Chương 8 - Cặp sinh đôi...
Chương 8 – Cặp sinh đôi...
Tô Sách trong lòng vẫn còn khó hiểu, có điều Ái Quả Nhi xem chừng đã bị ánh mắt "lửa địa ngục" của Thản Đồ làm cho xanh cả mặt. Không muốn tiếp tục bị mất mặt trước "A Sách", Thản Đồ lơ luôn cặp sinh đôi, cúi đầu nói với Tô Sách: "A Sách, trước tiên tôi mang cậu vào bộ lạc đã. Hơn nữa Ái Quả Nhi cùng Ái Mật Nhi ở ngoài cũng rất nguy hiểm." Thái độ hắn rất cẩn thận, sợ chỉ sơ sẩy chút là A Sách từ chối.
Nghe giọng nói Tô Sách cũng đoán được hai người vừa xuất hiện là trẻ con, nghe Thản Đồ nói vậy cậu cũng đem nghi hoặc giấu lại trong lòng, gật đầu đáp: "Được, chúng ta nhanh chóng vào thôi."
...Giống cái nói nhanh cùng nhau vào!
Thản Đồ hí hửng đến mức muốn nhảy cẫng lên, có phải A Sách kỳ thật không quan tâm đến lời nói của hai đứa sinh đôi kia?
Nghĩ vậy, Thản Đồ nắm tay Tô Sách, rồi nhìn cặp song sinh đang nhăn nhó mặt mày: "Ái Quả Nhi, cậu đừng có nháo sự nữa, cậu với Ái Mật Nhi vẫn còn yếu ớt, nhanh trở về thôi."
Ái Quả Nhi chắp hai tay sau người, nghiêng đầu cười hỏi: "Anh đưa tụi em về hả?"
Thản Đồ nghiêm mặt nói: "Hai cậu không nghe theo "Thủ tục bảo hộ giống cái", dám một mình mò ra khỏi bộ lạc, anh đây trực tiếp đưa hai đứa lên chỗ tộc trưởng luôn." Thấy tầm mắt Ái Quả Nhi đang háo hức nhìn về phía Tô Sách, hắn nói thêm: "A Sách sẽ ở lại bộ lạc chúng ta, anh cũng phải đi báo cáo tình huống cho tộc trưởng biết, coi như tiện đường."
Ái Quả Nhi chiếp chiếp miệng, nhảy phóc đến gần Tô Sách, xoay người cười nói: "Thì ra anh gọi là A Sách a, tên thật dễ nghe!" Nhóc nói xong nắm lấy một tay Tô Sách.
Bên kia, anh trai nhóc cũng im lặng nhu thuận bước lại gần, thẹn thùng nắm lấy tay kia của Tô Sách.
Bên này Ái Quả Nhi nhe răng cười: "Anh A Sách, Ái Mật Nhi là thích anh đó!" Ôm lấy cánh tay Tô Sách, cọ cọ, "Ái Quả Nhi cũng thích anh."
Ái Mật Nhi học em trai làm động tác cọ cọ, nho nhỏ nói: "Thích..."
Cặp song sinh có vẻ rất thích Tô Sách, hai đửa trẻ con phấn nộn đứng cùng giống cái thon thả, một bức tranh hòa hợp có thể khiến mọi giống đực cảm thấy vô cùng tốt đẹp – duy có Thản Đồ là ngoại lệ. Bởi vì lúc Ái Mật Nhi nhập hội bám dính Tô Sách, giống đực cao lớn cường tráng là hắn xác định đã bị bỏ rơi – Ái Mật Nhi thân thể yếu đuối, Thản Đồ nếu không tránh ra sẽ làm nhóc bị thương!
Thản Đồ nhìn tay mình, hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại vừa rồi trong lòng bàn tay, mặt lại đen.
Cho dù mọi giống đực trong bộ lạc có thấy cặp song sinh này đáng yêu, hắn cũng tuyệt đối không đồng tình!
Cảm giác của Tô Sách lại hoàn toàn trái ngược với Thản Đồ.
Kể từ khi tỉnh lại bên bờ hồ, đây là lần đầu tiên cậu gặp được... người khác ngoài Thản Đồ.
Với thị lực mơ hồ hiện tại, cậu lại càng cảm giác được, hai đứa trẻ mềm mềm kia đang nắm lấy tay cậu.
Kỳ thật, Tô Sách đã hơn hai mươi cái xuân xanh, tới bây giờ vẫn chưa được thân thiết với trẻ con.
Thời còn ở trong cô nhi viện, vì cậu luôn trầm mặc nên không có đứa nào thích chơi với cậu; sau khi được cha mẹ nuôi nhận, cậu sống cùng hai người trên tầng cao nhất một chung cư trong thành phố, xung quanh đều là công nhân viên chức, mỗi ngày đều vội vội vàng vàng, chẳng bao giờ ngớt việc, lấy đầu ra thời giờ thăm hỏi hàng xóm; đến lúc đi học, cậu chỉ một lòng muốn học thật giỏi để báo đáp ân tình của cha mẹ nuôi, cũng không hay chơi đùa với bạn bè, về sau lớn lên, cậu vào hội sinh viên của trường đại học, gặp được học trưởng nhiệt tình đối đãi cậu... Có điều học trưởng cũng đâu được xếp vào loại trẻ con ha. Sau đó ra trường làm việc, cậu cùng học trưởng bận đến tối tăm mặt mũi, đi sớm về khuya, gần đây công việc mới bắt đầu đi vào quỹ đạo thì lại bị xuyên tới cái chỗ này. Rồi lại xui xẻo rớt mất mắt kính...
Tô Sách chưa từng nghĩ sẽ có ngày được tiếp xúc với những sinh mệnh bé nhỏ mong manh này.
Cặp sinh đôi trái phải lôi kéo Tô Sách, dẫn cậu đi tới, không có cảm giác an toàn như khi ở bên Thản Đồ, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Tầm mắt mờ ảo, Tô Sách không chỉ mất đi khả năng phân biệt hình dáng, xúc giác còn trở nên mẫn cảm hơn. Trong lòng bàn tay là hai sinh mệnh bé nhỏ khiến cậu càng thêm lo lắng – pha chút sợ hãi.
Giống cái vốn là sinh vật yếu ớt nhất trong bộ lạc thú nhân, mà giống cái còn non lại càng yếu hơn, bọn họ bước đi rất chậm. Có điều bước chân nhỏ như vậy lại vô tình giúp cho Tô Sách không quá chật vật trong việc di chuyển.
Cặp song sinh không nhìn ra Tô Sách có gì bất ổn, hai đứa cứ ríu ra ríu rít nói đủ thứ chuyện – hoặc nói cho chính xác là chỉ có Ái Quả Nhi huyên thuyên còn Ái Mật Nhi chỉ thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng đắc ý nhìn về phía Thản Đồ, hưởng thụ bản mặt đen thui của hắn. Hai đứa cố tình dán vào Tô Sách để Thản Đồ không thể thân mật với cậu đó mà. Thật là thú vị cực!
Lại đi thêm một đoạn, bốn người nhanh chóng đến trước cửa vào bộ lạc, cặp song sinh liếc nhau, Ái Quả Nhi buông tay ra trước, Ái Mật Nhi cũng làm theo. Tuy trêu chọc Thản Đồ khá là vui, bọn họ cũng nhận thấy bộ dạng muốn lấy lòng giống cái này của hắn, có điều vui đùa cũng phải có mức độ.
A Sách là giống cái do Thản Đồ đưa về, nhất định phải do hắn đưa đến trình tộc trưởng – nếu bởi bọn họ mà Thản Đồ bị mất ưu tiên theo đuổi A Sách, bọn họ nhất định sẽ rất áy náy!
Thản Đồ vẫn còn lo lắng, tuy A Sách thật sự là do hắn mời đến bộ lạc, nhưng nếu cặp song sinh là người dắt cậu vào, hai đứa mới được công nhận là người mời A Sách đến, đồng nghĩa Thản Đồ mất ưu tiên theo đuổi A Sách... Nếu vậy làm sao Thản Đồ, vốn đã xem cậu như bạn đời, chịu nổi?
Cũng may, song bào thai đúng lúc trả A Sách lại cho hắn.
Nháy mắt sau khi cặp song sinh buông tay ra, Thản Đồ bước nhanh đến bên cạnh Tô Sách, dắt tay cậu.
Tô Sách cảm giác được ngón tay người kia to lớn bao kín bàn tay mình, ẩn hiện trong đó những khớp xương rắn chắc... Đúng là một bàn tay mạnh mẽ hữu lực, hoàn toàn có thể tay không giết hổ.
Kỳ lạ là, tâm tình khẩn trương của Tô Sách vừa rồi lại bỗng nhiên bình ổn đi đôi chút.
Quả nhiên mình đã đặt tín nhiệm lên nhân sư mang tên "Thản Đồ" này rồi...
Thản Đồ không biết Tô Sách nãy giờ suy nghĩ gì, hắn rốt cuộc lại được nắm tay giống cái dẫn đi... Dẫn cậu vào bộ lạc của mình... thế giới của mình.
Trong lòng trong mắt hắn lấp đầy vui mừng, vô thức bước chân nhanh hơn.
Tô Sách không kịp chuẩn bị, tăng tốc đột ngột khiến cậu sảy chân, có lẽ do chân trái vấp chân phải, hoặc do vấp phải rễ cây hay mấy thứ tương tự, Tô Sách không trụ được, nhào về phía trước – may sao Thản Đồ đỡ kịp.
Thản Đồ lúc đó mới phát hiện có điểm bất thường.
"A Sách..." Thản Đồ dùng hai tay đỡ vai Tô Sách, cẩn thận kiểm tra cậu từ đầu tới chân, không thấy có vết thương nào mới thở phào, chuyển tầm mắt lên mặt cậu, "Cậu..."
Hình như thấy thiêu thiếu cái gì...
Tô Sách nghe được sự ngập ngừng trong giọng nói của Thản Đồ, đoán được suy nghĩ của người này, liền vươn tay giả vờ làm động tác đẩy gọng kính.
Thản Đồ mới vỡ lẽ: "A Sách, đồ vật kỳ lạ gì đó trên mũi cậu giờ không thấy nữa!"
Tô Sách bình tĩnh gật đầu: "Cho nên, tôi bây giờ mọi thứ đều nhìn không rõ."
Thản Đồ hoảng hốt, càng dí sát vào mặt cậu, nhìn thấy ánh nhìn trong mắt của cậu quả thật... mông lung? Mặt hắn liền đỏ lên. Sau đó lại bắt đầu một tràng tự trách trong lòng.
Hắn thực muốn biết mắt A Sách bị làm sao, và tại sao lại bị như vậy... Ánh mắt xinh đẹp như vậy... Thản Đồ cảm thấy nội tâm càng vì A Sách mà xao xuyến.
Tô Sách lấy một ngón tay ấn lên trán Thản Đồ, đẩy mặt hắn ra xa: "...Không cần nhìn gần như vậy." Cho dù cậu có bị cận nặng, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy gương mặt của người khác kề sát mặt mình, cậu vẫn thấy không tự nhiên. Hơi thở của người kia còn rất nóng, khiến mặt cậu ngưa ngứa.
Thản Đồ "nga" một tiếng, ngoan ngoãn lui ra sau, hỏi: "A Sách, mắt của cậu... là do bị thương sao? Vừa rồi còn tốt mà, sao giờ lại không thấy nữa?"
Tô Sách đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi đi giải thích cho một con nhân sư biết cái gì gọi là "mắt kính", cậu chỉ nói: "Vốn là trước đây bị thương, còn cái 'đồ vật kỳ quái' này nọ mà anh nói có tác dụng chữa trị, nhưng vừa rồi anh chạy hơi nhanh làm nó bị gió thổi rơi mất."
Đầu Thản Đồ thoáng chốc xìu xuống, cảm thấy chính mình tuyệt vọng rồi. Từ khi gặp A Sách tới giờ, hắn chẳng làm được gì ra hồn...
Tô Sách cũng cảm giác được Thản Đồ ảo não, dừng một chút, nói thêm: "... Tôi không trách anh đâu." Sau đó lại thấy đối phương nhanh chóng hồi phục tinh thần.
Không chỉ vì điều Tô Sách vừa nói, còn vì Thản Đồ vừa nghĩ tới một biện pháp đền bù cho cậu!
Hắn nhanh chóng quay sang cặp sinh đôi đang đứng xem trò vui nói một câu "Tự mình đến chỗ tộc trưởng đi nha", rồi đi theo ôm ngang vai Tô Sách, nói nhanh: "Tôi biết một loại thảo dược có tác dụng chữa bệnh này đó! Trước tiên tôi cứ mang cậu đến chỗ tộc trưởng đã rồi sẽ đi tìm sau!" Lập tức, hắn phi nước kiệu chạy mất.
Cặp song sinh vừa bước vào cổng bộ lạc đứng đó nhìn nhau.
Ái Quả Nhi nhún vai: "Có vẻ, Thản Đồ sắp kết hôn."
Ái Mật Nhi nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top