CHƯƠNG 75: NGOẠI TRUYỆN 6 GÓC NHÌN CỦA TẦN KÍ MINH
"Con thú bị vây khốn"
Trong lòng Tần Kí Minh giấu một con thú.
Em gái miệng ngọt như đường, chọc ghẹo xong rời đi, mà người anh trai này, không biết từ lúc nào, hãm sâu trong bùn.
Con thú đó sắp thức tỉnh rồi.
Tần Kí Minh bước nhanh, bế em gái đi khám bệnh, mặt nàng dán vào lồng ngực anh, nước mắt dính ướt áo anh trai, vì đau, trong miệng bật ra tiếng không thoải mái.
Lúc Lâm Nguyệt Doanh truyền nước trong bệnh viện, Tống Nhất Lượng phải đi, Tần Kí Minh đứng dậy tiễn bạn.
Hành lang khu nội trú của bệnh viện tư, lúc này cực kỳ yên tĩnh, trong tầm mắt toàn là màu trắng, sàn nhà phản chiếu ánh đèn lành lạnh.
Trên tay Tần Kí Minh vẫn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Lâm Nguyệt Doanh, đang cúi đầu xắn tay áo, nghe Tống Nhất Lượng bên cạnh thở dài một tiếng, gọi tên anh.
"Tần Kí Minh."
Tần Kí Minh bình tĩnh: "Làm sao?"
"Không có gì," Tống Nhất Lượng đứng thẳng, quay người, biểu thị anh ta đi đây, "Đến đây là được rồi, về với em gái đi."
Tần Kí Minh không khách sáo với anh ta, gật đầu, lại nghe Tống Nhất Lượng hỏi.
"Cậu ấy," Tống Nhất Lượng nói, "Hồi đầu Quan Thức muốn làm quen Nguyệt Doanh, tình cảm trong lòng cậu, rốt cuộc là xuất phát từ anh trai, hay là một người đàn ông?"
Câu này nặng nhẹ lẫn lộn, không thể nói là nhẹ nhàng, nhưng tuyệt đối không tính là nặng nề.
Tống Nhất Lượng nhìn Tần Kí Minh, muốn chứng thực từ biểu cảm của bạn tốt.
Tay Tần Kí Minh buông thõng, sàn nhà ánh lên cái bóng mờ mờ, giống như địa bàn vĩnh viễn không cách nào bước chân vào.
Anh nói: "Nguyệt Doanh là em gái tôi."
Nguyệt Doanh là em gái của anh.
Năm nay nàng còn chưa đủ 19 tuổi, cuộc đời vẫn còn chưa định hình một cách hoàn toàn, đối với Tần Kí Minh đến hôm nay đã cơ bản bước vào quỹ đạo của đời người mà nói, cuộc đời của nàng vẫn còn có nhiều thay đổi lớn.
Tần Kí Minh không thể phủ nhận, anh đã cảm nhận được sự không trong sáng trong tình cảm của mình.
Anh có thể đón nhận mọi thứ của em gái một cách vô điều kiện, có suy nghĩ không an phận với em gái, có thể để em gái chạm vào cơ thể anh, cũng hết lần này đến lần khác, tỉnh táo để mặc em gái vượt cấm kỵ.
Lâm Nguyệt Doanh là bất thường của anh.
Trên đường về phòng bệnh, ánh trăng lành lạnh, gió thổi lành lạnh bên cửa sổ, vắng vẻ chẳng ai ngó.
Tần Kí Minh nhớ tới một bài thơ Lâm Nguyệt Doanh chép mà mình vô tình nhìn thấy.
"I offer you the bitterness of a man who has looked long and long at the lonely moon."
(Tôi tặng em sự đau đớn của một người đàn ông nhìn ánh trăng thật lâu.)
Tần Kí Minh đẩy cửa phòng bệnh ra, gò má em gái đỏ hồng, hô hấp nhè nhẹ, mái tóc đen dày, cho dù đau dạ dày, cũng chỉ là mặt trời mới mọc tạm thời bị đám mây che khuất.
Nàng không nghe hiểu ám chỉ trên xe của Tần Kí Minh, không nghe hiểu cảnh cáo của anh, nàng rất dựa dẫm anh trai, dựa dẫm tới mức chỉ ngây thơ cho rằng đó là thắt lưng của anh trai, cũng không biết ở trong mộng của người anh trai luôn được nàng dựa dẫm đã yêu thương nàng hàng trăm lần.
Lâm Nguyệt Doanh rất trẻ.
Họ cách nhau mười tuổi.
Ngày trước Tần Kí Minh chưa từng có giả tưởng trở thành người yêu với em gái, nhưng bất kể thế nào, khoảng cách mười tuổi cũng tuyệt đối không phải là điều kiện chọn bạn đời đầu tiên của anh.
Mười tuổi không chỉ là một con số, còn là sự chênh lệch về những trải nghiệm của cuộc đời, khoảng cách về lối suy nghĩ và sở thích, chệch đường ray trong cuộc sống tương lai —— tưởng tượng một chút, lúc anh đang tăng ca, bạn gái vẫn đang học đại học sau khi tan học chỉ có thể chơi với những người bạn cùng lứa của nàng.
Tần Kí Minh không muốn chiếm hời, không muốn cướp đi sức trẻ của đối phương để tẩm bổ cho mình.
Hơn nữa, Lâm Nguyệt Doanh còn là người em gái anh chăm sóc đến trưởng thành. Nàng vẫn còn một tương lai rộng lớn.
Tần Kí Minh thì sao?
"Lean streets, desperate sunsets, the moon of the jagged suburbs."
(Con đường nhỏ xiêu vẹo, ánh chiều tà tuyệt vọng, ánh trăng sáng hoang vu.)
Lâm Nguyệt Doanh là mặt trời mới mọc.
Anh đã mặt trời chói chang.
Nói một cách khiêm tốn, nếu bạn trai của Lâm Nguyệt Doanh lớn hơn nàng ba tuổi trở lên, Tần Kí Minh nghĩ, mĩnh cũng sẽ nói chuyện nghiêm chỉnh với đối phương một chút.
...
Đương nhiên, những đắn đo trên, đến giờ đều không cần thiết để cân nhắc. Vì Lâm Nguyệt Doanh không yêu anh nữa rồi.
Đã "từng" yêu.
Tần Kí Minh không cách nào nhìn thấu hoàn toàn trái tim em gái, anh chỉ biết con dã thú trong nội tâm theo sự thay đổi dài đằng đẵng của thời gian mà dần dần mất kiểm soát.
Em gái non nớt từ nhỏ đã không có cảm giác về khoảng cách, mà những hành động này của nàng lại tra tấn trái tim anh trai hết lần này đến lần khác. Anh sẽ nghĩ ngợi lung tung vì em gái trong lúc rửa tay vô ý dùng khăn mặt của anh, còn vì em gái chỉ mặc một cái váy ngủ rộng rãi vắt chân ngả trên sô pha mà rơi vào say mê.
Tần Kí Minh đã không cách nào phân biệt Lâm Nguyệt Doanh có phải là thực sự dùng tình cảm nam nữ để yêu anh hay không, anh chỉ biết mình đã nảy sinh tình cảm không nên có với em gái.
Không phải là kiểu anh ban đầu mà nghĩ, không phải tình dục giữa nam và nữ, mà là yêu.
Tần Kí Minh xác nhận mình yêu em gái.
Yêu nàng, mới nhiều lần dung túng nàng, mới biết rõ nên duy trì khoảng cách nhưng lại ngầm cho phép nàng vượt giới hạn hết lần này đến lần khác.
Nhưng anh là anh trai.
Là người anh trai em gái nhỏ toàn tâm toàn ý dựa dẫm, ngưỡng mộ.
Quốc vương yêu phải công chúa mình hết lòng chăm sóc, người trồng hoa yêu say đắm bông hồng mình tưới nước.
Tần Kí Minh tỉnh táo liệt kê đủ loại lý do không thể yêu nàng, chỉ có không tìm được chứng cứ anh không yêu.
Em gái ngây thơ không hề biết điều đó.
Trong thời gian dưỡng bệnh, em gái ngoan ngoãn uống canh bổ anh trai nấu, còn đứng lên cân để cân thể trọng, dép lê đá loạn một bên. Tần Kí Minh không thể chịu được lộn xộn cúi người đi nhặt, em gái lùi lại một bước, giẫm lên lòng bàn tay của anh.
Bàn chân mềm mại xinh đẹp, có thể khiến Tần Kí Minh vuốt ve tự sướng đến lên đỉnh.
"Ối, xin lỗi, anh, em không biết anh đi tới."
Lâm Nguyệt Doanh không biết gì hết, nàng bị doạ nhảy một cái, chỉ hơi giẫm liền nhấc chân ra, liên tục nói xin lỗi, làn váy quét qua Tần Kí Minh, cũng là hương mộc lan sạch sẽ.
Tần Kí Minh nói không sao, vẫn như cũ đặt gọn dép lê của nàng. Nhưng khoảng khắc em gái cong người đi dép, Tần Kí Minh nhìn thấy làn váy hơi hơi cuốn lên của nàng, hồi lâu, dời tầm mắt.
Buồn cười không.
Lúc hứng thú của em gái giảm mạnh, Tần Kí Minh nhận ra mình đã yêu nàng.
Đó là một thứ dơ bẩn hơn tình yêu của nàng gấp trăm nghìn lần, ti tiện hơn tình yêu của nàng gấp hàng vạn lần.
Thuộc về tình yêu, không thể nói ra, của Tần Kí Minh.
Anh phải tỉnh táo để bị thứ tình yêu này dày vò thành kẻ điên.
Tần Kí Minh nói không sai, cô em gái hay thay đổi, hoạt bát, giàu tính tò mò đó của anh, bây giờ đã nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, tung lưới sang thiếu niên nghèo khó bên cạnh nàng.
Lý Nhạn Thanh.
Làm một người anh trai nhìn em gái trưởng thành, phát hiện sự bất thường của em gái không phải chuyện gì khó khăn, nàng luôn sử dụng chiếc bút máy cũ kỹ, vì bảo vệ lòng tự tôn và sự mẫn cảm của thiếu niên mà lựa chọn mua hai cái áo khoác giống hệt nhau, cùng ăn cơm với đối phương, còn vì vậy mà nói dối Tần Kí Minh, cùng với ... đêm khuya, sau khi tan học, cùng với Lý Nhạn Thanh, vai kề vai trên đường, nhàn nhã tự tại nói chuyện.
Trên người còn mặc quần áo của đàn ông.
Ngay cả Lâm Vịnh San đang lái xe, cũng cười hi hi hỏi Tần Kí Minh: "Nguyệt Doanh yêu đương rồi hả?"
Tần Kí Minh nói: "Không thể."
"Sao lại không thể? Có phải anh trai như anh quản chặt quá không?" Lâm Vịnh San nói, "Anh coi, đẹp đôi chưa kìa..."
Tần Kí Minh không muốn nghe.
Hôm nay anh không mang theo gang tay bên người, cũng không thể ở trước mặt em gái dạy dỗ cái thằng không biết trời cao đất dày, nhưng lại may mắn được nàng đối xử khác biệt. Tần Kí Minh có ấn tượng với cậu ta, Lý Nhạn Thanh, Nhạn trong chim nhạn, ngay cả trên cái bút máy tặng Lâm Nguyệt Doanh, cũng khắc chim nhạn hướng về mặt trăng ——
Lâm Nguyệt Doanh không thích đánh giá người khác bằng lối suy nghĩ theo hướng xấu.
Tần Kí Minh thì có.
Anh luôn duy trì một thái độ công kích và độ mẫn cảm nhất định với mỗi một giống đực tiếp xúc vượt mức với em gái.
Tần Kí Minh đoán, hành vi ban đêm mình ngồi cùng một xe với Lâm Vịnh San có lẽ sẽ khiến em gái nghĩ nhiều, sau khi anh giải thích, phát hiện Lâm Nguyệt Doanh không có cho anh phản ứng nên có.
Nhìn nàng có vẻ không hề để ý.
Càng đừng nó, chủ động bày tỏ thẳng thắn với anh trai, vì sao lại mặc quần áo của đàn ông, vì sao lại đơn độc tiếp xúc với Lâm Nguyệt Doanh sau khi tan học.
Em gái không để ý tới cách nhìn của anh.
Nàng không yêu anh trai nữa, bắt đầu có bí mật nhỏ thuộc về nàng và người đàn ông khác. Tâm tư của nàng gái trẻ linh hoạt, đã ghét bỏ vở diễn (*) của anh trai, vui vẻ thích một hình thức tình cảm khác, nàng chỉ biết trêu trọc, nhưng lại không nghĩ tới cái giá cần phải trả.
(*) Vở diễn: Mang nghĩa trào phúng.
Là anh trai, Tần Kí Minh đáng lẽ nên vui mừng vì sự "giác ngộ" của nàng; là đàn ông, Tần Kí Minh không muốn tha thứ cho sự trêu chọc tuỳ ý, trêu xong bỏ đi của nàng.
Mùi vị ngọt nồng của kẹo hoa quả trong miệng nàng là thùng dầu đang cháy đầu tiên, lúc cháy hừng hực, Tần Kí Minh bóp cằm nàng, giơ ngón tay tiến vào giữa môi nàng, cứng rắng moi kẹo ra.
Lúc duỗi ngón tay vào trong miệng nghĩ cái gì? Mày muốn đặt thứ đồ khác vào.
Nhìn biểu cảm của nàng bởi vì bị đối xử thô bạo mà muốn nôn, có phải mày cảm thấy rất sướng?
Mày muốn quấy nát không chỉ là khoang miệng của nàng? Mày muốn lấy ra từ cuộc đời của nàng, không chỉ là một viên kẹo?
Mày đang nghĩ gì, bản thân mày rõ nhất.
Tần Kí Minh.
Nhưng không thể làm gì, anh càng rõ ràng hơn.
Mỗi một từ của em gái đều đang tổn thương trái tim anh trai, còn Tần Kí Minh chỉ bình tĩnh nhìn nàng, cách một (khoảng cách) lý do anh cần phải duy trì.
Lý trí nhìn em gái lúc này nói ra lời "tức giận", đồng thời cũng lý trí nhìn kỹ suy nghĩ trong nội tâm anh. Tần Kí Minh rõ ràng, hiểu rõ, anh cần ràng buộc bản thân, lẽ nào, sau này thực sự muốn như trong mộng, giấu em gái trong nhà, ngày ngày làm? Hay là cưỡng ép nàng không thể tiếp xúc với người khác, chỉ có thể đeo cái danh loạn luân với anh trai?
Cứ lúc cái tấm lòng này kiên định, em gái không biết sống chết lại cố đi trêu ghẹo anh.
Lời nói ám muội, hành động tự cho là trưởng thành, sự trêu ghẹo vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch của nàng.
"Em muốn có được gì từ chỗ anh?"
Lâm Nguyệt Doanh.
Anh từng nói, anh không thể yêu em.
Anh là anh trai của em, anh là người giám hộ của em. Em đang nói gì thế? Nguyệt Doanh.
Vì sao cứ muốn giả thiết em và người đàn ông khác ở bên nhau? Vì sao nhất định muốn anh trai biết chuyện như vậy giữa em và người đàn ông khác? Em muốn có được gì từ chỗ anh trai? Có được một anh trai vặn vẹo biến thái ngay cả em gái mình cũng muốn? Hay là có được một anh trai từ nay về sau em không thể ném đi, ngày đêm đều muốn xâm phạm em gái khiến người ta buồn nôn? Em tưởng rằng giữa anh em một khi có quan hệ xác thịt còn có thể làm người yêu sao? Em tưởng rằng chúng ta chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái đơn thuần thôi sao? Em có biết không, cho dù chia tay, anh cũng không cho phép em và và bạn trai hiện tại làm, đối phương làm em thế nào, anh cũng sẽ em buộc em như vậy. Em dám để anh ta làm một lần, anh cũng có thể trói em lại làm một trăm lần, một nghìn lần. Làm nát bụng em, muốn em run chân không dám đi tìm người đàn ông khác. Em muốn câu trả lời như vậy? Hay là muốn phương thức như vậy trở thành kết cục của đôi ta?
Em ——
Cuộc cãi vã đó ngoài dự liệu của Tần Kí Minh, nụ hôn đó cũng vậy.
Lần đầu tiên Tần Kí Minh hôn lên môi em gái.
Sự bất cần của nàng khiến anh trai chấn động, cho nên Tần Kí Minh mới có thể ở thời khắc cuối cùng lý trí đẩy nàng ra.
Đây không phải là một mối quan hệ bình thường.
Tiếng xấu sẽ trở thành làn khói đen không tan ụp trên đầu nàng.
Tần Kí Minh lần thứ hai đẩy Lâm Nguyệt Doanh ra xa.
Cảnh cáo của Tần Tự Trung trong lúc bệnh tật khiến Tần Kí Minh bật cười, anh cũng bình tĩnh hỏi Tần Tự Trung, ầm ĩ đến bước đường hôm nay, rốt cuộc là lỗi của ai?
Nếu không phải năm đó Tần Tự Trung và em gái ruột làm sai, sau khi xảy ra chuyện lại cực lực đổ lên hết trách nhiệm lên người em gái ——
Thì bây giờ có nhiều người thảo luận như vậy không?
Còn có nhiều người quan tâm, lườm nguýt như vậy không? Đây rốt cuộc là lỗi của ai?
Tần Kí Minh lạnh nhạt nhìn người bố trên giường bệnh, đối phương ngoài ý muốn ngã bị thương cánh tay, cuối cùng tạm thời huỷ bỏ hành vi vì lời đồn đại mà trách cứ Lâm Nguyệt Doanh. Tần Kí Minh còn có thể tạo ra một điều ngoài ý muốn, khiến chân ông ta cũng bị thương một chút, tránh cho ông ta lớn tuổi rồi, sắp về hưu rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ngày ngày chỉ nghỉ làm sao gây thêm phiền phức cho Lâm Nguyệt Doanh.
Tần Tự Trung không biết chân ông ta bị thương cũng là do Tần Kí Minh, ông ta không có đầu óc, cũng chỉ nghĩ được là mình gần đây có lẽ gặp vận xui. Trong quá trình dần dần già đi con người cũng sẽ dần dần mất đi trí khôn, nếu không phải ông ta là bố ruột của mình, có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của mình trong tương lai, Tần Kí Minh đã xuống tay xử lý Tần Tự Trung rồi.
Tần Kí Minh không phải là người chỉ theo đuổi lương thiện.
Lúc nào dùng biện pháp gì, trong lòng anh rõ ràng, cũng xuống tay được. Bố ruột thì có là gì, cho dù Tần Tự Trung sinh ra anh, bây giờ chuyện Tần Kí Minh làm cũng không hề có bất cứ thay đổi.
Đạo đức, ràng buộc của anh, chỉ dùng ở "tính" và trên người em gái.
Đối phó với những người tạo ra lời đồn, có khả năng tạo ra cản trở cho tương lai của hai người, Tần Kí Minh có cách xử lý khác.
Đương nhiên, còn có mấy đứa trẻ con nghịch ngợm không nghe lời khiến em gái "đau đầu".
Tần Kí Minh không hiểu nổi vì sao có đàn ông ham thích nuôi tình nhân và con ngoài giá thú, nhưng loại người này cũng dễ giải quyết nhất. Ăn mặc ở của bọn họ đều dựa vào địa vị của người bao nuôi, chỉ hơi tạo chút áp lực, Châu Toàn đi về là có thể giáo dục đứa nhỏ đâu vào đấy, thành thực nhận lỗi với Lâm Nguyệt Doanh.
Nhưng cũng không đổi lại được sự thân mật của em gái.
Tần Kí Minh đã nhận ra giữa anh em là một cuộc chia ly chầm chậm, càng ngày càng xa cách, em gái không hứng thú với cá vược anh câu trên biển, sản phẩm mới Hà Hàm đặt, Lâm Nguyệt Doanh cũng chỉ nhờ lễ tân chuyển cho anh.
Ngay cả sinh nhật của em gái ——
Tần Kí Minh đã chuẩn bị trước quà sinh nhật tặng nàng từ rất lâu.
Bản thân Tần Kí Minh không phải là kiểu người thích những món đồ xa xỉ, đồng hồ đeo trên tay là ông nội tặng, niên đại lâu đời; cặp công sở là Lâm Nguyệt Doanh chọn, dùng rất nhiều năm; quần áo đều do nhà may quen thuộc may...
Anh không có phụ kiện khác, cũng không hiểu trang sức châu báu mà con gái thích, anh đi nhìn phòng quần áo của Lâm Nguyệt Doanh, quay chụp hộp trang sức của em gái, lại đi nhiều thương hiệu trang sức, dùng ảnh chụp hỏi nhân viên trong cửa hàng.
—— Đây là sở thích hàng ngày của em gái tôi, xin hỏi cô có gợi ý quà sinh nhật tặng em ấy không?
Cái vòng cổ đó không phải là đắt tiền nhất, nhưng ngụ ý tốt đẹp nhất.
Nàng lẽ ra nên là công chúa, là nữ hoàng. Tuy rằng nhẫn trong bộ sưu tập kết hôn nổi tiếng lẫy lừng, nhưng là anh trai, cũng chỉ có thể tặng nàng chiếc vòng cổ lông vũ vương miện chúc nàng giương cánh bay lượn.
Tần Kí Minh tốn gần một tuần rảnh rỗi lựa chọn cho em gái, lại vào ngày sinh nhật của nàng, mang theo món quà sinh nhật chúc phúc nàng, đứng ở bên ngoài hai tiếng đồng hồ.
Thời gian dài không gặp sẽ khiến hai người trở nên xa lạ.
Tần Kí Minh không muốn nhìn thấy em gái đón nhận chúc mừng, vì bản thân mình tới mà lộ ra nét mặt không vui vẻ, cũng không muốn huỷ bữa sinh nhật một năm chỉ có một lần của nàng. Đây là một ngày rất tốt, nàng nên có niềm vui đủ để dùng làm hồi ức ở ngày này.
Anh chỉ nói.
Đây là quà tặng em, là nhân viên gợi ý.
Lâm Nguyệt Doanh biết đây là bộ trang sức kết hôn, nàng cũng có hơi ngạc nhiên, có hơi do dự.
Tần Kí Minh trầm tĩnh nhìn nàng.
Anh biết em gái thông minh sẽ để ý tới điều này, nhưng nàng sẽ không nói toạc ra, sự ăn ý trong thời gian dài giữa anh em khiến anh trai tặng món quà vốn nên dùng ở hôn lễ, chỉ là em gái ngây thơ còn không biết ý đồ thực sự của anh.
—— Nếu như có thể, Tần Kí Minh là nói, cho anh thêm một khoảng thời gian nữa, anh xử lý hết đám u nhọt truyền bá lời đồn đại, cảnh cáo hết những thứ dơ bẩn, nắm được quyền ngôn luận của báo chí, bố ruột sắp về hưu, mà Hà Hàm đến nay cũng đang tình nồng ý mật với bạn trai trẻ tuổi mà Tần Kí Minh ngầm sắp đặt, đợt tất cả những cản trở biến mất ——
Tần Kí Minh sẽ có được Lâm Nguyệt Doanh. Bất kể nàng khi đó có còn yêu anh hay không. Chỉ đáng tiếc, tính sót một điểm.
Vào lúc Tần Kí Minh tính toán vì em gái mà đi chặt đứt bụi gai, anh xem được camera hành trình ghi lại Lâm Nguyệt Doanh dẫn một người đàn ông xa lạ về nhà qua đêm.
Em gái đã hoàn toàn không thuộc về anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top