Chương 62

Hai người thay hỷ phục ngày thành thân, đem nghi thức chưa hoàn thành khi ấy bù cho trọn vẹn, đã bái thiên địa, còn cùng nhau uống trà sữa giao bôi.

Ban đầu Cố Thanh Nam còn cảm thấy hai người đã thân thuộc như vậy, e sẽ có phần ngượng ngùng, nhưng sau khi buông màn giường, ôm tiểu phu lang mềm mại thơm tho vào lòng, hắn liền thả lỏng bản năng.

Thể chất ca nhi vốn rất thích hợp tiếp nhận, hai người dù là lần đầu cũng không thấy khó chịu. Chỉ là Cố Thanh Nam chưa từng có kinh nghiệm, lại hơi vội vàng, dùng sức như trâu khiến Bạch Kim Thời đau đến phát khóc mấy lần.

Bạch Kim Thời khóc đến mắt đỏ hồng, sáng hôm sau sưng lên không nhìn nổi, Cố Thanh Nam đau lòng nâng mặt cậu hôn vài cái, lại bị Bạch Kim Thời oán trách đẩy ra.

"Hôm nay tiệm cơm nhỏ khai trương, dáng vẻ này ta còn ra ngoài thế nào?" Bạch Kim Thời hôm qua còn vì Cố Thanh Nam chịu mở lòng, vì Cố Thanh Nam thích mình mà vui mừng, ai ngờ hành người đến thế! Mạnh đến mức như muốn đâm cậu vỡ tan. Giờ eo đau muốn chết.

Cái này đâu giống mấy bức họa tình. Cậu vì học hỏi cách hành phòng đã từng nhờ người tìm mấy bức họa về học, mấy bức tranh đó vừa đơn sơ vừa xấu, chỉ miễn cưỡng nhìn ra được hai người đang làm gì. Nhưng trạng thái tĩnh và thực tế lại hoàn toàn khác, cậu nào biết còn phải như vậy như vậy, rồi còn phải...

Nghĩ tới chuyện đêm qua, mặt cậu lại nóng lên, kéo gối đầu sang che mặt.

Cái gối này là do Cố Thanh Nam đổi, nói gối trước cứng quá, đổi thành gối lông mềm. Nhưng Bạch Kim Thời lại quen dùng gối cứng, liền lấy luôn gối của Cố Thanh Nam đặt lên mặt. Trên gối còn mang theo hương vị của Cố Thanh Nam, dịu nhẹ thơm sạch dễ ngửi, khiến cậu lại nhớ đến đêm qua.

Cố Thanh Nam nằm xuống bên cạnh, nghiêng người về phía cậu cọ cọ, lách qua dưới gối đầu, "Vừa rồi ta thấy Đạo Hoa còn đang ở tiệm cơm nhỏ, hắn qua đó là em còn không yên tâm sao? Hôm nay ta ở nhà bồi em."

Bạch Kim Thời kéo má hắn, "Huynh thì thần thanh khí sảng quá rồi..."

"Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn." Cố Thanh Nam ôm cậu dỗ dành. Nhưng mà lần sau thế nào, hắn cũng không đảm bảo được, ai bảo cậu mê người như vậy.

.........

Về sau một đoạn thời gian, hai người như keo sơn gắn bó. Bạch Kim Thời đi tiệm cơm nhỏ, Cố Thanh Nam mỗi tối đều tới đón, còn muốn cậu tan tầm sớm một chút, đừng bận đến khuya như trước.

Chỉ là Bạch Kim Thời vẫn không yên lòng, chuyện gì cũng muốn đích thân làm. Cố Thanh Nam liền gọi A Hồng và mấy tiểu nha đầu tới, "Các ngươi tới làm."

Hắn bảo Bạch Kim Thời đứng bên cạnh quan sát, "Em không học cách buông tay, bọn họ sao mà trưởng thành được?"

Hắn chỉ muốn nhanh chóng dắt Bạch Kim Thời về nhà, hai người dính dính nhão nhào, mỗi tối ôm vợ yêu thơm tho ngủ thật sung sướng. Ai chưa từng trải qua thì không hiểu được cái cảm giác này. Hắn cũng thường xuyên hối hận vì sao hai năm trước không làm chuyện ấy với Bạch Kim Thời, thật là bạch bạch lãng phí hai năm trời, nhân sinh có bao nhiêu cái hai năm chứ!

Bạch Kim Thời đứng phía sau lo lắng nhìn, sợ hương vị đồ ăn bị thay đổi, thực khách sẽ không hài lòng.

Cố Thanh Nam thấy cậu lo lắng như vậy, liền kéo tay Bạch Kim Thời, ý bảo cậu đừng khẩn trương.

【Làn đạn: Tay? Nắm tay rồi hả?】

【Làn đạn: Trước kia đã từng nắm rồi mà, mí người không thấy sao?】

【Làn đạn: Gần đây Nam ca ngày nào cũng vui vẻ như mới cưới. Đừng nói là đang thật sự yêu đương đó chứ?】

【Làn đạn: Tui đã nói là hai người họ đang yêu đương mà, giờ thì tìm được chứng cứ rồi.】

Cố Thanh Nam cười nhìn làn đạn, trong nụ cười mang theo chút khoe khoang, "Không phải lén lút yêu đương, là quang minh chính đại yêu đương."

Bạch Kim Thời nghiêng đầu nhìn hắn: "Huynh đang nói chuyện với ai vậy?"

Cố Thanh Nam không nhìn nữa cái màn hình đầy chữ a a a a, tắt làn đạn đi, "Ra khỏi nồi rồi, em mau nếm thử đi. Mấy tháng nữa chúng ta còn phải lên tỉnh thành, em không chịu giao lại cho bọn họ làm, sau này biết làm sao?"

A Hồng đầy mặt mong chờ nhìn Bạch Kim Thời, đợi cậu nếm thử. Bạch Kim Thời thử một chút, hương vị không hề thua kém, thậm chí còn ngon hơn cả cậu tự tay làm.

"Ừm, không tồi." Bạch Kim Thời kêu người đem bày ra một bàn, coi như cơm chiều của cậu với Cố Thanh Nam, còn đưa A Hồng một cái bao lì xì, nói chúc mừng A Hồng làm đầu bếp, sau này chính là bếp trưởng của tiệm cơm nhỏ.

A Hồng nghe vậy vui mừng đến đỏ cả mặt, không còn giống như trước kia luôn tự ti cho rằng mình không xứng. Rời khỏi cha mẹ, rời khỏi nhà chồng, không còn ai quen miệng ép người, nàng giờ nghe toàn là lời động viên, lần nữa nhặt lại lòng tin đã mất.

"Đạo Hoa đâu? Ta có chuyện tìm hắn, sao không thấy?" Bạch Kim Thời hỏi.

"Nghe nói tiệm cơm nhỏ mình có một thi nhân tới, Đạo Hoa ca đi xem rồi." Một tiểu nha đầu bên cạnh đáp.

"Không ngờ hắn cũng thích xem náo nhiệt." Bạch Kim Thời sai tiểu nha đầu kia đi gọi Đạo Hoa trở lại.

Người họ gọi là thi nhân chính là Thuyền tiên sinh. Thuyền tiên sinh rất giỏi làm thơ, từng xuất bản hai tập thơ, được nhiều người đọc sách ngưỡng mộ, có một đám tiểu đệ mê. Sau khi tới tiểu huyện thành này, hắn cũng viết vài bài, hôm nay ăn mì Đạo Hoa nấu, thi hứng trỗi dậy, lại viết thêm một bài, còn nói chờ ra tập thơ mới sẽ tặng Đạo Hoa một quyển.

Từ khi thuyền tiên sinh đến nơi này, liền thích tới tiệm cơm nhỏ ăn mì. Tiệm ở Hà Đông, hắn ở Hà Tây, sau mỗi buổi tan học đều không ngại đường xa cưỡi ngựa đến, chỉ để ăn một chén mì của Đạo Hoa.

Đạo Hoa nghe thơ hắn làm cũng không tồi, "Một chén mì mà thôi, không ngờ còn có thể làm ra bài thơ hay như vậy. Người làm nghề văn hóa các ngươi thật không giống nhau."

"Làm mì với làm thơ đều giống nhau, đều cần thiên phú." Thuyền Nhậm thích ăn mì Đạo Hoa làm, thỉnh thoảng còn trò chuyện cùng y, lúc không vội Đạo Hoa còn cùng hắn uống chút rượu.

Trước kia Đạo Hoa cũng sẽ cùng khách nói chuyện phiếm, nhưng chưa từng uống rượu với ai, khách nói gì nhiều hay cũng vô dụng.

Có người thì thầm nói Đạo Hoa coi trọng người nhà Thuyền tiên sinh – người có học vấn, từng làm quan, có địa vị, có tiền. Bọn họ nói Đạo Hoa mắt cao, không biết tự lượng sức, không soi gương xem mình có xứng không.

Lời này truyền tới tai Đạo Hoa, y chỉ cười cười, không tức giận cũng không phản bác. Y biết rõ giữa hai người không có khả năng, chỉ là coi đối phương như bạn bè mà thôi.

Giờ ở huyện thành, nam nhân nữ nhân ca nhi đều đi làm công xưởng, không giống như trước kia, ca nhi còn bị cấm kỵ không được nói chuyện với nam nhân.

Qua trò chuyện, y biết thuyền tiên sinh lớn hơn mình hai tuổi, trước từng có một vị phu lang, nhưng người kia bệnh nặng qua đời, đã ba năm nay vẫn chưa từng tái giá.

Y nghĩ, đối phương nhất định còn thương nhớ người đã khuất nên mới luôn đơn độc.

Lúc bị Bạch Kim Thời gọi về, Đạo Hoa còn lưu luyến không muốn rời, chậm rãi quay lại nhà bếp.

Bạch Kim Thời nhìn thấy y, liền kéo hắn lại gần, "Ta có chuyện muốn nói với ngươi. Mấy tháng nữa chúng ta sẽ lên tỉnh thành, ta định mở thêm một tiệm cơm nhỏ lớn hơn ở đó. Ngươi đi cùng ta, tiếp tục làm chưởng quầy của ta, được không?"

"Đi tỉnh thành sao?" Đạo Hoa quay đầu nhìn ra ngoài, trong mắt hiện rõ vẻ không nỡ.

"Cùng ta đến nơi lớn hơn, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, được không?" Bạch Kim Thời nắm tay y, nhẹ giọng hỏi.

Một bên, Cố Thanh Nam thấy một màn như vậy thì mở to hai mắt nhìn, ghen tuông kéo tay Bạch Kim Thời về, "Về sau chỉ được phép nắm tay ta."

Bạch Kim Thời: "......"

Cậu đẩy hắn ra ngoài, "Ta đang nói chính sự, huynh đừng phá."

Đạo Hoa lại nhìn ra ngoài một lần nữa, nhưng rất nhanh thu lại ánh mắt. Việc không thể, nên sớm cắt đứt ý niệm thì hơn, "Được, ta đi cùng các ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top