Chương 28 - Đêm thành hôn

Chương 28 – Đêm thành hôn

Chờ đến khi tiệc cưới chấm dứt, hai vầng trăng đã trốn sau tầng mây mỏng manh vắt ngang bầu trời. Tô Sách vốn bị coi là giống cái nên không gặp phải tình huống bị chuốc rượu, nhưng còn Thản Đồ đi ở phía sau, khuôn mặt cũng đã đỏ bừng.

Nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng sáng tỏ.

Một trận huyên náo xong xuôi, các giống đực say đến ngã trái ngã phải, người nọ dìu người kia trở về – ngay cả tộc trưởng cũng không ngoại lệ, các giống cái bình tĩnh thu dọn tàn cuộc.

Tạp Mạch Nhĩ cũng coi như quen biết với Tô Sách, đi tới bên cạnh cậu, mỉm cười nói: "Hôm nay là ngày kết hôn của hai người, A Sách, cậu mang Thản Đồ về nhà sớm một chút đi."

Cách đó không xa, Tô Sách nhận ra một vài giống cái khác – như là Mạc Lạp cùng Lạp Á, bọn họ cũng không lại gần mà chỉ cười cười nhìn cậu. Ngay cả cặp sinh đôi bình thường nghịch ngợm cũng chỉ vẫy vẫy tay, bộ dáng rất vui vẻ.

Tô Sách chạm vào Thản Đồ, nhìn bọn họ gật đầu, rồi nghiêng đầu nói với thú nhân cao to bên người: "Thản Đồ, chúng ta về nhà đi."

Thản Đồ nấc lên một cái.

Hắn mở mắt ra, đưa tay áp lên má Tô Sách: "A... A Sách."

Giọng nói của Tô Sách mềm mỏng hơn một chút: "Phải, là em."

Thản Đồ vui vẻ: "Chúng ta... Về nhà?"

Tô Sách gật gật đầu: "Phải, về nhà."

Thản Đồ kêu "ngao" một tiếng, vòng tay quanh eo Tô Sách, ôm lấy chạy như bay về nhà.

Đây không phải là lần đầu bị Tô Sách ôm chạy, nhưng lại là lần đầu tiên Tô Sách cảm thấy trái tim như đập loạn lên. Thân thể của Thản Đồ... rất nóng.

Do uống quá nhiều rượu sao? Hay là...

Rất nhanh đã về đến nhà, Thản Đồ một đá đạp tung cửa gỗ, nhảy một phát lên lầu hai.

Tuy đã uống say, hắn vẫn rất tỉnh táo đi vào trong phòng, còn không quên khóa cửa.

Tô Sách vẫn bị hắn ôm trong lòng, nhìn động tác đầy xúc động của hắn, cảm thấy có chút buồn cười.

Bên trong nhà gỗ tối đen như mực, Thản Đồ đặt Tô Sách trên phiến da thú, Tô Sách lấy tay sờ lên, phát hiện sau khi cơ thể mình biến đổi, dường như cảm thấy da thú còn mềm mại hơn.

...Được rồi, như vậy cậu đối với chuyện sắp xảy ra cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Chuyện sắp xảy ra... Thản Đồ dường như đã không đứng vững nổi nữa rồi. Tô Sách nhìn bóng dáng cường kiện của hắn, trong đáy mắt cũng hàm chứa một tia sáng nhàn nhạt.

Thản Đồ vất vả thắp đèn lên, xoay người lại, nhìn đến Tô Sách đang ngồi trên tấm da thú, tư thái thoải mái giống như từ trước đến giờ.

Bạn đời của hắn.

Mặt Thản Đồ càng đỏ hơn.

Tô Sách ngẩng đầu lên nhìn hắn nở nụ cười.

Thản Đồ gãi gãi đầu, lắp bắp nói: "A Sách, em..."

Tô Sách mỉm cười: "...Ừ?"

Thản Đồ bước tới: "Em nhìn thật đẹp."

Tô Sách bật cười: "Thản Đồ cũng rất cường tráng."

Là một thú nhân, khen là cường tráng sẽ làm hắn vui vẻ hơn khen là đẹp trai đi... Tô Sách nghĩ như vậy.

Quả nhiên trong nháy mắt đôi mắt màu vàng của Thản Đồ trở nên đậm hơn, thậm chí có vẻ không khống chế được... Giống như khi biến thành mắt thú.

Này này, trong lúc này hắn không nên biến thành thú hình đâu... Nếu là như vậy liền dở khóc dở cười.

Tô Sách nghiêng đầu nhìn hắn, may mà Thản Đồ cũng không có biến hóa gì thêm.

Như vậy, kế tiếp làm sao đây?

Với Tô Sách – giống cái mà hắn âu yếm quý trọng, Thản Đồ từ khi biết cậu đến giờ trong lòng vẫn có suy nghĩ tôn trọng đến không dám đụng vào.

Nghĩ nghĩ, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Sách.

Vừa rồi mình nói gì, Tô Sách cũng phối hợp theo nên hẳn cậu sẽ không tức giận đi... Thản Đồ biết tiếp theo đã đến lúc hắn nên hành động, hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, không phải sao?

Nhưng mà, sao vẫn cảm thấy có chút không dám ra tay...

Tô Sách kì thật đang chờ đợi Thản Đồ hành động, dựa vào hình thể khác biệt của Thản Đồ cùng với phong tục của xã hội này, cậu đã đoán được ít nhiều mình sẽ phải ở mặt dưới, cho nên lúc nhận lời Thản Đồ đã chuẩn bị kĩ càng. Nhưng nãy giờ Thản Đồ vẫn chưa làm gì cả, vẫn cứ ngốc ngốc một chỗ.

Điều này khiến Tô Sách có chút thắc mắc, chẳng lẽ cậu nghĩ chưa đúng?

Phải chăng Thản Đồ thực ra đang chờ đợi cậu hành động?

Dù sao đi nữa, không thể cứ đứng nhìn nhau như vậy.

Tô Sách là con trai, bản thân cũng có tính thích chủ động, về phần cậu thích nằm trên hay nằm dưới, cũng chỉ có làm thật mới biết được.

Cậu lấy ngón tay sờ sờ mũi một chút, quyết định thử trước rồi nói sau.

Nghĩ vậy, Tô Sách nghiêng người, hai tay đặt lên trên vai Thản Đồ – ừm, người kia có vẻ đang rất căng thẳng, quả nhiên Thản Đồ đang đợi cậu?

Cùng lúc đó, tim Thản Đồ đập càng nhanh.

A Sách... A Sách chủ động chạm vào mình!

Tô Sách thấy mình đã đoán đúng, liền bắt đầu cởi quần áo Thản Đồ, kết quả cậu vừa luồn tay vào trong áo Thản Đồ, bộ đồ bằng da thú kia liền tự nhiên biến mất.

...Vậy là sao?

Thản Đồ ôm lấy tay Tô Sách, lắp bắp nói: "A, A Sách, anh cũng giúp em..."

Tô Sách vốn muốn hỏi việc kia, sau lại suy nghĩ một chút, quyết định không cần phá hư không khí.

Vì vậy nói: "Được."

Thản Đồ nhanh chóng cởi quần áo Tô Sách, bàn tay vẫn còn run rẩy, run đến nỗi nút thắt bên ngoài cũng suýt cởi không xong. Tô Sách cũng kiên nhẫn chờ hắn. Đến khi ngón tay Thản Đồ đã cởi được áo của cậu, cậu liền ngẩng đầu lên, khi cởi đến quần, cậu liền nâng chân lên.

Trước mặt bạn đời của mình, thực tình không cần che giấu gì cả.

Vài phút đó thật chậm mà cũng thật mau, Tô Sách cuối cùng cũng hoàn toàn khỏa thân.

Giống như Thản Đồ.

Thản Đồ không chớp mắt nhìn chằm chằm lên người Tô Sách, từ khuôn mặt, đến xương quai xanh, đến ngực... một đường nhìn xuống phía dưới.

Ánh mắt chăm chú nóng bỏng như lửa thiêu.

Tô Sách vốn là người đứng đắn nghiêm chỉnh, nhưng dưới ánh mắt kịch liệt như vậy, thân thể cũng không theo suy nghĩ của cậu mà chậm rãi đỏ lên.

Dường như, cả không khí cũng nóng lên...

Cậu không chú ý đến nữa, bắt đầu tỉ mỉ quan sát thân thể Thản Đồ.

Cao lớn, cường tráng, mỗi phần cơ thể đều được hình thành từ cuộc sống trong rừng rậm nguyên thủy khắc nghiệt, đậm chất hoang dã nhưng lại rất hoàn mỹ.

Thậm chí dường như còn phát ra ánh sáng.

Thực sự rất... hấp dẫn ánh nhìn.

Tô Sách chưa từng có cảm giác như vậy với những người khác, cậu còn từng cho rằng cả đời mình sẽ không kề cận ai như vậy, nhưng bây giờ, cậu lại muốn chủ động đến gần.

Trong lúc đang suy nghĩ, cậu đã bất tri bất giác vươn tay ra, vuốt ve trên ngực Thản Đồ. Cậu không do dự nữa, thuận thế đẩy Thản Đồ xuống tấm da thú.

Hai người nằm sát lên nhau, Tô Sách đè trên người Thản Đồ, bàn tay chậm rãi trượt trên thân thể hắn, cảm giác từng tấc da thịt trơn nhẵn, từng khối cơ rắn chắc, tất thảy đều tràn đầy sinh lực.

Tiếp theo, chắc hẳn là phải hôn nhau đi...

Tô Sách nghĩ như vậy, thân thể hướng về phía trước cọ cọ, cúi đầu, đặt môi lên môi Thản Đồ.

Cậu từng nghe nói, hai người đàn ông khi làm chuyện đó, hình như là phải dùng cái bộ phận kia... Tô Sách lướt tay qua phần eo của Thản Đồ, định tìm kiếm phía sau của hắn.

Sau đó tay cậu bị đè xuống.

Ngay lúc đó, cậu cảm giác có thứ gì đó nhanh chóng dựng lên, hơi hơi chạm vào trên mông cậu, chọc vào giữa đùi cậu.

Phần da nhạy cảm ở nơi đó làm cho Tô Sách cảm thấy lạ lẫm, cậu nhẹ nhàng rời môi, ngẩng đầu nhìn biểu tình của Thản Đồ – Thản Đồ từ lúc bắt đầu đến giờ hoàn toàn không có chút phản ứng hay nói năng gì.

Nhưng vừa nhìn thấy, cậu đã cảm thấy hoảng hốt.

Mặt Thản Đồ đỏ như muốn nhỏ máu, đôi mắt hoàn toàn biến thành mắt dã thú, màu vàng kim huy hoàng như lóe ra ánh sáng, trên khuôn mặt cũng mọc ra một tầng lông tơ rất mảnh nhưng cũng có thể nhìn ra màu vàng kim.

Ngay sa đó, cậu đã bị Thản Đồ hôn lên, luồn lưỡi vào xâm nhập miệng cậu khuấy đảo... Tiếp theo liền lật người lên, hai người trong nháy mắt đã thay đổi vị trí.

Quá nhanh.

Tô Sách bị cướp đi quyền chủ động, một dòng nhiệt nóng bỏng len vào thân thể cậu, giống như lần trước té xỉu khi bị phơi nắng, nhưng lại không giống, đều là nóng lên, nhưng bây giờ lại có thêm cảm giác tê dại.

Từ da đầu đến tận ngón chân, đều tê dại – hoặc chính là khoái cảm như dòng điện chạy thẳng qua thân thể, làm cậu không tự chủ được mà run rẩy.

Đây là... cảm giác khi làm chuyện ấy sao?

Tô Sách cảm giác đầu lưỡi mình bị mút đến run lên, một bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve khắp cơ thể, trực tiếp nắm lấy mông cậu, một ngón tay đâm vào trong cơ thể cậu. Sau đó ngón thứ hai cũng tiến vào, thay nhau khuếch trương.

...Quả nhiên suy đoán trước kia của mình là đúng, giống đực mới là bên chủ động.

Như vậy vừa rồi Thản Đồ là thẹn thùng? Cậu còn có tâm tình nghĩ đến việc đó.

Năng lực học tập của Thản Đồ trước giờ rất tốt, tay cậu tự động trượt xuống dưới, cầm lấy vật cứng đang bừng bừng phấn chấn của Thản Đồ.

Thô dài, nóng như lửa, còn có mạch máu đang đập cuồng nhiệt.

Vật kia quá mức phấn chấn cứng lên làm Tô Sách có chút sợ hãi, cậu nghĩ đến việc cơ thể mình sắp phải đón nhận thứ này, không khỏi hơi nhíu mi.

Phải cố gắng thả lỏng hơn một chút.

Tuy rằng vật kia thực sự quá lớn, nhưng nhớ tới cơ thể mình sau khi biến đối cũng không khác biệt lắm với cơ thể giống cái ở nơi này, có lẽ có thể đủ để đón nhận nó, hẳn sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Vì không muốn bị thương, Tô Sách nhấc chân lên vòng quanh thắt lưng mạnh mẽ của Thản Đồ, không nhanh không chậm hít thở, cố gắng thả lỏng phía sau của mình.

Thản Đồ cảm nhận được sự phối hợp của Tô Sách, hắn vui mừng liếm qua răng nanh của Tô Sách, ngón tay thứ ba tiến vào, sau đó là ngón thứ tư.

Ngón tay ra vào phát ra tiếng nước "phốc phốc(*)", cảm giác có vật lạ không ngừng rút ra rút vào không thể nói là quá khó chịu, nhưng lại cũng có chút trướng... Môi lưỡi của Tô Sách vẫn bị Thản Đồ chiếm lấy, không ngừng liếm mút như thể vĩnh viễn đều không đủ...

Biểu tình của Thản Đồ thực hưởng thụ, khi bàn tay Tô Sách đang cầm vật cứng của hắn trượt lên xuống, ngón tay hắn không khống chế được mà đâm mạnh hơn.

Cửa động phía sau của Tô Sách cũng bỗng dưng thắt chặt lại, làm cả người Thản Đồ cương cứng.

Ngay sau đó, vật thô cứng kia liền thay thế ngón tay, Tô Sách bị hung hăng ấn ngã xuống giường, tiếp nhận nhiệt tình như bão táp của Thản Đồ.

Vật cứng đâm vào cơ thể cậu, ở trong đó càn quấy di chuyển, vòng eo bị người phía trên dùng sức nắm lấy, giống như muốn cùng cậu hợp làm một – thân hình cao lớn hoàn toàn bao trùm lên thân thể nhỏ nhắn. Địa phương phía sau liên tiếp truyền đến sức nóng mãnh liệt, làm cho Tô Sách không nhịn được mà rên lên thành tiếng...

Không biết đã qua bao lâu, một dòng nhiệt nóng tràn vào trong cơ thể, đốt bỏng toàn thân cậu.

Trong lúc ý thức cậu dần mất đi, thứ còn đang ở trong chưa rút ra lại nhanh chóng cứng lên, lần nữa cuốn cậu vào một vòng gió lốc...

Tô Sách ôm lấy cổ Thản Đồ, cảm giác bản thân đã bị người này bắt giữ toàn bộ, từ trong ra ngoài.

Thản Đồ này, phía trước có thẹn thùng câu nệ kiểu gì, quả nhiên vẫn là một con thú hoang dã a...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top