Chương CLXXX: Niềm tin sau bão giông

Đồng hồ trên tường chầm chậm điểm đến con số tám, báo hiệu buổi sớm mai đã lại đến bên khung cửa sổ vẫn còn đọng lại một tuyết trắng xóa từ đêm qua. Dẫu đã hơn một tháng trôi qua, mùa đông vẫn còn chưa thôi thét gào trên mái ngói đỏ tươi, sạp hàng nhỏ với phần bánh mì nóng hổi hay hàng trăm cung đường lót đá màu xám tro có thể bắt gặp bất cứ đâu trên đế chế này.

Chớp mắt vài lần như để võng mạc làm quen lại với vệt sáng nhợt nhạt nhỏ nhoi hắt qua khe hở giữ bức rèm cỡ lớn đã được người nào đó cẩn thận kéo lại trước lúc rời đi, Kiều Nhất Phàm cuối cùng cũng chọn rời khỏi chiếc giường ấm áp để bắt đầu một ngày mới. Như thường lệ trong suốt hơn một tháng qua, việc đầu tiên mà chàng trai với mái tóc màu tuyết sương làm sau khi tỉnh giấc là ngâm mình trong làn nước ấm áp để đầu óc có thêm vài phần tỉnh táo. Rời khỏi chiếc hồ thoang thoảng hương hoa Sơn Trà thanh mát lẫn mùi đăng đắng từ thảo dược được kỳ công chuẩn bị, chàng trai trẻ nhanh chóng mặc lên phục trang chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.

Mấy ngày nay Khưu Phi sợ rằng nếu Kiều Nhất Phàm tiếp tục ra ngoài sẽ còn bị nhiễm lạnh khiến bệnh tình nặng hơn mà đặc biệt dặn dò cậu phải ở trong phòng nghỉ dưỡng. Chỉ là vị hoàng đế ấy không tài nào ngờ được, một phần lý do của việc cơn sốt cao đã mấy ngày rồi vẫn chưa thuyên giảm không chỉ đến vì lần dầm mình trong mưa tuyết cách đó vài ngày.

Dừng mắt vài giây trước bàn ăn chỉ có vài đĩa thức ăn lác đác đã nguội ngắt trông qua hình như còn bị cháy xém, Kiều Nhất Phàm lại không khỏi thở dài, đưa tay day nhẹ hai bên thái dương như cố làm dịu đi cơn đau đầu âm ỉ. Hôm nay, bữa ăn của cậu lại bị kẻ nào đó động tay vào và, đây đã là lần thứ ba chuyện này xảy ra trong vòng hai ngày ngắn ngủi. Mọi chuyện bắt đầu từ lúc hầu gái thân cận của hoàng đế là Bích Vân phải nghỉ phép vì bệnh cũ tái phát, con gái của bà là Liễu Liên Thủy trở thành người phụ trách việc mang thức ăn đến phòng của hoàng đế mỗi ngày. Dẫu lâu đài vốn chẳng thiếu nhân sự nhưng số lượng đủ tư cách trực tiếp phục vụ cho kẻ đứng đầu đế chế thì vốn chẳng có mấy người. Vừa vặn lần này ai nấy đều xảy ra việc riêng nên cuối cùng chỉ còn cô gái ấy là hầu gái duy nhất thực hiện nhiệm vụ này. Vậy nên, đây chắc hẳn là "hung thủ" đằng sau mấy bữa ăn không bị biến mất cũng là sơ sài đến không thể nuốt nổi.

Xưa giờ Kiều Nhất Phàm không có yêu cầu quá cao về chuyện ăn uống. Dẫu sao, xuất thân của cậu chỉ là một thiếu niên con nhà buôn nhỏ tại một ngôi làng nhỏ nằm rất xa thủ đô, lớn lên thì lại buôn ba trên con đường Ám Vệ phải trải qua đủ loại huấn luyện, hoàn cảnh khắc nghiệt khác nhau, vậy nên dù có muốn Kiều Nhất Phàm cũng khó có chuyện được quyền kén chọn. Đôi lúc, việc được ăn no mỗi ngày đã là thứ xa xỉ đối với chàng trai mang gương mặt thanh tú. Chỉ là đặt vào hoàn cảnh hiện tại, chuyện này quả thật bất thường.

Dù rằng thời gian gần đây, các phái đoàn mới liên tục ghé thăm đã khiến Khưu Phi phải dùng điểm tâm sáng cùng các thượng khách tại đại sảnh lớn nhưng dù sao trước vị hoàng đế cũng đã dặn dò người chuẩn bị bữa ăn cho Kiều Nhất Phàm tử tế. Dựa trên sự chu đáo vẫn thường hiện hữu, hắn không quên nhắc nhở để Dược Sư thân tín của mình là Uẩn Ngọc đến thăm bệnh cho cậu mỗi ngày. Ấy vậy mà, chàng trai với cặp đồng tử xanh trong đã phải liên tục nhìn thực đơn của mình hoặc là không có hoặc là toàn là thứ nguội lạnh dễ làm cơ thể yếu hơn trong cái thời tiết nhiệt độ hạ xuống khủng khiếp như bây giờ

Bình thường không nói, hiện tại trận sốt cao từ hai hôm trước dẫu cho đã có sự can thiệp của Dược Sư vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, Kiều Nhất Phàm không ngốc đến mức đến thời điểm này còn định làm sức khỏe của mình tệ hơn. Một chút hy sinh để diễn tròn vai đánh lừa kẻ thù như vậy đã là quá đủ rồi, nếu còn cố ý làm hại mình thêm thì đến lúc cần thiết bản thân lại không làm được gì thì khác gì phế vật. Sức khoẻ của cậu vốn không yếu ớt như vậy chẳng qua là dẫu nhiều năm đã trôi qua, cơ thể cậu vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với khí hậu tại vùng đất này, một khi không may ngã bệnh sẽ rất lâu khỏi.

Đành vậy, Kiều Nhất Phàm thầm nhủ. Hiện tại, Khưu Phi đang bận tới tối mắt tối mũi tới mức chẳng có thời gian chợp mắt, cậu sao có thể đem mấy chuyện cỏn con này mà làm phiền tới hắn.

Dù chẳng hiểu vì lý do gì mình lại đột nhiên bị đối xử như vậy nhưng xem ra, Liễu Liên Thuỷ thật sự tự tin vào chống lưng của mình, đủ để ngay khi chuyện này đến tai Khưu Phi bản thân vẫn sẽ không bị trách phạt. Ắt hẳn, người này phải rất có thế lực trong đế chế Gia Thế, bằng không nàng ta cũng chẳng có gan đắc tội với "thượng khách" như cậu. Hàng ngũ lãnh đạo vương quốc này bây giờ hầu hết là đồng đội đã cùng hoàng đế lăn lộn trong những ngày khó nhọc tại tổ chức chống đối lại ách thống trị của Thiên Đàng ngày trước. Thông tin liên quan về họ, Kiều Nhất Phàm đều dựa vào mạng lưới của riêng mình và mối quan hệ thân thiết của hai đế chế mà nắm rõ lòng bàn tay. Trừ Khưu Phi ra, cánh tay phải của hoàng đế là Văn Lý cũng có thể xem là bạn cũ lâu ngày còn lại những người khác trước giờ chưa từng xảy ra xích mích cùng cậu. Phải chăng, "kẻ đó" đã âm thầm liên thủ với một trong số các nhân vật lớn tại Gia Thế, lập mưu muốn hoán vị ngai vàng một lần nữa?

Có thể sao?

Những người đang điều hành đế chế này bây giờ hầu hết đều đã ở bên cạnh chàng trai với mái tóc màu lá Phong ấy trong thời điểm gian khổ, ngặt nghèo nhất vẫn chưa hề từ bỏ. Vậy mà hiện tại khi đã có trong tay danh vọng, sự trung thành kiên định ấy lại lung lay ư?

Nhất thời, Kiều Nhất Phàm rơi vào một cỗ trầm tư. Trong vô thức, bàn tay ấy lại chạm vào chiếc nhẫn Ruby vẫn được xỏ vào sợi dây chuyền trên cổ, nhẹ nhàng mân mê món trang sức đại diện cho lời thề ước thuở nào. Không hiểu vì sao, cậu bỗng có linh cảm chẳng lành. Tựa như kẻ sắp chết đuối tưởng mình đã tìm được một con thuyền để bấu víu cầu xin sống sót lại chợt nhận ra đó chỉ là ảo ảnh do bản thân tự dựng lên rồi từ từ chìm xuống làn nước lạnh đến thấu xương, thấu thịt.

"Cong..."

Đương lúc chàng trai trẻ đắm chìm trong suy tư liên miên không dứt, tiếng chuông từ nhà thờ lớn rồi một chuỗi dài kèn trống rộn ràng báo hiệu một phái đoàn mới vừa đặt chân đến lâu đài đế chế đã đưa cậu trở lại với hiện thực.

Sau Lam Vũ, Lôi Đình, Bá Đồ và Hư Không, phái đoàn tiếp theo sẽ là ai được nhỉ? Luân Hồi, Hô Khiếu hay là ... Vi Thảo chăng?

Câu hỏi ấy thoáng vụt qua trong tâm trí, kéo chàng trai trẻ tiến về phía cánh cửa sổ đang được đóng chặt, từ từ vén một phần tấm rèm màu đỏ nhung mềm mại đang rũ xuống hướng mắt về phía khoảng sân bên dưới. Vì là nơi nghỉ ngơi của hoàng đế nên căn phòng của Khưu Phi nằm ở toà tháp nằm khá sâu trong quần thể kiến trúc lâu đời, khuất sau vài khu nhà khác. Từ đây, cậu chỉ có thể quan sát mọi thứ xảy ra ở lối vào trước chính điện ở một mức độ hạn chế vì khoảng cách khá xa. Tuy nhiên, từng ấy cũng là đủ để Kiều Nhất Phàm có thể nhìn rõ chiến kỳ đang bay phần phật trên đầu từng cỗ xe ngựa đang chậm chạp lăn bánh trên con đường đá vừa mới được sửa lại ít lâu.

Là Hạ Vũ.

Nếu là lúc trước, cặp đồng tử màu biếc xanh sẽ không vì sự có mặt của phái đoàn này mà dấy lên một chút giao động trên sự bình lặng như mặt hồ ngày thu. Dẫu sao trước nay, Gia Thế hay Hưng Hân đều không có quan hệ thân thiết hay xích mích gì đặc biệt với đế chế này. Vị trí của vương quốc này nằm gần với cực Bắc của lục địa, giáp với dãy núi Aurora là ranh giới tự nhiên của đế chế Luân Hồi với phần còn lại của lục địa vốn cách xa họ rất nhiều nên nhìn chung, quan hệ giữa đôi bên xưa giờ cũng chỉ là xã giao. Thế nhưng bây giờ khi nghe thấy cái tên Hạ Vũ, lòng Kiều Nhất Phàm lại dậy bao đợt sóng lăn tăn

Phải rồi, là công chúa của đế chế này Hạ Thần Hi – nhân vật chính trong những lời đồn thổi về vị trí vương hậu tương lai của Gia Thế mà cậu đã nghe được thời gian gần đây.

Trong trí nhớ của Kiều Nhất Phàm, người con gái có đôi mắt long lanh táo xanh, mái tóc vàng óng diễm lệ cùng với chiếc đầm dạ vũ tinh tế và đơn giản chỉ xuất hiện một lần vào dịp dạ vũ mừng năm mới của Gia Thế. Thời điểm đó, ngài Tô Mộc Thu vẫn còn là hoàng đế của vùng đất này. Khi ấy, cậu vẫn còn là một Ám Vệ dưới trướng của chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu, nhận nhiệm vụ bảo vệ thái tử Khưu Phi trước mưu đồ ám sát. Đó cũng là lần, chiếc nhẫn Ruby được trao đến tay chàng trai ấy – tiếp tục đoạn tình cảm về sau của hai người. Thời gian trôi đi trong chớp mắt, nửa thế kỷ cứ thế đã trôi qua giờ đây thân phận của cả hai đã chẳng còn như thuở ấy, chỉ may mắn là con tim vẫn đồng điệu mà bên nhau bất kể đêm ngày xa cách.

Vậy mà giờ đây, bỗng nhiên Kiều Nhất Phàm lại hay tin bạn đời mà bản thân đang ngủ cùng hằng đêm, liên tục trấn an mình bằng những câu từ thật ấm áp, mới hôm qua còn lo lắng cho sức khỏe của cậu đến khó coi lại sắp sửa kết hôn cùng một người khác, mà nhân vật đó còn đang đường hoàng tiến đến vào lâu đài uy nghi của đế chế Gia Thế.

Kể ra, hết thảy thật là chuyện khôi hài.

Tiếc là mồi lửa chỉ vừa nhen nhóm trong đáy lòng chàng trai ấy chưa kịp bừng cháy đã bị hết thảy sự quan tâm ân cần cùng chân thành của Khưu Phi đánh tan sạch sẽ, gọn gàng và tuyệt đối tới mức chẳng còn sót nổi một nhúm tro tàn. Kiều Nhất Phàm thừa nhận dù có bao nhiêu năm trôi qua, bản thân vẫn tin tưởng Khưu Phi một cách kỳ lạ. Dưới con mắt của người ngoài, ắt hẳn nó sẽ được gán cho cái danh mù quáng không thể chối cãi. Thế nhưng, với cậu hết thảy đều là sự thấu hiểu lẫn nhau được tích lũy qua từng năm tháng dài đằng đẵng, bất chấp là lúc vinh quang tột cùng hay là khi chật vật tứ cố vô thân. Con người ai rồi cũng sẽ đổi thay, theo cách này hoặc cách khác, chỉ là trong nhiều năm nhìn lại liệu chăng bản thân vẫn còn giữ lại bao nhiêu phần bổn tâm, bên cạnh còn lại ai đã cùng mình đi những bước đầu tiên. Từng có người từng bảo với Kiều Nhất Phàm rằng, dung nhan rồi sẽ như lá non dần trở nên úa vàng mà rời khỏi cành khô chỉ có chân tâm mới là thứ chẳng thể đổi thay. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, cậu đã sớm chẳng còn là một đứa trẻ ngây ngô ngồi trước hiên nhà đón từng trận mưa rào chờ đợi cha mẹ quay về sau chuyến đi xa. Thời gian đã lấy đi của chàng trai trẻ năm ấy rất nhiều nhưng đồng thời cũng đem đến cho đôi mắt biếc xanh ấy vô số điều ấm áp tốt đẹp.

Vậy nên chưa một lần, Kiều Nhất Phàm lại để bản thân mất đi ánh sáng về thế giới này, đi cả đoạn đường dài quay đầu lại vẫn còn đó những người mình trân quý. Dẫu cha mẹ đã không còn nhưng ít nhất, cậu đã góp một phần sức mọn của mình để kẻ đứng đằng sau sự ra đi của họ biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn, đem cái chết của gã an ủi đấng sinh thành ở thế giới bên kia. Bên cạnh chàng trai ấy vẫn còn nữ vương Tô Mộc Tranh xinh đẹp khả ái, quốc sư Phương Duệ tính tình dễ chịu lại rất thích bày trò, còn có Thần Quan Trần Quả chuyên lo sự vụ bên trong lâu đài ấm áp, dịu dàng như một chị gái quan tâm đến từng bữa ăn giấc ngủ của cả gia đình. Hưng Hân chính là mái nhà mà cậu đã thề sẽ dành cả đời mình bảo vệ chu toàn. Không phụ lại kỳ vọng của người đi trước, tiếp bước Đấu Thần thuở nào bồi dưỡng nó về sau đến khi hơi thở này tàn lụi và linh hồn lầm lũi tiến vào vòng tay của Tử Thần.

Trừ những điều ấy ra, Kiều Nhất Phàm vẫn còn một Khưu Phi với từng ánh nhìn, cử chỉ đều tràn ngập yêu thương. Vì có được tình yêu chân thành của người con trai đó, cậu mới có thể an lòng và bình thản đứng trước vô số trận bão giông chẳng rõ từ đâu bắt đầu bên ngoài thế giới trong tầm mắt.

Kể từ khi có lại độc lập từ sau khi đế chế Thiên Đàng sụp đổ, Gia Thế dưới sự cố gắng tới điên cuồng của Khưu Phi đã từng bước đi vào quỹ đạo. Từ đó, danh tiếng của một hoàng đế trẻ tuổi tài cao đã vực dậy cả vương triều cũng nhanh chóng lan rộng khắp lục địa Vinh Quang, kéo theo không ít chuyện phiền phức. Kiều Nhất Phàm đương nhiên hiểu rõ lời đồn như vậy không phải tự nhiên mà sinh ra, hết thảy đều phải có khởi nguồn của nó. Nếu đã là vậy, chi bằng cậu tự mình đi tìm hiểu một chuyến.

Đưa bàn tay xuống, để tấm vải nhung thượng hạng lại được buông thõng ra ra như ban đầu, chàng trai với làn tóc màu tuyết sương lẳng lặng quay đi để lại đằng sau sự huyên náo bên ngoài khung cửa chốt chặt.

---

P/s 1: Tui lại ngoi lên đây. Mất tầm vài chap nữa là sẽ hoàn toàn quay về mạch truyện hiện tại nghỉ hồi ức rồi haha.

P/s 2: Chap này tính ra nội dung không nhiều, chủ yếu giải thích tâm lý tẹo thôi. AI ngờ chém hăng quá nó bay mợ lên 2k6 chữ luôn =))).

P/s 3: Ôi Hạ Thần Hi - OC đi ăn vạ được của pé Hóng cuối cùng cũng lên sóng rồi =)). 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top