Chương XXXVII: Tỉnh giấc buổi sớm mai.

Bên ngoài khung cửa, tuyết trắng như sương. Gió đông lạnh lẽo lùa qua khe hở, phả vào da thịt người ta cái giá rét nặng nề của những tháng ngày cuối năm sầu não.

Giữa không gian cô liêu chỉ có tiếng gió rít đến rợn người, Kiều Nhất Phàm đang say ngủ lại bị làm phiền bởi cơn lạnh buốt cắt lên da thịt. Khẽ cựa mình kiếm tìm chốn ấm áp trốn tránh cảm giác khó chịu đó trong sự bất lực, thiếu niên ấy chẳng chịu nâng mí mắt nặng trĩu, chỉ đưa tay lần mò giữa không gian, kiếm tìm chiếc chăn ấm quen thuộc suốt hai tháng qua. Thế nhưng, thay vì tìm được thứ ấm áp ấy, những đốt ngón tay đã dần xuất hiện vết chai lại chạm vào một thứ mềm mại và đàn hồi, hơn nữa dường như còn đang tỏa ra nhiệt lượng như thể da thịt ai đó.

Khoan đã, con người?

Có ai khác trừ cậu ở trên giường sao?

Câu hỏi vừa nảy ra trong đầu thiếu niên vẫn còn mê man chẳng khác gì một cú đấm thật mạnh, kéo linh hồn vẫn còn lửng lơ trong cõi mộng mị xa xôi quay về hiện thực. Kiều Nhất Phàm lập tức thanh tỉnh. Phải mất vài giây ngắn ngủi, đôi đồng tử mới làm quen được với tia sáng nhợt nhạt hắt qua khung cửa sổ khép hờ, chiếu rọi góc giường trong căn phòng tối tăm không một ánh đèn với lửng lơ vô số hạt bụi li ti. Và đợi đến khi, thiếu niên ấy nhận ra thứ vừa đặt tay lên, cậu chỉ ước mình có thể tiếp tục nhắm nghiền mắt mà ngủ thiếp đi, tự nhủ đây chỉ là cơn mộng mị xa vời hư ảo.

Bởi, phản chiếu trong đôi mắt biếc xanh trong veo như mặt hồ thu bấy giờ chính là gương mặt khôi ngô đang say ngủ, sống mũi cao, đôi môi mỏng khép hờ, làn mi dày rũ xuống làn da trắng như tuyết. Ánh nhìn nghiêm nghị, sắc bén như mũi mâu rét lạnh cắt ngang yết hầu kẻ thù cứ thế theo từng nhịp thở đều đặn mà hoàn toàn tan biến. Người nằm đó, yên tĩnh lạc về cõi mộng xa xôi, cánh tay với vết sẹo vẫn còn mới để hờ giữa hai mái đầu, vừa vặn nằm giữa những lọng tóc màu chàm đang tùy ý rơi trên chiếc ga giường cũ kỹ. Hóa ra khi thiếp đi mà chẳng còn gánh chịu sự hành hạ của độc chất, chàng trai ấy giũ bỏ hết sự nghiêm cẩn hằng ngày, để lộ ra vẻ dịu dàng dịu dàng ôn hòa như giọt nắng nắng ngày thu đọng trên cành lá.

Là Khưu Phi.

Trái tim Kiều Nhất Phàm như hẫng lại một nhịp. Ngỡ ngàng, ngượng ngùng, luống cuống, bất an và đâu đó là chút thỏa mãn mơ hồ, tất cả chúng cùng lúc xuất hiện, đan xen, đồ dồn đánh úp lên tâm trí thiếu niên đến từ Vi Thảo, làm cậu nhất thời ngây người như tượng gỗ. Ngay khi bắt gặp gương mặt thân quen đó ở sát cạnh bên, cảm nhận hơi thở nóng rang đang đều đặn phả lên làn tóc, trên da thịt, cậu đã nhận ra mình vừa rơi vào tình cảnh khó xử đến thế nào. Dùng hết dũng khí lẫn chút tỉnh táo còn sót lại sau vô số xúc cảm đang chạy loạn trong đầu, Kiều Nhất Phàm rút vội bàn tay đã nóng như vừa hơ qua lửa đỏ trở về, luống cuống như sắp bị bắt giữ khi đang phạm tội quả tang. Thầm cảm ơn trời vì lúc này Khưu Phi vẫn còn ngủ say và hành động thất thố vừa rồi của bản thân sẽ không bị phát giác, thiếu niên ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cố lục lọi trong trí nhớ kiếm tìm câu trả lời vì sao hai người lại ngủ cùng nhau trong căn phòng trọ này, Kiều Nhất Phàm nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Đêm qua, cả cậu và Khưu Phi đều đã mất ý thức khi phải đối mặt với "Hào Long Phá Quân" của sư phụ Diệp Tu. Ắt hẳn, y đã mang họ về đây và ném họ cùng một giường. Dựa trên tác phong làm việc của y, cậu tuyệt nhiên chẳng lấy làm bất ngờ. Vào những ngày bình thường khác, Kiều Nhất Phàm sẽ luôn là người dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng cho bốn người. Thế nhưng hôm nay, thể xác và linh hồn gần như kiệt sức sau nhiều ngày trải qua các buổi tập có cường độ cực cao đã yêu cầu được đình công, tự thưởng cho mình một sáng ngủ nướng thật ngon như thuở cuộc sống vẫn còn bình yên. Dường như đã rất lâu rồi, vị lữ khách ngoại quốc chưa từng có giấc ngủ ngon và thoải mái đến nhường ấy. Tuy rằng, kết thúc nó là một tình cảnh khá xấu hổ, cậu cũng chẳng thể kêu than.

Siết nhẹ cổ tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ gia thịt của chàng trai trẻ chỉ cách bản thân một gang tay trên chiếc giường cũ kỹ ọp ẹp, Kiều Nhất Phàm bỗng thấy bản thân thật ngốc nghếch. Rõ ràng vào lúc Khưu Phi chưa khỏe, ngay cả việc giúp người kia thay quần áo hay chuẩn bị nước tắm, cậu đều đã làm qua mà chẳng cứ bất kỳ trở lại nào. Thế mà, từ lần vô ý ngã lên người cậu ấy tối hôm đó cho đến hiện tại, chỉ là vô ý thôi mà chẳng khác gì vừa lướt qua than hồng, da thịt bị hun nóng đến bỏng rát, đầu óc chỉ còn là khối trống rỗng hoang tàn. Thật xấu hổ và khó chịu, bản thân lớn tuổi hơn mà lại cư xử chẳng có chừng mực, luôn làm mọi thứ thành một mớ lộn xộn khó coi, cậu thầm nhủ.

Tại nơi nào đó sâu thẳm nhất của tâm hồn - vùng bí ẩn chứa đựng hết thảy mọi cảm xúc, góc cạnh yếu đuối nhất, một hạt giống nhỏ bé đã chầm chậm ươm chồi. Trong giây phút đó, Kiều Nhất Phàm dường như đã mơ hồ nhận ra sự thay đổi trong chính xúc cảm của bản thân . Chỉ là cậu chẳng có cách nào để định nghĩa chúng.

Từ từ điều hòa lại nhịp thở đang hỗn loạn của mình, Kiều Nhất Phàm tự trấn tĩnh bản thân rồi mới nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén bước từng bước ra khỏi căn phòng trọ sợ rằng sẽ làm Khưu Phi tỉnh giấc.

Đợi cho đến khi cánh cửa đã được đóng lại cẩn thận, không gian bốn bề đã trở về với cỗ tĩnh lặng thân quen, đôi mắt màu Ruby rực rỡ như lửa đỏ liền mở ra. Nhìn vào gương mặt tươi tỉnh mười mươi đó, hiển nhiên thiếu niên ấy đã tỉnh dậy từ lâu.

Nửa giờ trước khi bàn tay của vị lữ khách đến từ Vi Thảo rơi lên má mình, Khưu Phi đã phải lập tức thức giấc khỏi cơn mơ màn ngay khi đại não xử lý được hình ảnh đang truyền đến. Nằm ngay cạnh bên cậu, Kiều Nhất Phàm còn đang nắm nghiền hai mắt, buông thở đều đều. Mái tóc sẫm màu đang dần nhạt màu tùy ý xõa tung, từng lọng mềm mại rơi lên kẽ ngón tay Chiến pháp sư trẻ tuổi. Trong nhất thời, con trai Nhất Diệp Chi Thu phải sững người, ngây ngốc trước tình cảnh lúng túng của cả hai bấy giờ với trái tim loạn nhịp. Phải mất một lúc, cậu mới có thể đoán chừng được việc gì xảy ra đêm qua. Chỉ là cho dù có biết được tình huống này là do cha mình làm ra, Khưu Phi vẫn không khỏi mất tự nhiên, từng đốt ngón tay tay nhẹ nhàng khẽ co rồi lại duỗi. Sợ rằng sẽ làm chàng trai này thức giận, thiếu niên mang đôi mắt màu Ruby liên tục đấu tranh tâm lý giữa việc nên ngồi dậy hay không. Chần chừ như vậy một lúc lâu mà chẳng có kết quả, cậu thật sự đau đầu. Thế nhưng, giây phút khó xử ấy chẳng kéo dài được lâu bởi ngay sau đó, một bàn tay đã lạnh cóng đã vô thức rơi lên mặt cậu. Ngay khi nhận ra bộ dạng lèm bèm còn mơ ngủ của Kiều Nhất Phàm, trực giác đã mách bảo Khưu Phi nên tiếp tục giả vờ ngủ trước khi mọi việc tiến xa hơn. Và may mắn thay, đó là một lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.

Vẫn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ánh nhìn vẫn đăm đăm dán lên nơi mà chàng trai ấy đã nằm suốt đêm, Chiến pháp sư trẻ đưa nhẹ bàn tay từng ngón thon dài, lướt nhẹ qua lớp chăn ga cũ kỹ, chầm chậm cảm nhận hơi ấm mơ hồ còn lưu lại. Vừa rồi, cậu đã tỉnh ngủ. Nhưng khi nhìn thấy vẻ luống cuống xen lẫn mơ ngủ của thiếu niên đang đặt tay lên má mình, Chiến pháp sư trẻ lại không nỡ để cho anh ta biết bản thân đã thức giấc. Bởi lẽ, cậu thừa hiểu người con trai đó sẽ làm gì tiếp theo. Nhất định sẽ chẳng khác gì lần vô ý ngã vào nhau hôm trước, Kiều Nhất Phàm sẽ lại lúng túng chọn cách tránh mặt.

"Nhưng ... Cần gì phải chạy trốn như vậy chứ? Không lẽ việc ở gần mình làm anh ấy khó chịu sao?"

Khẽ bĩu môi như một đứa trẻ, Khưu Phi nhẹ nhàng nâng bàn tay từng ngón đẹp đẽ quấn lấy mấy sợi tóc còn lưu lại trên chiếc gối mềm, khóe môi vô thức lộ ra nét cười nhàn nhạt dễ chịu.

----

Thời điểm mà Khưu Phi bước xuống chiếc cầu thang hẹp là khi đồng hồ điểm con số tám tròn trĩnh. Nắng mai nhợt nhạt đã xuyên qua cánh cửa khép hờ dẫu cho bên ngoài, gió vẫn rít gào trên những mái nhà chìm trong làn sương tuyết. Ngay khi cậu đang loay hoay rửa mặt cho tỉnh người, Kiều Nhất Phàm đã bước vào quán trọ nhỏ với mấy túi nhỏ lỉnh kỉnh thức ăn. Hẳn là, anh ta vừa đi chợ về, cậu thoáng nghĩ.

Trông thấy cậu đã tỉnh, thiếu niên đến từ Vi Thảo liền vẫy tay chào như mọi khi, còn vui vẻ khoe rằng bữa trưa hôm nay sẽ có món gà chiên, khoai tây nghiền và súp nóng. Dường như chuyện lúng túng vừa rồi như chưa bao giờ tồn tại. Khưu Phi không rõ ẩn sau gương mặt ôn hòa kia, người con trai ấy đã che giấu những gì, cậu chỉ biết bản thân đã chật vật để ổn định lại nhịp tim bên trong lồng ngực. Phải mất vài giây, Chiến pháp sư trẻ tuổi mới có thể quay về biểu cảm hằng ngày, nặn ra một nụ cười.

Trong khi hai thiếu niên còn đang loay hoay cho thực đơn hôm nay thì người đàn ông miệng còn đang ngậm điếu thuốc cháy dở mở cửa bước vào. Nhìn vào bả vai còn đọng lại lớp tuyết mềm mại, chắc là y đã ra ngoài từ rất sớm. Trông thấy họ, Diệp Tu không hề giải thích mình ra ngoài sớm làm gì, chỉ thản nhiên cởi áo choàng đi đường vắt lên móc treo, than van mấy lời mùa đông Gia Thế thật khắc nghiệt. Nhận ra có lẽ không có thêm thông tin gì quan trọng, Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt rồi cùng nhau vào bếp, bắt đầu loay hoay chuẩn bị bữa trưa.

Phải nói thêm là sau thảm họa lần trước, trải qua rất nhiều quá trình thuyết phục, Chiến pháp trẻ tuy vẫn chưa được động đến nguyên liệu nấu ăn nhưng ít nhất, cậu cũng có thể hỗ trợ bằng việc lấy củi đốt hay lấy nước từ giếng lên. Do đã làm chuyện này không ít lần nên bây giờ chẳng cần lên tiếng, hai người vẫn tự biết nhiệm vụ của mình là gì. Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm đều tập trung vào công việc đã được ngầm phân công từ trước, trong lúc rảnh tay còn bàn luận về các buổi tập vừa qua với Diệp Tu, hoàn toàn không để tâm người đàn ông kia đã đứng trên bệ cửa gần đó từ bao giờ. Đối với vị chiến thần Nhất Diệp Chi Thu mà nói, việc hai đứa trẻ hòa hợp là điều rất tốt. Chỉ là, khi trông thấy chúng, nhất là Khưu Phi bỗng nhiên chẳng còn bám theo mình nữa, y không khỏi ngứa ngáy chân tay muốn làm gì đó "chấn chỉnh" lại đứa nhỏ này.

"Tiểu Kiều, tóc con dài ra quá rồi thì phải."

Thanh âm trầm ấm chẳng che giấu nổi ý cười nhàn nhạt chầm chậm vang lên, khiến cho hành động của hai thiếu niên bỗng chốc dừng lại. Đối diện với khóe môi đang khẽ cong lên của Diệp Tu, Khưu Phi lập tức có linh cảm chẳng lành. Trong vô thức, chàng trai mang đôi đồng tử màu Ruby bỗng hướng về phía vị lữ khách đến từ Vi Thảo đang cầm chiếc muôi vẫn còn đang tròn mắt ngạc nhiên. Quả thật, kể từ chỗ chỉ dài quá chiếc ót trắng nõn chỉ trong vài ngày, từng sợi mềm mại chẳng mấy chỗ đã rũ xuống quá bả vai. Tuy đã được nói rằng trong quá trình tập luyện Quỷ Kiếm Sĩ, bề ngoài của Kiều Nhất Phàm sẽ thay đổi nhưng không ngờ, tóc của anh ta lại phát triển nhanh đến vậy. Đương nhiên không chỉ có cậu, chàng trai lần đầu trải nghiệm cảm giác này trông cũng không mấy dễ chịu trước sự vướng víu này. Dẫu vậy, cả hai lại không tài nào suy luận ra lý do vì sao Diệp Tu lại bất ngờ nói về vấn đề trên nên vẫn chỉ mang ánh nhìn khó hiểu nhìn nhau.

Và chẳng cần để cho họ chờ đợi quá lâu, người đàn ông ấy đã mỉm cười lên tiếng.

"Khưu Phi, con cắt tóc cho Tiểu Kiều đi."

---

P/s 1: Phù, cảm giác cứ đẻ chương ra hoài dị á :>

P/s 2: Thực ra giờ nghĩ lại cũng mắc cười, sau một năm 2022 đu LOTR, giờ tui mới nhận ra 4 năm trước tôi đã bắt đầu có ý tưởng về vụ tóc tai nhân vật rồi :v. Định mệnh thật. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top