Chương CXL: Nóng lòng
Có lẽ chưa bao giờ, Trần Dạ Huy lại hình dung mình sẽ bị đấm thẳng vào mặt, té ngã sóng soài bởi một tay công nhân bần cùng, hèn mọn. Ấy vậy mà, chuyện khó tin ấy vẫn xảy ra, còn là ngay giữa cổng thành dẫn vào thủ đô và trước ánh mắt hàng trăm người.
Trong làn mưa tuyết mịt mù của mùa đông, cái lạnh từ tuyết xâm nhập qua từng lớp vải, thấm đẫm vào tận xương tủy khiến cho người ta không khỏi rùng mình. Sau cơn chấn động như trời đất vừa bị nghịch đảo và vạn vì sao rơi xuống, Trần Dạ Huy choáng váng đến gần như bất tỉnh. Trước khi gã kịp hiểu ra điều gì, cả cơ thể được ủ ấm bằng mấy lớp áo nhung đã bị đánh bay bởi một cú đấm như trời giáng. Chẳng khác gì chiếc lá khô trước trận cuồng phong, gã ngã ra xa khỏi đám tùy tùng, lộn nhào trên tuyết trắng rồi đập người vào phiến đá lớn cách đó hơn chục mét.
Sau tiếng va đập vô cùng khó nghe, cơn đau nhức xộc thẳng lên tới óc đã làm vị quan chuyên coi sóc chuyện pháp luật, hành chính mất vài giây mới kịp nhận định lại tình hình. Đến nước này, không chỉ là các khớp xương đang liên tục phát ra mấy tiếng răng rắc rợn người mà ngay cả răng trong hàm của gã cũng đã lung lay, mùi máu tanh đã ngập trong khoang miệng.
Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy chứ?
Trần Dạ Huy không tài nào hiểu được, bản thân chỉ đang nói chuyện với đám tay chân, vì sao lại đột ngột bị đánh. Hơn nữa, tốc độ kẻ ra tay nhanh tới mức chẳng những gã mà những người ở cạnh đó cũng chẳng tài nào kịp phản ứng, bản thân đã bị đánh văng ra xa như một đống bùi nhùi chẳng có chút trọng lượng. Mang theo cơn giận dữ xem thử kẻ nào vừa chán sống dám ra tay với mình, Trần Dạ Huy quắt mắt về vị trí mình vừa đứng cách đó vài phút. Nhận ra, kẻ đo chỉ là tay được thuê vận chuyển trong bộ quần áo rách rưới và mái tóc lòa xòa lôi thôi, cơn nóng giận như lửa phút chốc làm gã lồng lộn như sắp phát điên. Rõ ràng bản thân đang ở trên đỉnh cao quyền lực mà lại bị hạng rác rưởi ở dưới tầng đáy xã hội, chật vật giành giật từng cơ hội được sống tấn công đến mất hết mặt mũi như vậy, gã sao có thể giữ được bình tĩnh.
Hừ lạnh một tiếng khi nhận lấy cái dìu đỡ từ mấy người đi cùng, Trần Dạ Huy dùng chút sức lực còn lại của mình mà vừa gào lớn vừa chệch choạch cố ngồi dậy.
"Người đâu! Lập tức bắt con chó khốn khiếp đó cho ta!"
Nhưng mà vào thời khắc đám quân binh đồng loạt lao tới chỗ tên người làm thấp kém đó, Trần Dạ Huy lại chợt sững người đến chết lặng đi. Những ngón tay dưới lớp găng ấm áp vốn đưa ra giữa khoản không chẳng rõ từ lúc nào đã xụi lơ như cỗ bánh răng khô dầu. Người vừa làm ra chuyện khó tin đó vẫn đứng yên tại vị trí cũ, bàn tay nắm chặt vẫn chưa nới lỏng ra. Tựa như nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ đấm Trần Dạ Huy không chút chần chừ. Và rồi, dưới lớp tóc đen lòa xòa như lâu ngày không cắt tỉa kia, cặp đồng tử mang sắc màu của viên Ruby Huyết Bồ Câu thượng phẩm thấp thoáng ẩn hiện, ánh lên tia sát ý chẳng hề che giấu.
Bất chấp việc đang cách nhau hơn mười mét, cái nhìn chứa đầy phẫn nộ như trận bão lửa giữa trời đông vẫn đủ sức xuyên thủng con mồi chẳng may bị khóa chặt, khiến khuôn miệng mới vừa thốt ra vô số lời cay nghiệt bỗng câm nín như bị cắn đứt lưỡi. Cảm giác áp đảo từ một kẻ đứng trên tất cả, tựa vị thần muốn xé xác cơ thể của kẻ phàm nhân thấp kém ra thành trăm mảnh, lẫn đôi mắt chứa đầy sự kiêu ngạo đó. Không thể sai được !
"Khưu ... Phi ... Mau bắt hắn lại, là Khưu Phi! Là thằng khốn phản đồ Khưu Phi đấy!"
Trần Dạ Huy gào lên, chẳng rõ trong con ngươi đang lồng sộc kia kia là sự giận dữ hay sợ hãi. Bởi ngay khi cái tên đó được thốt lên, một cỗ lặng im đáng sợ đã bao phủ cả cánh đồng tuyết trắng. Dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia, ngay cả hơi thở bình thường cũng đã bị làn gió rét lạnh cuốn trôi, là lạnh lẽo nơi thịt da hay buốt giá từ tận đáy lòng? Chẳng một ai tỏ tường.
Có kẻ bàng hoàng, vài người sợ hãi, đôi ba cặp mắt ánh nên tia lo lắng, số ít lại là vẻ khát máu như vừa thấy cả kho báu đang bày ra trước mặt. Phải rồi, giá trị truy nã mà vị vua sắp lên ngôi đặt ra cho tung tích của cựu thái tử còn cao hơn cả cha hắn: Nhất Diệp Chi Thu. Một triệu đồng tiền vàng là thứ mà những kẻ ở tầng lớp trung lưu phải quần quật cả đời tích góp may ra mới có được, đừng nói là mấy người có xuất phát điểm thấp như đám làm thuê ở dưới đáy xã hội. Lợi ích đó là quá lớn và hấp dẫn, chẳng khác gì kho báu đang mở tung cánh cửa hầm, đủ để thôi thúc những đôi chân vẫn còn đang tê cóng vì lạnh tiến tới, bất chấp giữa họ và chàng trai trẻ đó vốn không có chút thù oán gì, quên lãng đi cái tên kia vốn thuộc về vị thái tử đã được đích thân huyền thoại Nhất Diệp Chi Thu dưỡng dục từ thuở ấu thơ.
Chỉ là trước khi hàng chục đôi tay, vũ khí sắc bén có thể chạm tới cơ thể ấy, một bóng đen đã bất ngờ chắn trước người vừa ra tay với Trần Dạ Huy. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bằng cái đập cánh của loài bướm đêm, một loạt quả bom nhỏ bằng viên bi bất ngờ lăn ra và lập tức phát nổ. Cả không gian trắng xóa dưới làn mưa tuyết nặng hạt phút chốc lại chìm trong lớp sương khói dày đặc, hoàn toàn mất đi tầm nhìn. Đợi đến khi khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tại nơi mà chàng trai trẻ đó vừa đứng chỉ còn lại một bãi tuyết trắng mênh mông.
Khưu Phi đã biến mất ngay trước mắt của hàng trăm người, mà chẳng để lại chút dấu vết.
---
"Thật là, đường đường thái tử đế chế Gia Thế được bao người ngưỡng mộ giờ lại sa sút tới mức hành xử ngu ngốc như vậy sao? Đơn độc ra tay với kẻ thù giữa ban ngày ban mặt như vậy, là đang mời gọi bọn chúng ra tay với mình đấy à?"
Trời đất trong tầm nhìn của đôi đồng tử màu Ruby đỏ thẫm phút chốc đảo điên, ngày đêm bất phân, ánh sáng hòa lẫn cùng bóng tối. Nền tuyết trắng xóa ở vùng ngoại thành phút chốc biến tan, ngay cả những cái bóng đang sẵn sàng lao đến hắn như một kho tàng cũng chẳng còn chút tăm hơi. Giờ đây, Khưu Phi bị bàn tay thô bạo ném vào tường tại đường hầm tối tăm, thấp thoáng mấy ngọn đèn mờ mờ. Cảm giác đau đớn từ lưng truyền tới phút chốc làm cặp chân mày ấy khẽ chau. Nhưng ngay khi nhận ra mình đã bị đem đi, chàng trai ấy đã liền rút Huyền Tiễn, không ngần ngại vung một đường mâu giáng xuống gã đàn ông đang giấu mình trong lớp áo choàng đen kín mặt. Bởi lẽ, tung tích của hắn đã bị người này nhìn thấu. Từng ấy thôi là quá đủ để buộc Khưu Phi phải ra tay, bất chấp mục đích đằng sau của y có là gì.
Nào ngờ vào thời khắc, thanh thần binh giáng xuống, gót chân y đã lập tức nâng lên, kéo cơ thể ra khỏi đòn tấn công mà bật ra tiếng cười rất thoải mái. Bất chấp việc Khưu Phi liên tục tấn công không chút khoan nhượng, cái bóng kia vẫn như nằm lòng hết toàn bộ chiêu thức mà chủ động tránh đi trước mũi thanh Chiến Mâu đó xé gió giữa không trung. Trong hơn mười phút giao tranh ngắn ngủi, gã đàn ông bên dưới lớp áo choàng đen chẳng hề rút ra binh khí, chỉ chắp tay ra sau thong dong hệt như đang tận hưởng buổi đi dạo lúc sớm mai.
"Còn chủ động đưa lưng cho đối thủ thế này, con sợ đối thủ chưa thể giết mình đúng không?"
Bất thình lình, thanh âm nửa đùa nửa thật lại vang lên, chậm rãi xé đi bầu không khí đặc quánh tràn ngập sát khí trong con đường hầm chật hẹp. Chớp mắt, cái bóng đen đã bất ngờ phóng đại trước cặp mắt màu Ruby đỏ thẫm. Y đưa bàn tay đã cầm sẵn một thanh đoản đao đâm thẳng tới gương mặt anh tuấn người từng là vị thái tử cao quý chốn cung vàng. Rồi vài giây sau đó, bề mặt kim loại bóng loáng đã xoẹt qua vầng trán cao. Hành động của gã đàn ông đó quá mức xuất quỷ nhập thần, Khưu Phi hoàn toàn đã bị qua mặt chỉ biết theo quán tính mà nhắm chặt hai mắt. Và rồi...
"Xoẹt"
"À, ra là tóc giả à? Bảo sao nó lại dài và dày như vậy, ta còn tưởng con trong lúc chạy trốn còn tìm được chỗ để nhuộm cơ... Khưu Phi."
Vào khoảnh khắc thanh âm nửa đùa nửa thật đó vang lên, trái tim Khưu Phi như hẫng lại một nhịp. Choàng mở mắt như để cố gắng xác nhận lại những hoài nghi, chàng trai ấy mới chợt nhận ra phần mái tóc lòa xòa phía trước đã hoàn toàn bị cắt phăng, tầm nhìn của cặp đồng tử sắc bén trở lại như bình thường. Đến lúc này, hắn mới có thể nhìn thật kỹ kẻ đã mang mình đến đây.
Dù có chẳng nhận ra giọng nói đã bị cố tình điều chỉnh để trở nên léo nhéo khó nghe, không phát hiện được cơ thể ục nịch trước mắt là bị độn đồ hóa trang vào hay dung mạo xa lạ từ lớp mặt nạ chuyên dụng, Khưu Phi cuối cùng cũng có thể nhận ra mình đang đối diện với ai.
Đôi bàn tay thoáng run buông rơi thanh chiến mâu sắc bén, nửa đầu tê rần đau như búa bổ, chàng trai ấy gần như khuỵu xuống.
Gần như trong thời khắc đáp án xuất hiện trong tâm trí, một Khưu Phi cứng cỏi lạnh lùng như con Phượng Hoàng cao quý đơn độc ở vách núi cao đã hoàn toàn biến tan, chỉ còn để lại một chàng trai chỉ vừa chệch choạc bước vào độ tuổi trưởng thành đã mang trên vai quá nhiều uất ức và bao hoài nghi chẳng thể kiếm tìm lấy câu trả lời.
Muôn vàn ký ức bỗng ùa về, những mất mát, oan ức lẫn uất hận phút chốc làm chàng trai mang mái tóc màu lá Phong ấy phút chốc hoàn toàn quỳ sụp xuống, cúi đầu trước người đàn ông ấy. Khưu Phi không rõ, lần cuối cùng cái tên mình được người ấy gọi là lúc nào, càng chẳng ước lượng mình đã xa rời y bao lâu. Nhưng thời khắc này đây, tất cả đều chẳng còn quá quan trọng, hắn thật sự muốn buông bỏ hết thảy mà ngồi xuống cùng người ấy chuyện trò, nói ra hết mọi nỗi lòng, kiếm tìm đáp án cho mọi thắc mắc.
Dẫu đã từng mường tượng tới cảnh tượng ngày hội ngộ vô số lần trong những giấc mơ, chàng trai với đôi mắt màu Ruby ấy cũng chẳng thể ngờ được cả hai lại gặp người bản thân kính trọng nhất trong hoàn cảnh bất ngờ như thế. Vậy nên, ngay cả khi người đàn ông với vẻ ngoài ục ịch đó từ từ tháo bỏ lớp hóa trang và kêu con trai mình đứng dậy, đầu gối của hắn vẫn như cũ chẳng hề nhúc nhích. Mãi cho đến khi, đôi bàn tay từng ngón thon dài đưa tới kéo lớp áo choàng cũ đang khoác lên người người từng là thái tử ngàn vạn tôn quý, Khưu Phi mới miễn cưỡng có thể đứng dậy mà thoát khỏi thế giới tràn ngập cảm xúc của chính mình.
"Cha ... Người ... Con... Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, mấy tháng qua cha ở đâu? Còn cả ngài Tô Mộc Thu và công chúa Mộc Tranh, tình hình họ ra sao rồi...?"
Cố gắng lấy lại bình tĩnh mà cất lên thanh âm gần như khảng đặc đầy sốt sắn, chàng trai trẻ không kìm được mà bắt đầu nói ra những thắc mắc đã lửng lơ trong tâm trí suốt thời gian qua. Càng nói, hắn càng kích động tựa như không tài nào khống chế được cảm xúc đã bị kìm nén suốt thời gian qua. Cũng đúng mà thôi, từ chỗ chuẩn bị đón lấy vinh quang tột đỉnh, Khưu Phi đã bị phản bội mà rơi xuống khỏi thần đàng, trở thành kẻ vạn người phỉ nhổ căm ghét, hứng chịu biết bao lời sỉ vả trong sự tức tưởi. Đổi là bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng sẽ không thể nào chấp nhận, xem như chẳng có gì. Huống hồ trong sự kiện ấy không chỉ hắn mà cả người cha từng là vầng Thái Dương của để chế cũng bị mang danh phản nghịch, vác lên vai ngàn vạn tiếng chửi rủa độc địa.
"Tại sao ... Tại sao cha lại không xuất hiện nói rõ với mọi người... Cha ... Sao người có thể ra tay với hoàng đế và công chúa cơ chứ? Người như người, sao có thể phản bội lại đế chế này?"
Thanh âm kia mỗi lúc lại càng trở nên khảng đặc, dần dần như hòa cả những tiếng nức nở mà chưa ai thấy ở người con trai từng vô cùng cứng cỏi đó.
Chỉ là đáp lại sự mất bình tĩnh hiếm thấy từ cậu con trai độc nhất, người đàn ông từng là biểu tượng sức mạnh của cả một thời đại, một đế chế lại hết sức thong dong và bình thản. Tựa như trong con ngươi màu Hổ Phách sâu thẳm như chứa vạn ngân hà, cho dù ngay lúc này trời đất có sập xuống, gót chân kia cũng chẳng buồn xê dịch dù chỉ là gang tấc. Y đưa tay về trước, bất thình lình đặt lên mái tóc giả vừa thô ráp vừa rối bù của cậu con trai độc nhất, nhàn nhạt cất tiếng.
"Chuyện đó để chốc đã, bây giờ chúng ta phải quay về căn cứ đã. Con mà bộ dạng này mà gặp "thằng bé" thì không tốt lắm đâu."
Rõ ràng là lời phó thác để bản thân người có thể rời đi mà chẳng tốn thêm một giây chần chừ nhưng, từng ấy là đủ để làm dịu đi cái đầu đang dần trở nên mất bình tĩnh của chàng trai trẻ. Đúng vậy, hắn đã gặp lại cha rồi. Những chuyện về sau ắt dần sẽ được giải đáp, Khưu Phi vốn không cần quá vội vàng. Hắn tin vào bóng lưng đã luôn ở con đường phía trước, tựa Thái Dương trên cao tỏa ánh sáng rực rỡ che lấp tất cả.
Và trừ hết thảy điều đó ra, ám chỉ bên trong lời nói của y là quá rõ ràng.
Đáy lòng vốn chứa đầy cảm xúc hỗn loạn như cơn bão tố như được làm dịu đi, Khưu Phi khẽ nhắm mắt lại vài giây như để định thần rồi liền chạy theo bóng lưng ấy, trên môi cuối cùng cũng xuất hiện nét cười sau chuỗi ngày lưu lạc khốn khổ tới cùng cực.
---
P/s 1: Thật sự gần đây tui tụt mood vãi huhu.
P/s 2: Sợ không hoàn được ghê huhu.
P/s 3: Tui thích nhìn Khưu Phi đấm Trần Dạ Huy, cú đấm ngon nhất và duy nhất trong cả truyện mà lị. ÔI thằng con tui nóng tánh :))
P/s 4: Kể ra thì 140 rồi, còn hơn 30c nữa thôi (chắc vậy haha)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top