Chương 141: Kích động
Người dịch: Cố Tư Yên
Trên mặt Lục Vô Nghiên không có biểu tình gì, nhưng chính vì biểu tình vô cảm này mới làm Diệp Tiêu sững sờ trong giây lát.
Lục Vô Nghiên thật sự tức giận.
Diệp Tiêu còn chưa mở miệng, Lục Vô Nghiên đã nói trước: "Không tiễn."
Diệp Tiêu cứng họng, đành phải chắp tay, lướt qua người Lục Vô Nghiên rời đi.
Lục Vô Nghiên lúc này mới nhìn về phía Phương Cẩn Chi, nói: "Ta ở ở trong phòng ngủ trên lầu chờ nàng, nàng nói chuyện với hai muội muội xong chuẩn bị trở về thì kêu ta."
"Được." Phương Cẩn Chi trộm nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, vội vàng đáp lời.
Sau khi Lục Vô Nghiên trở lại trên lầu, Phương Cẩn Chi lại kéo hai muội muội nói chuyện một lúc lâu, sau khi trời đã tối, nàng mới cáo biệt hai muội muội.
Phương Cẩn Chi đi trên lầu kêu Lục Vô Nghiên về nhà, nàng vào tẩm phòng, vòng qua bể cá đi đến mép giường, phát hiện Lục Vô Nghiên nằm nghiêng ở trên giường, nhắm mắt lại.
Cũng không biết có phải ngủ rồi hay không?
Phương Cẩn Chi không đánh thức hắn, cong chân ngồi xổm ở trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào mặt hắn một cách cẩn thận.
Lục Vô Nghiên bỗng nhiên mở to mắt, Phương Cẩn Chi khiếp sợ, thân mình ngửa ra sau, thiếu chút nữa ngã ngồi ở trên mặt đất.
Lục Vô Nghiên vội vươn tay, giữ chặt trước khi nàng ngã, lại hơi dùng sức, đem nàng kéo lên trên giường.
"Lá gan nhỏ như vậy." Lục Vô Nghiên nhịn không được chê cười nàng.
"Có thật không? Thật sự không phải chàng cố ý làm ta sợ?" Phương Cẩn Chi ngửa đầu, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Vô Nghiên.
"Ta hù dọa nàng làm cái gì." Lục Vô Nghiên coi Phương Cẩn Chi giống như một chiếc gối mềm mại ôm ở trong lòng ngực, "Nghỉ ngơi một lát đi."
Phương Cẩn Chi không quá tình nguyện mà vặn vẹo thân mình, oán trách mà nói: "Chàng ôm ta chặt như vậy làm gì, váy sẽ bị nếp gấp!"
Lục Vô Nghiên không trả lời, hắn nhắm mắt lại một lần nữa, trên mặt mang theo chút ủ rũ.
Phương Cẩn Chi ngửa đầu nhìn Lục Vô Nghiên, nhìn bộ dáng hắn như thế, ngoan ngoãn nằm yên, lẳng lặng nhìn hắn, hận không thể đếm hết số lông mi trên mắt hắn.
Kỳ thật Phương Cẩn Chi cũng không hận Tĩnh Ức sư thái, không phải nàng lựa chọn bởi vì người đó là mẹ đẻ mình, mà là Phương Cẩn Chi cũng không cảm thấy tất yếu phải hận người ấy.
Hận một người quá mệt mỏi, Phương Cẩn Chi muốn hao phí tinh lực cho những người không xứng đáng. Sẽ tốt hơn nếu như vô ưu vô lự một chút không phải sao?
Phương Cẩn Chi cảm thấy khoảng thời gian nàng và Tĩnh Ức sư thái không gặp nhau đó là kết quả rất tốt.
Mặt khác...
Phương Cẩn Chi vẫn luôn nhớ rõ những chuyện kiếp trước mà Lục Vô Nghiên đã kể cho nàng không thể tưởng tượng được, ngày đó Lục Vô Nghiên chỉ đơn giản sơ lược vài câu, cũng không phải nói rõ ràng, Phương Cẩn Chi cũng không phải quá hiểu, mà những chi tiết phát sinh ở kiếp trước nàng cũng không muốn biết.
Cái gì kiếp trước kiếp này, Phương Cẩn Chi mặc kệ.
Nàng chỉ biết quý trọng những thứ trước mắt.
Nàng không rõ lắm kiếp trước của Lục Vô Nghiên, nhưng nàng biết trong lòng Lục Vô Nghiên rất để ý đến những chuyện kiếp trước.
Như vậy, nàng liền chặt đứt liên hệ với những người đó. Nhưng phàm là người Lục Vô Nghiên ghét, nàng liền rời xa. Phàm là những người nàng tiếp xúc khiến Lục Vô Nghiên lo lắng, nàng liền không gặp lại họ trong quãng đời còn lại.
Cắt đứt toàn bộ những mối băn khoăn của Lục Vô Nghiên.
Không có nhiều chuyện nàng có thể làm vì Lục Vô Nghiên nhưng nàng sẽ dốc hết toàn lực để làm theo cách của mình.
Còn đối với chuyện cha mẹ gì đó...
Những lời hôm nay Phương Cẩn Chi nói với Diệp Tiêu là thiệt tình, nàng thật sự không cho rằng người mẹ đẻ muốn bóp chết mình là thân nhân.
Ở trong mắt Phương Cẩn Chi, thân nhân không dùng huyết thống để tranh luận. Nàng chỉ có bốn thân nhân, Lục Vô Nghiên bên cạnh, ca ca, và hai muội muội.
Có lẽ...
Phương Cẩn Chi chậm rãi đem tay đặt ở trên chiếc bụng nhỏ của mình, nàng nhìn Lục Vô Nghiên, có chút chột dạ mà nhỏ giọng nói: "Vô Nghiên, ta có chuyện muốn nói với chàng..."
"Ừm." Lục Vô Nghiên lười biếng lên tiếng, như cũ không mở mắt ra.
"Ngày nhỏ của ta tháng này chưa thấy tới..." Thanh âm của Phương Cẩn Chi càng ngày càng thấp.
Nàng nói xong hồi lâu trên đỉnh đầu vẫn không có thanh âm, nàng cứ như vậy mắt trông mong nhìn Lục Vô Nghiên, chờ Lục Vô Nghiên phản ứng.
Lục Vô Nghiên trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên ngồi dậy, lại nhảy xuống giường, chớp mắt không thấy bóng người.
Động tác của hắn diễn ra liên tiếp, thật sự là quá nhanh, chờ đến khi Phương Cẩn Chi ngồi dậy nhìn về phía cửa, đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi nhìn cánh cửa phòng mở rộng, ngốc ngốc.
Không đợi Phương Cẩn Chi phản ứng lại, bên ngoài lại vang lên một trận tiếng bước chân. Ngay sau đó, Lục Vô Nghiên lại xuất hiện ở cửa, lúc này phía sau lưng Lục Vô Nghiên còn có một người đi theo —— Lưu Minh Thứ.
Hoá ra hắn chạy đi mời Lưu Minh Thứ lại đây.
Không, chính xác là túm đến đây.
Lưu Minh Thứ sửa tay áo, hắn không nói nên lời tiến vào phòng.
"Tay." Hắn không kiên nhẫn yêu cầu Phương Cẩn Chi vươn tay.
Phương Cẩn Chi sửng sốt một chút, vội vàng đưa tay cho hắn bắt mạch. Trái tim Phương Cẩn Chi thức sự khẩn trương vài phần.
Ngón trỏ của Lưu Minh Thứ đáp ở trên mạch của Phương Cẩn Chi một lúc, chớp mắt liền dời đi.
Hắn có chút bất đắc dĩ mà nói: "Phu nhân tôn kính của ngươi chỉ bị chậm kinh, thời gian kéo dài mấy ngày mà thôi. Ngươi không được làm cha, không cần kích động như vậy."
Lục Vô Nghiên giật mình, mới cau mày: "Ngươi khám lại một lần nữa thử xem?"
Lưu Minh Thứ phớt lờ hắn, trực tiếp đi ra ngoài.
Phương Cẩn Chi cẩn thận nhìn biểu tình trên mặt Lục Vô Nghiên, trong lòng nàng có điểm nghi hoặc, cũng giống như không có gì. Người phía trước này không phải từng nói đời này hai người bọn họ không sinh tiểu hài tử cũng rất tốt sao? Người phía trước này không phải từng nói hắn không thích tiểu hài tử sao?
Phương Cẩn Chi chậm rãi cúi đầu, lại xoa bụng mình.
"Khụ khụ," Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình giống như có điểm quá phận.
Kiếp trước hắn chết khi 34 tuổi, đời này trọng sinh đến nay đã được mười năm. Nếu tính toán mà nói, hắn đến nay đã là 44 tuổi...
44 tuổi, hình như đến tuổi này có thể làm ông được rồi.
Hài tử là gì a? Nữ nhân này mới gần đây hắn mới có cơ hội chạm vào...
"Chuyện đó... Chúng ta về nhà đi." Lục Vô Nghiên bước tới.
Hắn trầm mặc, lại bỏ thêm một câu: "Nàng đừng nghĩ nhiều."
Lục Vô Nghiên biết Phương Cẩn Chi sợ sinh tiểu hài tử, hắn cũng không muốn nàng chấp nhận rủi ro, càng không muốn nàng hiểu lầm.
"Không nghĩ nhiều." Phương Cẩn Chi nhìn về phía Lục Vô Nghiên cười ngọt ngào, mới nắm tay hắn.
Trở về trên xe ngựa, Phương Cẩn Chi đùa giỡn với Lục Vô Nghiên như thường lệ, giống như đã quên hết những chuyện trước đó.
Thế nhưng, khi xe ngựa dừng ở trước cửa lớn phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi: "Vô Nghiên, chàng thích nam hài tử hay là nữ hài tử?"
"Cái gì?" Lục Vô Nghiên nhất thời không phản ứng kịp.
Phương Cẩn Chi liền lẳng lặng nhìn hắn, đem lời nói lặp lại một lần nữa: "Vô Nghiên, chàng thích nam hài tử hay là nữ hài tử?"
Lục Vô Nghiên nhìn nàng thật lâu, mới nói: "Nam hài tử."
Phương Cẩn Chi lập tức nhíu mày, vội nói: "Nhưng trong sách không phải nói như vậy nha!"
"Sách gì?" Lục Vô Nghiên cảm thấy có chút buồn cười, "Nàng lại đọc phải câu nói không thể giải thích được trong cuốn sách nào vậy?"
"Trong sách viết là... Thời điểm thê tử hỏi như vậy, trượng phu sẽ ôn nhu mà nói: 'nữ nhi, ta muốn nhìn thấy bộ dáng lúc nhỏ của nàng. ' sau đó thê tử sẽ đặc biệt cảm động mà nói: ' nhưng ta muốn có một đứa con trai, một nam hài tử giống như chàng...'"
Phương Cẩn Chi vừa nói vừa nắm chặt tay thành quyền đặt ở trước ngực, vẻ mặt say mê.
Lục Vô Nghiên trầm mặc thật lâu, mới nói: "Cẩn Chi, ta đã lớn lên cùng nàng trong hai kiếp, bộ dáng lúc nhỏ của nàng ta sẽ không bao giờ quên..."
Phương Cẩn Chi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lục Vô Nghiên, hơn nửa ngày không phản ứng lại.
Lục Vô Nghiên nặng nề thở dài, hắn đem mũ choàng đội lên cho Phương Cẩn Chi. Sau đó nhảy xuống xe ngựa, vươn tay đỡ Phương Cẩn Chi: "Tới rồi, về nhà."
Bên ngoài tuyết đang rơi, rơi lả tả trên bả vai Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi mỉm cười đem tay đưa cho Lục Vô Nghiên, được hắn đỡ xuống xe ngựa.
Gió tuyết có chút lớn, Lục Vô Nghiên đem Phương Cẩn Chi ôm ở trong ngực, che chở nàng đi về phía trước. Phương Cẩn Chi trộm ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Vô Nghiên.
Mũ choàng trên đầu nàng che tầm mắt, chỉ có thể nhìn thấy rõ khuôn cằm góc cạnh của Lục Vô Nghiên.
Nàng giơ tay, đẩy mũ choàng lên.
Lục Vô Nghiên rũ mắt liếc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng để gió tuyết thổi vào mặt, có ta ở đây, nàng không cần nhìn đường."
Hắn lại kéo mũ choàng trên đầu Phương Cẩn Chi xuống một lần nữa.
Lần này, mũ choàng bị hắn kéo xuống càng thấp, trong tầm mắt Phương Cẩn Chi đã không còn nhìn thấy khuôn cằm của Lục Vô Nghiên. Nàng cũng không nhìn nữa, cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười hạnh phúc nhàn nhạt. Nàng dựa ở trong lòng ngực Lục Vô Nghiên, được hắn dẫn đi.
Cho dù gió tuyết có lớn, cho dù bầu trời tối mù, cho dù con đường phía trước vẫn dài. Có hắn ở bên cạnh, tất cả đều không còn sợ hãi.
Sau khi trở lại Thùy Sao viện, Lục Vô Nghiên cởi áo choàng trên người Phương Cẩn Chi ra, hắn để Phương Cẩn Chi xoay vòng vòng, thấy trên người nàng ngoại trừ đôi giày thì những nơi còn lại đều không có dính tuyết mới vừa lòng. Hắn ném chiếc áo choàng của Phương Cẩn Chi ra ngoài cửa viện, cũng cởi giày Phương Cẩn Chi ném ra ngoài. Sau đó đẩy Phương Cẩn Chi vào trong phòng.
"Đi, đi sưởi ấm."
"Biết rồi!" Phương Cẩn Chi đáp lời, liền đi sưởi ấm.
Nàng cũng mặc kệ Lục Vô Nghiên, bởi vì nàng biết Lục Vô Nghiên tốn rất nhiều thời gian để mân mê chính mình. Quả nhiên, Lục Vô Nghiên thuận tay ném chiếc áo choàng xa xỉ, trực tiếp đi vào tịnh thất.
Thấy Lục Vô Nghiên rời đi, Chước Chước mới tiến lại bẩm báo: "Tam thiếu nãi nãi, hôm nay có một lá thư được gửi đến đây."
"Thư?" Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc.
Ai viết thư cho nàng vậy?
Nàng vội vàng nhận lấy, mở ra xem.
Lục Vô Nghiên đi tịnh thất đích xác tắm rửa rất lâu, đến khi hắn trở lại liền thấy Phương Cẩn Chi nằm ở trên ghế mây ngủ rồi, lúc nàng ngủ khóe miệng còn treo nụ cười, thập phần vui vẻ, bộ dáng thỏa mãn. Hắn bước tới, nhặt lá thư dưới chân Phương Cẩn Chi lên.
Thư của Phương Tông Khác.
Lục Vô Nghiên đọc nhanh bức thư, nội dung bên trong rất đơn giản. Phương Tông Khác đầu tiên là chúc mừng sinh nhật mười lăm tuổi của Phương Cẩn Chi, sau đó lại giải thích hắn đã rời khỏi Vệ Vương, bốn biển là nhà, nhìn rất nhiều phong cảnh. Kế tiếp lại nói thêm hai ba chuyện mà hắn thấy thú vị.
Lục Vô Nghiên không khỏi nhíu mày.
Trước đây, lúc Sở Hành Trắc bị áp tải về thiên lao, hắn đã lệnh cho thị vệ cố ý thả Sở Hành Trắc, bởi vì hắn muốn tóm tất cả các quan viên đã ngầm giúp đỡ Vệ Vương. Ngày đó, hắn cố ý phân phó Tống Từ chú ý đến Phương Tông Khác, nếu thấy, phải lưu hắn một mạng.
Lại không nghĩ ngày đó Phương Tông Khác không xuất hiện.
Hắn thật sự đã rời khỏi Sở Hành Trắc sao? Trải qua hai kiếp, Lục Vô Nghiên vẫn cảm thấy với sự hiểu biết của mình về Tông Khác, người này cố chấp đến đáng sợ, thật sự không giống với ngườ có thể buông tay.
Mặc kệ, quan tâm đến hắn ta làm gì?
Lục Vô Nghiên không hề nghĩ nhiều, hắn nhét thư Phương Tông Khác gửi tới vào phong thư, giao cho Diêm Bảo Nhi, để Diêm Bảo Nhi giữ cho Phương Cẩn Chi.
Sau đó, hắn thật cẩn thận bế Phương Cẩn Chi lên, ôm nàng trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top