Chương 3 - Kiếm ăn...

Chương 3 – Kiếm ăn...

Ngay sau đó, Tô Sách liền đen mặt.

Xô xát quá lớn khi rơi từ trên cây xuống khiến khăn tắm đang quấn trên thắt lưng bị lỏng ra, cuối cùng khi rớt xuống lưng sư tử thì chính thức nói lời tạm biệt khổ chủ.

Nói cách khác, cậu bây giờ không mảnh vải che thân... (aka. Naked :v)

Còn hắt hơi một cái.

Như cậu bây giờ, là quá mát mẻ đi...

Sư tử cẩn thận hạ người, lấy chân trước chống đỡ, Tô Sách có chút xấu hổ, nhưng vẫn tiếp nhận ý tốt của nó, bám vào chân nó tuột xuống đất, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ khăn tắm rơi xuống, nhặt lên quấn lại trên người.

Bởi vậy, cậu không để ý đến ánh mắt sáng rực của sư tử.

Chờ cậu quay đầu lại, sư tử chạy tới, dùng hai chân bao cậu lại.

Tô Sách ngẩng đầu nhìn, ánh mắt kia rất nhiệt tình, nhưng không hung ác.

Thở dài, bụng Tô Sách lại reo lên.

Như lần trước, sư tử từ từ lui dần về phía sau, biểu tình như luyến tiếc, rồi chạy đi. Nhưng không lâu sau nó lại trở về, trên miệng ngậm theo một thứ gì đó, đến trước mặt Tô Sách thả ra – "Phịch" một tiếng – bụi đất bay lên.

Tô Sách nhìn xuống, nhận ra thứ kia là một con vật đã bị cắn đứt cổ, trông giống nai rừng, tuy nhiên kích thước rất lớn, còn lớn hơn sư tử một vòng.

Sư tử lấy chân đẩy đẩy xác con nai về phía Tô Sách, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như nói, nó làm điều này để... lấy lòng cậu?

Tô Sách nghĩ có lẽ mình nhìn lầm, nhưng ý tứ của sư tử thì cậu không lầm được: "...Đại gia hỏa, ngươi cho ta sao?"

Sư tử nhìn hắn, có vẻ hiểu, lại có vẻ không hiểu, thấy Tô Sách không làm gì lại đẩy đẩy con nai kia thêm một chút.

Tô Sách nhích về phía con nai, đưa tay chạm vào, thấy được ánh mắt khích lệ của sư tử — được rồi, cậu cũng không biết vì sao lại cảm thấy ánh mắt đó là "khích lệ".

Bụng đã đói muốn chết, lại có sư tử đem thức ăn tới cho, vậy cậu cũng không cần khách khí làm gì. Tô Sách nghĩ vậy, chuẩn bị lột da nai, nhóm lửa nướng thịt.

Cậu cực kỳ cẩn thận đưa tay sờ lên phần cổ đã bị cắn đứt của con nai, thử kéo kéo... không được. Tô Sách nhớ ra, lấy sức một người bình thường không thể dùng tay không lột da động vật. Vừa rồi là cậu bối rối đâm ra hồ đồ.

Trên người Tô Sách bây giờ không có vật sắc nào, không thể lột da. Vì vậy cậu quan sát xung quanh, thử tìm một nhánh cây sắc nhọn nào đó. Nhìn qua sư tử kia, cậu liền chú ý tới... đầu ngón chân của nó.

Mỗi ngón đều mang vuốt sắc.

Bụng đói, hơn nữa sư tử là có ý tốt đối đãi mình, Tô Sách quyết định nhờ nó giúp một tay.

"Đại gia hỏa, tới đây một chút." Tô Sách vẫy vẫy tay với sư tử.

Ngay lập tức, sư tử vui sướng – cậu thực sự nghĩ cả khả năng dùng từ của mình cũng có vấn đề rồi – vẫy đuôi chạy tới. Đôi mắt nồng nhiệt chờ mong nhìn cậu.

Tô Sách ngập ngừng, chỉ vào xác nai: "Đại gia hỏa, giúp ta lột da con vật này được không?"

Sư tử nghiêng đầu, nó không hiểu.

Tô Sách bất giác thở phào nhẹ nhõm, lúc trước thấy con vật này thông minh như vậy, cậu còn tưởng nó bị biến đổi gen để phục vụ cho mục đích khoa học nào đấy. Nếu vậy thì thật tàn nhẫn...

—— May mà không phải.

Tô Sách nghĩ, nếu không dùng ngôn ngữ giao tiếp được, mà sư tử cũng khá thông minh, vậy cứ làm mẫu cho nó trước đi.

Cậu ngồi xuống, dùng tay biểu đạt động tác lột da, sau đó ngẩng đầu nhìn sư tử, sư tử cũng nhìn lại cậu... Liệu có hiểu không đây?

Sự thật chứng tỏ, sư tử đã hiểu.

Nó lập tức "Ngao" một tiếng chạy tới, giơ chân trước "Soạt soạt" hai cái, con nai kia liền bị phân thây thành từng mảnh!

Tô Sách lau vết máu bắn lên trên mặt, tự nhủ, quả nhiên sư tử có khác, động tác nhìn thật dễ dàng.

Sư tử ngẩng đầu, vẻ mặt như muốn tranh công, đi đến trước mặt Tô Sách, cúi đầu dụi dụi vào bụng cậu.

Tô Sách khẽ nghiêng người, bàn tay xoa nhẹ bờm lông rậm trên đầu nó, sư tử híp mắt rên ư ử trong chốc lát, chậm rãi nằm sấp xuống đất. Tô Sách đi gom lại mấy khối thịt đã được xé ra, chờ cậu nhóm lửa xong là có thể nướng ăn.

Trước tiên dồn một đống lá khô vào một chỗ, rồi nhặt mấy hòn đá dưới gốc cây. Tô Sách dùng sức đánh hai hòn đá vào nhau, tia lửa bắn ra, bén vào đống lá khô, lập tức bùng cháy. Tiếp theo dùng nhánh cây xuyên qua những khối thịt... Xuyên... Xuyên... Xuyên không qua.

Thớ thịt rất chắc và dẻo, dù cậu có cố sức đến mấy, dùng chỗ bén nhọn nhất của nhánh cây, cũng không thể xuyên qua, nhánh cây cứng như vậy mà chỉ có thể đâm được một cái lỗ nhỏ... Tô Sách chợt nhận ra, ước muốn được ăn của cậu đã trở thành hy vọng quá xa vời.

Lại thở dài – cậu nãy giờ không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi – vẫn đành phải tiếp tục công việc của mình.

Một lát sau, bỗng nhiên một thứ gì đó tròn tròn lăn tới chân cậu. Tô Sách cúi đầu nhìn, thì ra là trái cây vừa nãy cậu muốn hái, trái với khi cậu nhìn từ dưới tàng cây, nhìn gần chắc phải to bằng nửa bể nước.

Không lâu sau lăn đến quả thứ hai, Tô Sách nhìn lên thấy sư tử nhếch miệng, dùng chân đẩy thêm quả thứ ba đến.

Thấy mình không xử lý được thứ thịt kia nên mới hái xuống cho mình sao?... Trong lòng Tô Sách cảm động. Suy cho cùng, nếu không gặp được sư tử, cậu một mình ngốc trong khu rừng này, không biết có còn sống đến giờ không. Thứ nhất, kiếm thức ăn là một vấn đề lớn. Hơn nữa, vừa rồi cậu leo cây bị con ác điểu kia hất ngã xuống, nếu sư tử không đỡ kịp, bây giờ chắc cậu đã thành một đống thịt be bét.

Tới gần thứ trái cây tròn tròn kia, Tô Sách dùng hai tay ôm lấy, vỏ quả vô cùng mềm mại, đàn hồi như bóng cao su, ngón tay ấn xuống rồi lại trở về như cũ, chắc hẳn bên trong chứa đầy nước quả. Tô Sách cạy thử, lớp vỏ rất dày, tự cậu không thể chọc lỗ để uống được. Ngay lúc Tô Sách nghĩ như thế, sư tử hùng dũng bước tới, móng vuốt cào nhẹ một cái ——

Nước trái cây trắng ngà liền từ trong lớp vỏ áo màu đỏ trào ra, Tô Sách nhìn thấy lại càng đói bụng, cúi đầu há miệng uống, thỏa mãn cái dạ dày đang đói muốn chết. Còn lại hơn phân nửa nước trái cây bên trong, Tô Sách muốn uống cũng không nổi nữa, quyết định mang nó theo, giắt bên hông nhìn như một cái túi thiệt bự.

Cậu biết cái cây kia thật sự rất cao... Mà theo cậu biết, loài sư tử tuy có thể leo cây, nhưng thường thì không leo cao được như vậy. Sao sư tử có thể hái trái cây cho cậu được nhỉ? (bởi vì anh hơm phải sư tử bình thường a~)

Bất quá nghi vấn của cậu rất nhanh đã được giải đáp.

Có lẽ do xác nai chưa được xử lý tốt, mùi máu tươi luôn hấp dẫn mãnh thú —— một con báo hoa mai, thân hình nhỏ nhắn tinh tế hơn sư tử một chút. Nó từng bước tao nhã đi đến, nhẹ nhàng lưu loát tấn công về phía cậu!

Ngay tức khắc, sư tử đang nhàn nhã nghỉ ngơi nổi giận, phóng đến trước mặt Tô Sách! Lập tức, hai mãnh thú lao vào chiến đấu.

Sư tử hất đầu, báo kia bị nó cắn trúng chân trước. Con báo giảo hoạt thấy khí lực mình không đọ lại được sư tử, lấy sức nhảy lên thân cây. Sư tử cũng lập tức lao đến, hai dã thú truy đuổi nhau một hồi, cuối cùng chạm trán trên cùng một nhánh cây ­—— hai bên gườm liếc nhau, lại lao vào cận chiến.

Thật là... lợi hại a.

Tô Sách nhìn một sư một báo kịch liệt quyết đấu, đường cong cơ thể của sư tử thật lưu loát mà tràn ngập dã tính, cùng phương thức chiến đấu mạnh mẽ, chiếc bờm vàng rực ánh lên hào quang —— cậu bỗng cảm thấy mê hoặc choáng váng.

Cuối cùng danh hiệu chúa tể muôn loài vẫn thuộc về sư tử, con báo kia dù có móng vuốt sắc như dao hay cái đuôi mạnh mẽ như roi, cho dù nó lợi hại đến mấy, vẫn bị sư tử cắn họng giết chết, máu tươi phun ra, rơi xuống như huyết vũ (...mưa máu... *rùng mình a!*)... Mà thân thể của nó không còn gì trụ vững liền rơi thẳng xuống đất.

"Rầm ——" Huyết nhục mơ hồ.

Sư tử đứng trên chạc cây, gầm lên một tiếng, sau đó oai dũng nhảy xuống.

Tô Sách kinh ngạc đứng lên, trong lúc cậu còn đang há miệng ngơ ngác, sư tử nhanh chóng biến hình!

Một thân da lông biến mất, thân hình kéo dài ra, lại thon gọn lại... Cuối cùng, cơ thể nó rung động, biến thành một nam nhân thon dài cao lớn.

...Thoát xác trở thành người sống!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top