Chương CLII: Phó thủ lĩnh tổ chức Ám Vệ

Bầu trời mùa đông nặng nề từng tảng mây dày như sà sát xuống những cánh rừng khô quắp cằn khô, lẫn trong làn mưa tuyết mờ mịt một thân ảnh gầy gò từng chút đổ gục xuống trong tiếng chửi rủa tục tĩu không ngừng. Trước vô số vũ khí đâm xuyên qua cơ thể, máu đỏ lênh láng dưới gót chân, người đàn ông ấy quỳ sụp xuống, hai đầu gối vùi vào lớp tuyết dày. Chẳng rõ là vì cái giá rét đang phủ giăng bốn bề hay là vì cơ thể đã dần chẳng còn tồn tại cái gọi là sự sống mà thời khắc này đây, Ngô Tuyết Phong đã chẳng còn cảm nhận được cái gọi là đau đớn.

Bàn tay phải buông thõng xuống, từng thớ thịt đều đã bị nhuộm đen bởi lời nguyền chết chóc, từng vân máu nổi lên rõ ràng như những rễ cây bò trên mặt đất, căng cứng tới mức ngỡ đâu chỉ cần chớp mắt, bọn chúng liền vỡ ra thành một bãi bầy nhầy tanh tưởi. Gương mặt vẫn thường toát ra thần thái điềm đạm thời khắc này đã trở nên tái nhợt, chẳng còn chút huyết sắc, chi chít các vết rạch lớn nhỏ, để thứ chất lỏng tanh tưởi lăn dài nơi gò má. Khắp trên cơ thể tàn tạ như ngọn đèn treo lửng lơ trước gió chỉ có đôi mắt tinh anh của vị Khí Công Sư vẫn hệt như bao ngày trước đó, sắc xám xanh lành lạnh hệt như bầu trời ngày đông. Chẳng chứa lấy một tia sợ hãi hay giận dữ, hết thảy chỉ là nét cười đầy nhẹ nhõm khi đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

Ngay cả khi, gót giày kim loại đạp mạnh vào cổ hắn, đập toàn bộ gương mặt ấy lún sâu trong nền tuyết lạnh lẽo đã thấm đẫm mùi máu tanh, tiếng răn rắc của từng khớp xương trong cơ thể vỡ vụn, nét cười trên khóe môi từ người đó vẫn chẳng hề phai đi. Chính dáng vẻ bình thản lẫn tiếng cười khục khặc xen giữa những trận ho ra máu ấy lại càng làm đám người kia càng thêm điên tiết.

Dẫu ngay khi nhận ra hành động bất thường của Ngô Tuyết Phong, Trần Dạ Huy đã lập tức cho người lao lên ngăn chặn nhưng tất cả đều chỉ là vô nghĩa. Trước khi bàn tay của bất cứ ai trong sô chúng được quyền chạm đến cơ thể của Khưu Phi, chàng trai trẻ đã bị vị Khí Công Sư này ném thẳng vào cánh cổng không gian vừa được tạo ra. Trong sự bất lực của cả hàng chục quân binh hoàng gia, người thừa kế của đế chế Gia Thế phút chốc đã hoàn toàn biến mất.

Lần thứ hai để xổng con mồi ngay trước mũi, không cần phải nghĩ ai nấy cũng biết Tư Yên và Trần Dạ Huy đang trở nên điên tiết đến mức nào. Nhưng dù có đâm nát cơ thể vị Khí Công Sư bằng vô số vũ khí, dẫm hắn ngay dưới gót chân đến khi máu me bê bết, thì sự thật đó vẫn chẳng hề đổi thay. Chúng đã một lần nữa để cả Diệp Tu và Khưu Phi chạy thoát.

"Khốn khiếp! Thằng chó này, mày còn dám giúp thằng khốn đó chạy thoát!"

Trần Dạ Huy rít lên, bàn chân lại giáng xuống một đạp xuống đầu vị Khí Công Sư chả khác gì lũ côn trùng thấp kém. Trong hàng thập kỷ dài đằng đẵng, nỗi uất hận vì bị Diệp Tu phủ định tài năng vẫn luôn là chiếc vảy ngược trong lòng hắn. Để rồi khi đứa trẻ mà y nhặt về từ nơi khỉ ho cò gáy nào đó dần trưởng thành, vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu lại đặt toàn bộ niềm tin và kỳ vọng vào nó như một lẽ dĩ nhiên. Nhiều năm cố gắng không mang lại kết quả, bỗng bất thình lình lại có kẻ lại nhẹ nhàng nhận hết mọi thứ mà bản thân ước ao, có ai mà không tức giận. Mầm mống ghen ghét đã thành hình suốt từng ấy năm mà chẳng có cơ hội giải tỏa từ lâu đã trở thành thứ mà Trần Dạ Huy phải kìm nén nơi đáy lòng.

Vất vả suốt cả một thế kỷ chấp nhận sống dưới hai thân phận nhằm mưu đồ lấy lại thứ thuộc về mình, hắn mới có cơ hội soán ngôi kẻ đã cướp vinh quang ra khỏi tay mình. Nếu không phải vì tay Tư Yên được "chủ nhân" trọng vọng giao cho thân phận chỉ huy, hắn đã sớm độc chết Khưu Phi như cái cách đã ra tay với hoàng đế Tô Mộc Thu và công chúa Tô Mộc Tranh. Vốn tưởng chỉ cần tạm thời nhẫn nhịn để Khưu Phi sống như con rối vô hồn bên cạnh hoàng đế mới rồi sẽ âm thầm ra tay sau. Kết quả, đám ăn hại này cứ năm lần bảy lượt để vuột mất con mồi, để cho mầm mống tai họa mà hắn căm giận cứ vậy chạy thoát.

"Khốn khiếp! Khốn khiếp! Khốn khiếp!"

Trần Dạ Huy rít lên giận dữ, theo mỗi một tiếng chửi rủa chói tai, hắn lại đạp lên cơ thể của Ngô Tuyết Phong hệt nhưng một thứ rác rưởi kinh tởm. 

"Đủ rồi, ngươi điên à Trần Dạ Huy?"

Thanh âm giận dữ phút chốc vang, thô lỗ kéo tâm trạng đang ức chế đến cùng cực của gã Chiến Pháp Sư quay trở lại hiện thực. Khó chịu nhấc chân ra khỏi người vị phó thủ lĩnh tổ chức Ám Vệ ngày trước, gã phản đồ ngẩng đầu lên, ném một ánh nhìn cay nghiệt về chàng trai trẻ chỉ cách mình đôi ba bước chân. Thế nhưng, trái lại với dáng vẻ như chuẩn bị hóa điên từ Trần Dạ Huy, người chuẩn bị ngồi lên ngai vàng đế chế lại bình tĩnh đến lạnh lùng. Chỉ là nếu ai đã từng có cơ hội tiếp xúc lâu với hắn sẽ điều hiểu, dáng vẻ đó chẳng qua là vỏ bọc che dấu ngọn lửa phẫn nộ đang cháy âm ỉ nơi đáy lòng.

"Giết hắn thì có tác dụng gì chứ? Đám Ám Vệ chẳng phải có cách tra tấn để moi thông tin sao? Mau đem hắn về giao cho bọn chúng tra khảo, chúng ta nhất định phải có được thông tin của bọn chúng."

Chủ ý này của Tư Yên vốn hết sức hợp lý. Bởi dù không phải là thành viên của Ám Vệ, người ta cũng sớm nghe đến danh tiếng của mười phương pháp tra tấn khiến nạn nhân sống không bằng chết của tổ chức được đích thân Diệp Tu thành lập. Một khi đã trở thành nạn nhân của lực lượng đứng trong bóng tối khét tiếng này, một đao đâm thẳng vào tim chính là cách giải thoát tốt nhất. Trong miệng người chết, Ám Vệ còn có thể moi được tin ra, huống hồ là kẻ sống sờ sờ như Ngô Tuyết Phong. Dù thân tàn ma dại đến nhường nào, chỉ cần còn chút hơi thở, các tay hỏi cung chuyên nghiệp vẫn sẽ có cách moi được thứ mình cần.

Đứng trước quyền uy mà "chủ nhân" đã phó thác lên người Tư Yên, Trần Dạ Huy dù vô cùng hậm hực cũng đành phải dừng hành động lỗ mãng của mình lại, thô bạo xách lấy cổ áo đã nhàu nát của Ngô Tuyết Phong, miễn cưỡng đưa vị Khí Công Sư ra khỏi nền tuyết lạnh giá. Lại buông thêm một tiếng chửi đầy hậm hực, gã lập tức dùng thiết bị bắt đầu liên lạc với Lưu Hạo vốn đang ở lại kinh đô, kêu tay Ma Kiếm Sĩ cho người mau chóng đến đây đem kẻ này về hỏi cung. Thế nhưng, trước khi kẻ phản đồ làm được việc đó, một tiếng cười nhàn nhạt đã vang lên cắt ngang tất cả.

"Các người ... đang nói đùa gì vậy?"

Thanh âm dẫu thều thào lại mang tới khí chất ngạo nghễ đến lạnh lẽo như băng tuyết tháng mười hai phút chốc làm cho tất cả phải đứng hình. Quay đầu nhìn lại người đàn ông gương mặt đã lấm lem từng vệt máu đỏ tươi, Trần Dạ Huy hết tròn mắt rồi lại nghiến răng ken két nhìn lại nơi phát ra giọng nói ấy.

"Thằng khốn, mày còn có sức nói chuyện thế cơ à? Vậy thì nói xem mày đã dịch chuyển tên nhãi Khưu Phi đó đến đâu xem xem?"

Thế nhưng đáp lại sự điên tiết như con thú hoang bị thương đó, Ngô Tuyết Phong chỉ bật ra một tiếng cười dài, bình thản cất tiếng.

"Ngươi ... Nghĩ rằng ... người như ta sẽ khai ra tung tích của họ sao?"

Câu trả lời vốn đã quá rõ ràng. Cho dù là đứa trẻ non nớt nhất cũng phải hiểu, một kẻ đã chấp nhận sẵn cái chết chỉ để đổi lấy cơ hội sống cho chủ nhân, chuyện có thể lấy được thông tin từ hắn chẳng khác gì hái sao trên trời. Trong tâm khảm của những họ ngay cả cái chết đau đớn và nhục nhã nhất cũng chẳng đáng là gì, vậy thì còn điều chi quan trọng hơn cơ chứ. Gia đình ư? Khi đã chọn bước chân vào con đường này, họ đã từ bỏ sự tồn tại của bản thân, để lại đằng sau toàn bộ những điều mình lưu luyến, gia đình, người thân, bạn bè chẳng qua cũng chỉ là quá khứ không chút liên quan. Trên lục địa Vinh Quang, mỗi cá nhân Ám Vệ chính là sự tồn tại đơn độc nhất chính là suy tính ngay từ đầu của kẻ sáng lập ra cái tên này: Diệp Tu.

Hiểu rõ bản thân không còn gì có thể uy hiếp kẻ như Ngô Tuyết Phong, Tư Yên liền gạt Trần Dạ Huy sang một bên, một mình rảo bước tới cơ thể đã bị hành hạ tới chẳng ra hình người. Và trước khi cất lên tiếng cười đầy giễu cợt như dằn xuống từng chữ, hắn đã nắm lấy mái tóc dài vốn đã nhuốm đầy màu tươi giật mạnh về phía mình, ép cho vị phó thủ lĩnh tổ chức Ám Vệ ngày trước phải đổ gục xuống lần nữa.

"Quả nhiên là thuộc hạ thân tín của Diệp Tu, cứng đầu lắm. Nhưng chẳng sao cả, dưới trướng ta vẫn còn các Ám Vệ khác, ta không tin phương pháp tra tấn nổi danh của các ngươi lại không khiến ngươi nhả ra một chữ nào."

Tiếc là, bất chấp cơn đau đớn như chết đi sống lại, mặc kệ vô số tiếng chửi rủa khó nghe đang ầm ầm bên tai, vị Khí Công Sư ấy vẫn điềm đạm ngẩng đầu lên, để gương mặt đã trở nên sưng vù bê bết máu tanh thấm đẫm từng bông hoa tuyết lả tả rơi. Chẳng rõ trong thời khắc đó, dưới sâu thẳm đáy mắt ấy là đau thương hay vui mừng, tiếc hận hay thỏa mãn, hết thảy chỉ còn ở đó sự bình lặng đến lạnh người. Ngay đến cả Tư Yên hay Trần Dạ Huy - những kẻ đang đứng bề trên đối diện với dáng vẻ thản nhiên ấy cũng vô thức cảm nhận được cỗ bất an đang dâng lên trong lồng ngực. Tựa như, trong cái nhìn của người đàn ông ấy, hết thảy quan binh giáp phục bóng loáng, hoàng đế tương lai hay quan đại thần chẳng qua cũng chỉ là một mảng cành khô mờ mịt trong làn gió đông.

"Vô vọng thôi, các ngươi sẽ không lấy được gì từ ta đâu. Huống hồ ... Các ngươi cũng không có cơ hội đó."

Thanh âm điềm nhiên xen lẫn cái lạnh lùng cất lên, tựa hòa vào không gian đang một sắc tinh khôi thuần khiết. Và trước khi những con mắt sòng sọc chỉ cách hắn vài bước chân chợt hiểu ra chuyện gì, ánh sáng đen tuyền từ cánh tay phải vốn đã trở nên vô dụng của vị Khí Công Sư bất ngờ loang ra như mực nước, từng chút nuốt chửng cả không gian. Chẳng mấy chốc, buổi ban mai ngày đông vốn nhẹ nhàng với từng vệt nắng mỏng manh đã bị bóng tối với hàng vạn dây leo màu máu bò ra như bệnh dịch.

"Chết tiệt mau tránh ra, lời nguyền của hắn sắp phát tán rồi!"

Đợi đến khi tiếng hét của Tư Yên vang lên đánh động tất cả, mọi thứ gần như đã là quá trễ. Dưới chân Ngô Tuyết Phong đã chẳng còn mấy hơi thở, ma pháp khổng lồ dần hiện ra, chẳng mấy chốc đã gói trọn một mảng rừng thưa vào quả bom nổ chậm. Và như quả bóng đã nén tới khoản không cuối cùng, hết thảy đều nổ tung khi lời nguyền chết chóc hoàn toàn nuốt chửng cả vị công thần khai quốc. Và trước khi hết thảy trong tầm mắt đều trở thành một màu đen tuyền, trên khóe môi đã rướm máu vẫn là nét cười vô cùng nhẹ nhõm.

"Diệp Tu, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã đồng ý cho kế hoạch này của tôi."

Bởi đến cuối cùng, sinh mạng này vẫn có thể đổi lấy niềm hy vọng hiếm hoi dành cho Gia Thế, từng ấy là để vị chiến tướng từng vào sinh ra tử bao lần cảm thấy thỏa mãn, thản nhiên cất bước về thế giới bên kia.

Chỉ là chẳng một ai ngờ giữa không gian đang bị xé nát bởi ma pháp khổng lồ, người người nháo nhào chạy trốn, một bàn tay thiếu nữ thon dài đã nhẹ nhàng lướt ngang, đem hết thảy mọi thứ quay lại trong chiếc đồng hồ cát tinh xảo. Nét cười trên bờ môi mềm vẫn chưa hề phai đi. 

---

P/s1: Cuối cùng cũng lết xong arc này rồi lạy chúa !!!! Còn dài lắm huhu

P/s 2: Người xuất hiện cuối chap chính là Boss Việt Mai =w= ~! Ya, boss cuối đó ! Nói chung là bả cứu Ngô thì Ngô mới xuất hiện ở đoạn sau được chứ hihi. 

P/s 4: Thương Ngô lắm ;;-;;, fan Ngô Tuyết Phong mãi iu  ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top