Chương 40

Làm chuồng gà còn phải tính đến chỗ đặt. Tất nhiên không thể đặt trong sân, trông rất mất mỹ quan, mà đặt trong bếp thì mùi hôi khó chịu, còn dễ khiến người ta sinh bệnh.

Vân Tiểu Yêu đã suy tính, một là để ở sân sau, hai là để trong vườn rau. Nhưng sân sau đang chất củi, lại không tiện chăm sóc, nên cuối cùng Vân Tiểu Yêu quyết định đặt ở vườn rau.

Nếu đặt ở vườn rau thì phải dọn ra một khoảnh đất trống. May mà bên rìa luống trồng đào và lê có một góc đất có thể tận dụng.

Vì vậy chuồng gà không thể làm kiểu xách tay hay dạng tủ đứng, mà phải dựng thành chòi. Số tre Trần Vọng chặt được lần này có kích thước tương đương nhau, phần gốc sau khi cưa xuống rất thích hợp làm cột.

Mà Trần Vọng cũng có ý muốn giúp, nên hỏi mình có thể làm gì.

Vân Tiểu Yêu nói: "Huynh cưa cột tre đi."

Trần Vọng đáp một tiếng, rồi sang nhà Tống Duẫn mượn cưa. Còn Phương Thúy Trân cũng đi ra, nói muốn giúp một tay. Vân Tiểu Yêu liền bảo bà ra mảnh đất ở rìa kia dọn sạch, sau này dễ nuôi gà vịt.

Tre tươi cưa không khó, đo độ dài phù hợp xong, Trần Vọng một mình xử lý được hết. Sau đó Vân Tiểu Yêu bảo hắn đóng cọc, trong nhà có người giúp nên không cần y tự thân động tay.

Cưa xong cột thì phải dựng mái và làm cửa xung quanh, mà dù là mái hay cửa đều cần chẻ tre thành nan. Nhân lúc Trần Vọng đóng cọc, Vân Tiểu Yêu đo lại kích thước, sau đó dùng dao củi chẻ chỗ tre còn lại thành nan, rồi bắt đầu lợp mái trước.

Nhưng lợp xong mái, Vân Tiểu Yêu phát hiện nan tre còn lại không đủ để đan bốn cánh cửa tre, Trần Vọng biết chuyện thì nói sẽ đi chặt thêm hai cây nữa.

Vân Tiểu Yêu không đi cùng hắn mà chọn ba nan tre to và dày làm trụ, sau đó đan trước hai cánh cửa tre rồi lắp vào. Gắn cửa tre cũng không khó, có thể dùng chốt kẹp hoặc buộc chặt bằng dây đay, Vân Tiểu Yêu chọn cách sau. Làm cửa tre mở được là để tiện ra vào.

Cả nhà bốn người cùng làm, dựng chuồng gà đơn sơ thế này vốn chẳng phải chuyện khó nên khi Trần Vọng gánh tre về thì mặt trời vẫn chưa lặn.

Bốn người tranh thủ thời gian, chia rõ ai cưa tre, ai chẻ nan, ai đan cửa. Thế là khi mặt trời lặn, chuồng tre nuôi gà đã làm xong.

Bốn người làm cả ngày, đặc biệt là Vân Tiểu Yêu và Trần Vọng, thật sự mồ hôi đầm đìa.

Vân Tiểu Yêu lau mồ hôi trên mặt nói: "Mai ta đi cắt ít cỏ tranh, phơi khô rồi lót lên mái, như vậy trời mưa cũng không sợ bị thấm ướt bên trong." Nhưng phải nhanh tay, nếu Tống Duẫn nói đúng thì mùa mưa sắp đến rồi.

Vân Tiểu Yêu chẻ tre cả ngày, tay dính đầy nhựa tre cũng không để ý, chẳng biết thế nào mà còn dính cả lên mặt.

Trần Vọng thấy thế, liền đưa ngón cái lên giúp y lau.

"Sao thế?"

"Bị dính nhựa tre."

Vân Tiểu Yêu nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng bỗng lóe lên điều gì đó: "Trước kia huynh đâu có đụng vào ta." Ý là ngoài việc xoa đầu như trẻ con, còn lần bị cướp khi Trần Vọng ôm vào lòng che chở, thì bình thường Trần Vọng rất ít tiếp xúc thân mật, càng đừng nói đến chuyện lau mặt thế này.

Trần Vọng khẽ cười, ngón tay vẫn đặt trên mặt y, nhẹ nhàng xoa một cái: "Đang ghi thù đấy à?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Không có, ta biết huynh là quân tử."

Lời khen cao thế này đến cả người tự thấy mình phẩm hạnh cao ngất như Trần Vọng cũng phải nhướng mày: "Nói vậy là sao?"

"Lần đầu ta gặp huynh, huynh đã cẩn thận giữ khoảng cách."

Trần Vọng nhớ lại lần gặp đầu tiên, rồi nghĩ đến một số chuyện. Không thể không nói, bé ngốc này đúng là đeo kính lọc quá dày với hắn. Tất nhiên giờ hắn cũng không tiện thú nhận: khi ấy sợ y bám dính lấy mình, với cả khi đó y thật sự... rất khó ngửi.

Bé ngốc có giận hay không thì không biết, nhưng hiện tại hắn đã là nửa kia tương lai của y, nên tất nhiên phải để tâm đến cảm xúc của y.

Thế là hắn nghiêm túc gật đầu: "Em nghĩ đúng rồi."

Vân Tiểu Yêu cười, để lộ hàm răng trắng tinh, kéo tay Trần Vọng vẫn chưa rút về xuống, nói: "Chỗ hàng rào giếng nước phải đợi vài hôm nữa mới làm được."

"Không gấp, nếu em bận thì ta đi nói với lý chính, nhờ ông ấy tìm người làm."

"Không sao đâu." Vân Tiểu Yêu giải thích, "Chúng ta mới chuyển đến không lâu, thời gian qua nhờ một nhà Duẫn ca và lý chính chăm lo, làm chút việc cho thôn cũng là điều nên làm."

Trần Vọng biết y dùng cách này để báo đáp thôn Tống gia, tất nhiên sẽ không cản: "Ừ."

"Về thôi."

"Ừ."

Trần Vọng vốn định theo y, làm gì cũng kè kè bên cạnh, dù sao mới xác nhận quan hệ, vẫn còn trong giai đoạn nồng nhiệt. Chỉ là kế hoạch không may thay đổi, tối hôm ấy Tống Lãng về mang theo một tin. Có một đồng liêu của hắn muốn đào giếng, nghe danh Trần Vọng nên muốn mời đến xem.

Ý Tống Lãng là: "Giá cả ta chưa bàn, chuyện trong nghề ta cũng không rõ, nên mai ngươi đi cùng ta lên huyện, gặp mặt nói chuyện trực tiếp, hợp thì nhận."

Trần Vọng suy nghĩ, đã định làm nghề đào giếng thì tất nhiên phải nhận việc. Hơn nữa, dù trong không gian còn vàng bạc trang sức, hắn cũng không thể tùy tiện lấy ra, không chỉ khó giải thích với người ngoài mà với Hà Ngọc Liên cũng không ổn. Lần trước bán một cái vòng lấy được 20 lượng bạc, vậy mà còn phải giải thích cả buổi mới thuyết phục được bà: "Ta đi hỏi lý chính một tiếng trước."

"Được, có chuẩn bị thì càng tốt."

"Ừ, cảm ơn."

Tống Lãng xua tay: "Khách sáo làm gì." Nói xong liền về nhà.

Giờ tan ca của Tống Lãng rất cố định, trùng với giờ ăn tối nên Trần Vọng đóng cổng xong liền vào bếp.

Trong bếp, Vân Tiểu Yêu đang rửa bát.

Thấy hắn vào liền hỏi: "Tống đại nhân tìm huynh có việc gì?"

"Hắn nói có đồng liêu muốn đào giếng, mời ta qua xem."

Hà Ngọc Liên ngạc nhiên: "Mời con đi đào giếng á?" Tuy bà biết con trai có bản lĩnh đặc biệt, nhưng nhất thời vẫn không liên tưởng tới việc đào giếng.

"Vâng, nhà mình mới chuyển đến, phải nghĩ cách mưu sinh, nên ta nhờ hắn hỏi thử xem ai cần đào giếng thì gọi ta."

"Đào giếng là nghề tốt đó." Phương Thúy Trân nói, "Trước ở Thanh Khê thôn, thuê người đào giếng ít cũng 3 đến 5 lượng bạc."

"Đắt vậy à?" Ba năm lượng bạc là cả năm tiền của nhà thường.

Phương Thúy Trân giải thích: "Thật ra không đắt, bỏ tiền thì phải thấy nước. Nếu người xem giếng đoán sai chỗ thì công đào coi như uổng, còn phải tìm chỗ khác."

Nói cũng đúng, vì thế bản lĩnh đoán trúng chỗ có nước của Trần Vọng càng thêm quý giá.

Hà Ngọc Liên lấy cơm từ xửng hấp, lần lượt dọn ra trước mặt mọi người: "Vật giá ở huyện Lê này rẻ, con nên đi hỏi lý chính thì hơn."

"Ta cũng tính vậy."

Như vậy là tốt nhất, dù sao tiền ai cũng là do vất vả mới có. Nếu Trần Vọng không rõ giá mà lấy sai, lấy cao thì bên kia thiệt, về sau khó nhận việc, lấy thấp thì mình lỗ, chẳng đáng.

Ăn cơm xong, Trần Vọng liền đến nhà lý chính. Mãi đến hai khắc sau mới về, lúc đó Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân đã về phòng, chỉ còn Vân Tiểu Yêu đợi hắn.

"Nước múc sẵn rồi, huynh đi rửa mặt trước đi." Trời nóng, Trần Vọng lại đang tuổi trai tráng, từ khi chuyển đến Tống gia thôn vẫn luôn tắm nước lạnh.

"Em về phòng trước đi, đợi ta một lát."

Vân Tiểu Yêu vâng một tiếng liền vào phòng Trần Vọng chờ.

Từ khi quen Trần Vọng, Vân Tiểu Yêu mới biết, nam nhân cũng có người này người kia.

Trước đây ở nhà họ Vân, phòng của Vân Phú Quý bừa như chuồng heo, còn phòng Trần Vọng thì không, từ giường đến tủ đều gọn gàng ngăn nắp. Có khi chính Vân Tiểu Yêu còn lười gấp chăn, nhưng trong phòng Trần Vọng lúc nào cũng vuông vức như khối đậu phụ.

Trần Vọng tắm rất nhanh, chẳng bao lâu đã xõa tóc dài bước vào. Chặt tre dễ bị dính xơ tre, nếu cứ thế đi ngủ, e đêm không yên giấc. Vì vậy không chỉ Trần Vọng, Vân Tiểu Yêu cũng đã tắm rửa sạch sẽ.

Chỉ là Vân Tiểu Yêu tắm sớm hơn, giờ tóc cũng gần khô rồi. Y buồn ngủ lắm, tối qua vì quá phấn khích nên không ngủ ngon, hôm nay lại lao động cả ngày, giờ hai mí mắt như muốn dính vào nhau.

Nhưng thấy Trần Vọng còn xõa tóc, y cố gắng chống cơn buồn ngủ, đi lau tóc giúp hắn.

"Lý chính nói gì?"

Trần Vọng ngồi trên ghế, để mặc y lau tóc: "Buồn ngủ rồi à?"

Vân Tiểu Yêu ngáp một cái: "Một chút."

Trần Vọng bật cười, cái này đâu phải chút nữa, nếu có giường chắc ngủ chết luôn: "Buồn ngủ thì ngủ đi, không cần hầu ta."

"Không phải hầu huynh." Vân Tiểu Yêu mở to đôi mắt mèo, thật sự là quá buồn ngủ, mắt còn phủ một lớp hơi nước, "Ta thích làm thế."

"Khác nhau ở đâu?"

Vân Tiểu Yêu lý sự: "Gọi là hầu, thì không phải ta tự nguyện."

"Ngụy biện." Trần Vọng không muốn cãi nhau, trả lời câu hỏi ban nãy, "Lý chính nói giá tùy trường hợp, nếu chủ nhà tự thuê người đào thì chỉ lấy khoảng một lượng, nếu mướn cả người thì đắt hơn. Như ta chắc là trường hợp đầu."

Vân Tiểu Yêu nghe xong, mắt trợn to: "Ra ngoài một chuyến được một lượng bạc á?"

Trần Vọng giả vờ hỏi: "Thấy ít à?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Ta dành dụm mấy năm mới được hơn ba trăm văn." Rồi nhớ tới điều gì đó, tay lau tóc cũng ngừng lại, "Huynh có thấy ta vô dụng không?"

Trần Vọng không trả lời ngay, hắn đưa tay nắm cổ tay Vân Tiểu Yêu, xoay người đối mặt với y: "Trên cùng một bàn tay mà vân tay còn khác nhau, huống hồ là người? Mỗi người có sở trường riêng, như ta đây, không biết làm chuồng gà."

Vân Tiểu Yêu lí nhí: "Chuyện đó đơn giản lắm, học là được."

Trần Vọng bất đắc dĩ: "Ta từng nói rồi, việc không biết thì học là được, còn nhớ không?"

Vân Tiểu Yêu gật đầu.

Trần Vọng nói tiếp: "Ta biết xem mạch nước là nhờ năng lực biến nước, thật ra là ăn gian rồi."

Vân Tiểu Yêu vội nói: "Đó là bản lĩnh của huynh, không tính là ăn gian."

Trần Vọng cười trêu: "Sao khen ta thì ngọt xớt, mà tới phiên mình thì toàn chê bai?"

Vân Tiểu Yêu hứa nhỏ: "Sau này không vậy nữa."

"Phải nhớ lời đó." Trần Vọng lấy khăn khô trong tay y, "Về ngủ đi, mắt sắp díp lại rồi."

Vân Tiểu Yêu không muốn đi, trong lòng lén nảy sinh ý định: "Ta muốn ngủ ở đây."

Trần Vọng nhướng mày, nhưng cuối cùng không nói từ chối. Vân Tiểu Yêu thấy hắn không phản đối, lập tức chạy vù lên giường, cởi giày rồi cuộn tròn lại, như thể chỉ cần nằm nhanh là Trần Vọng không đuổi nổi mình nữa.

Y nằm lên giường, hai tay hai chân mở tung chăn được Trần Vọng gấp vuông vắn như đậu phụ, phủ lên người: "Ta ngủ đây."

"Ừ."

Y thực sự buồn ngủ, vừa chào một câu đã ngủ say như chết. Trần Vọng từng ngủ chung vài lần, tất nhiên biết đối phương ngủ sâu cỡ nào. Chất lượng giấc ngủ thế này, người bị mất ngủ mà thấy chắc phải ganh tị phát khóc.

Trần Vọng đợi tóc khô rồi mới lên giường. Hắn vừa nằm xuống, chẳng biết có phải Vân Tiểu Yêu đã quen ngủ một mình nên hay chiếm giường, hay là ngửi được mùi hắn mà vừa trở mình đã đưa tay sang phía hắn.

Đèn đã tắt, không thấy rõ mặt, nhưng Trần Vọng cảm nhận được hơi thở y phả bên tai, không chỉ tay mà cả người cũng dịch sát lại.

Trước kia lúc ở khách điếm hoặc nghỉ nhờ nhà dân, cả hai luôn ngầm vạch ranh giới để tránh đụng chạm, nhưng giờ quan hệ của họ đã khác rồi.

Nếu là trước kia, Trần Vọng sẽ kéo tay chân y về, nhưng giờ hắn lại đưa tay, chính xác ôm lấy eo Vân Tiểu Yêu, kéo người vào lòng, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu thơm mát kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top