Chương 42: Tranh luận

Sở Hoài Xuyên yếu ớt ngồi trên long ỷ, sắc mặt tiều tụy tái nhợt của hắn có vẻ tương phản với cung điện to lớn xanh vàng rực rỡ này.

"Hai nước kết thân rất có lợi cho quốc thái dân an, chọn Quận chúa hòa thân với Kinh quốc vẫn là thượng thượng sách, mong Bệ Hạ suy nghĩ lại."

"Từ lúc tiên đế còn tại thế, Hữu Tướng đại nhân đã lập không biết bao nhiêu công lao hãn mã cho Đại Liêu ta, không nhìn công lao cũng nhìn khổ lao, Bệ Hạ, xin tha tội cho Hữu Tướng đại nhân! Huống chi...... mặc dù Hữu Tướng dùng sai cách thức, nhưng cũng một lòng vì Bệ Hạ!"

"Bệ Hạ, ngài là nhất quốc chi quân, sao có thể để một nữ lưu vượt chính!"

"Nhưng Hữu Tướng đại nhân cố ý mưu hại Trưởng Công Chúa đã phạm phải quốc luật của Đại Liêu ta! Ý của Tiếu đại nhân là không cần quan tâm quốc pháp Đại Liêu ta?"

"Khởi bẩm Bệ Hạ, năm nay đại hạn hán, khu vực cốc Quan Ninh không thu hoạch được một hạt thóc, dân chúng khổ không thể tả! Xin Bệ Hạ ân chuẩn mở kho cứu trợ nạn dân thiên tai!"

"Từ đại nhân, lời này của ngài không đúng. Năm trước đã mở kho cứu trợ nạn dân thiên tai một lần, hiện tại chẳng được bao lâu lại muốn mở kho? Khu vực cốc Quan Ninh này, hàng năm đều cần triều đình tiếp tế, không biết đã đổ vào đó bao nhiêu quốc khố! Cứ tiếp tục như vậy, quốc khố trống rỗng thì phải làm sao? Địch quốc cường thịnh, quốc khố của Đại Liêu ta phải dùng cho lương thảo binh mã, chỉ có binh mã hùng hậu mới có thể bảo vệ gia quốc!"

"Lưu Tướng Quân nói thế sai rồi! Dân là gốc rễ của quốc gia....! Dân tâm không ổn định chỉ có thể dẫn tới tai họa!"

"Hừ! Đất đai ở vùng Quan Ninh này cằn cỗi, cái gọi là dân chúng chỉ là đám thảo khấu lưu dân! Không bằng dùng nó để trao đổi với Kinh quốc để lấy ngựa béo hoàng kim sung vào quốc khố!"

"Ngươi! Ngươi! Ngươi! Sao ngươi có thể nói ra như vậy! Khu vực cốc Quan Ninh này như thế nào cũng là quốc thổ của Đại Liêu ta!"

"Dùng khu vực cốc Quan Ninh để trao đổi ngựa béo hoàng kim, không bằng hòa thân, Bệ Hạ!"

Sở Hoài Xuyên há miệng, hắn có chút bất lực quay đầu lại, bức rèm che phía sau không một bóng người. Trong bụng trong ngực cứ cuộn lên từng cơn, hắn cúi người ho kịch liệt, cả người run rẩy.

"Bệ Hạ, bảo trọng long thể!" Giọng nói chói tai của tiểu thái giám vang lên, hắn ta vội vã chạy tới, đưa lên cho minh hoàng một chiếc khăn gấm.

"Bệ Hạ, mong Bệ Hạ bảo trọng long thể!" Quần thần đồng thanh kêu lên, đồng loạt quỳ xuống, đầu cúi rạp xuống đất.

Sở Hoài Xuyên nhận dược hoàn tiểu thái giám đưa tới, uống vào, qua một hồi lâu, tình trạng ho khan thở gấp mới ngừng lại. Hắn khoát tay áo, vừa định nói bãi triều, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài đại điện.

"Hoàng tỷ!" Hắn giống như một đứa bé sắp chết đuối bắt được một nhánh cây cứu mạng, nhìn Trưởng Công Chúa bằng ánh mắt cầu khẩn.

Quần thần vẫn quỳ trong đại điện, bọn họ quay đầu lại, nhìn Trưởng Công Chúa đã xuất hiện ngay cửa triều đình, trong mắt bọn họ đều xuất hiện những loại cảm xúc khác nhau.

"Mẫu thân cẩn thận." Lục Vô Nghiên đỡ Trưởng Công Chúa bước qua bệ cửa cao cao màu đỏ thẫm.

Trưởng Công Chúa khẽ nâng tay, ý bảo Lục Vô Nghiên không cần đỡ nữa. Bà kéo mớ cung trang long trọng nhưng rườm rà nặng nề, chậm rãi xuyên qua đám quần thần đang quỳ trên mặt đất đi về vị trí cao cao phía trên. Bà thong thả bước lên bậc thềm quý báu sơn vàng, đến bên cạnh long ỷ xoay người lại.

Hai tay bà đoan trang đặt trước bụng, từ trên cao nhìn xuống quần thần, trong mắt là uy nghiêm và lãnh ngạo.

"Lưu Tướng Quân, ngươi thân là Trấn Quân Đại Tướng Quân tòng nhị phẩm của Đại Liêu ta, vậy mà lại nói muốn dâng khu vực cốc Quan Ninh cho Kinh Quốc. Có phải ngươi đã quên năm đó Túc Quốc tiến công cốc Quan Ninh, tướng sĩ Đại Liêu thề chết thủ vệ, thề chết không để quân địch đánh vào cửa thành! Lúc ngươi nói mấy lời này có từng nghĩ đến những tướng sĩ đã đổ biết bao nhiệt huyết vào cốc Quan Ninh hay không! Bảo vệ gia quốc? Ngươi có mặt mũi nào mà luôn mồm nói bảo vệ gia quốc!"

Lưu Ngôn Tài bỗng nhiên đứng lên, phản biện: "Trưởng Công Chúa hà tất gán cho mạt tướng tội danh lớn như vậy! Dù sao võ tướng của Đại Liêu ta cũng chỉ có một mình Lục Thân Ky mới có thể lọt vào mắt của ngươi! Hừ, dù sao cũng là nam nhân cưỡi trên người ngươi mà thôi!"

Quần thần cúi đầu, không dám nói bừa một tiếng, cả điện chìm vào trong im lặng.

"À!" Trưởng Công Chúa cười một tiếng "Lưu Ngôn Tài, ngươi có tư cách gì so sánh với Lục Thân Ky? Năm đó, tiên đế bị vây khốn tại sườn núi Mã Thai, là ai đã suất quân đột phá vòng vây trùng điệp? Khi còn bé, Bệ Hạ bị nghịch tặc mưu hại, là ai đơn thương độc mã đến cứu giá? Thành Tĩnh An, thành Hà Vạn và cả con đườg Tín Lộc đều bị Kinh Quốc cưỡng chiếm, là ai đã lãnh binh bày trận, một lần đoạt lại? Dịch Lâm Sơn dễ thủ khó công, là ai đã liều chết dẫn người leo lên vách núi đen, đoạt sơn chém địch? Hưng Thủy nguy cấp, Thiết Sùng khó khăn là ai đã trấn thủ? Kinh Quốc và Tiêu Quốc liên thủ đánh vào đất đai của Đại Liêu ta, là ai đã tắm máu hăng hái chiến đấu thề bảo vệ mỗi một tấc lãnh thổ Đại Liêu ta? Những công tích này là của Lục Thân Ky, không phải của ngươi!"

"Ngay cả khu vực cốc Quan Ninh bị Lưu Tướng Quân chê bai đó, cũng do Lục Thân Ky kiên thủ bảo vệ lãnh thổ trong vòng năm tháng dưới tình huống thiếu binh thiếu ngựa!" Khinh thường tràn ngập trong đôi mắt phượng sáng quắc của bà. "Mà ngươi, muốn dùng quốc thổ của Đại Liêu ta để đổi lấy ngựa béo hoàng kim! Thậm chí.... có suy nghĩ muốn cưỡi lên người Bổn cung?"

Trưởng Công Chúa cười lạnh: "Lưu Tướng Quân không công nhận công trạng của Lục Thân Ky hắn, hay cho rằng Bổn cung quản lý chính sự bất công?"

Gương mặt Lưu Ngôn Tài đỏ lên, cũng á khẩu không trả lời được. Hắn ta hoàn toàn không có cách nào hủy bỏ công trạng của Lục Thân Ky, hắn ta cũng thật sự không cách nào sánh vai cùng Lục Thân Ky. Trong quân đội của Đại Liêu, Lục Thân Ky chính là một thần thoại.

Hắn ta nín lặng một lúc lâu, rồi rống lên: "Mạt tướng chính là không quen nhìn một nữ nhân như ngươi vượt chính! Kính xin Trưởng Công Chúa hoàn chính lại cho Bệ Hạ!"

Lời này không biết nói trúng tâm khảm của bao nhiêu cựu thần, quần thần gắt gao cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên.

Trưởng Công Chúa cũng không tức giận, bà mỉm cười giơ tay lên, một thái giám đệ trình tấu chương đến tay bà.

"Bổn cung cũng không quen nhìn người như ngươi lại làm tướng quân của Đại Liêu ta." Bà bất ngờ ném tấu chương đang cầm trong tay xuống trước mặt Lưu Ngôn Tài. Tấu chương rơi xuống, gấp lại làm hai.

Lưu Ngôn Tài nghi hoặc nhặt tấu chương lên, càng xem càng kinh hãi.

"Lưu Ngôn Tài say rượu trong quân doanh, chém bị thương binh sĩ; phóng túng thuộc hạ đáng bạc, say rượu; dẫn đầu cưỡng chiếm nhà dân, súc vật, lương thực, còn cưỡng chiếm dân nữ ép làm quân kỹ! Theo quân pháp của Đại Liêu ta, kể từ hôm nay cách chức Trấn Quân Đại Tướng Quân, biếm làm thứ dân! Người tới, lột quân phục trên người hắn xuống cho Bổn cung!"

Tả Tướng Hình Hạc Vinh giật mình, lập tức phủ phục xuống đất hô to: "Trưởng Công Chúa anh minh!"

Trưởng Công Chúa dời mắt sang bên kia, nói: "Phong Tướng Quân, nghe nói Tứ lang của quý phủ võ nghệ cao siêu, hơn nữa đã được tôi luyện trong quân đội từ nhỏ. Ngày mai đưa hắn tới, Bổn cung muốn kiểm tra quân pháp của hắn."

Đây là muốn đề bạt nhi tử của hắn bổ túc vào vị trí của Lưu Ngôn Tài!

Phong Thường Tồn vui mừng, phủ phục luôn miệng tạ ơn.

"Về phần hòa thân......" Ánh mắt Trưởng Công Chúa lạnh lùng quét qua quần thần. "Chư vị đều là nam nhi bảy thước, dùng nữ tử hòa thân để cầu quốc thái dân an. Mặt mũi như vậy, không thấy xấu hổ sao?"

Tiếu Tùng Nguyên đứng dậy: "Công Chúa điện hạ, ngài cho rằng nam nhi cao bảy thước như chúng ta thấy xấu hổ vì những hành động việc làm cho Đại Liêu ta. Nhưng hạ quan vẫn hy vọng ngài không nên vì Quận Chúa là chất nữ của ngài, mà không nỡ. Công Chúa cân nhắc!"

"Xin Công Chúa cân nhắc!" Có vài người đồng thanh phụ họa.

Thân thể Trưởng Công Chúa hơi run lên một cái, quần thần trên triều không thể nhìn lên, nên nhất thời không phát hiện. Nhưng vẫn đứng sau lưng Trưởng Công Chúa, Lục Vô Nghiên khẽ bước lên trước một bước, đưa tay đỡ lưng bà. Trưởng Công Chúa khẽ gật đầu, Lục Vô Nghiên mới xót xa thu tay về.

"A......" Lục Vô Nghiên chợt cười khẽ một tiếng, hắn cười vô cùng trào phúng, không hề phủ hợp với đại điện uy nghiêm.

Lục Vô Nghiên lười biếng nói: "Tiếu đại nhân, thảo dân nghe nói trong nhà ngài tiểu thiếp nhiều vô kể, lại có chừng mười bốn vị thiên kim. Hơn nữa, mỗi người đều như hoa như ngọc. Chậc, không bằng Tiếu đại nhân bỏ những thứ yêu thích, dùng mười bốn vị thiên kim gả đi Kinh Quốc, Tiêu Quốc, Túc Quốc. À, một nước đưa đi ba người cũng còn...... Vậy, còn dư lại sẽ đưa đi vùng đất của man di phiên bang thôi. Nữ nhi của Tiếu đại nhân vì nước gả đi xa, Bệ Hạ nhất định ân chuẩn phong cho bọn họ làm Quận chúa chứ?"

Sở Hoài Xuyên sửng sốt một chút, hắn nghĩ rất nhanh, rồi nói: "Trẫm cho rằng Tiếu đại nhân có mấy nữ nhi cũng còn quá nhỏ, không thích hợp bằng các ái thiếp của Tiếu đại nhân! Mấy người còn nhỏ thì cứ nuôi nưỡng trước cái đã, đợi trưởng thành rồi lại đưa đi!"

"Chuyện này......" Tiếu đại nhân kinh hoảng nhìn bộ mặt trịnh trọng của Sở Hoài Xuyên, mồ hôi lạnh đổ đầy trên mặt.

Trưởng Công Chúa cũng có chút kinh ngạc quay đầu lại liếc nhìn hài tử của mình và Tiểu Hoàng Đế, trên gương mặt bị bao phủ bới uy nghiêm của bà cũng không khỏi nhiễm một chút ý cười rất nhạt.

Trưởng Công Chúa hỏi thêm Từ đại nhân về tình hình thiên tai ở khu vực cốc Quan Ninh, sau đó quay đầu lại, bễ nghễ nhìn quần thần.

"Bổn cung nghe nói có rất nhiều người cầu tình cho Hữu Tướng. Vậy các ngươi có biết Hữu Tướng âm thầm liên lạc với nghịch tặc Vệ Vương, tính mưu quyền soán vị? Hay các ngươi vốn là đồng lõa!"

Cả triều đình rộ lên những tiếng bàn tán. Đây chính là tội danh to bằng trời!

Có người muốn nói, nhưng Trưởng Công Chúa vẫn quay đầu đi, hoàn toàn không cho hắn cơ hội.

"Tình hình thiên tai khu vực cốc Quan Ninh nghiêm trọng, quốc khố trống rỗng cũng là thực tế. Hữu Tướng làm quan mấy năm nay quan to lộc hậu, không biết đã vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân." Bà nhìn Từ đại nhân. "Từ đại nhân, Bổn cung lệnh cho ngươi tra xét phủ Hữu Tướng! Tất cả những thứ hắn ta đoạt được, toàn bộ dùng cho cứu nạn thiên tai."

"Thần lĩnh chỉ, nhưng......" Từ đại nhân ấp úng.

Trưởng Công Chúa rút trâm phượng trên búi tóc, tháo toàn bộ vòng ngọc kim ngân trên cổ tay trắng ngần, ném vào trong khay mà thái giám đang nâng trên đỉnh đầu.

Bà nói: "Bổn cung tin tưởng, tập hợp năng lực của chúng thần, nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này. Bổn cung, nguyện quyên phủ Công Chúa vào quốc khố."

"Công Chúa, lòng mang thiên hạ, đây chính là phúc của Đại Liêu ta!" Từ trước đến giờ vẫn luôn thích vuốt mông ngựa, Tần đại nhân lập tức nói. Kéo theo một tràng phụ xướng.

Trong tiếng xưng tụng của quần thần, Lục Vô Nghiên khẽ ho "khụ" một tiếng, liếc mắt nhìn Sở Hoài Xuyên. Sở Hoài Xuyên đón lấy ánh mắt của hắn, lập tức hiểu ra. Hắn vội nói: "Chi phí ăn mặc trong cung từ trước đến giờ phô trương lãng phí, từ ngày hôm nay, giảm một nửa chi tiêu! Trẫm, muốn lấy mình làm gương!"

Sau một đợt tán dương "Bệ hạ anh minh", Tả Tướng Hình Hạc Vinh ngay lập tức đứng ra biểu lộ muốn quyên ngàn lượng bạc trắng, Phong Thường Tồn mới vừa được Trưởng Công Chúa đề bạt nhi tử cũng đứng ra quyên tám trăm lượng bạc trắng ngay sau đó.

Người này nối tiếp người kia, không ai không quyên.

Tiểu Hoàng Đế tuyên bố bãi triều, quần thần nối đuôi nhau lui ra, cho đến khi thần tử cuối cùng lui ra ngoài. Lục Vô Nghiên mới đỡ lấy Trưởng Công Chúa, xót  xa nói: "Mẫu thân, bọn họ đi hết rồi."

Lúc này Trưởng Công Chúa mới nâng bàn tay trái vẫn đặt trên bụng lên, lòng bàn tay của bà sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Bà mặc cung trang rườm rà nặng nề màu đỏ tía, thắt lưng màu đen óng. Nên khi máu tươi từ trong vết thương tràn ra thấm ướt cung trang, quần thần không một ai phát hiện.

"Là..... Là Xuyên Nhi vô dụng!" Sở Hoài Xuyên đi tới bên cạnh Trưởng Công Chúa đỡ lấy bà, trong hốc mắt của hắn không khỏi ẩm ướt.

Trưởng Công Chúa nâng tay lên, dùng ngón tay lau đi nước mắt sắp rơi xuống của Tiểu Hoàng Đế. Bà lắc lắc đầu, giọng nói dịu dàng: "Biểu hiện hôm nay của Xuyên Nhi rất tốt, hoàng tỷ rất vui mừng. Nhưng Xuyên Nhi của chúng ta là trụ cột của Đại Liêu, không thể dễ dàng rơi lệ."

Tiểu Hoàng Đế gật đầu thật mạnh, nén nước mắt trở về. Phẫn hận trong lòng càng thêm nồng đậm, nếu không phải tại hắn vô dụng, hoàng tỷ cũng không cần kéo thân thể trọng thương đi tới triều đình tranh luận cùng đám quần thần hận không thể giết chết bà!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top