Chương XCIV: Đêm dài

Đó là một đêm cuối hạ rất dài với tiếng gió khẽ lay tán lá thưa bên ngoài khung cửa sổ, chầm chậm tấu lên khúc giao hưởng những ngày tháng chín êm đềm.

Vầng trăng nhợt nhạt treo trên ngọn đèn đường đang tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ như giọt nước mắt được tạo hóa đánh rơi, in sâu vào đáy mắt đỏ rực sâu thẳm đến không chút tì vết. Đêm nay, Khưu Phi mất ngủ.

Kể từ lúc bước ra khỏi nhà họ Văn, trở lại cùng với đoàn kỵ sĩ hoàng gia và giải thích qua loa rằng cha mình cần có chuyện phải bận tâm nên đã rời đi từ sớm, chàng thái tử trẻ vẫn không có cách nào kéo sự tập trung ra khỏi câu chuyện giữ mình và Kiều Nhất Phàm. Ngay cả khi, ngài thị trưởng phúc hậu cùng các quan chức cao cấp thành Uẩn Dung đã niềm nở dẫn phái đoàn đến hỗ trợ đến nghỉ lại tại khách sạn lớn nhất của nơi này, lòng cậu vẫn nặng trịch như đang gánh phải vô số hòn đá tảng.

Vào giây phút tất cả đang bận rộn dọn dẹp và chuẩn bị hành lý lên nhận phòng để nghỉ lại đêm nay, Khưu Phi đã trông thấy Kiều Nhất Phàm đang lặng lẽ hướng mắt về phía mình. Đôi đồng tử biếc xanh trong trẻo như mặt hồ thu phảng phất nét buồn vô danh từng là thứ báu vật khiến bàn tay này khao khát muốn bảo vệ thời khắc này chẳng khác gì một lưỡi đao sắc bén từng chút găm vào thịt da đến tứa máu đỏ tươi. Nhưng rồi ngay khi nhận ra mình bị phát hiện, chàng trai ấy đã liền ngoảnh mặt đi mà bắt chuyện cùng Tư Yên cùng vài kị sĩ đang đứng gần đó, cố tỏ ra bản thân vốn không hề lén nhìn về phía vị thái tử đang đứng ở nơi cao. Từng ấy hành động ngập ngừng cứng nhắc đó là quá đủ để cặp chân mày trên gương mặt thiếu niên mang đôi mắt màu Ruby khẽ chau.

Là do bản thân đã làm lơ anh ấy suốt thời gian qua, Khưu Phi không khỏi xót xa.

Có lẽ kể từ lúc rời khỏi nơi nghỉ tạm để tiếp tục cuộc hành trình, đây mới là lần đầu tiên, chàng trai mang mái tóc màu lá thu mới bàng hoàng nhận ra, bản thân mình đã làm người kia đau lòng đến thế nào. Cũng phải mà thôi, đột ngột bị người thân thiết mấy năm bỗng coi là kẻ vô hình, nếu đổi vị trí lại cho nhau có lẽ chính Khưu Phi cũng chẳng thể nào khống chế cơn bực tức, khó chịu dâng lên nơi đáy lòng. Cho dù có chủ ý bảo vệ Kiều Nhất Phàm ra khỏi các âm mưu thâm hiểm, tránh xa vòng xoáy của tội ác luôn chầu chực theo từng bước chân đi, cuối cùng, câu lại làm anh ấy chán ghét bản thân, đẩy mối quan hệ vốn tốt đẹp của họ đến ngưỡng vực sâu. Vậy suy tính bản thân có tác dụng gì cơ chứ?

Kiều Nhất Phàm là Ám Vệ. Cho dù Khưu Phi có cố gắng đến thế nào, không sớm thì muộn các nhiệm vụ chết chóc vẫn sẽ được giao cho chàng trai ấy như một lẽ tất nhiên. Quỷ Kiếm Sĩ trẻ tuổi lại là người luôn ghi nhớ ân tình, không chỉ hết sức dịu dàng, luôn ghi nhớ ân tình, anh ấy còn sở hữu ý chí ngoan cường không thua kém bất kỳ ai. Người như vậy, liệu sẽ biết ơn và thành thật cảm tạ hành động này của cậu ư?

Bản thân thật là ngốc quá!

Mang theo tâm trạng tự trách nặng nề tưởng chừng như làn nước đã rót đầy cốc thủy tinh, người con trai độc nhất của chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu ngả mình xuống chiếc giường giữa căn phòng rộng rãi nhưng tràn đầy xa la. Cơn lũ chỉ vừa rút khỏi vào buổi sớm mai, cho dù đã được lau dọn cấp tốc và được thắp không ít nến thơm, không gian vẫn không giấu được cái ẩm mốc ngai ngái của nơi bị ngập lâu ngày. Dẫu đây chẳng phải là lần đầu tiên Khưu Phi phải qua đêm ở nơi có chất lượng thua xa lâu đài đế chế Gia Thế, thậm chí, so với căn trọ nhỏ ọp ẹp ở trấn Nhật Nguyệt năm nào thế này vẫn là quá tốt, chỉ là, cậu lại đang có quá nhiều thứ để nghĩ suy, đủ đến mức làm bản thân trằn trọc không an giấc. Những lúc như vậy, chàng trai mang đôi mắt màu Ruby lại nhớ đến hương hoa Sơn Trà dịu dàng quẩn quanh cánh mũi, nhẹ nhàng đẩy tâm trí trở về cõi bình yên.

Kể từ khi con đường đời của bản thân và Kiều Nhất Phàm cắt ngang qua nhau, Khưu Phi đã bắt đầu có thói quen dùng loại hương đó mỗi khi đêm về như một cách để bản thân thư giãn. Nhưng hiếm khi, cậu lại lại muốn có nó như lúc này đây. Khẽ cựa mình, chỉnh lại chiếc gối mềm để cơ thể tạm thời được thả lỏng, chàng trai trẻ đưa tay lên trán trầm ngâm hướng mắt về phía trần nhà được trạm trổ bao bức bích hoa công phu.

Hôm nay là một ngày dài với không ít chuyện bất ngờ xảy đến. Như những khúc quanh trên hành trình ẩn dưới làn sương mù chẳng một ai biết trước, Khưu Phi đã được dẫn dắt từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chỉ là có nằm mơ cậu cũng chưa từng nghĩ rằng, tất cả chúng lại như làn nước mát rửa trôi cái mơ hồ bủa vây tâm trí mấy ngày qua, đẩy chàng thái tử trẻ đến con đường được chẻ thành hai nửa.

Không chỉ người cha nổi danh uyên bác đưa ra lời nói nửa đùa nửa thật, cuộc gặp của cậu và Văn Lý cũng là một chuỗi sự tình cờ nhưng từng lời cậu ta nói ra cho dù vô ý vẫn mang hàm ý quá rõ ràng. Chỉ có như vậy, Khưu Phi mới chợt nhận ra bản thân mình đã làm ra trò ngu ngốc gì, đẩy mối quan hệ giữa mình và Kiều Nhất Phàm ra xa đến ra sao.

Đúng như lời Văn Lý đã nói, trên thế giới này có rất nhiều thứ có thể gắn kết chỉ bằng một chữ "duyên", một khi đã bỏ lỡ thì cả đời sẽ mãi chẳng thể tìm lại được. Vậy mà, cậu lại như kẻ vô tình, để cho sợi dây liên kết giữa bản thân và người mình yêu quý mỗi lúc lại rời xa. Rõ ràng đã chọn con đường bản thân sẽ đi, hành động lại đi ngược hoàn toàn với ước muốn ban đầu. Hệt như cách người cha hoàn mỹ của cậu đã cười lúc trưa nay, bản thân Khưu Phi lai đang lấy đá đập chân mình. Bởi cả hai đều quá rõ, Kiều Nhất Phàm vốn không cần và cũng chưa bao giờ mong muốn nhận được sự đối đãi như vậy, cho dù với bất cứ lý do gì. Nếu cứ thả trôi để mọi thứ tiếp diễn theo hướng này e rằng một ngày nào đó, những điều bản thân trân quý sẽ vuột khỏi bàn tay này vĩnh viễn.

Nhưng vào thời điểm này, chuyện chủ động tỏ bày có là thích hợp?

Câu hỏi luôn chực chờ này đã là thứ khiến lòng cậu băn khoăn nhất, đủ để làm trái tim kia phải trải qua một thoáng chần chừ.

Hiện tại, tình hình trong ngoài Gia Thế đều vô cùng phức tạp, thân là thái tử của đế chế bản thân Khưu Phi cũng đang gặp không ít hiểm nguy. Nếu chẳng may chuyện nguy hiểm như đêm hôm trước tái diễn, chưa chắc Kiều Nhất Phàm chỉ bị thương nằm tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tỉnh lại. Tương lai vẫn luôn mơ hồ và khó đoán như vậy đấy. Cho nên, từng bước chân đều có thể dẫn đến những kết cục khó lòng lường trước. Điều bản thân cho là đúng đắn chưa chắc sẽ là thứ mang đến hạnh phúc và ngược lại, chân lý đơn giản ấy làm sao vị thái tử không thể hiểu. Từ bé, cậu đã luôn được dạy dỗ chăm chút hơn bất kỳ ai trong đế chế này, từ ma pháp, kỹ năng chiến đấu cho đến ứng xử hằng ngày, mọi thứ đều đã biến thành khuôn khổ từ rất lâu.

Nhưng cho dù là thế, chàng trai mang đôi mắt màu Ruby vẫn còn quá trẻ tuổi so với dòng đời kéo dài hàng ngàn năm của loài người trên lục địa Vinh Quang. Còn rất nhiều thứ ở độ tuổi của mình, cậu chưa từng trải nghiệm để nhìn thấu thế gian.

Thứ duy nhất Khưu Phi có thể tự tin không chút nghi ngờ chỉ là cảm xúc bản thân dành cho Kiều Nhất Phàm. Bất chấp thời gian quen biết có phần ngắn ngủi và rung động của con tim là điều quá đỗi định hình, cậu vẫn dám cam đoan đoạn tình cảm này có thể là thứ đầu tiên cũng là cuối cùng bản thân mình có được. Khẽ buông tiếng thở dài mệt nhọc, Khưu Phi khép đôi mắt lại, để hình ảnh chàng trai mang mái tóc màu tuyết sương đang đứng giữa mảng sáng tối chập choạng cuối ngày phút chốc hiện về, ép cho tâm trí trở lại sự tỉnh táo. Gần như trong vô thức, chàng thái tử trẻ đưa trong túi áo, cẩn thận lấy ra một cặp khuyên tai Sapphire màu trắng như tuyết mà ngắm nghía hồi lâu. Đến tận lúc này, cậu vẫn nhớ như in nụ cười nơi khóe môi đang khẽ cong của cha mình khi y đem thứ này cùng chiếc khăn tay nhỏ đến trước mặt mình. Ước chừng đã sớm nhìn thấu mọi thắc mắc ẩn trong đáy mắt cậu con trai duy nhất, người đàn ông ấy không để cho cậu lấy cơ hội mở lời đã liền hờ hững cất tiếng.

"Đây đều là di vật của cha mẹ con lúc giao con cho ta phó thác lai. Chiếc khăn tay là của mẹ con, còn cặp khuyên tai này là bảo vật gia truyền của dòng dõi cha con. Vốn hai thứ này ta đã thay con cất giữ bấy lâu. Bây giờ con đã trưởng thành rồi, chúng cũng nên được hoàn về cho chủ nhân thật sự của mình thôi."

Lời nói giản đơn chẳng thêm nửa lời giải thích dài dòng nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, Khưu Phi đã hiểu hàm ý bên trong cái nhìn đăm đăm mình nhận được là gì. Quả nhiên, mọi chuyện đều đã sớm bị người đàn ông này nhìn thấu, hệt như một vị khách bước vào sân khấu kịch với cuốn sổ tay ghi chép đầy đủ kịch bản. Trong khắp cõi lục địa này, chẳng có thứ gì được nằm ngoài cái nhìn sắc bén chứa đựng hết thảy ngạo khí của đất trời từ vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu. Bao gồm cả tình cảm giữa cậu đối với Kiều Nhất Phàm. Phải mà thôi, nếu không biết gì về chuyện của hai người, chẳng đời nào Diệp Tu lại cố ý gửi đoạn ghi âm thú nhận kia đến chỗ cậu trong âm thầm, càng chẳng bình thản giản giải về phong tục kia ngay khi được hỏi tới. Cho dù không nói thì từng hành động đều đã minh chứng cho nhận định đó quá rõ ràng. Và bây giờ, hai món di vật này được đưa đến tay cậu cùng lời nói đầy ngụ ý, mọi thứ đều đã quá rõ ràng. Ít nhất, Diệp Tu đã âm thầm đồng thuận quyết định này. Cho dù đây không phải là kết quả quá bất ngờ nhưng, nó vẫn giúp trái tim đã bị lấp đầy bởi quá nhiều dòng suy nghĩ nhẹ nhõm hơn phần nào.

Thân là thái tử đế chế Gia Thế, Khưu Phi không thể chỉ biết nghĩ đến tình cảm riêng tư mà quên đi trọng trách của bản thân. Vì đã luôn mang suy nghĩ ấy, chàng trai mang đôi mắt màu Ruby không ít lần đã phải chấp nhận bị bó buộc vào trong khuôn khổ. Chỉ là hiện tại, với riêng chuyện của cậu và Kiều Nhất Phàm, chàng trai mang đôi mắt màu Ruby đỏ thẫm có lẽ đã có được đáp án cho việc tiếp theo bản thân phải làm.

Khẽ cắn môi, để vô số dòng suy nghĩ xung đột, mâu thuẫn nảy nở như nấm lên sau mưa rào, đến và đi trong chớp mắt, lẩn quẩn trong tâm trí đến khi hóa thành những vệt nước mờ mịt che phủ trăm giấc mộng mơ hồ và đầy lửng lơ, Khưu Phi chầm chậm thiếp vào vùng đất tràn ngập vạn vì sao lấp lánh trên con thuyền nhỏ lênh đênh. Rồi từng chút một, gương mặt anh tuấn dần giãn ra, bàn tay đang cầm lấy hay chiếc khuyên tai đẹp đẽ nới lỏng, để viên đá tinh khiết được tỉ mỉ gọt đẽo rơi xuống vạt áo dài, từ từ phát ra một thứ ánh sáng dịu dàng như ánh trăng ngày thu.

---------

P/s 1: Đi SG chơi xong lăn ra bệnh cả tuần mới tỉnh được chút để lấy mood gõ fic đây. Huhu tui về rồi.

P/s 2: Ban đầu, chap này mình sẽ chốt luôn vụ tỏ tình nhưng đành dời sang chap sau vậy. Chứ nếu gõ đủ thì dài lắm. Chap này mình viết toàn tâm lý không nên là ... 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top