Chương 27 - Nghi thức

Chương 27 – Nghi thức

Việc cần làm ở chỗ tộc trưởng thực ra rất đơn giản, chỉ cần viết tên hai người lên một tảng đá, sau đó tự tay tộc trưởng đem nó ném vào cấm địa là xong.

Bởi vì tất cả tộc nhân sau khi qua đời đều sẽ được chôn cất ở đó, nghe nói nếu viết tên bạn đời của mình lên tảng đá rồi ném vào, sau khi cả hai đã chết đi, nó có thể dẫn dắt linh hồn hai người gặp nhau, để bọn họ vĩnh viễn bầu bạn với nhau.

Đây có thể được coi là một truyền thống ở thế giới thú nhân, có thể coi là một loại giao kết tâm linh gì đó đi... Không chỉ đại biểu cho trách nhiệm, mà còn là sợi dây ràng buộc giữa hai người.

So với xã hội hiện đại có thể dễ dàng ly hôn, tảng đá kia thể hiện tấm lòng chân thành của các thú nhân thuần hậu chất phác.

Tát Tháp lấy ra một loại nước chiết từ một loại cỏ đặc biệt, yêu cầu Thản Đồ cùng Tô Sách mỗi người dùng bút lông chim viết tên mình lên một tảng đá.

Thản Đồ nhanh chóng viết xong, còn Tô Sách, sau khi nhớ lại cách viết của loại ngôn ngữ này, cũng viết tên mình lên, cùng với những tâm tình của bản thân về những chuyện sẽ xảy ra trong cuộc sống sau này.

Táp Tháp cười một tiếng, vỗ vỗ vai Thản Đồ, "Được rồi!"

Nụ cười của Thản Đồ không thể ngừng lại được.

Mà trong lòng Tô Sách trước đây như thiếu vắng điều gì đó, trong nháy mắt đã được lấp đầy.

Tát Tháp cuối cùng nói: "Chạng vạng đúng giờ đến đàn tế lễ gần đây đi, ta sẽ chủ trì nghi thức cho các con!"

Sau khi trở về khu rừng, Tô Sách gần như không nhận ra bộ dạng trước đây của căn nhà của Thản Đồ.

Ngoại trừ phòng bếp, căn nhà gỗ ban đầu đã bị dỡ xuống, thay vào đó là một căn nhà còn lớn hơn nữa, giống như trước có hai tầng, có điều diện tích ít nhất phải lớn gấp đôi – cây cối trên khu đất làm nhà đã bị đốn ngã, tận dụng gỗ dùng để xây dựng lại nhà cửa.

Tầng dưới được chia làm bốn phòng và một hành lang lớn, tầng trên chia làm hai phòng, cũng không còn trống rỗng nữa, tường gỗ bao quanh bốn phía, giữa hai phòng có một cánh cửa có thể mở ra đóng lại, trông có vẻ khá kín đáo. Bên trong phòng được bao phủ bởi một tầng lông thú thật dày, so với những loại da thú trước đây còn mềm mại mịn màng, khi sờ lên thậm chí còn thấy nhẵn mịn, có lẽ còn không thấm nước. Bên ngoài cũng lót vài tấm da thú nhỏ, cũng rất dày, còn có bàn ghế chắc chắn. Cầu thang được làm rất rộng, đủ cho nguyên hình của Thản Đồ ở trên nhảy lên nhảy xuống.

Tầng dưới cùng cũng có bàn ghế, nhưng những đồ vật khác lại không có.

Tô Sách quay đầu lại nhìn Thản Đồ, Thản Đồ ha ha cười với cậu: "Anh nhờ bọn họ đến làm đó, A Sách, em có thích không?"

Gật gật đầu, Tô Sách nói: "Thích."

Nhóm giống đực kia xây nhà thật sự rất nhanh... Như thể việc đó cùng với ăn cơm uống nước cũng đơn giản như vậy.

Mà nhóm giống đực kia không biết đã đi nơi nào, Tô Sách có chút thắc mắc: "Bọn họ đâu?"

Thản Đồ ôm Tô Sách đi vào trong bếp, đưa canh nóng buổi sáng cho cậu, rồi nói: "Bọn họ là những 'chiến binh', là anh em chiến hữu của anh, cũng là những người giúp chúng ta chuẩn bị thức ăn cho nghi thức, nên có lẽ bây giờ bọn họ đang đi săn thú."

...Cũng giống như chuẩn bị bàn tiệc cho tiệc cưới sao?

Tô Sách nhìn hắn: "Thời gian gấp như vậy có kịp không?"

Thản Đồ cẩn thận đặt tay lên vai Tô Sách, cười nói: "Yên tâm đi, A Sách, bọn họ đều rất lợi hại... Còn đến chạng vạng cơ mà, thể nào cũng kịp." Sau đó lại lẩm bẩm nói, "Dù sao sau này bọn họ có nhờ anh anh cũng sẽ giúp mà!"

Khuôn mặt Tô Sách cũng thả lỏng đôi chút: "Sau này em cũng muốn giúp."

Nghe cậu nói thế, Thản Đồ càng vui mừng.

A Sách có suy nghĩ muốn cùng mình san sẻ mọi thứ... Thật sự quá tốt.

Buổi chiều thời gian trôi qua thật chậm, Thản Đồ tranh thủ lúc này chạy đến cửa hàng của Lạp Á, nhanh tay lựa một bộ quần áo màu đỏ bằng sợi tơ tằm dưới ánh mắt buồn cười của đối phương – tuy ban đầu hắn đã mua vài bộ, nhưng trong nghi thức kết hôn, trang phục hiển nhiên phải mua mới.

Hơn nữa, vì A Sách, dù có mua bao nhiêu quần áo hắn cũng vĩnh viễn cảm thấy chưa đủ.

Tô Sách cũng biết hôm này là trường hợp đặc biệt, nên cũng tự nhiên tiếp nhận.

Sau đó, Thản Đồ mau mắn đánh rất nhiều nước từ giếng nước trung tâm bộ lạc về cho Tô Sách tắm rửa, bản thân cũng cẩn thận kì cọ một phen.

Được rồi, thật ra Thản Đồ cũng rất hồi hộp.

Hắn rất sợ biểu hiện của mình không tốt... Cho dù biết điều đó khó có khả năng xảy ra, nhưng hắn vẫn sợ A Sách đột nhiên không hài lòng mà bỏ đi.

Trong lúc Thản Đồ đang lo lắng, Tô Sách lại không thấy hồi hộp gì cả.

Cậu bắt đầu suy nghĩ lại những vấn đề trước đây chưa cẩn thận nghĩ đến, ví dụ như... tuổi tác của Thản Đồ?

Vẻ ngoài của Thản Đồ thoạt nhìn có vẻ hơn hai mươi tuổi, nhưng hôm nay theo như lời trêu chọc của những giống đực kia, cậu lại phát hiện ra hắn chỉ vừa mới trưởng thành?

Nhưng mà, nếu thực sự Thản Đồ nhỏ tuổi hơn mình, mà chính mình lại đi hỏi hắn, phải chăng sẽ tổn thương lòng tự trọng của Thản Đồ đi.

Thực ra dù thế nào đi nữa, Thản Đồ vẫn là Thản Đồ, bao nhiêu tuổi căn bản không có can hệ gì.

Dù sao cũng đã "trưởng thành" rồi, không phải sao?

Đến khi hạt cát cuối cùng trong đồng hồ cát – cũng chính là "đấu", rơi xuống, Thản Đồ liền xoay người – từ nãy đến giờ hắn vẫn cứ đi tới đi lui riết.

Tô Sách buông chén gỗ đang cầm trên tay – cậu đang tranh thủ luyện tập sức tay, cũng đứng dậy.

Thản Đồ hít sâu một hơi: "A Sách, đã đến giờ."

Tô Sách nhẹ nhàng cười, nhìn hắn.

Thản Đồ đưa tay qua, ngón tay đều đã phát run: "A... A Sách, chúng ta đi thôi."

Tô Sách dứt khoát đặt tay của mình lên: "Vâng."

Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay một cách nghiêm trang(*) như vậy, trong lòng bàn tay Thản Đồ phủ một tầng mồ hôi mỏng, nóng ấm ẩm ướt, Tô Sách có thể cảm giác rõ ràng, trong lòng âm thầm mỉm cười.

Đường đi đến đàn tế lễ cũng không xa lắm – cho dù hai người đi bộ chậm rãi như vậy, cũng không đến nửa tiếng đã tới nơi.

Đàn tế là một bãi đá lớn và cao, trên mặt đàn đặt một cái đầu thú trông rất dữ tợn, hai bên là những cột đá phía trên đặt chậu than đang cháy, ngọn lửa bên trong vĩnh viễn không bị dập tắt.

Cấm địa ở ngay sau đàn tế, còn tộc trưởng đang đứng trên một hòn đá nhỏ phía trên đàn.

Gần đàn tế có một mảnh đất trống rộng rãi, đã có rất nhiều đống lửa được đốt lên, như thể muốn nhuộm đỏ của không gian. Trên các đống lửa là thịt những con vật đã được lột da, không ít giống cái đứng xung quanh đống lửa nướng thịt, còn các giống đực thì đứng bên cạnh phụ giúp.

Khi Tô Sách và Thản Đồ đến nơi, tộc trưởng đang đứng ở vị trí cao nhất nhìn thấy đầu tiên, lập tức vỗ tay.

Không khí vừa mới còn ồn ào ầm ĩ nhất thời yên tĩnh lại.

Bị mấy ngàn cặp mắt đổ dồn nhìn chằm chằm... Cho dù Tô Sách trước đây đã quen làm quản lý, cũng có đôi chút ngượng ngùng.

May mắn thay cậu từng trải qua những trường hợp còn nghiêm trọng hơn, nên bây giờ tuy có chút hồi hộp, nhưng cũng không quá sợ hãi.

Trong lòng Thản Đồ chỉ còn cảm thấy vui sướng hạnh phúc, bao nhiêu cảm xúc bất an trước kia đều lập tức biến mất.

Mọi người tránh ra nhường đường, để lại một lối đi dẫn thẳng đến đàn tế, trên mặt ai nấy đều là nhiệt tình hoặc tươi cười chúc phúc, khiến cho không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tô Sách cảm thấy Thản Đồ nắm tay mình chặt hơn, cậu cũng theo bản năng nắm lại.

Một thứ cảm giác chân thực ùa đến... Thật sự, sau khi nghi lễ kết thúc, hai người sẽ kết thành bạn đời.

Cậu sẽ kết hôn.

Kỳ lạ thay, trái tim cậu lại yên ổn trở lại.

Có lẽ bởi vì người bên cạnh chính là Thản Đồ đi... Cậu nghĩ.

Tộc trưởng đứng trên hòn đá nhỏ trên đàn, khuôn mặt tràn đầy tươi cười, đợi đến khi hai người tiến lại gần, vẻ mặt lại chậm rãi trở nên nghiêm túc.

Tát Tháp nói: "Ta nghĩ, hai con quyết định kết thành bạn đời, chính là quyết định phát xuất từ trong thâm tâm mỗi người."

Thản Đồ và Tô Sách cùng nhau gật đầu: "Đúng vậy."

Tát Tháp mở lòng bàn tay ra, trong đó là tảng đá viết tên hai người: "Tên của hai con đã được khắc ghi trên tảng đá này, mối dây liên kết giữa hai con tựa như đỉnh núi cao, vĩnh viễn sẽ không bị dao động."

Thản Đồ cùng Tô Sách nhìn nhau, khuôn mặt Thản Đồ lộ vẻ chờ mong, Tô Sách nhẹ nhàng nở nụ cười.

Tô Sách quay đầu lại, nhìn về bức tượng hình đầu thú phía sau Tát Tháp, chân thành nói: "Đúng vậy."

Thản Đồ cảm thấy bản thân sắp không kiềm nén được kích động nữa rồi, hắn cố gắng trấn định một chút, vô cùng thành tâm nói: "Đúng vậy, cháu sẽ vĩnh viễn bảo vệ A Sách."

Tát Tháp một lần nữa nở nụ cười: "Như vậy, dưới sự chứng giám của thần thú Mạn Nỗ Ai Nhĩ uy nghiêm, giống đực Thản Đồ cùng giống cái Tô Sách kết thành bạn đời, cùng chia sẻ sinh mệnh và linh hồn, tương trợ nhau trong cơn hoạn nạn, mãi mãi chung thủy như một."

Thản Đồ mở miệng tuyên thệ: "Tôi thề, xin thần thú Mạn Nỗ Ai Nhĩ chứng giám lòng trung thành của tôi."

Tô Sách cũng ngẩng đầu: "Tôi thề."

Sau khi hai người nói lên lời thề của mình, Tát Tháp trịnh trọng dẫn theo Thản Đồ cùng Tô Sách đến trước tượng thần thú quỳ lạy. Khi đứng lên, Tát Tháp từng bước một đi lên đàn tế, đẩy ra cánh cửa đá, đem tảng đá trên tay ném xuống.

Sau đó ông nói: "Thần thú uy nghiêm, xin chúc phúc cho đôi bạn đời này."

Nghi thức kết thúc trong tiếng hoan hô chúc mừng, trời cũng đã tối, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Thản Đồ, làm khuôn mặt cương nghị của hắn trở nên nhu hòa hơn, còn ánh mắt Tô Sách đang nhìn về phía Thản Đồ mềm mỏng và ấm áp hơn.

Sau đó là thời gian các tộc nhân gửi lời chúc phúc đến hai người mới kết hôn, mỗi khi có một đôi bạn đời kết hôn đều như vậy, đây không phải là sự kiện của riêng hai người, mà là của hết thảy bộ lạc.

Các giống đực, cho dù có quen biết Thản Đồ hay không đều tới đưa lễ vật, phần lớn đều là những dã thú nhỏ mập mạp, mà những dã thú này cuối cùng thường biến thành món ăn chiêu đãi mọi người trong bữa tiệc lửa trại tối nay.

Thản Đồ bị mời rất nhiều rượu trái cây, hương vị tinh khiết nhưng cũng không nặng, nhưng hắn bị vây trong mùi hương thơm ngát của rượu, lại cảm thấy chính mình như đang say.

Tay của hắn không hề buông tay Tô Sách một khắc nào, mang cậu đi làm quen với các tộc nhân khác trong bộ lạc của hai người.

Đúng vậy, hắn rốt cuộc có thể hoàn toàn yên tâm nói rằng, đây là bộ lạc của "hai người".

Những giống cái phía sau cũng luôn nở nụ cười nhuần hậu, cho dù bạn đời của mình, hay người theo đuổi có thất thố, cũng không so đo với bọn họ.

Mỗi người đều nhiệt tình trân trọng hạnh phúc, truy tìm hạnh phúc, trao tặng hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top