18

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, đó là một chiếc cầu trượt cũ đã bị bỏ từ lâu không ai sử dụng, nó bám đầy bụi bẩn và lá cây rụng.

Tôi nói:

“Em nhớ khi còn nhỏ, em rất thích chơi ở đó. Khi đó, em gặp một cậu bé tên Tiểu Tương, trong khi mọi người đều luân phiên nhau chơi thì chỉ duy nhất cậu ý là rụt rè xem từ xa…”

“Và sau đó…”

Giang Hạc Nhất quay đầu lại.

“Sau đó, em đã chạy đến kéo cậu ý ra chơi. Bọn em chơi với nhau trong một khoảng thời gian và rồi cậu ý chuyển nhà, em không còn gặp lại nữa.”

“Cậu ý rất đẹp với khuôn mặt dịu dàng và đôi mắt to…”

Giang Hạc Nhất nhìn tôi một cách rất nghiêm túc với đôi mắt đen sâu thẳm.

Có một ghế đá nhỏ dưới đường trượt bị bỏ hoang.

Giang Hạc Nhất lau sạch sẽ rồi ôm tôi vào lòng.

Những chiếc lá phong nhuốm màu đỏ rực, xào xạc từ từ rơi xuống như báo hiệu cuối thu tàn đông sắp sang.

Anh nhẹ nhàng khẽ nắm lấy bàn tay còn vướng hơi lạnh của tôi cho vào túi áo anh, ánh mắt sâu thẳm có chút hoài niệm.

“Anh nhớ lần đầu gặp em, cô bé xinh xắn thắt bím tóc hai bên, nụ cười thật ngọt với má lúm đồng tiền, vui đùa với những đứa trẻ đó.”

“Anh sinh ra ở thành phố ngoại ô và đó là lần đầu tiên anh đến đây. Khoảng thời gian đó bố mẹ anh thật sự rất bận nên anh chỉ biết tự chơi với một mình sau khi làm xong bài tập.”

“Khi còn nhỏ, anh không thích nói chuyện và sống khá trầm lặng. Vì vậy những đứa trẻ khác không thích chơi với anh cho lắm.”

“Nhưng đến khi em xuất hiện, cô bé với khuôn mặt thiên thần và chiếc má lúm xinh xắn đã kéo anh ra khỏi cuộc sống tĩnh lặng đó.”

Nói rồi Giang Hạc Nhất cười nhẹ.

Tôi phồng má tức giận nhìn anh: “Anh cười em!”

Anh véo má tôi cưng chiều nói: “Đáng yêu thế nhỉ!”

Định mệnh quả thật kỳ diệu, tôi chưa bao giờ từng nghĩ tới cậu bé cô đơn năm đó rất nhiều năm sau lại trở thành nửa kia của tôi, người mà tôi cam tâm tình nguyện muốn nắm tay đến già.

Nói đến đây tôi thật sự phải cảm ơn các chị em vì vụ cá cược năm nào khiến tôi và duyên phận bỏ lỡ có thể gặp lại nhau.

“Thành thật mà nói...”

Tôi cười trong vòng tay anh ấy.

“Khi mới bắt đầu với anh, em luôn nghĩ rằng chúng ta sẽ chia tay sau mấy ngày mà thôi. Nhưng bất ngờ làm sao chỉ trong nháy mắt anh đã cùng em bước qua xuân, hạ, thu, đông.”

Giang Hạc Nhất cúi đầu hôn nhẹ lên tóc tôi, nói:

“Bốn mùa về sau anh luôn bên em.”

Tim tôi như lỡ vài nhịp.

“Thật sự không thể tin được.”

Anh lại cười.

“Còn nhiều thứ em không ngờ tới lắm.”

“Hả? Còn gì nữa ư??”

“Chẳng hạn…”

Giang Hạc Nhất hôn tôi, nụ càng sâu, dịu dàng mà mang theo tình yêu mãnh liệt. Một cơn gió thổi qua, cây cối xung quanh xào xạc nương theo ngọn gió mà lần lượt rơi xuống.

Giang Hạc Nhất ngẩng mặt lên nở nụ cười ranh mãnh.

“Chẳng hạn như em sẽ không thể đoán được anh sẽ hôn em ngay bây giờ.”

Tôi đỏ mặt, đỏ còn hơn cả lá phong trên cây.

Bốn mắt nhìn nhau như thể thế giới bây giờ chỉ có tôi và anh.

Giang Hạc Nhất nắm tay tôi, nói:

“Thôi, về nhà với mẹ thôi.”

“Đó là mẹ em thôi.”

“Sớm muộn gì cũng sẽ là mẹ chúng ta.”

“À mà, bố mẹ thích gì nhỉ??”

“Sao, anh đã muốn nịnh nọt rồi ư.”

“Phải lấy lòng mẹ vợ tương lai, để còn giao con gái mẹ cho anh chứ.”

“...”

Đám cưới của tôi và Giang Hạc Nhất dự kiến vào ngày 3 tháng 3  m lịch, tổ chức ngoài trời.

Trời trong xanh, lễ đường lấy tông tím làm chủ đạo, lãng mạn và mộng mơ, khắp nơi tràn ngập hoa tươi, hôn lễ chưa bắt đầu mà rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ.

Họ hàng hai bên đã ngồi ngay ngắn trên ghế với khuôn mặt tươi cười.

Tôi - Lâm Ba Ba, khi 17 tuổi đã bắt đầu mối quan hệ với Giang Hạc Nhất.

Và kết hôn với Giang Hạc Nhất năm 24 tuổi.

Chúng tôi đã ở bên nhau 7 năm và cuối cùng ngày này cũng đến, ngày mà tôi và anh chính thức trở thành vợ chồng.

Bố dắt tay tôi bước vào lễ đường, váy cưới trắng nhẹ nhàng lướt trên thảm, khăn voan đội đầu cũng không thể che được nụ cười hạnh phúc trên gương mặt tôi.

Tôi cầm bó hoa bước từng bước đến cạnh Giang Hạc Nhất.

Chậm mà chắc.

Giang Hạc Nhất mặc một bộ âu phục màu trắng, cao ngất ngưỡng, gương mặt tuấn tú như thiếu niên mười mấy đôi mươi, thêm chút mị lực điềm tĩnh, trưởng thành.

Đôi mắt đen như mực chan chứa ý cười dịu dàng của anh, nhìn chằm chằm tôi.

"Cô dâu xinh đẹp quá!"

"Tên nhóc này lớn lên đẹp trai thật, hai người thật xứng đôi."

Bạn bè và người thân ngồi bên cạnh vỗ tay nhao nhao nghị luận.

Tôi có chút ngại ngùng nhìn về phía Giang Hạc Nhất, ánh mắt anh như bảo tôi đừng căng thẳng.

Tôi bước lên thảm đỏ, anh nhẹ nhàng bước về phía tôi.

Bố giao tôi cho anh, tôi nắm lấy cánh tay anh một cách tự nhiên.

Tôi nghe Giang Hạc Nhất cúi đầu, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu: "Lâm Ba Ba, anh đến rồi.”

Mọi thứ xung quanh phảng phất như đang chậm lại, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng dần dần giảm bớt, thật giống như... Thời khắc này, chỉ thuộc về chúng tôi.

Đến lúc MC hỏi chúng tôi đã ở bên nhau như thế nào.

Tôi cười thẹn thùng, nhận micro và nói, "Ừm… Chính là bởi vì lúc đó có một vụ cá cược, tôi thua nên bị các chị em làm loạn bắt đi thổ lộ với anh ấy, kết quả không ngờ tới anh lại đồng ý..."

Dưới sân khấu, tất cả mọi người cười phá lên.

Giang Hạc Nhất vừa đón lấy micro, tràn ngập yêu thương nhìn tôi nói: "Thật ra... chỉ cần là anh..."

MC vừa nhìn, dáng vẻ như đột nhiên ngộ ra: "À —— nhìn bộ dạng chú rể của chúng ta, nói không chừng còn có ẩn tình đó."

Giang Hạc Nhất cười nhẹ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "Chúng tôi quen nhau khi còn bé, sau đó bởi vì một số nguyên nhân nhà tôi chuyển đi, lúc đấy học 11, tôi thấy cô ấy thở hồng hộc chạy qua cửa sổ, còn cười rất vui vẻ, liếc mắt một cái, tôi liền nhận ra cô ấy."

Tôi có chút kinh ngạc, bởi vì những điều này, Giang Hạc Nhất chưa từng nói với tôi.

"Sau đó...". Anh vẫn dáng vẻ dịu dàng nhìn tôi cười, "Sau đó tôi liền mượn tay chị em của cô ấy hỗ trợ, đặt một cái bẫy, mới bắt được cô ấy."

Thì ra là như vậy......

Bí mật này, giấu bảy năm rồi a.

Tôi đỏ mặt và mở to đôi mắt nhìn anh.

"Lâm Ba Ba."

“Anh thích em hơn những gì em nghĩ."

Vừa dứt lời, Giang Hạc Nhất nâng mặt tôi lên hôn thật sâu, tôi ôm lấy cổ anh hôn lại.

Cảm ơn anh đã có thể xuất hiện trong cuộc sống của em.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top