Chương 5 - Loại suy...
Chương 5 – Loại suy...
Tô Sách nhìn nam nhân kia đi vội đến chỗ mình, không tự giác lui về phía sau từng bước.
Vừa nãy lần đầu tiên nhìn thấy sư tử, phản ứng của cậu cũng y như vậy... Nhưng mà, một nhân viên văn phòng vô cùng vô cùng bình thường như cậu gặp phải tình huống kỳ quái như thế này, làm thế cũng có gì lạ đâu.
Nam nhân vừa biến thân từ sư tử nhìn thấy động tác của cậu, biểu tình lộ vẻ ủy khuất.
Đúng vậy, là ủy khuất.
Tô Sách đẩy kính mắt: "... Anh là con sư tử vừa nãy?"
Nam nhân vui vẻ phi đến đứng cách chỗ cậu cỡ một thước, tạo ra một cơn gió lớn...
Tô Sách lấy tay giữ lại chiếc khăn tắm sắp bị phất lên, hỏi lại lần nữa: "Anh là ai vậy?"
Nam nhân hì hì cười: "@¥#*&%¥#¥@#@!"
...Nói nhanh quá đi.
Tô Sách hơi nhíu mày, quả thực thứ ngôn ngữ này không giống bình thường, nhưng cậu lại cảm thấy tựa hồ vô cùng quen thuộc.
"Anh lặp lại chậm một chút được không?" Cậu nghiêm túc nói.
Nam nhân nghiêng đầu, hiển nhiên là không hiểu.
Tô Sách sực nhớ vừa rồi sư tử kia... Quả nhiên không phải ảo giác a, ngay cả động tác đều giống nhau như đúc.
Vì thế Tô Sách quyết định lấy tay ra hiệu.
Đầu tiên cậu chỉ một tảng đá, nam nhân kia kỳ quái nhìn cậu, sau đó nói một từ, Tô Sách gật gật đầu, lại chỉ cái cây bên cạnh, nam nhân lại nói một từ khác.
Tô Sách xác định, ngôn ngữ người này dùng cậu thật sự có biết.
Đó tên là tiếng "Lạp Ô", lúc học trưởng gọi điện thoại rủ cậu đi suối nước nóng, trong tay cậu đang cầm một cuốn sách viết bằng thứ tiếng này. Khi còn học Đại học, cậu từng đam mê nghiên cứu những loại ngôn ngữ hiếm lạ. Cũng vì vậy mà cậu quen được một vị giáo sư có cùng sở thích.
Tư liệu về loại ngôn ngữ này cũng là Tô Sách tìm được ở chỗ vị giáo sư kia.
Nghe nói đây là một loại văn tự cổ đại, hiện giờ bộ tộc từng sử dụng nó đã không còn nữa. Nó ẩn chứa trong mình một thứ âm luật lâu đời, khiến Tô Sách bị hấp dẫn, liền chọn nó làm đề tài nghiên cứu và học tập, đến khi tốt nghiệp Đại học, cậu đã gần thông thạo tiếng Lạp Ô. Tuy rằng sau này công tác bận rộn, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, Tô Sách cũng sẽ tìm mua một số sách nghiên cứu về nó đọc thêm. Không ngờ ở một căn cứ thí nghiệm lạ hoắc này nghe được một con sư tử biến thành người dùng nó.
Nói thật, nếu không phải cậu nhìn tận mắt, cậu còn tưởng do mình quá yêu thích tiếng Lạp Ô và văn hóa cổ đại mà tự sáng tạo ra cảnh này trong mơ. Hơn nữa nếu đây thật sự là mơ, vừa rồi ngã từ trên cây xuống, những phần bị vỏ cây cọ xát vào cũng chẳng còn đau đến bây giờ.
Cho nên Tô Sách cho rằng phỏng đoán của mình là đúng – còn chuyện sư tử biến thành người, cõ lẽ là sản phẩm của công nghệ biến đổi gen.
Có lẽ, gen nhân loại được dung hợp trong sư tử là gen của bộ tộc từng sử dụng tiếng Lạp Ô kia...
Không biết trong cơ thể người này, phần gen nhân loại chiếm tỉ lệ cao hơn, hay gen sư tử cao hơn, Tô Sách cũng thắc mắc về trí lực của anh ta. Cho dù có thuộc trường hợp thứ nhất, có lẽ chỉ số thông minh của anh ta cũng khó hiểu được những vấn đề phức tạp. Như vậy muốn cả hai thông hiểu lẫn nhau, mấu chốt là khiến anh ta nói chậm lại... Làm sao đây...
Tô Sách quyết định tiên phát chế nhân, cậu cẩn thận nghĩ, dùng tiếng Lạp Ô không lưu loát cho lắm mà nói: "Anh, ừm, có thể, nói chuyện, chậm một chút không?"
Người nọ chớp mắt, lập tức gật đầu lia lịa: "Được. Tôi, gọi là Thản Đồ. Cậu tên gì?"
Tô Sách cũng chớp mắt một cái: "Tô Sách."
Nam nhân sư tử cẩn thận hỏi: "Tôi có thể, gọi cậu là A Sách được không?"
Giống cách học trưởng gọi mình sao... Nghĩ đến việc còn muốn hỏi thăm người này một chút tin tức, Tô Sách đành phải chấp thuận ý định thân thiết của đối phương: "Đương nhiên."
Người này thoạt nhìn cũng không tính bỏ hắn một mình, trước hết bỏ thời gian quen dần với ngôn ngữ này, sau đó kể lại hoàn cảnh của mình rồi hảo hảo hỏi thêm một chút sự tình.
Thản Đồ thật vui vẻ.
Đầu tiên giống cái không có vẻ không hài lòng với ngoại hình của hắn, ngược lại còn biểu hiện rất hứng thú, sau đó còn nói chuyện với hắn... Được rồi, tuy rằng giống cái còn chưa quen dùng tiếng phổ thông, nhưng ít nhất cũng có thể hiểu được? Điều này chứng minh, bộ lạc của giống cái tuy hẻo lánh nhưng không đến nỗi bí ẩn như dự đoán của hắn. Nhưng điều khiến hắn càng quyết tâm tiến thêm một bước tiếp xúc với giống cái là – trên đại lúc Khảm Đạt, trừ phi giống cái cho phép, giống đực không được tự tiện đặt biệt danh cho giống cái. Mà bình thường nếu giống cái đồng ý tức là đã có chút cảm tình đối với giống đực – tùy bộ tộc ước định mà còn có thể mang nghĩa cho phép giống đực theo đuổi nữa.
Giống cái xinh đẹp này cũng không bài xích mình... Đây quả là một tin tốt!
Hơn nữa giống cái chưa thông thạo tiếng phổ thông trên đại lục, dọc theo đường đi hắn có thể giúp cậu luyện tập thêm, không nghi ngờ gì có thể khiến độ hảo cảm của giống cái thăng thêm, hắn phải tận dụng tốt cơ hội này mới được!
Thản Đồ âm thầm quyết định xong, lại nhìn xuống trên người giống cái, lần này, hắn chợt phát hiện ra.
Giống cái cư nhiên bị thương!
Trên người giống cái, phần da thịt lộ ra ngoài trang phục, có rất nhiều vết thương cùng bầm tím, Thản Đồ nhớ ra, giống cái vừa rồi suýt rớt từ trên cây xuống! Lại còn bị con báo kia tấn công... Trời ạ, hắn rốt cuộc chẳng ra gì!
Thản Đồ vô cùng hối hận, hắn không nên để giống cái một mình chỗ này mà bỏ đi săn bắn, hy vọng giống cái sẽ không vì điều này mà tức giận.
Hắn thật sự rất thích cậu, muốn cậu sinh con cho hắn. (0.o!!!)
Trong lòng yên lặng vì mình cầu nguyện, Thản Đồ nghiêng người, hạ thắt lưng, để tầm mắt ngang bằng với giống cái – rất nhiều giống cái có tự tôn rất cao, giống đực nào dám từ trên nhìn xuống mà nói chuyện với họ, họ liền nổi bão. Thản Đồ đương nhiên không dám mạo hiểm như vậy.
Thanh thanh giọng, Thản Đồ chờ mong nhìn giống cái, hỏi: "A Sách, cậu muốn tôi liếm hộ không?"
Liếm... Cái gì?
Xoay một vòng trong đầu, Tô Sách cúi xuống nhìn đến những vết thương trên thắt lưng và cánh tay... Ý nói liếm vết thương sao? Cậu nhớ ra nam nhân này thực chất không phải là người, trong thế giới động vật, liếm vết thương kỳ thật là việc bình thường. Thoạt nhìn, gen của người này dung hợp khá tốt giữa nhân loại và sư tử, có lẽ là một sản phẩm thành công đi...
Suy nghĩ thấu đáo, Tô Sách nhàn nhạt lắc đầu: "Không cần đâu, cám ơn."
Sau đó cậu nhìn thấy trong mắt người nọ tựa hồ hiện lên một tia thất vọng.
Trên thực tế, Thản Đồ thực sự thất vọng.
Nếu giống cái đồng ý, tức là bọn họ đã tiến thêm một bước a... Xem ra giống cái còn giận mình không bảo vệ cậu thích đáng. Tuyệt, đối, không, thể để giống cái cứ như vậy loại hắn.
Vì thế thực tự nhiên, vài ngày sau, Thản Đồ vô cùng nhiệt tình nói chuyện với A Sách thân yêu của hắn, muốn cùng đối phương gây ấn tượng tốt. Còn lúc đi săn cũng thập phần cố gắng – hắn lần này đã có kinh nghiệm về sở thích của giống cái, thuận tiện phô diễn sức mạnh dũng mãnh và nhanh nhẹn của mình một chút.
Tô Sách phát hiện nam nhân tên Thản Đồ từ sư tử biến thành này rất ồn ào, anh ta thực thích nói chuyện, hơn nữa luôn cố ý dùng tiếng Lạp Ô chậm rãi giải thích những sự việc chung quanh, giống như muốn gợi cậu nói chuyện... Có lẽ hắn thật sự muốn bắt chuyện với cậu.
Không thể phủ nhận, việc làm của Thản Đồ giúp cậu nhanh chóng quen thuộc ngôn ngữ này. Tuy trước kia cậu có thể đọc hiểu sách viết, nhưng đối thoại bằng một ngôn ngữ lạ lại là vấn đề khác. Cũng giống như học tiếng Anh, người có chút thiên phú về ngôn ngữ thi viết bình thường cũng có thể đạt điểm cao, nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ xem phim Âu Mĩ có thể không cần nhìn phụ đề mà vẫn nghe hiểu từng từ một.
Mà cũng trong mấy ngày ở chung này, Tô Sách phát hiện, Thản Đồ cực kỳ cẩn thận chăm sóc cậu.
Chuyện này tuyệt đối không phải ảo giác.
Đầu tiên, nam nhân tên Thản Đồ khi đi săn sẽ cho mình bám trên người, kiếm được đồ ăn nhất định sẽ đưa mình ăn trước. Tuy rằng cậu vẫn chưa thể dùng được.
Thản Đồ nghĩ đủ loại biện pháp giúp cậu có thể ăn một chút thịt – cũng không thể trách anh ta, cho dù Tô Sách không dị ứng chuyện thịt nướng còn nguyên nội tạng da lông, vấn đề là miếng thịt vẫn như cũ dai nhách – cậu vừa thử cắn một miếng liền tưởng như nghe được răng mình gãy răng rắc.
Người kia còn thử nghĩ ra mấy biện pháp kỳ cục giúp cậu, ví dụ như nhai nát rồi mớm... Ừ thì, Tô Sách biết động vật hoang dã khi nuôi thú non thường làm như vậy, nhưng chẳng lẽ một người lớn lên giữa nền văn minh nhân loại như cậu có thể tự nhiên mà ăn một đống thức ăn nát bét lẫn với nước bọt như vậy sao.
Về sau thấy người kia lo lắng muốn chết, Tô Sách mới nhờ anh ta dùng móng vuốt xẻ thịt thành những miếng rất nhỏ, sau đó cậu lấy đá đập miếng thịt đó cho nhừ ra rồi bọc lá cây đem nướng.
Sau một hồi loại suy chẳng có kết quả gì, Tô Sách quyết định trực tiếp hỏi.
Sau bữa chiều, cậu kéo tay người kia hỏi: "...Anh vì sao muốn đi theo tôi?"
Thản Đồ đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top