Chương 200: Cái gọi là hồi âm

Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Huệ Hoàng hậu.

“Nương nương, đây là đồ vật trong cung truyền đến, một phong thư do Hoàng thượng viết cho người.”

Minh Âm cười hì hì mở miệng.

Thẩm Vũ từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút giật mình ngơ ngác, rõ ràng là không ngờ Hoàng thượng sẽ viết thư cho nàng. Trong ấn tượng của nàng, Hoàng thượng không phải là kiểu người làm chuyện như thế này. Ngoại trừ tấu chương ra, còn những loại viết tay khác như thư từ, đều hoàn toàn xa vời đối với nam nhân này.

Nàng duỗi tay nhận lấy phong thư trong tay Minh Âm, lập tức mở bao thư, rút lá thư bên trong ra. Ánh mắt Thẩm Vũ tập trung nhìn vào những hàng chữ trên tờ giấy Tuyên Thành trong tay, nàng đọc rất nhanh, ánh mắt đảo qua hai lần là đã xem xong nội dung bên trong thư, nàng gấp phong thư lại, nhét vào bên trong bìa thư.

Mấy người Minh Âm đều lặng lẽ suy đoán tâm trạng của Thẩm Vũ, vẻ mặt nàng nhàn nhạt, thậm chí vẻ mặt chờ mong lúc ban đầu cũng hoàn toàn biến mất, ngược lại còn hơi mất mát.

Vốn mấy cung nữ còn đang chờ xem kịch vui, tức khắc cảm thấy có chút thất vọng cho tâm trạng lên cao của mình không được thoả mãn, bây giờ trái lại hơi tò mò về nội dung thư.

“Nương nương, không phải trong thư Hoàng thượng viết rất nhiều cho người hay sao? Sao người lại không có chút vui vẻ nào vậy, tuy rằng rời cung một tháng, nhưng trong lòng Hoàng thượng vẫn luôn nhớ thuơng người.” Minh Ngữ mau miệng, còn chưa tự hỏi thế nào đã nói ra nghi vấn từ đáy lòng của mình.

Nàng vừa dứt lời, Minh Âm và Minh Tâm cùng quay đầu nhìn lại, trừng mắt hung tợn liếc nhìn nàng, thậm chí Minh Âm còn duỗi tay dùng sức véo vào người nàng một cái.

Lúc này Thẩm Vũ mới ngẩng đầu lên lần nữa, vừa lúc hành động của ba người bọn họ đều rơi vào trong mắt của nàng, nàng mặt cười như không cười nhìn về phía Minh Ngữ, thấp giọng nói: “Làm sao ngươi biết trong thư viết cái gì?”

Bây giờ Minh Ngữ mới nhận thấy mình nói sai rồi, lập tức lè lưỡi, nhưng đối với vấn đề Thẩm Vũ hỏi, lại không dám không trả lời. Ánh mắt có chút do dự, vô thức liếc nhìn Minh Âm và Minh Tâm một cái, ánh mắt cầu cứu hai nàng.

“Kỳ thật cũng không có gì, chính là Lý Tổng quản cầm tất cả những phong thư Hoàng thượng vo tròn vứt bỏ đến đây, cả một đống lớn, trên giấy đều là cả một đoạn đen tuyền, hiển nhiên là viết không ít chữ, nên Minh Ngữ cho rằng trong thư viết rất nhiều nội dung.”

Minh Âm có chút bất đắc dĩ mở miệng cứu nguy, nhẹ giọng giải thích, nàng cực kỳ không hiểu nổi vì sao Minh Ngữ lại có thế ngốc đến như thế. Sau này nếu có làm chuyện xấu, nhất định không thể để tiểu ngốc nghếch này cùng tham gia, mọi người còn chưa kịp vui trong lòng, đã bị Thẩm Vũ bắt tại trận, quả thực là muốn chết mà.

“Đúng đúng đúng, nương nương đọc chữ rất nhanh, vừa nhìn đã biết là người từng đọc qua rất nhiều sách.” Minh Ngữ nghe Minh Âm chuyển đề tài lập tức mở miệng nịnh bợ Thẩm Vũ, giống như muốn lấy lòng để chủ tử đừng tính toán chuyện nhỏ này với mình.

Thẩm Vũ hơi nheo đôi mắt nhìn về phía Minh Ngữ, rõ ràng sắc mặt không phải là vẻ hân hoan vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại còn có chút lạnh lẽo âm u.

Minh Ngữ lập tức ngậm miệng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày, thầm nghĩ nàng lại nói câu gì đắc tội với Quý phi rồi.

“Không phải bổn cung đọc nhanh, mà Hoàng thượng chỉ viết có một câu.”

Thẩm Vũ khẽ thở dài một hơi, vừa nói vừa rút lá thư rồi mở ra, nhẹ nhàng đặt nó trên mặt bàn.

Ba người đều theo bản năng mà duỗi dài cổ nhìn về phía này, đợi đến khi nhìn thấy rõ nội dung trong thư, trong lòng cả ba người đều không kiềm lại được mà run lập cập. 

“A Vũ, chăm sóc tốt đứa bé trong bụng.”

Ngắn ngủi đến mức chưa được mười chữ, ngay cả tên, ngày tháng viết thư cũng không có, trên tờ giấy Tuyên Thành lớn như vậy, kết quả phần có chữ chỉ nhỏ như bàn tay, mà còn phải dùng bàn tay của Đại Hoàng tử để xem xét.

Mấy người Minh Âm sững sờ tại chỗ, tất cả đều mang dáng vẻ bị kích thích đến tột độ, hai tròng mắt trừng lớn, rõ ràng là không thể tin vào những gì bọn họ nhìn thấy vào lúc này.

“Đi, lấy những tờ giấy bị vo tròn kia lại đây cho bổn cung xem thử!” Thẩm Vũ không khỏi liếc trắng mắt nhìn các nàng, nhỏ giọng phân phó.

Bởi vì lúc nãy vừa phạm phải lỗi lầm quá nhiều, Minh Ngữ vừa nghe Thẩm Vũ sai bảo thì như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức xoay người xông ra ngoài.

Một lát sau, những tờ giấy vo tròn đã được Minh Âm ôm lấy, động tác của nàng vô cùng cẩn thận, cả một vòng tay của nàng đều là những tờ giấy được vo tròn kia.

Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất phất tay, chờ đến khi bên cạnh không còn ai cả, mới mở từng tờ giấy bị vo tròn kia ra.

Nàng chỉ cần lướt qua, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy hai chữ “A Vũ”.

Có một số tờ chỉ có hai chữ đơn giản này, những tờ khác lại chi chít rất nhiều chữ.

“A Vũ, ở Lãng Nguyệt am quỷ quái kia thấy như thế nào? Nghe người ta nói, nơi có nhiều nữ nhân âm khí rất nặng, không tốt với trẻ con. Nếu sớm biết như vậy, lúc trước tìm một miếu hoà thượng cho nàng đi tĩnh dưỡng. Thái hậu cũng ở đó, tuy rằng hai viện cách xa nhau, nhưng cũng phải chú ý. Bà ta phát điên lên thì không ai có thể chịu nổi.

Còn năm tháng nữa là con sẽ ra đời, trẫm còn đang nghĩ tên cho nó. Nó không cần kế thừa dáng vẻ của nàng, cũng không cần thừa hưởng sự uy nghiêm anh dũng của trẫm, nó chỉ cần khỏe mạnh là được rồi.”

Đỗ lão đầu nói trẫm bị bệnh, nàng mau về đi. Trẫm chờ nàng...”

Hai chữ cuối cùng bị gạch ngang mất, chắc là hai chữ “trở về” . Khoé miệng Thẩm Vũ khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm thật tươi, không thể không nói, Hoàng thượng vẫn là một nam nhân rất biết nói lời âu yếm. Chỉ cần hắn muốn thì sẽ có thể chạm đến đáy lòng của người khác.

Nàng lấy tờ giấy có số chữ nhiều nhất so với lá thư kia, so sánh hai cái, thật sự là khác nhau một trời một vực. Không nhịn được khẽ bật cười thành tiếng, cho người thu dọn những tờ giấy này lại, rồi sai người mang đồ ăn lên.

Những người hầu hạ trong viện đều nhận thấy cực kỳ rõ ràng, hôm nay tâm trạng của chủ tử rất tốt. Ngay đến cả lúc ăn bữa sáng cũng dùng thêm hơn nửa chén cháo, khi đi tản bộ còn cười tủm tỉm. 

Dùng xong bữa sáng, Thẩm Vũ cho người chuẩn bị giấy và bút mực, nàng bắt đầu viết thư hồi âm.

Mấy người Minh Âm chờ ở bên cạnh, một người giúp nàng mài mực, một người đứng bên cạnh quạt cho nàng, một người khác lại giúp nàng dọn dẹp bàn sách.

Đôi mày Thẩm Vũ hơi nhíu lại, nàng ngồi yên trên ghế suy nghĩ một lát, mới nhấc bút lên viết. Tốc độ viết thư hồi âm của nàng vô cùng nhanh, cũng không có rối rắm như Hoàng thượng. Nhưng mà nội dung trong thư cũng rất nhiều, Minh Âm ở bên cạnh quạt cho nàng, thừa dịp Thẩm Vũ để giấy Tuy Thành trên bàn chờ cho mực khô, trộm liếc mắt nhìn một cái, nét chữ thanh nhã xinh đẹp, nho nhỏ lưu loát gần như trải hết cả tờ giấy Tuyên Thành.

Trong hoàng cung, Hoàng thượng đang ở trường bắn tập bắn cung.

"Vút vút vút ---" Ba mũi tên được bắn ra, chỉ có hai mũi tên trúng vào bia ngắm, mũi thứ ba vậy mà lại bay thẳng về phía Lý Hoài Ân.

May là Lý Hoài Ân thường xuyên bị Hoàng thượng bắt làm bia thịt, nên bây giờ theo thói quen nhảy sang một bên.

Mồ hôi trên người chảy ròng ròng, Hoàng thượng chau mày, tâm trạng vô cùng không tốt, đây là điều ai cũng có thể nhìn ra được. Quan trọng là mũi tên kia của hắn vốn không phải muốn hướng về phía Lý Hoài Ân, chỉ là vừa rồi Lý Hoài Ân cái đồ yếu đuối kia vừa lúc đứng gần bia ngắm thôi.

Hoàng thượng nôn nóng là vì sáng nay, hắn đã hỏi ba lần rằng thư đã đến Lãng Nguyệt am chưa, tuy mỗi lần đều nhận được một đáp án chắc chắn, nhưng trong lòng hắn vẫn chứa một cơn giận không tên.

Lý Hoài Ân cũng nôn nóng theo, rốt cuộc là mấy ngày nay hắn bị làm sao vậy? Những hành động vô thức của Hoàng thượng, cuối cùng đều hướng về phía hắn. Những tra tấn ngày thường hắn đều đoán trước được, còn dễ dàng đối phó, dù sao cũng còn biết khi nào Hoàng thượng sẽ động thủ với hắn. Nhưng hiện giờ đều là tai bay vạ gió, căn bản là hắn không có cách nào né tránh.

Nếu lỡ như có một ngày, nhất thời hắn không kịp tránh thoát, không phải là hắn sẽ chết sớm ngay  lúc còn đang tuổi xuân phơi phới sao. Nghĩ lại hắn còn chưa đến bốn mươi, nam nhân bốn mươi mốt mới như hoa nở, bây giờ hắn vẫn chỉ là một nụ hoa, chẳng lẽ lại bị bệnh tương tư của Hoàng thượng liên lụy?

Càng nghĩ Lý Hoài Ân càng thấy nghẹn khuất, nhưng mà còn chưa đợi hắn oán giận xong, Hoàng thượng bên kia đã ném cung tiễn đi, rõ ràng là mất hứng thú.

Bọn họ vừa trở lại Long Càn cung liền nhận được tin tức tốt, hồi âm của Hoàng Quý phi rốt cuộc cũng được ra roi thúc ngựa truyền đến.

Tề Ngọc đến cả y phục cũng không kịp đổi, trực tiếp giật lấy phong thư trong tay tiểu thái giám nọ, lập tức xé bao thư rồi rút bức thư bên trong ra.

“Hoàng thượng, gần đây có khỏe không? Vốn là hôm nay thiếp tính viết thư cho người, không ngờ lại nhận được thư của người trước. Nhưng mà trong thư lại chỉ có một câu, hơn nữa cũng không có chữ nào nói đến thần thiếp, trong lòng lập tức tích tụ khó chịu. Mấy ngày trước đây thần thiếp nằm mơ, trong mơ thấy rất nhiều rất nhiều máu, dự cảm sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Người xưa thường nói, nữ nhân sinh con chính là đi dạo một vòng quỷ môn quan. Ngày ấy Hoàng thượng hỏi sau này thần thiếp có hối hận không, ngày đó thần thiếp trả lời vô cùng kiên quyết. Nhưng hôm nay thần thiếp cảm thấy hối hận, nếu đến ngày lâm bồn, thần thiếp không vượt qua được, có khi nào sẽ trở thành âm dương cách biệt không?

Dường như thần thiếp đã viết quá nhiều rồi, đều đã hết cả tờ giấy Tuyên Thành. Chờ hồi âm của Hoàng thượng, tuyệt đối đừng chỉ lại viết một câu, nếu không thần thiếp sẽ không hồi âm nữa.

A Vũ kính thượng.”

Thẩm Vũ hồi âm vô cùng dài, hơn nữa dùng từ đặt câu đều rất nhẹ nhàng, như là lúc này nàng đang ở trước mặt Hoàng thượng nói những lời này vậy.

Tề Ngọc chớp chớp mắt, dường như có thể cảm nhận được khi nói những lời này, khóe miệng Thẩm Vũ sẽ cong lên độ cong nào, ánh mắt giảo hoạt ra sao.

Chỉ là đôi mày hắn càng đọc về cuối thư càng nhăn chặt hơn, lá thư đầu này của Thẩm Vũ quá mang điềm xấu. Vậy mà lại nói âm dương cách biệt với hắn. Chỉ cần nghĩ đến sau này sẽ gặp phải tình cảnh như thế, đôi mày Tề Ngọc lập tức càng dính chặt vào nhau hơn.

Lý Hoài Ân vẫn luôn đứng canh giữ ở bên cạnh, bởi vì khoảng cách quá gần, ngay lập tức hắn có thể cảm nhận được hơi thở trên người Hoàng thượng có thay đổi. Từ lúc mới vừa nhận được phong thư, cho đến hiện giờ quanh thân đều toát lên hơi thở chết chóc lạnh lẽo, chắc chắn là bị nội dung trong thư chọc giận.

Lý Hoài Ân không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, dùng dư quang nơi khoé mắt nhìn về phía Tề Ngọc. Sắc mặt của Hoàng thượng rất khó coi, trong tay nắm chặt giấy viết thư, mở to hai mắt nhìn chằm chằm, như muốn khoét vài lỗ trên bức thư vậy.

Lý Hoài Ân càng thêm tò mò, rốt cuộc là Hoàng Quý phi viết cái gì mà khiến Hoàng thượng có phản ứng lớn như vậy.

Tay Tề Ngọc nắm chặt bức thư, như là muốn vò nát nó. Khó khăn lắm mới nhịn được xúc động muốn xé nát bức thư. Hắn xếp bức  thư lại rồi nhét vào ống tay áo, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lý Hoài Ân, ánh mắt lạnh lẽo.

“Chuẩn bị ngựa xuất cung.” Hắn kiên quyết nói ra một câu như vậy.

Lý Hoài Ân sợ đến mức ngây ngẩn cả người, không biết vì sao đột nhiên Hoàng thượng muốn xuất cung. Hắn thầm tính toán một chút, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi lạnh, không lẽ Hoàng thượng muốn đi Lãng Nguyệt am? Vì một phong thư mà đi tìm Hoàng Quý phi tính sổ?

Tuy rằng Hoàng thượng rất vội, nhưng Lý Hoài Ân cũng không dám hành sự qua loa. Lập tức triệu tập hơn mười thị vệ, bởi vì muốn che giấu hành tung, cuối cùng Tề Ngọc cũng đồng ý ngồi xe ngựa.

Đợi đến khi ra khỏi hoàng cung, Lý Hoài Ân mới run rẩy từ trên xe ngựa bước xuống, nhờ sự giúp đỡ của một vị thị vệ tốt bụng mà run rẩy bò lên lưng ngựa.

Hắn là Tổng quản nội giám bên cạnh Hoàng thượng,đương nhiên xuất cung cũng phải che dấu hành tung chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top