Chương LIII: Nhiệm vụ cuối cùng.

"Đưa cho em thanh đoản đao của anh đi, Nhất Phàm."

Sau nửa giờ cố gắng giải thích nhiệm vụ mà mình được ngài Diệp Tu đích thân giao phó, đấy là câu trả lời mà Kiều Nhất Phàm nhận được từ Khưu Phi.

Vào thời khắc mà tuyết sương đã thôi nhuộm bạc cả thế giới và mùa xuân vẫn còn chưa vào độ chín cách đây tròn một năm, tại một sớm tinh mơ vẫn còn vươn lại hơi lạnh của ngày đông khắc nghiệt, Diệp Tu đã cho Kiều Nhất Phàm cơ hội chọn lựa con đường mà bản thân cậu sẽ đi. Trở về Vi Thảo và tiếp tục cuộc sống bình yên hoặc là theo y, trở thành Ám Vệ ngày ngày đối mặt với sống chết chẳng thể quay đầu. Nếu đổi lại là thiếu niên trước khi trải qua toàn bộ sự kiện ở trấn Nhật Nguyệt, cậu nhất định đã chọn phương án đầu tiên mà chẳng tốn đến nửa giây suy nghĩ. Nhưng rồi, khi tận tại lắng nghe những điều mất nhân tích mà tổ chức Phong Thần đã gây ra cho không chỉ cho cha mẹ mình, lẫn biết về câu chuyện phía sau thân thế của Diệp Tu, chàng trai trẻ đã chọn đặt chân lên con đường sẽ thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi. Vào thời khắc bàn tay của vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu của đế chế Gia Thế châm lên điếu thuốc thứ ba trong buổi sáng hôm ấy, nụ cười hài lòng đã xuất hiện trên khóe môi y khi câu trả lời cuối cùng được Kiều Nhất Phàm đưa ra.

"Xin hãy, cho con đi theo người thưa sư phụ."

"Vậy thì sau này phải chịu khổ lắm đấy, Tiểu Kiều nhưng mà yên tâm, ta luôn sẽ có thưởng cho các bạn nhỏ làm việc tốt."

Đúng vậy, Diệp Tu đã không hề tùy tiện nói lời đó cho vui. Bởi ngay khi cánh cổng thành phía Tây Gia Thế hơn hai dặm, thiếu niên đã được y đưa đến một mật đạo đặc biệt ẩn dưới một gốc gỗ sồi lâu năm to quá một vòng tay người trưởng thành. Và đó là cách, thiếu niên Kiều Nhất Phàm của đế chế Vi Thảo biến mất khỏi thế giới và khai sinh ra Ám Vệ duy nhất chỉ nhận lệnh từ chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu.

Trước ánh nhìn hoài nghi lẫn lo lắng của những thành viên còn lại trong tổ chức, Kiều Nhất Phàm bắt đầu khóa huấn luyện địa ngục của mình. Mỗi ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ chẳng thấm tháp vào đâu trước số lượng công việc khổng lồ được giao xuống. Trừ thời gian nghỉ ngơi chỉ dừng ở mức tối thiểu thường xuyên còn bị lấy mất bởi các nhiệm vụ dài ngày, thiếu niên còn phải đối diện với hàng tá bài học về kỹ năng quan sát, thu thập tin tức và chịu tra tấn. Tuy rằng ở Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm đã có cơ hội trải nghiệm qua các bộ môn này nhưng dù sao nơi mà cậu tiếp nhận nó vẫn là ở trường học hoàng gia. Còn bây giờ, đối diện với đôi mắt xanh trong lại là khóa học dành cho thành viên tinh nhuệ thuộc tổ chức Ám Vệ thuộc đế chế Gia Thế - cường quốc mà hào quang của nó thậm chí còn đủ sức áp đảo toàn bộ phần còn lại của lục địa Vinh Quang.

Trong số ít khoảnh khắc ngắn ngủi mà cơ thể ấy được thả lỏng, Kiều Nhất Phàm cũng sẽ tranh thủ nghe ngóng được một vài tin tức liên quan đến vị thái tử độc nhất của đế chế - cũng là người bạn cũ đã lâu không gặp: Khưu Phi. Bởi vì trái với người cha nuôi danh tiếng đã tỏa khắp ngóc ngách là một thần thoại sống trong lòng cư dân Gia Thế, Khưu Phi lại người ít ai biết tới trừ cái tên đơn giản ấy. Nguyên nhân của việc này là từ trước đến nay, thiếu niên mang đôi đồng tử màu Ruby chưa được trực tiếp đặt chân tới chiến trường, thành tích đóng góp vẫn là con số không tròn trĩnh. Bản thân là một đế chế bước ra từ vô số cuộc chiến khốc liệt, xây đắp vinh quang từ các thắng lợi vẻ vang đi vào lịch sử làm thay đổi dòng chảy của thời đại, người dân của đế chế Gia Thế có xu hướng xem trọng các thành tích trên sa trường để đánh giá các nhân vật lớn. Do đó, một người còn bị cho là "vắt mũi chưa sạch" như Khưu Phi, đương nhiên cũng ít được chú ý tới. Kể ra thì, nhìn khắp lục địa Vinh Quang cũng không ai tìm ra được vị thái tử có con đường kế vị loằng ngoằng như Chiến Pháp Sư trẻ tuổi đó.

Khưu Phi không phải là con của hoàng đế đương nhiệm, thậm chí, còn không có bất kỳ huyết thống nào với hoàng gia đế chế Gia Thế. Cậu chỉ đơn giản là đứa trẻ được chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu - người đứng đầu quân đội vương quốc nhận nuôi và bồi dưỡng từ khi còn tấm bé và, chỉ có thế. Nhưng có ai mà không biết, vị công thần luôn ẩn mình trong bóng tối kia chính là hoàng đế không ngai tại vùng đất này, quyền lực san sẻ với hoàng đế chỉ bằng chứ không thua. Tựa như hai chiếc bóng cùng phản chiếu ở hai bên tấm gương phẳng, sự tồn tại song song của Tô Mộc Thu ngoài sáng và Diệp Tu trong tối chính là thứ cốt lõi gây dựng thế lực khổng lồ của Gia Thế suốt vài trăm năm qua. Trong từng ấy thế kỷ, vô số lời đồn khó nghe đã liên tục xuất hiện quanh sự hiện diện quá đỗi rõ ràng của vị vua không ngai hay sự lo ngại về sự tồn vong của dòng dõi hoàng gia đế chế. Tô Mộc Thu lẫn Tô Mộc Tranh - hai người duy nhất còn sở hữu huyết thống của dòng trưởng nhưng anh em họ lại không hề có ý định kết hôn. Thậm chí, nhà vua trẻ còn bất chấp sức ép khổng lồ đến từ các lão thần mà lập một đứa trẻ chẳng có chút huyết thống nào với mình trở thành thái tử. Bởi theo hắn, dòng máu không phải là thứ sẽ quyết định tới khả năng lãnh đạo và kế vị nhưng người lãnh đạo quốc gia sẽ là kẻ nắm quyền sinh sát tồn vong của cả đế chế. Thứ lý luận của Tô Mộc Thu từng gây ra một cuộc tranh cãi rất lớn trong cả trong ngoài lâu đài, trở thành cái gai trong mắt nhiều người thuộc thời đại cũ, may mắn là dưới uy quyền khổng lồ của hắn cùng sự đồng lòng từ thành phần quan lại cấp tiến, vị trí thái tử đã cứ thế mà được ấn định.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện người con trai đó từng phải bất đắc dĩ trở thành tâm điểm của sự chỉ trích, Kiều Nhất Phàm lại rất khó chịu. Cho dù biết tất cả đó là chuyện của quá khứ, Khưu Phi vẫn giữ nguyên thứ tình cảm trong sáng và thuần khiết nhất dành cho đế chế này, cậu vẫn muốn lập tức khiến những lời khó nghe kia bên ngoài biến mất. Và từng ngày vẫn trôi qua như thế, thiếu niên ngoại quốc mang đôi mắt trong xanh âm thầm lắng nghe tin tức từ cả hai vùng đất mà mình gắn bó, tiếp tục khóa huấn luyện của riêng mình.

Theo quy định do đích thân Diệp Tu đặt ra, bất cứ ai muốn trở thành một Ám Vệ của đế chế đều phải trải qua một lộ trình huấn luyện rất khắt khe đủ sức làm họ bỏ mạng bất cứ lúc nào. Bình thường, thời gian này sẽ kéo dài từ khoảng một đến ba năm với đủ các loại nhiệm vụ khó nhằn. Tuy nhiên, vì khả năng của Kiều Nhất Phàm đã được y trui rèn suốt ba tháng dài tại trấn Nhật Nguyệt lại thêm việc được trực tiếp giao chiến với kẻ địch có thực lực với quân số áp đảo, khóa huấn luyện của cậu đã được rút gọn, chỉ vỏn vẹn hơn một năm là có thể bước đến bài thi cuối cùng. Thông thường, người đưa ra nhiệm vụ cuối cùng sẽ là Ngô Tuyết Phong thế nhưng vì là thiếu niên được đích thân Nhất Diệp Chi Thu giới thiệu, Kiều Nhất Phàm cũng có được "phần thưởng đặc biệt". Quả nhiên, người đàn ông mang đôi mắt màu đá Topaz vàng óng luôn biết cách làm cho cậu học trò phải ngây ra như pho tượng gỗ.

"Một lọn tóc của thái tử của đế chế Gia Thế trong ba ngày nhé, Tiểu Kiều."

Nhớ đến nụ cười vui vẻ của người mình gọi là sư phụ, Kiều Nhất Phàm không khỏi nổi da gà vì sợ hãi. Chẳng cần suy nghĩ quá nhiều, thiếu niên ấy cũng thừa hiểu Diệp Tu cố tình đưa ra nhiệm vụ oái oăm này để làm khó mình. Thái tử của đế chế Gia Thế không ai khác chính là Khưu Phi - người đã cùng cậu cùng trải qua ba tháng ở trấn Nhật Nguyệt trong căn trọ nhỏ ọp ẹp và cũ kỹ. Nhớ lại chuyện vào mùa đông năm trước, tâm tình của cậu bỗng thật phức tạp. Cho dù đã cùng nhau trải qua vài đợt sinh tử chỉ còn cách một khoảnh mành chỉ treo chuông nhưng hiện nay, thân phận của cả hai đã quá khác biệt. Một năm dài không chút tin tức, bất thình lình xuất hiện rồi lại đưa ra yêu cầu như vậy thật không phải phép. Huống hồ, như thế nào đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng để xác nhận tư cách của một Ám Vệ, Kiều Nhất Phàm vẫn muốn dùng phương pháp truyền thống của mình giải quyết tất cả.

Đúng vậy, âm thầm đột nhập và hoàn thành nhiệm vụ mà thần không biết quỷ không hay.

Thời gian ba ngày mà Diệp Tu đưa ra vốn rất ngắn, Khưu Phi là người có tính đề phòng cao như thế nào, Kiều Nhất Phàm thừa hiểu. Việc có thể vượt qua sự tuần tra nghiêm ngặt của các vệ binh lâu đài đã là chuyện cực kỳ khó nhằn, đột nhập vào phòng thái tử và hoàn thành nhiệm vụ trong âm thầm lặng lẽ càng trở nên bất khả thi. Cơ hội duy nhất mà cậu có chỉ là vào đêm khi mà Khưu Phi trở về từ bữa tiệc cùng với phái đoàn đế chế Yên Vũ. Bởi vì, vị Quỷ Kiếm Sĩ biết đó là dịp con trai của chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu phải động đến đồ uống có cồn và tửu lượng của cậu kém như thế nào, Kiều Nhất Phàm hiểu rõ.

Thế nhưng, chàng trai mang làn tóc màu tuyết sương còn chẳng ngờ được vị thái tử cao quý của đế chế Gia Thế còn say đến mức ngay cả cửa sổ cũng không thèm chốt cửa. Tiếc là cuối cùng, cậu cũng không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ khi hành động lén lút đã bị Khưu Phi phát giác. Thậm chí, thiếu niên còn phải giao chiến với người kia hơn nửa giờ. Nếu không phải trước đó đã cẩn thận sử dụng viên đá giúp ngăn cách âm thanh, hành tung của Kiều Nhất Phàm đã sớm đánh động đến lực lượng khổng lồ bao quanh lâu đài. Một năm không hề gặp mặt, hai người cuối cùng lại chào đón nhau theo cách bạo lực này, cậu thật không nỡ. Chỉ là trong thời gian qua, Kiều Nhất Phàm không phải là người duy nhất tiến bộ, năng lực chiến đấu của Khưu Phi so với thời gian ở trấn Nhật Nguyệt đã thay đổi rõ rệt. Đấy là còn chưa kể đến ưu thế Chức Nghiệp và vũ khí, thanh kiếm chỉ vừa đủ quy chuẩn quân binh cấp thấp của cậu căn bản không so nổi với thanh thần binh như Huyền Tiễn.

Cuối cùng, thân phận của Kiều Nhất Phàm vẫn bị phát hiện.

Trong thời khắc bị sức nặng của Khưu Phi ghì chặt xuống nền gạch lạnh lẽo, từng dây thần kinh của đã căng ra đến mức ngỡ đâu chỉ một cái chạm nhẹ, chúng sẽ lập tức đứt đoạn. Thậm chí, Kiều Nhất Phàm đã còn nghĩ tới trường hợp mình sẽ cố gắng phủ nhận thân thế thật sự của mình. Chỉ là, khi thật sự đối diện với ánh nhìn chất chứa vô số cảm xúc đan xen và cái nhíu mày của người kia, chàng Ám Vệ trẻ tuổi lại thật không đành lòng tiếp tục nói dối. Dù sao thì trong một năm qua, kẻ duy nhất chẳng biết được gì là Khưu Phi chứ không phải cậu, Kiều Nhất Phàm. Và rồi, trước sự truy vấn của vị thái tử anh tuấn, thiếu niên mang màu tóc màu tuyết sương chỉ có thể chậm rãi khai ra mọi chuyện xem như là cái giá đánh đổi cho việc mình được giúp đỡ. Thực lòng mà nói, cậu không nghĩ đây sẽ cách mà bản thân đối diện với thất bại lớn đầu tiên trên con đường bản thân đã chọn. Chỉ là khi ngẫm lại, nếu đó là Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm lại bỗng thấy tất cả chẳng có gì là quá to tát.

Tuy nhiên, chàng trai đó đã không ngờ rằng "mục tiêu" sau khi yên tĩnh lắng nghe hết mọi chuyện lại bất ngờ yêu cầu cậu đưa ra thanh đoản đao từ mình. Nếu không phải vì gương mặt hoàn hảo như tượng tạc vẫn còn đang giữ nguyên vẻ nghiêm túc thường ngày và bàn tay đang chìa ra, Kiều Nhất Phàm còn ngỡ rằng vừa bị ảo giác. Hơi phân vân một vài giây ngắn ngủi, thiếu niên mang gương mặt thanh tú vẫn chọn cách làm theo yêu cầu này và không quên hỏi lại một cách khó hiểu.

"Em muốn lấy nó làm gì vậy, Khưu Phi?"

Chỉ là thay vì câu trả lời, thứ mà Kiều Nhất Phàm nhận lại được lại là hình ảnh Chiến Pháp Sư trẻ tuổi vén mấy sợi tóc lòa xòa ở trước mang tai thành một nhóm rồi thẳng tay hạ thanh vũ khí sắc bén. Khoảnh khắc ấy diễn ra trong chớp mắt, nhanh đến mức vị khách không mời đêm nay cũng chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên.

"Khưu Phi ... Em ..."

"Không phải nhiệm vụ mà cha đưa cho anh là thứ này sao? Chỉ là mấy lọng tóc thôi, em cũng không để tâm lắm nhưng mà anh phải hứa với em một chuyện đấy."

Thong thả lọng tóc thứ hai mình cắt xuống lòng bàn tay Kiều Nhất Phàm, vị thái tử trẻ tuổi từ tốn ngồi trở lại vị trí của mình, nhàn nhã nhâm nhi tách trà hoa thơm lừng, để vị ngọt đắng đan xen tràn ngập trong khoang miệng, mặc ở phía đối diện, vị khách đang còn nhướng mày khó hiểu.

---

P/s 1: Ôi chuyên chap này coi như là tóm tắt cho sự "mất tích" của Kiều trong suốt mấy chap vừa qua, cũng là chuyển giao giữa hai arc lớn trong mạch quá khứ của fic mình. Đồng thời cũng xác nhận lại vấn đề về thân phận của Khưu Phi một chút vì trong cái AU này, thằng bé sẽ có thân phận khá đặc thù. 

P/s 2: Thực ra đây là arc mình thêm vào ở lần viết lại con fic này chứ bản gốc cũ không hề có, cũng là một thử thách vì ở arc này không chỉ là về mqh của Khưu Kiều nữa mà còn dính dáng tới Gia Thế rất nhiều nữa.

P/s 3: À, các chap tiếp sau là quá trình thả thính của đôi trẻ rồi haha. Ai rồi cũng phải trồng cây si thôi =))) 

P/s 4: Thực ra cái đêm đầu tiên Khưu Phi gặp lại Kiều Nhất Phàm trong đầu tui còn nhiều nội dung lắm nhưng chắc sẽ cắt dần để tụi nó hồi ức đi, chứ dài quá rồi huhu. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top