Chương CXLIV: Linh cảm chẳng lành
Thời gian là một thứ hết sức diệu kỳ mà từ khởi nguyên con người đã chẳng thể nào nắm bắt, càng muốn níu giữ sẽ càng vuột khỏi lòng bàn tay.
Kiều Nhất Phàm đã sớm quen với sự thật hiển nhiên đến tàn nhẫn ấy nhưng trong vài ngày ngắn ngủi trong căn cứ dưới lòng đất chờ đợi ngày kế hoạch bỏ trốn được diễn ra, trái tim cậu vẫn chưa lúc nào thôi nặng trĩu lo âu. Cho dù tin rằng người thầy tài hoa của mình sẽ chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo để kế hoạch có thể thuận buồm xuôi gió, đưa hoàng đế và công chúa rời khỏi sự kìm kẹp từ nơi từng đã chứng kiến hết thảy những ngày tháng vinh quang nhất.
Chỉ là chẳng rõ vì sao cảm giác bất an nhen nhóm nơi đáy lòng, càng ngày càng lan ra trước thời khắc kế hoạch được hiện thực hóa. Trước đây, chàng Ám Vệ trẻ tuổi vốn không phải là người tin vào cái gọi là linh cảm. Thế nhưng, kể từ ngày trải qua biến cố tại trấn Nhật Nguyệt rồi bước vào con đường của một thuộc cấp trong bóng tối dưới trướng Nhất Diệp Chi Thu, không ít lần cái gọi là giác quan thứ sáu đã đúng. Không may thay, những linh cảm chẳng may ấy cuối cùng đều hóa thành vô số điều bất hạnh cứ thế đổ ập xuống đầu bọn họ.
"Tiểu Kiều, trông sắc mặt con tệ quá. Vẫn còn lo cho Khưu Phi sao?"
Đó là buổi chập choạng tối, chỉ còn cách giờ khởi hành là lúc nửa đêm chưa đầy sáu giờ và, Kiều Nhất Phàm vẫn còn đang thu dọn nốt vài bộ quần áo mùa đông chuẩn bị cho cuộc hành trình dài phía trước. Đương lúc đang thẫn thờ vì những trận sóng bất an đang không ngừng đánh vào đáy lòng, thanh âm thong dong từ đằng sau chợt vang lên đã làm cậu giật mình. Lúng túng điều chỉnh lại tâm trạng, chàng trai mang mái tóc màu tuyết sương vội quay đầu lại nhìn sư phụ, ngập ngừng trả lời.
"Dạ, dạ không ạ ... Chỉ là con cảm thấy ... Bất an."
Thanh âm kia mỗi lúc một nhỏ dần, cho đến khi tan biến vào hư không, đôi mắt xanh không kìm được mà hướng về cánh cửa đóng hờ dẫn vào căn phòng gần đó. Bên trong, Khưu Phi vẫn còn đang ngủ say. Vì thời gian gấp rút nên theo giao hẹn, trong số họ sẽ có hai người được ngủ trước để có thể đảm bảo tỉnh táo trước chuyến hành trình sẽ khởi hành vào lúc nửa đêm. Dẫu sao, trong hoàn cảnh ngặt nghèo bấy giờ việc giữ được cảnh giác ở từng phút từng giây vẫn là điều tiên quyết để đảm bảo an toàn.
Theo kế hoạch đã được Diệp Tu chuẩn bị, người hỗ trợ bí mật của y đã bí mật chuyển tới rất nhiều thứ nhằm giúp họ cải trang, bao gồm cả y phục lẫn các giấy tờ giả nhằm đảm bảo tất cả có thể thông qua chốt kiểm tra một cách an toàn.
Đúng nửa đêm hôm nay, gia đình đã nhận lời giúp đỡ họ sẽ tổ chức đám tang và đưa di thể của thân nhân ra khỏi thủ đô. Vì là gia đình có thế lực lớn nên lệnh giới nghiêm đã được ban lãnh đạo đế chế hiện tại nới lỏng, cho phép đưa người quá cố đến nơi an táng bên ngoài thành. Nhân cơ hội đó, nhóm người Diệp Tu sẽ đóng giả là gia quyến mà nhập vào đoàn đưa tang, từ đó thoát khỏi sự quan sát và kiểm tra của quân binh canh gác. Đương nhiên, hoàng đế và công chúa sẽ phải được cải trang rồi mới được phép đưa vào quan tài nhằm phòng trường hợp bị kiểm tra.
"Đứng trước tình cảnh như hiện tại, ai hẳn cũng sẽ bất an thôi, Tiểu Kiều."
Diệp Tu thong thả nói, bàn tay dúi điếu thuốc vừa tàn xuống cái chén nhỏ được y trưng dụng là đồ gạt tàn để trên chiếc bàn gần đó. Người đàn ông từng là niềm tự hào của đế chế Gia Thế giờ đây khoác lên mình lớp mặt nạ dày, tự biến bản thân thành một ông lão già lụ khụ như kẻ gần đất xa trời. Nếu không phải là cố ý không thèm che đậy trước mặt học trò, phong thái của y vẫn thừa sức đánh lừa những cặp mắt lão luyện.
"Nhưng, sư phụ đâu có lo lắng ..."
Hơi cúi đầu xuống nhìn xấp vải đang được xếp dở dang trên tay, chàng trai mang màu tóc như tuyết sương khẽ cười khổ. Kể ra, cậu lại thấy mình thật kém cỏi. Thân là Ám Vệ đã được đào tạo bài bản để luôn chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết bất kỳ lúc nào, vậy mà giờ đây, cậu lại hoang mang và lo lắng trước một nhiệm vụ được chính thủ lĩnh của mình đảm bảo. Đó không phải là cách bản thân nên đối mặt với nguy hiểm hiện tại. Dẫu sao, so với những nhiệm vụ trước đây cậu từng trải qua, từng này vẫn chưa tính là gì.
Hít sâu một hơi, Kiều Nhất Phàm lại chuyên tâm vào công việc mình đang làm, cẩn thận cất nốt chiếc áo bông cuối cùng vào chiếc túi nhỏ. Việc tiếp theo chàng trai mang mái tóc màu tuyết sương đó cần làm là phải hóa trang cho gương mặt của mình trở thành một người đàn ông trung niên cục mịch làm công dịch để khiêng quan tài. Đây đương nhiên cũng là chủ ý của Diệp Tu. Việc cải trang thành dạng người này là nhằm đảm bảo an toàn cho hoàng đế và công chúa vốn đang hôn mê bất tỉnh, phòng trường xấu nhất xảy ra họ vẫn có thể kịp tiếp cận để đưa cả hai chạy trốn. Tuy rằng đoàn đưa tang đã được đảm bảo đều là kẻ sẵn sàng chết vì chủ nhân của mình bất cứ lúc nào chỉ là đề phòng một chút chưa bao giờ là thừa thãi.
Người âm thầm đứng sau giúp đỡ Diệp Tu hết lòng không được y tiết lộ danh tính nhưng vì lý do nào đó, vị chủ tướng từng tung hoành khắp các chiến trường ác liệt nhất lục địa Vinh Quang lại vô cùng tự tin vào nhân vật này. Thực lòng mà nói, bảo rằng cậu không tò mò về danh tính kẻ đó thì chính là nói dối. Chẳng qua suy cho cùng, chuyện đó giờ cũng chẳng còn mấy quan trọng nữa. Ít nhất, Kiều Nhất Phàm vẫn tin rằng kẻ có thể chiếm được toàn bộ sự tự tin tưởng từ sư phụ Kiều Nhất Phàm nhất định không phải là người bình thường.
"Sao con biết là ta không sợ chứ?"
Dòng suy nghĩ miên man như lạc vào bể trời xa xăm nào đó phút chốc bị lôi về hiện thực bởi một câu nói trầm ấm xen lẫn tiếng cười ẩn hiện rất quen thuộc. Kiều Nhất Phàm đứng dậy khỏi chỗ ngồi với ánh nhìn ngạc nhiên, bàn tay vẫn không quên đặt chiếc túi mình vừa thu xếp đồ đạc lên chiếc bàn nhỏ gần đó. Không kìm được tò mò, chàng Ám Vệ trẻ tuổi ngập ngừng hỏi lại.
"Người ... Cũng lo lắng sao?"
Nghe thế, vị chủ tướng với cặp đồng tử màu Hổ Phách sắc sảo và rực rỡ như mặt trời tháng bảy khẽ buông tiếng cười dài. Thong thả châm thêm một điếu thuốc mới để làn khói trắng đục phả vào thinh không như sương sớm, Diệp Tu điềm nhiên cất lời.
"Trên đời này làm gì có thứ đảm bảo tuyệt đối cơ chứ? Ta dẫu cho tính toán cỡ nào vậy có sai số đấy thôi. Nếu không, giờ này chúng ta đã ở trong lâu đài uống trà dùng bữa thay vì ở đây và phải chuẩn bị bước vào một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy rồi, Tiểu Kiều à."
Khẽ cắn môi như cố lựa chọn ra lời hồi đáp thích hợp nhất, Kiều Nhất Phàm bước tới chỗ chiếc hòm gỗ lớn đựng những dụng cụ hóa trang trầm ngâm một lúc trước khi vươn tay chọn lấy một bộ tóc giả, cẩn thận đội nó lên đầu mình.
"Nhưng dẫu sao người vẫn bình tĩnh như vậy... Con lại cảm thấy bất an không ngừng được. Sợ rằng ..."
Đúng lúc này, một bàn tay ấm bất chợt vỗ lên vai cậu, thanh âm ấy đủ vang cùng với cảm giác nhói đau đến mức làm gương mặt thanh tú trở nên nhăn nhó. Nhưng khi Kiều Nhất Phàm quay lại thì thứ chào đón cậu lại bóng lưng cao gầy của người mà bản thân gọi là sư phụ đang dần khuất đi trong tầm mắt. Trong không gian tĩnh mịch chỉ còn lưu lại thanh âm từ tốn mà chứa đầy sự tự tin của người đàn ông đã từng khuynh đảo cả một thời đại. Y không hề ngoảnh đầu lại, càng chẳng buông xuống thêm nửa lời giải thích rõ ràng, hệt như một vị hiền triết để lại chỉ dẫn mơ hồ cho ngàn vạn tín đồ buộc buộc phải dõi theo.
"Đừng lo, Nhất Phàm à. Mọi thứ đều đã có sắp xếp sẵn của số phận, con đường tương lai đã được định hình từ lâu, chúng ta sẽ bước lên nó. Sớm thôi."
Khi đó, chàng trai mang mái tóc màu tuyết sương vẫn chưa hề hình dung ra cái gọi là "số phận" và "tương lai được định từ lâu" nghĩa là điều gì. Nhưng chắc chắn rằng, người như Diệp Tu ắt sẽ biết thứ gì mình nên làm để đảm bảo lợi ích lớn nhất, đối với y không bao giờ có cái khái niệm gọi là lỗ vốn ở bất kỳ cuộc làm ăn nào. Trong ký ức của cậu, quá khứ lẫn hiện tại điều đó vẫn chưa hề đổi khác. Khẽ nhắm lại đôi mắt trầm tư, chàng trai mang mái tóc màu tuyết sương chậm ngồi xuống, cẩn thận hoàn thành lớp hóa trang sau cùng.
Thời gian tích tắc trôi qua, chậm rãi như bơm đầy trái tim người ta như muốn nổ tung trong muôn vàn xúc cảm.
Kế hoạch của bọn họ cuối cùng cũng đến giờ G.
Nhờ có sự chuẩn bị từ trước, Diệp Tu và Ngô Tuyết Phong đã đánh tráo hai cỗ quan tài rỗng được nhân vật thần bí kia chuẩn bị từ trước. Đoàn người trong bộ đồ tang trắng xóa cứ thế lầm lũi bước đi trong đêm đến tận khu nghĩa trang tập thể bên ngoài thành cách đó đến vài giờ. Trong cái đêm đông lạnh lẽo gió sương mù mịt đó, chẳng ai nói với ai lời nào. Chỉ có ánh nhìn đăm đăm từ cặp đồng tử màu Ruby ở bên kia thanh gỗ là như xuyên qua hết thảy mọi lớp điểm trang. Kiều Nhất Phàm nhìn Khưu Phi mà khẽ chau mày. Vào thời khắc đấy, biết bao nhiêu điều họ muốn thốt ra nhưng cuối cùng tất cả chỉ là một cỗ lặng im cô tịch. Không được phép, chỉ đơn giản là thế.
Con đường dài phía trước rồi sẽ đến lúc có điểm dừng chân, cả hai buộc phải chia lìa. Số phận sắp tới vẫn còn lắm lửng lơ và mơ hồ, tương lai về sau chẳng ai có thể nắm bắt. Chỉ là đến cuối cùng, Kiều Nhất Phàm vẫn không đành lòng phản đối, đẩy người mình yêu vào tình huống khó xử, xích mích cho cả hai. Cậu tôn trọng và chọn lựa tin tưởng những lời Khưu Phi nói. Dẫu cho, nó có khó khăn tới nhường nào.
Ngỡ đâu mọi thứ đã hoàn hảo khi hạ huyệt, Diệp Tu đã là người trực tiếp đưa quan tài của cả hai xuống hố đất được đào sẵn và chỉ cần hoàn thành việc này, ngay khi đoàn người rời đi, họ sẽ lập tức quay lại đưa hoàng đế và công chúa rời đi an toàn. Nhưng rồi, mọi thứ lại chẳng như họ đã tính toán.
Vào đúng thời khắc, cỗ quan tài được đặt xuống huyệt đạo tiếng vó ngựa băng băng qua những con đường đầy tuyết trắng đã dồn dập vang lên tựa như tiếng kinh nguyện cầu. Vô số lưỡi kiếm sắc bén đã được vung lên, bề mặt kim loại nhẵn bóng phảng phất bóng hình của ánh lửa bập bùng trong đêm đông dần nhuốm thứ chất lỏng tanh tưởi từ cơ thể người. Và dải lụa tang một màu trắng tựa tuyết sương thời khắc này đã bị huyết sắc làm ô uế.
Cay đắng thay, thứ linh cảm chẳng lành của Kiều Nhất Phàm cuối cùng lại trở thành hiện thực.
Kế hoạch của bọn họ đã thất bại.
---
P/s 1: Chap cuối cùng của năm âm lịch 2023, một năm mình dành trọn cho Khưu Kiều với 144c. Hơi tiếc là kết thúc năm lại là con chap mang sắc thái nặng nề này nhưng hết cách rồi hic.
P/s 2: Thời gian như chó chạy qua hàng rào, thế là qua một năm. Chốt sổ năm nay gõ dc 350k chữ. Nhiều ghê. +
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top