11

Âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên bên cạnh. Tôi ngẩng đầu, nụ cười chết người của Giang Hạc Nhất hiện trong tầm mắt.

Tôi lén lút nhìn xung quanh, có rất nhiều học sinh đang tụ tập nói chuyện ở hành lang.

Vì vậy, tôi trả lời bằng tất cả sự nghiêm túc:

“Cần".

“Vậy anh có biết phòng làm việc của thầy Lý ở đâu không hả đàn anh?”

Anh tiện tay đón lấy tài liệu trong tay tôi, “Tất nhiên là biết, anh đi đưa giúp em".

“Vậy cảm ơn anh nhé!”

Trong con mắt của người khác, đây chỉ là sự giúp đỡ giữa bạn học mà thôi.

Tôi nhìn anh ấy đi lên tầng 5, trong quá trình đó có không ít người nhìn chúng tôi, thì thầm to nhỏ.

Vốn dĩ là khá tự tin thì bỗng chốc trở nên tự ti.

Cuối cùng, Giang Hạc Nhất dẫn tôi đến một phòng làm việc độc lập.

Anh đặt tập tài liệu xuống, dựa vào chiếc bàn đằng trước nói: “Người không có ở đây".

Tôi gật đầu: “Vâng, đặt ở đấy được rồi, em về lớp trước nhé?”

Anh cau mày, kéo tôi lại nói: “Rốt cuộc là em có hiểu ý của anh không?”

“Hả? Ý gì cơ?”

“Cơ hội hiếm có.” Anh đột nhiên nâng cằm tôi lên, cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn.

! !

Tôi ngay lập tức hoảng sợ lùi lại sau một bước, hạ thấp giọng nói: “Giang Hạc Nhất! Sao anh to gan thế hả? Đây là phòng làm việc, bên ngoài có người đấy! Với lại nhỡ cô quay lại thì làm sao?”

Anh nở nụ cười lười biếng, đi về phía tôi, đưa tay ra đỡ cánh cửa sau lưng tôi, hôn tôi thật mạnh, thật sâu.

Đột nhiên, cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, nhưng không đẩy ra được.

“Ai ở trong đó thế?”

Tôi hoảng loạn đẩy Giang Hạc Nhất, đỏ mặt cúi đầu.

Thầy Lý tay cầm cốc trà lần nữa đẩy cửa, cái đầu hói của thầy phát ra ánh sáng: “Hai đứa đến văn phòng của thầy làm gì?”

“Thầy ơi, bạn học này đến đưa tài liệu cho thầy nhưng lạc đường, em giúp bạn ấy ạ.”

Giang Hạc Nhất bình tĩnh, như thể người vừa đè tôi ra sau cánh cửa mà hôn không phải anh.

Thầy Lý nhìn tập tài liệu trên bàn, cũng không nghĩ gì nhiều, vẫy vẫy tay bảo chúng tôi ra ngoài.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì thầm: “Doạ ch.ết em rồi".

Giang Hạc Nhất chầm chậm bước đến bên cạnh tôi, cười tủm tỉm, đưa tay xoa đầu tôi: “Nhát gan.”

Tôi sợ hãi, giữ khoảng cách với anh, vuốt vuốt tóc và nói: “Về sau ở trường anh không được làm như thế nữa”.

“Ồ.”

Anh cười: “Ý của em là ở ngoài trường có thể làm gì thì làm?”

Tôi có chút tức giận: “Anh hiểu theo hướng nào thế hả?”

“Vậy nên hiểu như thế nào?”

“...”

Tôi coi như đã hiểu, tôi sẽ không bao giờ có thể nói lại được anh.

“Em về lớp đây, sắp vào lớp rồi.”

“Đợi đã.”

Tôi dừng lại, chầm chậm quay người, nhìn thấy anh đang nhìn thẳng vào tôi.

Gần như trong tích tắc, khi anh muốn kéo tôi lại, tôi vội vàng tránh và theo phản xạ, bỏ chạy.

Tiếng cười trầm thấp không vui của Giang Hạc Nhất truyền đến từ sau lưng, tôi haha 2 tiếng, vừa chạy vừa nói: "Đừng tưởng rằng em không biết anh muốn làm gì."

Anh ấy cười: “Em đợi đấy.”

Trở về lớp tôi cứ vui vẻ mãi, phản ứng của anh ấy quả thực buồn cười quá đi mất.

Cuối cùng tôi nhớ lại câu nói cuối cùng của anh ấy, không phải…tan học anh ấy sẽ chặn tôi lại đấy chứ?

Đang mải nghĩ thì điện thoại trong túi tôi rung lên.

Tin nhắn wechat.

Giang Hạc Nhất: [Tan học đợi em ở chỗ cũ.]

“...”

Nhưng không cần đợi đến khi tan học, buổi chiều có một cuộc tán gẫu giữa các học sinh trong lớp.

Tiểu Nhuỵ nói với tôi bằng vẻ mặt quái lạ: “Ba Ba, cậu biết không, có một em nữ sinh lớp 10 tỏ tình với Giang Hạc Nhất đấy! Lúc tan học trực tiếp gọi anh ấy ra đấy.”

Tôi nghe vậy, trong khoảnh khắc trong lòng liền thấp thỏm.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó em nữ sinh đó bị từ chối rồi!”

“Tại sao chứ.”

“Đây mới là chấn động này!”. Tiểu Nhuỵ càng nói càng hăng hái: “Nghe nói Giang Hạc Nhất thích người khác rồi. Em gái kia nghe xong liền khóc rồi chạy đi.”

“Mấu chốt là Giang Hạc Nhất lần đầu tiên thừa nhận trước mọi người là đã có người trong lòng. Thêm nữa là trước đó lớp trưởng nói hình như anh ấy có bạn gái rồi. Tớ thực sự tò mò ch.ết mất!”

Nhìn cậu ấy như vậy, tôi không nhịn được hỏi: “Tiểu Nhuỵ, cậu cảm thấy Giang Hạc Nhất sẽ thích mẫu con gái như thế nào?”

Cậu ấy nghĩ một lúc.

“Tớ cảm thấy sẽ là kiểu như đại mỹ nữ, toả ra khí chất thần tiên, kiểu vậy.”

“...”

Không biết tại sao, tôi bỗng nhiên không muốn nói chuyện với bạn cùng bàn của tôi nữa rồi.

Tan học tôi ở chỗ cũ ngoài cổng trường đợi Giang Hạc Nhất.

Đoàn người nhộn nhịp, tiếng chuông xe đạp hết sức êm tai.

Bỗng nhiên, hai nữ sinh đi tới, một người trong họ có khuôn mặt tiêu chuẩn hạt dưa, tóc dài, rất xinh đẹp.

Cô gái mặt hạt dưa hỏi: “Cậu là Lâm Ba Ba phải không?”

Tôi chần chừ gật đầu: “Umm, đúng, cậu có việc gì sao?”

Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, sau đó tránh ra thảo luận, tuy rằng nhỏ giọng nói, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.

“Cậu chắc chắn là cậu ta sao? Đừng có nhầm người đấy.”

“Aiya, tớ chắc chắn 100% là cậu ta…”

Sau khi thì thầm một lúc, mặt hạt dưa nhìn tôi nói: “Chúng tôi có chuyện muốn hỏi cậu, có thể đi một chuyến không?”

Tôi cảm thấy có chỗ không đúng lắm, tôi cảnh giác, lập tức từ chối: "Không thể, tôi không quen biết các cậu."

Nói xong tôi chuẩn bị rời đi, nếu như cô gái kia không kéo balo tôi lại, cười nói: “Sợ gì chứ, chúng tôi không làm gì đâu.”

“Trả tôi.” Tôi muốn giành balo về.

Không ngờ cô ấy ném thẳng chiếc cặp sách về phía người ngồi sau, hóa ra không chỉ có hai người họ mà có ba người đang đứng bên cạnh.

“Không phải chứ bạn học Lâm Ba Ba, cậu đừng có bày ra bộ dạng sắp khóc đến nơi vậy chứ, chúng tôi thực sự không có ác ý, chỉ muốn tìm cậu bàn bạc chút chuyện thôi.”

Cô bạn tóc ngắn cầm balo của tôi cười cười.

Những bạn học đi qua tò mò nhìn tôi, tôi chỉ thấy mất mặt, cố chấp nén nỗi tủi thân trong lòng.

“Vậy chị đây cũng nói thẳng luôn nhé, em gái, Giang Hạc Nhất là bạn trai em à?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top