt dinh dưỡng mà bất đắc dĩ nở hoa.
Ta vốn chỉ muốn chấp nhất với một người, chỉ muốn đợi người ấy trở về. Chẳng qua hết lần này đến lần khác, là ngươi kiên định trong lòng ta không chịu đi.
Tuy ngươi chỉ đem đến cho ta đau đớn, hổ thẹn, không cam chịu, nhưng tâm ta không như ta nguyện, vì ngươi xiêu lòng.
Lam Trạm cảm giác về Giang Trừng giống như cây mai tinh cảm giác về con mèo vậy. Hai người này đúng là toàn gây tổn thương cho nhau, nhưng vẫn không nhịn được hướng về nhau.
Và tèn ten~ Cái tên Tâm Bất Sở Nguyện ra đời~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top