Chuơng LXXXVI: Lời thú nhận

Ba ngày đã trôi qua kể từ lần cuối cùng Khưu Phi gặp được Kiều Nhất Phàm.

Sau khi đưa chàng Ám Vệ trẻ tuổi đó đến căn phòng kia, cậu đã bị cha mình đẩy ra ngoài với lý do tạo điều kiện thuận lợi trong việc điều trị. Tuy rằng, người cha nuôi Diệp Tu đã rời khỏi đó ngay khi bình minh ló dạng ngày hôm ấy nhưng vị chủ tướng của đế chế Gia Thế vẫn lấy lý do Kiều Nhất Phàm cần được an tĩnh nghỉ ngơi mà không cho phép bất cứ ai thăm học trò của mình, bao gồm cả cậu – đứa con độc nhất của y. Điều an ủi duy nhất là trước khi kiếm cớ cần ra ngoài làm vài việc linh tinh và sẽ quay lại vào lúc Thái Dương khuất bóng, y đã cam đoan tình trạng chàng trai mang đôi mắt biếc xanh đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được

Vài giờ sau khi mặt trời ló dạng, phần còn lại của đội hộ tống thái tử trong chuyến đi cứu tế đến thành phố Uyển Dung cũng đã có mặt tại căn nhà gỗ nằm lọt thỏm giữa cánh rừng già này. May mắn là trừ một số vết thương ở vùng mềm ra, mọi người đều không có gì, số lương thực được mang theo cũng không bị tiêu hao quá nhiều, khối lượng vẫn đảm bảo trên chín phần mười. Rõ ràng, kẻ thủ chỉ đăm đăm hướng vào cậu – thái tử đế chế.

Vậy nên, ngay từ lúc bắt đầu mọi đợt tấn công đều nhắm thẳng đến lều Khưu Phi, không những là súng bắn tỉa mà còn là lựu đạn, hết thảy chúng đều muốn lấy mạng thiếu niên được ấn định sẽ ngồi lên ngai vàng Gia Thế. Chàng Chiến Pháp Sư trẻ tuổi mang màu tóc lá thu sao ngờ được chỉ vì một chút ích kỷ của bản thân, muốn Kiều Nhất Phàm có thể nghỉ ngơi lại vô tình đẩy anh vào hiểm cảnh thập tử nhất sinh. Nếu như cậu không cố chấp như vậy, ắt hẳn giờ đây, Quỷ Kiếm Sĩ đã chẳng nằm hôn mê bên trong cánh cửa được đóng chặt đằng kia. Trong phút chốc, sự tự trách lan tràn trong tâm trí của Khưu Phi với tốc độ hệt như trận ôn dịch, từng chút gặm nhấm trái tim vốn đã chịu không ít đau đớn. Làm sao, cậu có thể quên thời khắc ôm lấy chàng trai ấy vào lòng, cơ thể ấm áp thân thuộc kia từ từ mất đi nhiệt năng như ngọn lửa dần úa tàn trước gió đông, dần hóa thành một khối băng đá lạnh lẽo. Từng ấy năm ngắm nghía vầng Thái Dương vĩ đại phía chân trời, hiếm khi chàng thái tử trẻ tuổi lại phải đối diện với nỗi sợ mất mát nhưng kể từ lúc quen con người này, đây đã là lần thứ hai Khưu Phi phải trải qua cảm giác khó chịu đó.

Hệt như ba năm trước tại trấn Nhật Nguyệt nơi biên thùy xa xôi, cậu lại để Kiều Nhất Phàm rơi vào cảnh lửng lơ giữa vách đá ngăn cách đôi bờ sinh tử mà gần như chẳng thể làm gì. Nếu chẳng may mắn xuất hiện bóng lưng vĩ đại của cha mình, vị thái tử trẻ tuổi sợ rằng bản thân sẽ đánh mất lý trí vì sinh mạng đang dần trở nên yếu ớt của Quỷ Kiếm Sĩ. Cho dù luôn được ngợi khen bởi sự chín chắn trước tuổi, vị thái tử đã sớm nhận ra hết thảy đều sẽ trở nên vô nghĩa một khi cậu đối diện với vấn đề của Kiều Nhất Phàm. Vì anh, cậu tình nguyện phá bỏ các nguyên tắc đã luôn hiển hiện trong từng suy nghĩ, hành động của bản thân mà chẳng hề chần chừ.

Day nhẹ hai bên thái dương như cố xoa dịu đi cơn đau đầu sau một đêm dài mệt nhọc, Khưu Phi tiếp tục rảo bước băng qua con đường thoải, đến chỗ các kị sĩ đang được các dược sư chăm sóc vết thương. Vị thái tử trẻ thừa biết, Kiều Nhất Phàm không phải là người duy nhất phải gánh chịu thương tổn vì sự an toàn của bản thân mình. Chẳng qua là vì từ sâu trong tận đáy lòng, chàng trai ấy giữ một vị trí quá đặc biệt nên giây phút cơ thể kia dần mất đi độ ấm, cậu mới trở nên nóng nảy đến như vậy. Nhưng cho dù có lo lắng cho anh nhiều đến mức nào, Khưu Phi vẫn nhớ bản thân thời khắc này chẳng còn là lữ khách tùy ý dừng chân ở quán trọ nhỏ nơi trấn Nhật Nguyệt xa xôi. Huống hồ, về tình cảm hay lý trí, cậu chẳng tài nào lơ đi trước nỗi đau mà bất cứ ai khác ngoài kia gánh chịu thay mình. Với cương vị thái tử, Chiến Pháp Sư trẻ tuổi không thể nhắm mắt giả vờ chẳng trông thấy nỗi đau của quần thần, đứng dưới tư cách một người bình thường, biết ơn và xót xa cho ai đã cố gắng bảo hộ mình là điều tất yếu.

Vậy nên, sau khi nghe cha bảo rằng tình hình Kiều Nhất Phàm chẳng còn đáng ngại, điều đầu tiên Khưu Phi nghĩ là đến thăm đoàn hộ tống vừa được các Ám Vệ đưa đến khu nhà cách chỗ họ khoảng sân lớn.

Ngay từ lúc mái đầu màu lá thu thẫm đỏ xuất hiện ở ngoài thềm cửa, cậu đã liền nghe thấy vô số tiếng kinh hô. Vài người ở gần lối ra vào không kìm được mà vội đứng dậy khỏi giường bệnh, mấy kẻ khác ở nơi xa hơn thì liên tục thốt lên lời xin lỗi vì đã không thể bảo vệ thái tử trong lúc hiểm nguy, khuẩn khoản cầu xin sự khiển trách. Phút chốc, cả căn phòng rộng lớn vốn an tĩnh trở nên nháo nhào chẳng khác gì một bầy ong vỡ tổ. Sau mấy phút liên tục trấn an rằng bản thân vẫn rất ổn cùng tiếng cảm ơn vì hết thảy những điều họ đã làm, Khưu Phi mới vất vả có thể ổn định lại các kị sĩ. May mắn là theo lời Dược Sư, trừ vài kị sĩ chịu vết cắt sâu hoặc gãy xương ra, hầu hết đội kỵ sĩ đều chỉ bị xây xát nhẹ và chỉ cần nghỉ ngơi từ một đến hai ngày là ổn. Tuy nhiên, lời an ủi đó là không đủ để giải tỏa tâm trạng khó chịu bấy giờ của vị thái tử trẻ tuổi.

Vào lúc đôi mắt màu Ruby đỏ thẫm chậm rãi quét qua bao gương mặt trong căn phòng, một tia lo lắng bất chợt lóe lên khi Khưu Phi bỗng nhận ra điểm bất thường. Cậu quay người lại, từ tốn hỏi lại vị Dược Sư được bổ sung từ lực lượng Ám Vệ.

"Xin làm phiền một chút, hầu cận của ta, Tư Yên không có ở đây sao?"

Dẫu cho chẳng phải là thành viên trong hoàng gia nhưng nhờ sự mẫn cán và chăm chỉ, Tư Yên cũng có được địa vị nhất định trong đế quốc này. Vậy nên, với các Ám Vệ ngày đêm âm thầm bảo vệ sự an toàn của thái tử Khưu Phi, danh tính người hầu cận này họ tất nhiên là biết rõ. Quả nhiên ngay sau khi được hỏi đến, vị Dược Sư kia đã cung kính đáp lại.

"À thưa thái tử, cậu ấy không chịu thương tích gì nghiêm trọng nên vừa nãy đã xin phép đến chỗ xe lương để kiểm tra rồi ạ.

Bước ra khỏi nơi nghỉ ngơi của các kỵ sĩ trong đoàn hộ tống, vị thái tử anh tuấn thong thả rảo bước băng qua khu vườn vẫn còn lởm chởm cỏ xanh chưa được cắt tỉa, tìm đến khoảng đất trống nằm giữa hai khu nhà – nơi có vài Ám Vệ đang vây quanh hơn mười chiếc xe ngựa đầy ắp các loại nhu yếu phẩm tiếp tế. Tiến gần thêm một chút, không khó để Khưu Phi nhận ra những gương mặt cậu quen thuộc đang bận rộn kiểm đếm từng món hàng.

"Thái tử, người sao không nghỉ ngơi mà lại chạy đến đây? Nếu ngài cứ vậy đi lung tung thế này thì sẽ bệnh mất."

Vừa trông thấy sự có mặt của vị khách đặc biệt, Tư Yên đã lập tức dừng tay, tiến tới buông lời trách móc. Nhưng chưa kịp để Khưu Phi kịp mở lời, một thanh âm ôn tồn khác đã bất chợt vang lên, kéo tầm mắt Chiến Pháp Sư trẻ tuổi rời khỏi người hầu cận nhiều năm.

"Kính chào thái tử, thật may là người vẫn an toàn. Thần có rất nhiều chuyện đang muốn bàn luận cùng người."

Cách chỗ cậu chỉ vài bước chân, vị Khí Công Sư luôn ẩn mình trong bóng tối nhẹ nhàng bước ra khỏi nhóm người đang bận rộn, hơi cúi đầu hành lễ cẩn trọng mở lời. Nghe vậy, Tư Yên liền hiểu ý mà cùng các Ám Vệ khác kiếm cớ rời đi trước. Dẫu cho, đôi mắt màu tím biếc vẫn còn ánh lên tia miễn cưỡng dùng dằng chưa muốn chấm dứt câu chuyện cùng vị thái tử đế chế.

Đợi đến khi xung quanh chỉ còn lại hai người, Ngô Tuyết Phong mới ôn tồn bắt đầu câu chuyện muốn bàn luận cùng với Khưu Phi. Đương nhiên trước đó, vị Khí Công Sư cũng sẽ giải đáp thắc mắc của chàng trai trẻ.

Một trong số đó ắt hẳn là quần thể kiến trúc rộng lớn nằm lọt thỏm giữa ngọn đồi được lấp đầy bởi những cánh rừng lá phong vẫn còn mướt xanh đang trở thành chốn dừng chân. Nhìn như thế nào, nơi bề thế này cũng không giống nơi được vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu hay phó thủ lĩnh Ám Vệ Ngô Tuyết Phong sẽ chọn để cho bọn họ trú ngụ. Bởi, nó quá nổi bật và khác biệt với phần còn lại, dễ dàng bị kẻ thù nhận ra chỉ bằng một vài thủ thuật trinh sát đơn giản. Với các thành viên lực lượng luôn náu mình trong bóng tối nòng cốt của đế chế như Ám Vệ, sự bí mật luôn phải được đặt lên trên cùng trong mọi tình huống. Vậy nên, việc chọn chỗ này nhất định sẽ có nguyên nhân đằng sau.

Sự quan sát tỉ mỉ của Khưu Phi đương nhiên nhận được cái gật đầu tán dương từ Ngô Tuyết Phong. Theo lời người cận vệ tận tụy trung thành đó, mấy năm trước, Diệp Tu có cơ duyên quen được với một tiểu thư con nhà trâm anh thế phiệt tại vùng đất này. Từ đó, y đã mượn được mấy dãy nhà ở "khu nghỉ dưỡng" cho gia đình họ trở thành căn cứ mới cho tổ chức tại đây. Trừ các kết giới che giấu đơn giản, bề ngoài khu nhà vẫn là mang mác là nhà nghỉ nên dù kẻ thù có do thám cũng khó mà phát hiện ra điểm bất thường, biến nó trở thành chỗ trú chân lý tưởng cho bất kỳ trường hợp nào.

Cái cau mày xuất hiện trên gương mặt anh tuấn, đáy mắt màu Ruby phút chốc tràn ngập sự hoài nghi xen lẫn tò mò. Với tư cách là thiếu niên được Diệp Tu chăm bồi nhiều năm, Khưu Phi có thể cam đoan chuyện như vậy rất khó xảy ra. Bởi, vị chủ tướng nắm trong tay binh quyền Gia Thế vốn không phải là kẻ dễ dàng chịu ơn kẻ khác. Huống hồ, y rất ít khi để lộ thân phận thật sự ra bên ngoài, chỉ tùy ý nhận mình là một lữ khách vô danh. Nếu như vậy, thật khó để có ai đó chấp nhận ra tay hào phóng như vậy cho người đàn ông nghiện thuốc lá này. Tiếc là giờ đây, bóng dáng Diệp Tu đã lại biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của tất cả, cho dù có thắc mắc đến thế nào, cậu cũng phải đợi y trở lại.

Thế nhưng, vấn đề phó thủ lĩnh tổ chức Ám Vệ và thái tử đế chế Gia Thế bàn luận riêng không chỉ có việc chỗ dừng chân bây giờ.

Với cư dân bình thường của lục địa Vinh Quang, các trận thiên tai trái mùa đến khó tin xảy ra gần đây với vương quốc hùng mạnh này chỉ đơn giản là sự bất thường từ tạo hóa, là điềm báo cho bất hạnh chuẩn bị giáng xuống vùng đất đã nắm giữ vị trí độc tôn suốt nhiều thập kỷ. Nhưng trong ánh nhìn của những người như họ, chuyện như vậy khó lòng là thiên tai đơn thuần, khả năng cao đã bị bàn tay ai đó chạm đến. Chỉ là kẻ đó là ai, ngay cả các nhân vật có nhiều kinh nghiệm trận mạc như Ngô Tuyết Phong cũng chẳng thể nào đoán ra. Dẫu cho, các cá nhân sở hữu linh lực có thể thi triển các chiêu thức chứa đầy ma pháp, đủ sức đánh sập cả cánh rừng già hay nhấn chìm cả không gian trong băng giá, nhưng những kẻ mạnh nhất cũng chẳng thể tạo ra hiện tượng thời tiết cực đoan như vậy. Trừ phi, ai đó ngoài kia đã lặng thầm đạt một bước tiến dài trên con đường nghiên cứu sức mạnh mà thần không biết quỷ không hay.

Mang theo tâm trạng hoài nghi xen lẫn lo âu về chuyện xung quanh mình thời gian qua, Khưu Phi cứ vậy chẳng hề chợp mắt suốt mấy ngày sau đó. Dường như, mặc cảm tội lỗi làm liên lụy tới người khác, đặc biệt là Kiều Nhất Phàm là đủ lớn để mỗi lúc nhắm mắt lại, nỗi bất an đánh mất anh lại hiển hiện trong tâm trí. Vậy nên, ban ngày, cậu sẽ liên tục đến thăm các kị sĩ của mình, cùng Tư Yên hay ngài Ngô Tuyết Phong bàn luận về kế hoạch cứu tế thị trấn Uyển Dung. Mỗi lúc đêm xuống và vầng trăng lưỡi liềm vắt vẻo trên từng áng mây dần lộ ra, Chiến Pháp Sư trẻ tuổi lại đến trước căn phòng đó mà âm thầm chờ đợi.

Mãi cho đến khi ánh sáng ấm áp của hừng Đông gõ cửa vào nơi này đến lần thứ ba, Diệp Tu mới chậm rãi cất lời khuyên nhủ Khưu Phi quay về nghỉ ngơi. Tuy rằng cái cau mày miễn cưỡng đã xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của thiếu niên trẻ tuổi, nhưng ít nhất, cậu đã nghe lời cha mình mà đến căn phòng gần đó để chợp mắt.

Ngả lưng xuống chiếc giường được phủ lên một tấm nệm màu trắng bông đầy mệt nhọc, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng đánh gục tâm trí của vị thái tử anh tuấn. Khưu Phi cứ thế thiếp đi. Trong cõi mộng mị xa vời, linh hồn chàng trai ấy lạc tới những biển sao bao la, tắm mình trong hàng triệu vì tinh tú với ánh lửa đỏ thẫm bập bùng giữa khoảng không bao la. Mấy bóng chim khổng lồ cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện, đến và đi chẳng lời từ giã, bao đóa Sơn Trà đỏ thẫm như máu, trắng tình tựa tuyết sương nâng niu từng bước chân đi.

Giấc mộng kỳ quái chỉ biến tan khi thanh âm báo hiệu đột ngột vang lên, lanh lảnh báo động rằng có người đang gọi đến. Dưới ánh hoàng hôn ráng đỏ cả đất trời chen chúc nhau qua khung cửa hẹp, Khưu Phi mơ màng tỉnh giấc. Với đôi đồng tử màu Ruby đỏ thẫm còn chưa quen được với ánh sáng thình lình ập đến, chàng thái tử trẻ tuổi đưa tay cầm lấy thứ thiết bị liên lạc mang hình dạng cài áo, từ tốn ấn vào phím nghe mà chẳng kịp suy nghĩ quá nhiều. Để rồi, thanh âm dịu dàng xen lẫn ngập ngừng thân quen của Kiều Nhất Phàm đột ngột vang lên, chầm chậm thổi bay hết thảy cái mỏi mệt, lửng lơ trong tâm trí.

Đó là lời thú nhận của riêng người con trai ấy.

---

P/s 1:  Chà tính ra hôm qua giờ tui được nghỉ mà cứ lo chuyện đâu đâu không tập trung gõ fic được. Bão vô, mưa quá là mưa huhu.

P/s 2: Cảm giác tôi sắp thành chỗ tấu hề cho mấy đứa bạn online vì cái tội "sắp xong" mà sắp từ lúc nào lúc nào giờ chưa lết được nửa fic =))). Cái arc  tỏ tỉnh này đúng lâu nên xin phép cắt nhá. Sang chap sau để bọn nhỏ quay lại hiện tại, gặp mấy đứa nhỏ khác thui :')))

P/s 3: Nói chứ với cái tình trạng plot đẻ dài ntn tui sắp ngất tới nơi rồi :)) 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top