Chương CLXVIII: Vương quốc mới thành lập

Nắng xuân ấm áp rót qua khe cửa, lăn dài trên thanh Khước Tà đen tuyền tựa nền trời đêm, làm dịu đi thứ sát khí ngùn ngụt bao quanh mũi mâu sắc bén làm người khác chỉ cần nhìn qua đã lập tức cứng đờ sống lưng. Vài cánh hoa nương theo cơn gió thoảng lẳng lặng rời cành, đáp lên mái tóc vàng ươm hay lả tả rơi lên bàn tay đang bận cẩn thận lau chùi thanh thần binh với những họa tiết điêu khắc tinh xảo khác thường.

Hôm nay đã là ngày thứ bảy, Tôn Tường dừng chân tại tòa thành vô danh này. Sau chuỗi ngày bị truy sát bởi một đám người từ trên trời rơi xuống, cuộc sống bình yên dưới mái nhà đúng nghĩa có giường lớn để nằm, chăn ấm để đắp và ba bữa cơm rau thịt đầy đủ đã là thứ từng chỉ xuất hiện trong giấc mơ. Kể từ lúc rời khỏi Việt Vân đến nay, chưa bao giờ hắn lại trải qua cuộc sống thoải mái vô lo vô nghĩ đến vậy. Vậy nên nếu bảo rằng bản thân không dễ chịu tại nơi này thì nhất định là nói dối. Và may mắn là hiện tại, cuộc sống bình yên trước mắt sẽ có thể được tiếp tục mà chẳng cần lo nghĩ.

Dưới lời đề nghị chân thành của Khưu Phi, Tôn Tường đã đồng ý việc ở lại hỗ trợ đứa con trai độc nhất của Diệp Tu bảo vệ cư dân tại tòa thành vô danh sau nửa giờ cân nhắc. Hiện tại, thời điểm mà người đàn ông ấy nhắc tới vẫn chưa đến, tung tích của y càng là thứ làm người ta phải đau đầu. Nhưng ít nhất nơi này vẫn là nơi trú chân lâu dài của Khưu Phi, dựa theo quan hệ đặc biệt giữa hai người có lẽ một ngày nào đó Diệp Tu sẽ đến. Tôn Tường cứ ở đây tiếp tục chờ đợi cũng chẳng phải là lựa chọn tồi.

"Này này mọi người nghe gì chưa? Có một vùng đất thuộc Gia Thế cũ đã tuyên bố tách ra lập vương quốc mới đấy."

Khi ấy trời đã quá giữa trưa, sau nửa ngày bận rộn với hàng tá công việc ngổn ngang sắp xếp, xây dựng tại toà thành đã bị bỏ hoang suốt gần một thế kỷ, đám người cuối cùng cũng được ngồi vào bàn ăn và có khoản nghỉ ngắn. Hầu hết các thành viên trong nhóm đều là những cô cậu trẻ tuổi xuất thân từ đủ loại tầng lớp trong đế chế, có người đã quen biết trước Khưu Phi, có kẻ lại chỉ vừa được diện kiến vị cựu thái tử ấy trong mấy ngày đổ lại. Nhưng nhìn chung, không khí giữa một đám thanh niên chỉ mới bước qua ngưỡng cửa lễ trưởng thành vẫn vô cùng dễ chịu.

Trong thành vẫn có những hầu gái và đầu bếp xuất thân từ lâu đài hoàng gia như mẹ con bà Bích Vân và con gái là Liễu Liên Thủy nhưng dù sao cư dân tòa thành đông đúc, vài người bọn họ không thể nào lo xuể. Vậy nên, những người mới đến cũng mau chóng nhập hội hỗ trợ việc quét dọn, nấu ăn, dọn dẹp. Xuất thân của những thành viên trong nhóm của họ có không ít là các công tử, tiểu thư con nhà quý tộc từ thời đại cũ, trước khi chính biến xảy ra còn chưa bao giờ động tay đến công việc tay chân mà giờ ai nấy đều có thể bỏ đi cái tôi cũ, chấp nhận các công việc từ quét nhà, rửa bát, nấu cơm cũng khiến người ta phải tròn mắt. Đương nhiên lúc bắt đầu, họ đều tay chân vụng về đụng đâu hỏng đó làm người khác phải nhăn mặt cau mày. Thế nhưng thời gian dần qua, mọi chuyện cũng vì thế mà đi vào quỹ đạo hoặc là ... phát triển theo một hướng mà chính Khưu Phi cũng không ngờ đến.

Tuy rằng người trong thành xuất thân từ nhiều tầng lớp và có tuổi tác khác nhau nhưng phần lớn người đi theo hỗ trợ chàng trai ấy, sắp xếp mọi việc đều là người trẻ, tuổi đời suýt soát nhau. Vấn đề "nho nhỏ" của đội ngũ này cũng vì thế mà ra. Không giống với một cựu thái tử ít nói ít cười, bình thường luôn trưng ra gương mặt lạnh lùng lại nghiêm khắc với chính bản thân mình, những người còn lại đều là những thanh thiếu niên trẻ tuổi, tính cách hoạt bát không thể ngồi yên. Hầu như mỗi ngày, Khưu Phi đều phải chứng kiến cảnh mấy người họ bày trò trêu chọc nhau sau lưng mình, đôi khi làm tới quá trớn thì lại tìm tới yêu cầu bản thân phân xử.

Và đương nhiên chẳng mấy bất ngờ khi người dẫn đầu việc này chính là Văn Lý.

Chẳng hạn như hai hôm trước, Văn Lý nói rằng đã có cả đàn rắn trên cây nơi Uyển Vân đang ngồi nghỉ mát, hại nữ Dược Sư sợ đến mặt mày tái mét hét toáng lên rồi lại vấp ngã khi cố chạy ra khỏi đó. Không cần phải nói, cô gái hiếm hoi trong đội ngũ của họ khi biết mình bị lừa đã tức giận đến mặt đỏ bừng bừng đến mức nào.

Đôi lúc, Khưu Phi còn có cảm giác cậu bạn này của mình bẩm sinh dư năng lượng, trong lúc khuân vác đồ đạc sẽ buồn miệng mà trêu chọc mấy người khác vài câu. Mới sáng còn vừa xới đất vừa cùng Uyển Vân nói xấu đám người đang ngồi trên ngai vàng đế chế, quay lại đã làm người ta ngã đến mặt mày lấm lem bùn đất. Ngày đầu đến đây, cậu ta còn tỏ ra khó ở xem Tôn Tường là kẻ nguy hiểm mà chỉ qua vài cốc bia sủi bọt trắng xóa đã có thể dành nửa ngày cùng chỗ với y chẻ gỗ, đóng tủ giường rồi lại lén bôi keo lên đồ đạt làm Chiến Pháp Sư kia không thể gỡ tay ra khỏi cánh cửa nhà. Không bàn về cả khả năng khác, chỉ riêng việc đùa dai thì Văn Lý nhất định sẽ là kẻ nằm trong danh sách đầu tiên mà Khưu Phi nghĩ đến. Và, không may thay, cậu ta không phải là kẻ duy nhất thích điều này tại đây.

Đối với việc này, Khưu Phi cũng đành bó tay, tự ý thức mình quản không được. Dù sao bị nhốt ở nơi khỉ ho cò gáy này cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì với những cô cậu đã quen cuộc sống thoải mái, tự do và đủ đầy, cho họ được thoải mái làm trò một chút cũng không sao. Ít nhất, mỗi khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo nghiêm khắc của hắn, đám người đang lấy gối bông đấm nhau trên giường lúc nửa đêm cũng biết ý mà ngoan ngoãn dừng tay, còn tự động quỳ xuống im thin thít nhìn nhau. Thực lòng mà nói khi trông thấy dáng vẻ như thể trẻ con chờ phụ huynh phạt đó, tới Khưu Phi cũng phải kìm lại tiếng cười đang chực chờ phát ra từ cuống họng. Tuy rằng so sánh như vậy có phần hơi quá vì tuổi tác của họ hầu hết đều xấp xỉ nhau nhưng, kể từ lúc tới tòa thành này, chàng trai với cặp đồng tử màu Ruby thật sự có cảm giác bản thân không khác gì đang trông trẻ, hơn nữa còn là một đám "nhi đồng" bằng tuổi mình, thật chẳng rõ nên khóc hay cười.

Thời gian chớp mắt trôi nhanh, tuần đầu tiên đến tòa thành này của đoàn người đã diễn ra khá yên bình. Tuy vẫn có các xích mích giữa các thành viên nhưng nhìn chung, Khưu Phi đã đứng ra ổn định tất cả, tạm thời vẫn chưa xảy ra điều gì đáng ngại. Tròn bảy ngày sau khi hắn đến đây, vị thương nhân đã đứng ra mua lại tòa thành này Hạ Trọng Thiên cũng đã quay về sau chuyến đi dài của mình. Trong ấn tượng của chàng trai trẻ trong lần gặp đầu tiên, đó là một người đàn ông đã đứng tuổi, gương mặt bầu bĩnh phúc hậu, đuôi mắt dài hiền hoà cùng nụ cười thường trực nơi khoé môi rất dễ làm dịu đi bầu không khí nặng nề ban đầu giữa hai kẻ xa lạ.

Vị thương nhân ấy trở về sau một chuyến đi buôn dài với hàng dài những cỗ xe chất đầy đồ đạc lỉnh kỉnh và mấy tin tức hết sức quan trọng mà bản thân đã nghe ngóng được trong bao ngày rong ruổi trên khắp Gia Thế rộng lớn, trong số đó vừa hay chính là điều Văn Lý vừa kể ra. Cái tên Hưng Hân không mấy xa lạ kia rơi vào tai Khưu Phi hệt như một chiếc lá nương theo làn gió mà khẽ lướt qua, chợt đến chợt đi chỉ để lại mảng màu nhàn nhạt nơi đáy mắt. Bởi cách đây vài năm thôi, nơi ấy vẫn còn là một trấn nhỏ Nhật Nguyệt tiêu điều bị biến thành chiến trường bởi lực lượng hoàng gia và đám phản loạn Phong Thần. Tại nơi đấy, hắn đã tình cờ gặp được người mà bản thân yêu thương, muốn trân trọng và bảo vệ cả đời. Vô thức nhìn xuống chiếc nhẫn Ruby đỏ thắm vẫn đang được treo trên sợi dây chuyền phía dưới lớp áo màu xám tro, chàng trai ấy không khỏi bồi hồi nhớ về những ngày tháng bình yên đó.

Sau khi đám phản loạn ấy bị tiêu diệt, trấn Nhật Nguyệt cũng hoàn toàn bị phá huỷ nên đế chế đã rót về đó nguồn tiền khổng lồ xây lên một thành Hưng Hân sừng sững giữa vùng biên giới. Không bao lâu sau, nó đã trở thành cửa ngõ giao thương đầy sầm uất, cư dân khắp nơi đổ về tìm kế sinh nhai rồi định cư chẳng mấy chốc đã biến nơi hoang vắng thuở nào trở nên sầm uất nhộn nhịp không thôi. Vậy mà giờ đây, Hưng Hân lại là nơi đầu tiên công khai chống đối lại triều đình trung ương, tự mình lập quốc đối đầu với Gia Thế.

Hắn biết, với tình hình hiện tại không sớm thì muộn phần lãnh thổ rộng lớn mà mất hàng thế kỷ đế chế mới có được cũng sẽ bị chia năm xẻ bảy. Ngày trước, Hoàng Phong suy vong cũng là như vậy. Nhưng dù sao ngai vàng chỉ mới vừa đổi chủ chưa được nửa năm, một thế lực chống đối đã vội vã tách mình ra khỏi đế chế quả là chuyện ít người ngờ được. Dẫu Gia Thế hiện tại đã suy yếu bởi những chính sách sai lầm của đám người Tư Yên nhưng vị thế đế chế trên bàn cờ lục địa Vinh Quang cùng lắm chỉ là rời khỏi vị thế kẻ đứng ở hàng đầu tiên, rơi xuống trở thành một vương quốc tầm trung. Tình hình vẫn chưa tới mức không thể cứu vãn. Thậm chí, Khưu Phi còn cho rằng với sự hậu thuẫn của hoàng đế Thiên Đàng Lăng Kỳ Ninh, bọn chúng sẽ còn sớm củng cố quyền lực ổn định lại thế cục.

Vào thời điểm này đã tự tin ra mặt đối đầu với thế lực hoàng gia dường như là một sự lựa chọn không mấy khôn ngoan, trừ phi những kẻ ở tại Hưng Hân đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tách ra từ rất lâu. Nghĩ đến đây, Khưu Phi không khỏi chau mày. Tuy rằng hiện tại, cả hai xem như là có cùng kẻ thù nhưng mỗi khi nhớ đến việc nơi ấy đã tuyên bố lập quốc tách khỏi Gia Thế, chàng trai trẻ lại chẳng thể nào cảm thấy dễ chịu. Dẫu sao, thành Hưng Hân là một nơi có ý nghĩa rất đặc biệt với hắn cả Kiều Nhất Phàm. Nếu ngày nào đó đám người Tư Yên bị đánh bại, người thừa kế của đế chế có thể trả lại trong sạch cho cha và đưa quyền lực Gia Thế về lại cố chủ thì cũng khó để Hưng Hân trở lại một phần của đế chế.

Tin tức nóng hổi đã đến được tận nơi hoang vu như này ắt hẳn cũng chẳng còn là điều bí mật gì trên lục địa Vinh Quang. Khưu Phi không rõ ở đâu đó ngoài kia, nếu công chúa Mộc Tranh, cha hay Nhất Phàm biết được chuyện này sẽ có cảm giác gì, liệu có bàng hoàng và tràn ngập trong những suy tư như hắn bấy giờ hay không? Rời xa nhau giữa ranh giới sống chết đã hơn một tháng, có đôi lúc chàng trai ấy lại ngỡ rằng hết thảy chỉ mới là chuyện của hôm qua, lại giống như chưa xảy rất bất kỳ biến cố gì và bầu trời xanh kia vẫn là tại thủ đô đế chế phồn hoa với muôn ngàn lời chúc tụng. Có lẽ ở đâu đó ngoài kia, những người quan trọng nhất của hắn cũng đang nhìn lên bầu trời trong veo này mà nở một nụ cười thật nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu lên nhìn tán lá xanh mướt đang chầm chậm thức dậy dưới cái nắng xuân dần trở nên đậm vị, Khưu Phi lại vô thức nhớ về những ngày xưa cũ mà vẽ lên khóe môi một đường cong đẹp đẽ.

Có lẽ vào lúc ấy, chàng trai với mái đầu màu lá thu ấy sẽ chẳng bao giờ ngờ được, những người mà bản thân yêu quý nhất không chỉ sớm biết tới sự tồn tại của đế chế Hưng Hân.

Thậm chí, họ còn là người đứng sau tất cả.

---

P/s 1: Nói chung là thương Khưu Phi, em nó cứ nghĩ rằng Diệp về sau sẽ đi du ngoạn mặc kệ sự đời, không tham gia drama gì nữa vì nó biết Diệp không ham gì cái ngai vàng. Nhưng khum, Diệp lập quốc đâu chỉ vì cái ngai vàng ;))), nó còn 101 thứ phải làm nữa huhu. Một pha siêu không hiểu ý từ hai cha con haha.

P/s 2: Ban đầu tui tính cho Tôn Tường gặp Khưu Phi phát là đi luôn mà nghĩ lại rồi, trong hoàn cảnh của Tường bây giờ thì dù nó có trẻ trâu và thường xuyên phải bổ sung hạt ... óc chó đi chăng nữa cũng chẳng ngu dại gì chường mặt ra cho ăn đấm cả. Nên ở lại chơi 1 thời gian đi em.

P/s 3: Chap sau là Khưu Kiều gặp lại nhau rồi trời ơi. Hai đứa xa nhau lắm vl

P/s 4: Fic tui khá là nhiều OC, biết sao được fic dài zl mà lại còn nhiều thứ để viết nữa. Sau này khi beta lại fic chắc tui sẽ rải các OC này nhiều hơn tí để mn dễ nắm bắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top