Chương CIII: Chuyến hành trình

Mệt nhọc đặt những bước chân nặng trịch qua khúc quanh được bao quanh bởi hai hàng cây đã trụi lá dưới ngày cuối thu dần trở lạnh, Kiều Nhất Phàm phả vào thinh không hơi thở hóa thành từng làn khói xám mờ nhạt phút chốc biến tan. Ngước mắt lên nhìn khoảng trời mênh mông một màu xám xịt xa tít tắp tưởng chừng kéo dài đến vô tận, chàng trai trẻ không khỏi nặn ra nụ cười yếu ớt. Bây giờ chỉ mới là cuối tháng chín, trời vẫn chưa lập đông, thật khó tin thời tiết năm nay lại khắc nghiệt như vậy. Đừng nói là kẻ ngoại lai như cậu, trên suốt dọc đường đi, không ít lần Kiều Nhất Phàm đã nghe được tiếng than vãn của cư dân Gia Thế về chuyện khí hậu ngày một trở nên thất thường và khó đoán.

Buông tiếng thở dài thoáng phần mệt nhọc, cậu lại loay hoay lấy từ trong túi ra tấm bản đồ bằng da dê trông qua vẫn còn mới. Theo hướng dẫn bên trên nó, chàng Ám Vệ trẻ tuổi sẽ còn -phải nửa giờ cuốc bộ để đến được địa điểm được đánh dấu trước khi mặt trời lặn. Vì là nơi vùng núi biên giới hiểm trở nên nơi đây nhìn chung vô cùng vắng vẻ, thay vì phải cắm trại qua đêm thì tìm một quán trọ nào đó để tá túc là sự lựa chọn khôn ngoan hơn.

Đáng lẽ thời điểm này thay vì phải lặn lội đến nơi hoang vu hẻo lánh, Kiều Nhất Phàm phải ở lại thủ đô tiếp tục âm thầm bảo vệ hoàng gia Gia Thế khỏi các mưu đồ ám sát, nếu như, cậu chẳng gặp được vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu vào đêm cuối cùng của lễ hội mùa màng.

Nhiệm vụ đã được giao ra, với dấu mộc đỏ chói mắt nhắc nhở Quỷ Kiếm Sĩ trẻ tuổi về mức độ quan trọng của thứ mình được giao. Thực lòng mà nói, nếu không vì nét mặt nghiêm túc của Diệp Tu lẫn sự xuất hiện thứ dấu hiệu đặc trưng đó, chàng trai mang đôi mắt biếc xanh bình lặng khó mà tin rằng việc mình nhận lần này lại quan trọng đến đến vậy. Bởi lẽ, thứ mà y đi cho cậu nhìn qua chỉ là chiếc túi nặng chứa đầy những thứ bỏ đi chẳng khác gì được đem về từ một bãi tập kết phế liệu nào đó. Ấy vậy mà, yêu cầu vị vua trong bóng tối của vùng đất Gia Thế lại thật đơn giản đến lạnh người.

"Kiểm tra nguồn gốc của những thứ này và giải mã chúng."

Lời nói của người đàn ông luôn treo nơi khóe môi nụ cười nhàn nhạt với điếu thuốc cháy dở thơm nồng mùi vẫn còn hiển hiện văng vẳng trong tâm trí mỗi khi Kiều Nhất Phàm nhớ đêm ấy, nhắc nhở cậu phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này. Xưa giờ, chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu chưa bao giờ làm việc thừa thãi, một khi đã đích thân ra mặt mọi chuyện nhất định không đơn giản. Thế nhưng, thứ mà cậu nhận được vốn không chỉ là các mật mã khó nhằn chẳng tuân theo bất kỳ quy tắc gì. Chúng còn được giấu trong vô số mảnh vụn từ đủ loại chất liệu và đã sớm bị bôi xóa bởi rất nhiều cách khác nhau. Thậm chí, nếu đem đống hổ lốn này đến trước mặt cư dân bình thường, họ sẽ chỉ xem nó là đống rác vô giá trị cần được vứt ngay khi có thể. Tiếc là, dưới con mắt của những kẻ đã được đào tạo về nghiệp vụ gián điệp và điệp báo, không quá khó để họ nhận ra đấy là gì.

Mật thư.

Hai chữ đơn giản đó là quá đủ để da đầu Kiều Nhất Phàm hay bất cứ Ám Vệ nào cảm nhận được một trận tê rần khó tả. Thông thường, những thứ như vậy sau khi được sử dụng xong sẽ lập tức bị tiêu hủy, không lưu lại dù chỉ là phần nhỏ nhặt nhất. May mắn là không như giấy dễ dàng bị tiêu hủy bởi tác động từ bên ngoài, các mảnh vụn được đưa tới tay cậu lần này đều được làm bằng các vật liệu khó tiêu hủy hơn rất nhiều. Ắt hẳn, đây là lý do mà thứ tối quan trọng như vậy có thể rơi vào tay bọn họ. Tuy rằng vẫn chưa biết Diệp Tu làm sao có được chúng nhưng, thứ mà y để tâm nhất định chứa thông tin cực kỳ quan trọng cho đế chế Gia Thế. Vậy nên, trước khi lại bắt đầu hành trình chẳng một ai biến đến của mình, y đã cố ý tìm gặp cậu để trực tiếp giao nhiệm vụ này.

Không phụ lòng kỳ vọng của sư phụ, Kiều Nhất Phàm đã lập tức bắt tay vào việc. Đầu tiên chính là thay đổi ngoại hình, khoác lên thân phận hoàn toàn mới nhằm che đi bao cặp mắt cú vọ của những kẻ lắm chuyện hay mật thám kẻ thù đang trà trộn vào đâu đó giữa đám đông ngoài kia. Với vỏ bọc mới của mình - một nhà văn trẻ mang mái tóc màu vàng nhạt cùng cặp kính dày cộp vừa chân ướt chân ráo đến thủ đô trong chuyến ngao du kiếm tìm ý tưởng sáng tác, cậu dễ dàng dừng lại tại một quán trọ nhỏ ở vùng ven và nhốt mình cả ngày trong căn phòng đó mà chẳng làm ai nghi ngờ.

Đương nhiên, Kiều Nhất Phàm thừa biết với nhiệm vụ lần này không sớm thì muộn mình sẽ lại phải rời khỏi kinh đô tráng lệ cổ kính trước mắt, một lần nữa xa cách với người thương trong lòng. Thực lòng mà nói, sao cậu lại không hiểu với thân phận cả hai hiện giờ chuyện có thể ở cạnh nhau mỗi ngày thật sự là thứ quá đỗi xa xỉ, chỉ là cho dù có chấp nhận nó như lẽ tất yếu thì vẫn không thể ngăn đi cảm giác hụt hẫng dâng lên nơi đáy lòng như lẽ tất yếu.

Nhưng, nhiệm vụ chính là nhiệm vụ. Thân là Ám Vệ, Kiều Nhất Phàm vốn không được phép để tình cảm lấn át lý trí. Đây cũng là lý do vì sao các thành viên trong tổ chức thường không có bạn đời thậm chí là phải từ bỏ cả danh tính, xem như bản thân chẳng còn gia đình để quay về. Bởi lẽ, màn đêm nơi họ thuộc về vốn không có chỗ cho cái gọi là tình người, hết thảy chỉ tồn tại cái gọi là lợi ích.

Khẽ hướng mắt về phía chân trời xa xăm mảng mờ đục nặng nề, Kiều Nhất Phàm lại rút từ trong túi áo ra chiếc huy hiệu hình lá phong quen thuộc mà khóe môi vô thức lại mỉm cười. Bên trong đó là những dòng tin nhắn từ vị thái tử cao quý đang đắm mình trong ánh đèn vàng như mật trong lâu đài nguy nga. Nội dung bên trong cũng chẳng có gì quá đặc biệt, cậu chỉ đơn giản thông báo mình sẽ phải rời đi một thời gian vì nhiệm vụ mới được giao, mong Khưu Phi đừng lo lắng và phía bên kia đáp lại bằng mấy lời ngắn gọn nhưng đầy ý tứ.

"Nhớ giữ gìn sức khỏe, anh đợi em."

Trong suốt một năm qua, hai người vẫn tranh thủ từng phút từng giây rảnh rỗi để kể cho nhau nghe vô số câu chuyện thú vị xung quanh mình, xem chúng trở thành nơi để gắn kết hai linh hồn dù có xa cách nhau về không gian vẫn hướng về nhau trong từng ngày Thái Dương thức giấc.

Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm và Khưu Phi phải xa nhau vì nhiệm vụ của riêng mỗi người. Thậm chí, trong từng ấy năm quen biết, thời gian họ ở cạnh nhau còn chẳng bằng con số lẻ so với ngày tháng chẳng thể trông thấy nhau, mỗi kẻ một phương. Kể từ lúc gặp lại nhau, hai người vẫn hay gửi cho nhau những dòng tin nhắn như vậy. Trừ mấy lời nhắn nhủ, chuyện trò bình thường, nội dung hay địa điểm công việc của chàng Ám Vệ trẻ tuổi vẫn luôn được giấu kín nhằm đảm bảo quy tắc an toàn. Thấu hiểu được nhiệm vụ của cậu, vị thái tử độc nhất đế chế Gia Thế chưa một lần vì sự lấp lửng trong tin nhắn mà mình nhận được mà tỏ ra không hài lòng hay trách móc. Sự hiểu chuyện và tinh tế đó vẫn luôn làm đáy lòng Kiều Nhất Phàm an yên ngay cả khi cậu chẳng thể gặp lại người mình thương trong nhiều tuần, nhiều tháng.

Chỉ là khác với trước đây, hiện tại cả hai đã không chỉ còn là sư huynh đệ đồng môn hay bạn bè đơn thuần, họ là bạn đời của nhau. Rõ ràng chỉ là mấy chữ đơn giản như vậy nhưng mỗi lần nghĩ tới, Kiều Nhất Phàm lại không nhịn được mà để khóe môi mình khẽ cong lên, vẽ trên gương mặt thanh tú một đường đẹp mắt. Trong vô thức, chàng trai mang làn tóc màu tuyết sương lại đưa tay chạm đến chiếc khuyên tai đang được đan vào chiếc vòng cổ nằm yên trong vạt áo – món tín vật đại diện cho sự thừa nhận của thánh thần ở vùng đất cậu chưa hề biết tới về sợi dây vô hình gắn kết của hai người. Nhớ về thời khắc đặc biệt dưới ráng chiều khi ấy, cậu lại vô thức đưa bàn tay trái lên cao, để chiếc bóng đổ dài và màu đỏ của Ruby chảy tràn nơi đáy mắt. Đến tận thời điểm này, Kiều Nhất Phàm vẫn thấy mọi thứ thật quá diệu kỳ và đẹp đẽ, chẳng khác gì cơn mộng đẹp nơi mà thế giới mặc cho có tuyết giăng giăng vẫn ấm áp vỗ về. Cảm xúc nơi trái tim như cơn lũ lớn bị đè nén cứ thể trào dâng, cho dù chỉ là một lời thăm hỏi đơn giản cũng là quá đủ.

Tiếc là trước mắt, họ vẫn còn quá nhiều thứ phải lo toan, chút tình cảm riêng tư đành phải tạm gác sau bao lo lắng bận lòng về đại sự quốc gia.

Sau hơn một tuần dưới vỏ bọc là lữ khách tùy ý ghé thăm vùng đất hoa lệ, Kiều Nhất Phàm cuối cùng cũng tìm ra manh mối đầu tiên dẫn đến trang trại lúa mì ở vùng Khuất Nguyên cách nơi cậu đang dừng chân hơn bảy ngày đi đường. Tất nhiên, rất nhiều trong số chúng cho dù có sử dụng các ma pháp chuyên biệt cao cấp nhất cũng chẳng thể khôi phục hoàn toàn hiện trạng. Dẫu sao ngay từ đầu, chủ nhân của chúng đã có chủ đích phá hủy để không một ai tìm ra được bất kỳ manh mối nào, nếu ai cũng có thể dễ dàng giả mã chúng thì công việc của các mật thám vốn đã chẳng tồn tại. Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc mọi thứ Kiều Nhất Phàm cố gắng thời gian qua là công cốc.

Rồi liền sau đó, từng manh mối được khám phá như những mảnh ghép nhỏ dần tạo thành một bức bích họa khổng lồ. Suốt nhiều ngày tháng, chàng Ám Vệ trẻ tuổi liên tục di chuyển khắp bốn phương để kiếm tìm dấu vết mật thư cho dù chỉ là vụn vặt nhỏ nhặt nhất. Rời xa phố thị nhộn nhịp mà hòa mình vào vùng quê yên ả rồi lại đến quán rượu xập xệ lộn xộn với đủ loại dạng người, bến cảng ồn ào náo động trong tiếng kêu hải âu hòa cùng gió biển, đợi đến khi Kiều Nhất Phàm nhận ra mùa đông lạnh lẽo đã sớm qua với rừng Sơn Trà phảng phất úa tàn nhường chỗ cho sắc xanh của ngày xuân tươi mới. Và, cậu vẫn phải tiếp tục rong ruổi khắp nơi, mải mê trong cuộc hành trình tưởng chừng chẳng có điểm cuối.

Ngày tháng thoi đưa như chớp mắt, cái nắng hanh khô của ngày hạ dần dần lùi lại phía đằng xa, lá xanh trên những khu rừng lá phong dần úa vàng, nhuộm sắc trời trong sắc màu thoáng cái u sầu vô danh, báo hiệu ngày thu lại về trên từng mảng mây lười biếng vắt ngang trời. Và như một sự lặp lại của quá khứ được tạo hóa cố ý sắp đặt, các đầu mối của các mật thư cuối cùng lại dẫn Kiều Nhất Phàm đến nơi có thể xem là nơi bắt đầu của hết thảy duyên phận giữa cậu và vùng đất Gia Thế.

Trấn Nhật Nguyệt.

À không, bây giờ nơi đó đã chẳng còn như xưa. Cái tên Nhật Nguyệt sớm cũng đã bị chôn vùi sâu vào quá khứ kể từ cái ngày mà ba người rời khỏi. Hiện tại vùng đất từng chứa biết bao kỷ niệm của cậu khổng chỉ đã khoác lên mình một diện mạo mới mà ngay cả danh xưng cũng đã đổi khác: Hưng Hân – hai chữ mà Kiều Nhất Phàm chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gắn bó cùng nó cả đời.

---

P/s 1: Trời ơi nghỉ viết lâu quá tui ko về mood được. Qua cả sn Khưu Phi mới lên chap được.

P/s 2: Ya, Hưng Hân debut, và đúng rồi đấy, cái trấn Nhật Nguyệt ban đầu chính là nơi Hưng Hân được sinh ra :)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top