XXXIV
- Phải để bị mắng như vậy, tôi mới có dịp biết cậu thương tôi thế nào.
Hee Mang lại một phen ửng hồng cả người. Vừa giận vừa thương Taehyung cái gì cũng vì mình mà quên cả bản thân anh.
Đợi thật lâu cũng không nghe gì thêm. Taehyung quay lại mới phát hiện vẻ bối rối của người nọ. Cậu nhóc chỉ ngồi im, đầu cúi gằm và môi thì mím chặt. Hình như nó nhìn vào đôi tay đang vân vê gấu áo của mình. Đại tá trải qua bao chuyện cũng nắm bắt người khác nhanh hơn. Nhìn sơ cũng thấy ngay nó đang thấy có lỗi và không biết phải lên tiếng thế nào. Anh rất nhẹ kéo nó đứng dậy, nhấn cậu nhóc ngồi lên chiếc giường đã trắng sạch tinh tươm rồi đẩy bàn vào.
- Ăn cơm đi. Uống thuốc trễ không tốt đâu! À, tôi không ở đây lâu được vì còn phải gặp bác sĩ bàn về tình hình sức khỏe của cậu nữa.
Anh nghĩ mình lãng sang việc khác cũng phần nào giúp Hee Mang đỡ áy náy về chuyện ban nãy. Ngược với Taehyung, nó thấy anh bỏ qua như thế tưởng rằng anh vì giận nên không muốn nói đến. Nước mắt nó trào ra, nhiễu lỗ chỗ trên hai đùi khiến anh hơi hoảng. Nâng gương mặt của đứa nhóc này lên, Taehyung quệt ngón cái ngang gò má nó, ngăn lại dòng nước đang vẽ theo bầu má căng mịn. Anh hỏi.
- Sao thế? Sao lại khóc rồi? Tôi lỡ nói gì sai sao?
Đại tá dùng sự trưởng thành của bản thân quan tâm cậu nhóc làm nó chỉ thấy bản thân càng thêm nhiễu sự. Níu vào tay anh, nó mếu máo xin lỗi. Taehyung trước tình cảnh này chỉ có thể gõ vào đầu mắng người thương trẻ con. Bảo rằng anh có giận đâu mà xin xỏ lỗi lạc gì ở đây.
Để Hee Mang an tâm, anh đã phải cất công khẳng định đi đi lại lại là Đại tá anh không hề giận nó thì cậu nhóc mới ngoan ngoãn ăn cơm.
"Dễ thương quá!"
Anh ngồi đối diện nó, tranh thủ lúc ăn cơm thì lôi sổ sách ra ghi chép. Ca cứu hộ ban sáng làm Taehyung chẳng còn thời gian cho ăn uống, nghỉ ngơi hay chăm chút cho tài liệu dạy học. Bút trong tay đang loẹt xoẹt đều đặn bỗng dừng lại, hình như có gì đó chắn trước mình, anh ngó lên. Ngay mắt Đại tá là chiếc muỗng đầy cơm của nhóc Thượng sĩ. Vẫn câu hỏi quen thuộc từ vài tháng trước, nó hỏi.
- Ăn chung muỗng ... anh có phiền không?
Mấy hôm rồi anh bắt bẻ vụ cái muỗng thì nó vẫn nhớ. Không cần biết là đùa hay thật, nhóc này chỉ luôn chú ý những điều tiêu cực về người khác, còn chuyện vui hay mấy thứ tích cực thì nó chẳng buồn để ý. Có lẽ Hee Mang đã quên rồi hôm nó đưa anh đi ngắm thành phố Florida về đêm. Lúc đó, nó ngồi trên xe, cầm chai rượu Bourbon hỏi anh có ngại không khi uống chung chai với mình.
Anh không trả lời, chỉ mở miệng ngậm lấy muỗng cơm, nhai vội rồi nuốt xuống, hai tay vẫn liên tục ghi chép. Hee Mang ngạc nhiên, nhìn Taehyung không có gì gọi là ngại cả. Sau nó tiếp tục một muỗng cho mình một muỗng đưa anh, suất ăn trưa cứ thế được chia đều cho hai cái bụng rỗng. Cả trái chuối tráng miệng cậu nhóc cũng không cần hỏi qua anh, lại mình cắn rồi đưa anh cắn. Ly nước được rót nãy giờ nguội ngắc, đút nước cho Taehyung một nửa, nó định đem thuốc cùng chỗ nước còn lại trong ly uống nốt nhưng anh ngẩng lên, nhắc nhở.
- Uống thuốc bằng nước ấm! Đừng lười như thế.
Anh bảo cậu nhóc lười song liền đứng dậy bước qua kệ, cầm bình thủy rót ít nước nóng vào ly, mang qua giường cho nó. Taehyung thấy rõ nét hạnh phúc thoáng qua gương mặt kia, ngắm nhìn nó cũng đủ làm anh vui cả ngày.
Đại tá dọn gọn giấy tờ của mình vào cặp táp rồi đứng dựa vào cửa, định chờ nó uống thuốc xong sẽ đưa đi gặp bác sĩ. Tuy nhiên, chưa kịp đi thì có tiếng ồn ào xa xa phía hành lang. Âm giọng của người bên ngoài ồm ồm như lệnh vỡ, không hề nghe rõ được đang nói gì nhưng họ tên của Đại tá thì lại rõ mồn một.
- Hình như là Chuẩn Đô đốc Nelson?
Sau câu nghi vấn của Hee Mang là một tràng dộng cửa ầm ầm từ gã. Taehyung chỉnh lại quân phục rồi đứng nghiêm, mở cửa. Chân chưa bước vào mà cái miệng đã liên tục chỉ trích.
- Về lại căn cứ là chạy ngay qua đây. Báo cáo không có, sổ sách bàn giao cũng không, giấy tờ càng không. ANH LÀM VIỆC NHƯ VẬY À? Lạm dụng quyền hành tự ý chuyển đơn vị cho học viên, còn ưu ái một đứa hạ Sĩ quan ngổ ngáo trốn việc. Chẳng ra thể thống gì!
Nghe sơ thôi cũng biết gã Chuẩn Đô đốc này đang nhắc đến chuyện gì. Còn lạ lẫm gì mối quan hệ anh em họ hàng xa của gã với Wolfgang Norwood nữa. Các y bác sĩ nhíu mày, khó chịu với cách ăn nói của gã Sĩ quan cấp cao. Không hề quan tâm đây là bệnh viện cần sự yên lặng mà gắt lên om xòm thế này, gây ảnh hưởng đến bao người khác. Cô hộ lý không nhịn được, chẳng quan tâm mình bị lườm nguýt thế nào, lên tiếng nhắc nhở thì gã mới thôi oang oang cái miệng.
- Thưa Sĩ quan, mong ông nhỏ tiếng, tránh tạo áp lực cho người bệnh.
Trước phẫn nộ của Duras, sự dịu dàng của Đại tá dành cho cậu Thượng sĩ dường như lấn át tất cả, ngay cả Chuẩn Đô đốc uy quyền đứng đó cũng bị xem như vô hình. Quay lưng về phía gã, anh một chút tôn trọng với cấp trên cũng không có, thản nhiên đẩy nó qua phía các y bác sĩ, trước khi nói còn xoa mái tóc mềm.
- Đi với họ, chờ tôi ở phòng khám nhé. Tiếp chuyện Chuẩn Đô đốc chút tôi sẽ xuống ngay.
Tưởng thế là xong nhưng gã Sĩ quan kia có bao giờ lại dễ dàng với Taehyung như thế. Hee Mang vừa bước qua đã bị nắm lại, cổ áo giật ngược ra sau vô cùng khó chịu. Cô hộ lý phát hoảng muốn kéo cậu nhóc về lại bên mình thì Đại tá đã nhanh hơn. Anh vòng tay qua hông nó nhấc lên, tay còn lại buông cặp táp, đẩy vào vai Duras.
- Thượng sĩ vừa bình phục, mong ông nhẹ tay. Có gì về văn phòng, tôi sẽ đưa lại đầy đủ báo cáo.
Taehyung vừa thiết lập một rào chắn trước Hee Mang, anh gần như che mất nó. Gã hỉnh mũi, mặt nóng phừng phừng giật lấy tờ bệnh án từ tay bác sĩ, hất cằm nói trống không.
- Có mỗi việc ngất xỉu thôi lại ở bệnh viện tận bảy ngày? Lần trước đuối nước cũng chỉ nằm có năm ngày. Là Thượng sĩ lười nhác không muốn làm việc hay do tôi dễ dãi quá nên Đại tá mới dung túng cho cấp dưới vậy?
- Chuẩn Đô đốc, sức khỏe của cậu Jung thật sự có vấn đề, cần phải ở lại theo dõi. Vả lại đây cũng là đề nghị của bác sĩ, chúng tôi không tự tiện dời lại ngày xuất viện.
Gã gật gù ra vẻ đồng thuận rồi bất ngờ ném thẳng xấp giấy vào mặt anh, hét thật to.
- ĐỀ NGHỊ CỦA BÁC SĨ THÌ ANH CÓ QUYỀN MẶC CHO CẤP DƯỚI CỦA MÌNH LƯỜI BIẾNG À!!? NGẤT XỈU THÌ HÔM NÀO CHẢ CÓ NGƯỜI NGẤT. ĐỂ THEO ĐỀ NGHỊ CỦA BÁC SĨ THẾ TÔI PHẢI CHẤP NHẬN ĐỂ BỌN GIÒI BỌ YẾU NHỚT KIA NẰM VIỆN MỖI ĐỨA BẢY NGÀY ĐÚNG KHÔNG?! TÔI HỎI ANH, THẰNG NHÓC NÀY CÓ THƯƠNG TẬT TRÊN 5 PHẦN TRĂM KHÔNG?
- Không.
- CÓ HÔN MÊ MẤT NHẬN THỨC KHÔNG?
- Không!
- THẾ THÌ Ở ĐÂY BẢY NGÀY ĐỂ CHÍNH PHỦ NUÔI CƠM KHÔNG THẤY NHỤC NHÃ À!!
Duras gầm lên như thế mục đích cũng là muốn Taehyung mất mặt. Mặc kệ tên thú hoang liên tục gào rú, Đại tá vẫn giữ phép tắc của mình.
- Tôi được bổ nhiệm quản giáo Thượng sĩ nên những chuyện liên quan đến cậu ta, ông không cần bận tâm! Nếu cần báo cáo của vụ cứu hộ ở mỏ đá ban sáng thì tôi đã viết rồi đây. Mời ông cầm về đọc, trả sự yên tĩnh cho bệnh viện.
- Chuẩn Đô đốc là tôi! Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi, hả Đại tá?
- Tôi không ra lệnh cho ông. Tôi là "mời" ông về, mọi người ở đây chắc cũng nghe rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top