Chương CXIV: Vẫn mãi là của em

Warning: Chap này có yếu tố 16+

----

Như như bị ai đó rút hết sức lực, Kiều Nhất Phàm để mặc bản thân ngả vào lòng Khưu Phi mà chậm rãi thở dài. Phải mất một lúc, khi hương hoa Sơn Trà thanh mát từ những khay nến thơm đã dần nhạt đi, chàng trai trẻ ấy mới khẽ cất lời nhỏ nhẹ như tiếng gió khẽ thầm thì

"Khưu Phi à, anh ... Chúng ta ... liệu sau này có thể ở bên nhau được không?"

Thanh âm cất lên, ngập ngừng ngắt quãng lại khẽ khàng tựa như hòa tan trong màn đêm đông tĩnh mịch vậy mà khi rơi vào tai vị hoàng đế trẻ, từng câu từng chữ đều như đá tảng đè nặng lên lồng ngực. Trong thoáng chốc, giọng nói phát ra từ Khưu Phi bỗng như lạc đi, ngay cả nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe môi cũng phần nào trở nên méo mó.

"Em nói gì vậy, Nhất Phàm? Chúng ta đã thề ước, đã trao tín vật và nhận được sự chứng giám, vì sao lại chẳng thể bên nhau?"

Đối diện với cái cau mày từ người mình yêu, Kiều Nhất Phàm chỉ yếu ớt nở một nụ cười nhàn nhạt tựa hồ như bong bóng sắp vỡ tan, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình. Rồi như thể sắp thực hiện một nghi thức thiêng liêng, cậu lại hướng mắt về phía Khưu Phi, dịu dàng đưa tay áp vào gương mặt anh tuấn mà khẽ thì thầm trong ánh nhìn u sầu đầy mất mát.

"Đó chỉ là lời thề ước từ thuở thiếu thời, chẳng một ai chứng kiến và biết tới trừ hai ta. Nếu muốn, anh có thể hoàn toàn phủi sạch nó mà lấy người khác mà chẳng một ai hay biết mà ..."

Lần này, không đợi Kiều Nhất Phàm có thể nói hết câu, vị hoàng đế trẻ đã lập tức đem cậu ôm vào lòng, để hai cánh tay rắn chắc đã từng trải qua bao lần biến thiên lịch sử có thể bao bọc lấy cơ thể kẻ đã trở thành một phần của vùng đất Hưng Hân.

Kể từ lúc Gia Thế có lại độc lập từ sau cuộc đại chiến với đế chế Thiên Đàng, chưa bao giờ Khưu Phi phải tháo bỏ sự bình tĩnh đến lạnh lùng trước bất kỳ ai, bất kỳ điều gì. Vậy mà, chỉ cần một lời nói từ Kiều Nhất Phàm, hết thảy còn đọng lại nơi đồng tử màu Ruby chỉ là sự hoài nghi xen lẫn lo lắng và lẩn khuất ở đâu đó, ngọn lửa phẫn nộ đã nhen nhóm thành hình. Sau quá nhiều biến cố của cuộc đời, từ đột đỉnh vinh quang xuống tận đáy xã hội, đánh mất đi, buộc phải buông tay với quá nhiều điều tưởng chừng là vĩnh cửu, chàng trai năm đó đã trải qua bao khó khăn để có thể được sống và tiếp tục thực hiện ước mơ bảo vệ xây dựng quê hương từ thuở thiếu thời. Vậy nên bây giờ, với hắn mọi thứ có được đều là vô giá, nhất là với người bạn đời đã cùng nhau trải qua bao lần sinh tử chỉ còn cách nhau một cái chớp mắt.

Tình cảm giữa họ xuất phát từ những rung động thuần khiết nhất ở tuổi thiếu thời, là chớm nở tinh khôi thuở thế giới trong tầm mắt vẫn còn bình yên. Trải qua thăng trầm, cùng nhau vào sinh ra tử mà càng gắn bó như chồi non vươn mình cao lớn sau cơn bão giông quét qua thế giới, họ mới có thể gặp lại và trở về một Gia Thế đã chẳng còn bóng dáng quân thù. Chiến tranh chỉ vừa rời đi, trước mắt vị vua trẻ vẫn còn quá nhiều thứ để lo toan, đến mức chính hắn thỉnh thoảng cũng giật mình nhận ra bản thân đã chẳng còn thời gian dành cho người mình yêu. Nếu không nhờ thành ý của Tô Mộc Tranh muốn tạo điều kiện cho cả hai ở bên nhau, Kiều Nhất Phàm sẽ không thể đến Gia Thế "nghỉ dưỡng" như bây giờ. Thế nhưng vì công việc bận rộn, cho dù có ở cùng một nơi, thời gian mà cả hai dành cho nhau mỗi ngày cũng không thể tính là nhiều. Chỉ là sau nhiều năm xa cách, từng ấy đã là nhiều với cả hai người.

Có lẽ, có khá ít cặp đôi phải trải qua thời gian xa nhau nhiều gấp hàng chục lần thời gian có thể ở cạnh nhau như họ. Nhưng chưa bao giờ, Khưu Phi lại nghi ngờ Kiều Nhất Phàm sẽ rời bỏ mình, càng chưa từng nghĩ tới viễn cảnh trên con đường độc hành phía trước, hắn sẽ sánh bước cùng ai đó trừ cậu. Thế giới này vốn vô thường, quả là không sai. Chỉ là trong cái hỗn loạn, lật lọng, bùng nổ hay suy tàn có thời đó, thiếu niên năm xưa từng được huyền thoại Nhất Diệp Chi Thu đặt trên vai hy vọng gánh vác thời đại của riêng mình vẫn mong, bản thân có thể lưu lại một phần ân nghĩa năm nào.

Rõ ràng, đôi bàn tay đang ôm chặt người thương vào lòng mà tưởng chừng trong chớp mắt có thể đánh mất vĩnh viễn. Trong suốt nhiều thập kỷ xa cách nhau, cho dù đối diện với bất kỳ khó khăn khổ đau nào, Kiều Nhất Phàm cũng chưa từng nhắc đến chuyện chia lìa, càng chưa từng nghi ngờ hắn có lòng với kẻ khác.

Trong ấn tượng của Khưu Phi, bạn đời của hắn luôn rất tâm lý, cẩn thận và ôn hòa. Cậu tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ gây sự, gây xích mích với bất kỳ ai cho dù đó có là một chủ tiệm bánh mì nhỏ bé hay là một chính khách nổi danh, quyền lực ngút trời. Hết thảy chỉ xuất phát từ sự tôn trọng chân thành từ nơi đáy lòng và sự rèn dũa từ cung cách giáo dưỡng từ gia đình lẫn môi trường lớn lên lẫn bản tính cá nhân. Sự tinh tế và chu đáo của chàng trai này luôn là thứ làm vị hoàng đế trẻ tuổi trân quý. Đó có lẽ cũng là lý do cho sự rung động thuở thiếu thời của Khưu Phi, khiến hắn khao khát muốn bản thân trở thành một người đặc biệt trong đôi mắt xanh trong bình lặng, hưởng thụ hết sự dịu dàng từ nụ cười nơi khóe môi, bảo vệ nó như một báu vật vô giá.

Dẫu, khi nhìn vào một Kiều Nhất Phàm ôn hòa hiểu chuyện đó, sẽ không ít người khó tin khi chàng trai như vậy lại chọn bước chân lên con đường Ám Vệ, một thân đắm mình trong màn đêm đầy chết chóc phía sau hào quang của đế chế. Nhưng với Khưu Phi, điều đó chẳng đáng là gì. Thứ duy nhất làm hắn bận tâm từ trước tới nay chỉ đơn giản là sự an toàn của người mình yêu trong các nhiệm vụ nguy hiểm dài ngày khi thế cục vẫn còn đang hỗn loạn, xoay chuyển không ngừng. Dưới tình hình lục địa Vinh Quang hiện tại lẫn thái độ từ nữ vương Tô Mộc Tranh về việc thả lỏng như lần này, sự lo lắng đó mới phần nào được thuyên giảm.

Vậy thì lý do gì...?

Rõ ràng mọi chuyện vẫn đang vô cùng tốt đẹp, Kiều Nhất Phàm sao lại bỗng trở nên hoài nghi và bi quan khác thường. Là ai, là điều gì đã làm người vị vua đế chế Gia Thế trân quý nhất phải buông ra những lời tràn ngập sự chán chường, để đôi mắt biếc xanh bình lặng như mặt hồ ngày thu mà hắn hằng trân quý chìm trong nỗi xót xa chẳng thể nào dễ tả.

Có trời mới biết Khưu Phi thời khắc này đã nóng lòng đến nhường nào, cảm giác tự trách bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó lại làm người mình yêu thương nhất bị tổn thương như một mồi lửa, chầm chậm thiêu rụi hết thảy mọi nghĩ suy. Hít sâu một hơi để cố trấn áp cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lồng ngực, vị hoàng đế anh tuấn nhẹ nhàng buông Kiều Nhất Phàm. Vào giây phút ánh nhìn cả hai chạm vào nhau như một đường cắt được số mệnh sắp đặt cách đây nhiều thập kỷ, Khưu Phi lại chẳng kìm được tiếng thở dài mà đưa tay nhẹ nhàng đặt lên gương mặt thanh tú giờ khắc này đã chẳng còn dáng vẻ hiền hòa thân quen. Phải mất một lúc, vị hoàng đế trẻ mới có thể trấn tĩnh lại bản thân mà nhẹ giọng đáp.

"Năm đó anh đã hứa với em điều gì thì hiện tại vẫn không hề thay đổi. Sao anh phải kết hôn cùng người khác sau khi phải vất vả lắm hai chúng ta mới có cơ hội ở bên nhau chứ?"

Lần này, Kiều Nhất Phàm chỉ cúi gằm mặt xuống như thể né tránh ánh nhìn đầy mê lực đó, khẽ cất lời.

"Nhưng đây chỉ là tạm bợ, qua một thời gian nữa em sẽ phải quay về đế chế Hưng Hân... Đến lúc đó chúng ta lại xa nhau. Có lẽ, anh cần một người nào đó có thể ở bên cạnh anh hơn em, Khưu Phi à."

Rất hiếm khi người vẫn luôn được xem là điềm tĩnh như Khưu Phi lại đánh mất đi dáng vẻ bình thản bao ngày mà trở nên lỗ mãng. Nhưng thời khắc này đây, hắn không thể không đẩy Kiều Nhất Phàm ra, nắm chặt lấy cổ tay cậu mà nghiêm giọng.

"Nhất Phàm, em nói bậy bạ điều gì vậy?"

Chỉ là sau vài giây phút ngắn ngủi đó, khi nhìn vào người con trai đang vừa ngẩng đầu lên trước hành động của mình, đốm lửa tưởng chừng sẽ thổi bùng lên một cơn bão hung tàn liền tắt ngấm. Bởi lẽ với lý do mà cậu đưa ra, Khưu Phi thật chẳng nỡ giận Kiều Nhất Phàm, suy cho cùng nó vẫn xuất phát từ sự lo lắng cho hắn mà thôi.

Chỉ là, chuyện này có phần hơi đột ngột và bất bình thường.

Thực tế là kể từ lúc đặt chân đến lâu đài Gia Thế, Kiều Nhất Phàm đã lập tức bắt tay vào việc chăm chút cho hắn từng bữa ăn tới giấc ngủ. Không chỉ chuẩn bị thêm nến thơm trong phòng ngủ, trực tiếp đến nhà bếp kiểm tra thực đơn và các nguyên liệu, người con trai đó còn liên tục hỏi thăm đến tình hình sức khỏe của nhà vua đế chế Gia Thế từ các phục vụ trong lâu đài. Dẫu chưa bao giờ nhắc tới nhưng chỉ bằng một vài ánh nhìn và vài thay đổi nhỏ trên bàn ăn, Khưu Phi đã biết bạn đời mình đã làm những gì. Vậy thì tại sao đột nhiên Kiều Nhất Phàm lại nhắc đến chủ đề này, còn lấy lý do đó để tìm cái cớ để hoài nghi sự bền chặt trong mối quan hệ giữa hai người. Đây thật sự là chuyện bé xé ra to, hoàn toàn không giống tính cách và lối hành xử hằng ngày của chàng trai mang chức nghiệp Quỷ Kiếm Sĩ này.

Tạm gác lại hàng vạn câu hỏi vì sao cứ thế nhảy múa trong đầu, Khưu Phi cuối cùng vẫn chọn cách nâng một bàn tay Kiều Nhất Phàm lên và đặt lên nó một nụ hôn ngọt ngào trước khi dịu giọng cất lời.

"Đợi qua một thời gian nữa, anh nhất định cho em câu trả lời. Em chỉ cần nhớ, anh đã chọn em là bạn đời, chúng ta đã thề sẽ cùng nhau bước qua nửa sau cuộc đời. Nhất định là thế, anh sẽ không buông tay đâu."

Những tưởng, mọi rắc rối sẽ được dừng lại tại đây thì đột ngột, Kiều Nhất Phàm lại dành cho kẻ đứng đầu đế chế Gia Thế một bất ngờ khác. Chàng trai đó bất ngờ choàng người dậy, vòng tay qua cổ ôm lấy vị hoàng đế trẻ tuổi, kéo cả cơ thể ấy ngã về phía mình. Và trước khi Khưu Phi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, một bờ môi mềm đã áp lên đôi môi hắn, chậm rãi để chiếc lưỡi nhỏ luồn qua kẽ răng, tiến vào khoang miệng khuấy đảo mọi thứ.

Vốn dĩ, hai người đã thừa nhận tình cảm nhiều năm, những chuyện thân mật của mọi cặp đôi đều đã trải nghiệm qua nên một nụ hôn như vậy cũng chẳng phải chuyện gì đao to búa lớn. Nhất là khi họ còn đang ở trong phòng riêng, chẳng bị ai làm phiền trong một đêm muộn lạnh lẽo. Nhưng thực lòng, Khưu Phi vẫn thấy rất choáng trước sự tấn công bất ngờ từ bạn đời của mình. Hơn ai hết, hắn hiểu Kiều Nhất Phàm không phải là người thích chủ động trong những việc này. Bình thường trong các cuộc ân ái, cậu thích lặng lẽ hưởng thụ sự nâng niu, chăm sóc từ người mình yêu và sẽ chỉ tháo bỏ lớp thẹn thùng, đáp lại nó mạnh mẽ nhất ở những giai đoạn cao trào nhất.

Vậy nên, trước sự tấn công bất ngờ lần này, Khưu Phi đã không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, đến mức vào những giây đầu tiên đã hoàn toàn bị người yêu cướp hết thế chủ động. Nhưng rồi, chàng trai mang màu tóc màu lá thu cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo, nhiệt tình đáp lại sự cuồng nhiệt và ngọt ngào được ban tặng. Cả hai quấn lấy nhau đầy say mê, để cơ thể chẳng còn khoảng cách. Tạm tách nhau ra vì thiếu dưỡng khí, để lại một sợi chỉ bạc mỏng manh, cặp đôi trẻ lại tiếp tục lao vào nhau như thể chỉ cần chẳng cảm nhận được hơi ấm lẫn mùi hương thân quen ấy, sự úa tàn sẽ đến gõ cửa nơi linh hồn.

Và rồi, giữa những khoảnh khắc ngắn ngủi, hai cánh môi ấy rời xa nhau, Kiều Nhất Phàm đã thì thầm vào tai người tình thanh âm trong vắt mà êm ả như nhung lại mị hoặc như lời ca từ các mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.

"Khưu Phi, đêm nay anh hãy là của em nhé."

Gương mặt đỏ bừng, bờ môi đã sưng tấy, đôi mắt xanh trong trẻo thoáng một tầng nước mỏng ướt át, vạt áo ngủ màu xám tro không biết từ lúc nào đã bị kéo lệch để lộ ra phần da thịt trắng ngần mềm mại, để lộ ra phần xương quai xanh thanh mảnh ưa nhìn, Khưu Phi biết Kiều Nhất Phàm đang cố tình dụ hoặc mình, hệt như một chiếc bẫy ngọt ngào của những tay thợ săn sành sõi nhất. Nhưng đứng trước sự mời gọi ấy, vị hoàng đế trẻ chẳng có lý do gì phải ngập ngừng hay do dự từ chối. Họ là bạn đời của nhau, thể xác và cả linh hồn vốn đã được gắn vào nhau bởi bao sự liên kết vô hình từ rất lâu trước đó. Nếu cậu đã muốn, hắn sao có thể không đáp ứng nhiều hơn.

Đặt nụ hôn lên chiếc cổ trắng nõn lộ ra trước chiếc áo ngủ xộc xệch đang bị cởi từng chiếc cúc áo, Khưu Phi hạ thấp người xuống, gặm lấy một bên tai của Kiều Nhất Phàm rồi mới khẽ rót vào đó những thanh âm trầm đục chứa đầy dục vọng mà vẫn rất đỗi dịu dàng.

"Mọi đêm của anh vốn đều thuộc về em, Nhất Phàm."

Hết thảy lo lắng, bất an và hoài nghi dẫu xuất phát từ lý do gì đều hãy bị cuốn trôi, để trong màn đêm cô tịch lạnh lẽo của ngày đông buốt giá, căn phòng rộng lớn chỉ còn tồn tại tiếng thở hổn hển đầy gợi tình từ hai kẻ vốn đã phải trải qua quá nhiều mất mát.

---

P/s 1: Thực tâm thì tôi ếu tin được mình lại viết cảnh R16 ở chap này =))). Tự nhiên nhảy tình tiết plot nên phải bổ sung thôi.

P/s 2: À spoil luôn là suy nghĩ của Khưu Phi nghi ngờ hành động của Kiều là đúng nha :))). Kiểu nó diễn đấy :)))))))))). Còn lý do thì từ từ kể sau.

P/s 3: Cho ít đường trước lúc vào arc drama máu chó nhất. KHokkkkkkk.

P/s 4: Bữa mới thống kê. Tui gõ dc 284k chữ rồi é. Chuẩn bị lấy mốc 300k hoy

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top