Chương 9

Tiểu ca nhi kia ngẩng đầu lên, "Ta không cần học, trước kia cha ta chuyên đánh xe lừa, ta theo ông học không ít."

Lời vừa dứt, phía sau mẹ mìn đã cười ha hả: "Tiểu tử ngốc, người ta cần là đánh xe ngựa, đâu phải xe lừa."

"Ta muốn thử xem." Vừa rồi còn trốn sau đám người không dám ngẩng đầu, nay nhắc đến chuyện đánh xe gia súc, tiểu ca nhi kia lại dần dần có chút tự tin, giọng nói cũng rõ ràng hơn vài phần.

"Để y lại." Bạch Kim Thời hỏi tuổi, mới biết y đã mười bốn, chỉ là thân hình gầy nhom, thoạt nhìn chẳng khác đứa nhỏ mười tuổi là bao. Trong khoảnh khắc, cậu như thấy lại hình ảnh mình thuở nhỏ, chỉ là đứa bé này còn đáng thương hơn mình năm xưa.

Tiểu ca nhi kể, hai năm trước quê nhà gặp đại hạn, không có thu hoạch, người c-h-ế-t đói không ít chứ đừng nói đến gia súc, con lừa nhà họ bị thôn dân cướp đi xẻ thịt, cha y tức đến hộc máu, ca ca cũng bị thương trong lúc tranh giành. Mẹ y chẳng còn cách nào khác, đành phải bán y đi lấy ít lương thực đổi lấy một hơi thở cho cả nhà.

Ngoài y ra, lần này Bạch Kim Thời còn mua thêm năm tiểu nha hoàn, sáu ca nhi, và hai bà tử làm bếp. Hai bà tử này không bán thân, chỉ là thuê về làm việc.

Hai người các bà trong nhà đều nghèo khó, nơi này cũng vậy, trong thôn không ai dư dả, ruộng vườn thất thu, chỉ có thể tới nhà giàu nấu cơm để trong nhà ấm no thêm chút. Bạch Kim Thời thấy các bà ăn mặc chỉnh tề, tay chân gọn gàng, cho lưu lại thử việc.

Đến lúc giao bạc, cậu thuận miệng hỏi mẹ mìn có thể giúp liên hệ vài người đến sửa lại phòng ở không. Mẹ mìn nhân mạch rộng, "Ta có thể giúp ngài tìm người, nhưng lần này không thể nào tìm toàn bộ ca nhi đâu."

"Sửa xong là đi, lại chẳng phải ở luôn trong nhà, chỉ cần biết làm việc là được, bất kể nam hay nữ." Bạch Kim Thời thật sự không chịu nổi phòng ốc nát tươm, sợ ngày nào đó đang ở thì sụp. Còn có cả chuột, cậu vốn muốn sống yên ổn, không muốn tạm bợ, hiện tại phải sửa sang lại phòng ốc tử tế, kéo dài thêm vài ngày, bản thân quen mùi mốc ẩm mục kia rồi, e rằng về sau càng thêm lười ra tay.

Tiễn mẹ mìn xong, cậu đứng giữa sân viện, nhìn mấy đứa nhỏ lớn lớn bé bé mới được đưa tới, trong lòng hơi phát sầu. Đám nhỏ này tuổi đều còn nhỏ, lại thiếu một người quản sự đáng tin. Nhưng chuyện này có thể chậm rãi tính sau, tự tay bồi dưỡng từ nhỏ mới yên tâm.

Cậu trước tiên dẫn hai bà tử vào phòng bếp, "Từ nay về sau hai người lo chuyện ăn uống cả nhà, kể cả đám hạ nhân và cả hai người. Thiếu cái gì cứ trực tiếp nói với ta, ta bảo người đi mua. Còn lương thực mỗi tháng được dùng bao nhiêu bao, nhớ kỹ, ta sẽ bảo tiệm gạo cố định đưa tới mỗi tháng."

Hai bà tử trước đây cũng từng làm bếp trong nhà người, trong chuyện bếp núc so với Bạch Kim Thời còn quen tay hơn, "Chúng ta hiểu rõ rồi, ngài cứ yên tâm."

Bạch Kim Thời thấy các bà động tác dứt khoát, lưu loát bắt đầu nấu cơm, xoay người bắt đầu phân công công việc cho đám tiểu nha đầu và ca nhi.

"Trước hết, mỗi người báo tên và tuổi." Bạch Kim Thời thấy cả đám ánh mắt thật thà, áo quần trên người các bé không quá bẩn, song vá chằng vá đụp, trong lòng đã định phải tìm người may gấp hai bộ xiêm y vải thô mới cho các bé mặc tạm.

Cậu nhớ tới lúc trước ở công chúa phủ, tất cả nha hoàn, sai vặt trong phủ đều mặc y phục thống nhất, chỉ có người bên cạnh công chúa và Bạch Ngạn Thần là được phép mặc xiêm y tùy ý thích, thậm chí còn được điểm trang như tiểu thư nhà quyền quý.

Nhà họ Cố bây giờ đương nhiên chưa thể so, nhưng ít nhất cũng không thể để hạ nhân ăn mặc rách rưới như ăn mày.

Sau khi nghe hết họ tên, tuổi tác từng người, Bạch Kim Thời phát hiện tuổi của chúng đều lớn hơn vẻ ngoài. Lớn nhất là hai tiểu nha đầu 17-18 tuổi, một người gọi Tiểu Liễu, một người gọi Tiểu Hồng. Bạch Kim Thời liền để hai người họ phụ trách giặt giũ xiêm y cho cả nhà.

Cậu lại chọn một tiểu nha đầu lanh lợi tầm mười bốn, mười lăm tuổi, giao cho đi theo Cố Thanh Nam, ngày thường hầu hạ giấy bút, bưng trà rót nước.

Thêm một ca nhi được phân sang bên bà bà hầu hạ, còn lại trừ bỏ xa phu đều giao việc tạp, quét dọn, mua sắm, ai ở đâu thiếu người thì tới đó phụ một tay.

Lần này mua người mất tròn mười lượng bạc. Với người thường trong thôn, đây là một khoản đủ cả nhà ăn mặc no đủ trong hai, ba năm. Nhưng lần này Bạch Kim Thời xuất giá mang theo năm ngàn lượng bạc trắng, hai vạn lượng ngân phiếu, cộng thêm mấy hòm vàng bạc châu báu, tổng giá trị không dưới mười vạn lượng. Mười lượng bạc, đối với cậu mà nói, chẳng đáng kể.

Cậu lại quay sang nhìn tiểu xa phu kia, "Ngươi tên gì? Biết rõ đường trong huyện thành chứ?"

"Ta tên Cố Nhị Ngũ. Trước kia cha ta trong nhà là lão nhị, ta là đứa thứ năm, nên gọi là Cố Nhị Ngũ. Trong huyện thành này ngõ ngách nào ta cũng biết, trước kia bị mẹ mìn dẫn đi khắp nơi rao bán, đi đến chỗ nào cũng đã học thuộc lòng hết rồi. Ngài muốn đi đâu, ta đều có thể đưa ngài đi." Cố Nhị Ngũ ưỡn ngực nói.

Bạch Kim Thời nhìn qua là biết tính cách y không giống ca nhi bình thường. Ca nhi từ nhỏ được dạy phải đoan trang, nhu thuận, không được cao giọng, càng không thể lộ vẻ xuất đầu. Nhưng Cố Nhị Ngũ lại giống như một tiểu nam hài, có gì nói đó, không kiêng dè, không câu nệ.

Có lẽ cha y lúc sinh thời rất thương y, có lẽ ca nhi và nữ hài trong nhà không bị chèn ép, được cha mẹ yêu thương không kém nam hài trong nhà, nên mới có thể nuôi ra một đứa nhỏ khí chất sáng sủa như vậy.

"Ngươi cũng họ Cố, trùng hợp thật đấy." Bạch Kim Thời nhìn y, trong lòng nổi lên vài phần yêu thích. Nếu bồi dưỡng tốt, tương lai y có thể làm người quản sự trong phủ, "Buổi chiều đi cùng ta một chuyến đến tiệm vải, ngươi biết đường chứ?"

"Biết! Biết chứ ạ!" Cố Nhị Ngũ liên tục gật đầu.

......

Cố Thanh Nam bận rộn ở vườn rau suốt một buổi sáng, giữa trưa cũng ăn ngay tại đất trồng rau.

Người đưa cơm cho hắn là một tiểu nha đầu tầm 15 tuổi, "Ngươi là hài tử nhà ai?"

"Ta là phu nhân phái tới chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của ngài. Ta gọi là Hạch Đào ạ." Tiểu nha đầu có phần sợ người lạ, nghe nói chủ tử nhà này là huyện thái gia. Trước kia nhà nàng từng bị ác bá ức hiếp, lên huyện nha cáo trạng, ai ngờ huyện thái gia huyện họ lúc ấy lại giúp ác bá, đánh cha nàng đến c-h-ế-t, đồng ruộng bị tịch thu, nàng cũng bị bán đi. Trong ấn tượng của nàng, huyện thái gia chẳng khác nào lệ quỷ đội mũ ô sa, nào ngờ huyện thái gia lại là một vị nam nhân trẻ tuổi, ống quần xắn lên trồng trọt.

"Ngươi gọi là Hạch Đào? Sao lại có người đặt tên như tên tài khoản mạng vậy?" Cố Thanh Nam mơ hồ nghĩ nàng có phải đang trêu chọc hắn.

Hạch Đào đáp: "Nhà ta trước kia trồng cây hạch đào, về sau gặp biến cố......"

"À, à..." Cố Thanh Nam bưng bát cơm lên ăn, chợt nhớ ra đây là cổ đại, nếu số không may, hắn cũng có thể xuyên vào làm tôi tớ. So với vậy, làm quan lão gia còn có người hầu hạ, hắn coi như may mắn không nhỏ. "Y mua không ít người?"

Hạch Đào gật đầu, thân thể lại không tự chủ run nhẹ: "Mua mười hai người, thuê thêm hai bà tử ạ."

"Ta nói cơm hôm nay sao mùi vị khác y nấu." Cố Thanh Nam lại hỏi thêm, "Y đang làm gì rồi?"

Hạch Đào trả lời: "Ăn xong liền ra ngoài, nghe nói muốn tới tiệm vải ạ."

Cố Thanh Nam gật đầu, ăn xong đặt bát đũa lại vào khay, thấy nàng có vẻ rất sợ mình, liền dịu giọng nói: "Ngươi cứ làm chuyện của mình đi, lúc ta trồng trọt không quen có người đứng cạnh quấy rầy."

Hạch Đào nghe thế nhẹ nhàng thở phào, xách khay chạy như bay.

Cố Thanh Nam lau mồ hôi xong, tiện tay liếc nhìn làn đạn, lại thấy nội dung chẳng biết bay lệch sang đâu.

【Làn đạn: Vừa rồi thấy không phải tiểu mỹ nhân tới đưa cơm, ánh mắt thất vọng kia giấu cũng không giấu nổi.】

【Làn đạn: Còn hỏi người ta đang làm gì, rõ ràng là đang nhớ người ta rồi! Ổng vừa hỏi tiểu nha hoàn xem Bạch Kim Thời đang làm gì, chính là nói Nam ca nhớ Bạch Kim Thời, đây là tình yêu đó biết không!】

【Làn đạn: Còn nói là nam thẳng? Một tiểu nha đầu xinh xắn đứng kế bên không buồn nhìn, còn Bạch Kim Thời vừa đứng cạnh đã cười đến cong mắt, chả giống cái gì.】

"Sao lại cắn tôi với Bạch Kim Thời thành couple? Hai đứa tôi tuy là có thành thân, nhưng đâu có cái gì gọi là tình cảm nam nam? Cậu ấy còn ngại nam nhân tiếp cận hơn ta kia kìa." Cố Thanh Nam cạn lời: "Với lại, Hạch Đào mới bao nhiêu tuổi chứ! Quản lý, cấm hết mấy cái tài khoản luyến đồng đi!"

【Làn đạn: Tuy là thành thân rồi ~】

【Làn đạn: Cậu ấy còn chán ghét nam nhân tiếp cận hơn, ý là ông không ghét, đúng không? ~】

* Tình tiết mua người có 10 lượng mà của hồi môn tận mấy vạn lượng nghe hơi kỳ cục ha.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top