Chương C: Thời khắc bình yên.
Đó là một buổi chiều chập choạng lộng con gió đông, khi những chiếc lá phong đỏ thẫm cuối cùng rơi rụng khỏi cành cong nghiêng nghiêng bên ngoài khung cửa sổ đóng chặt – thứ ngăn cách giữa thế gian dần lìa sang vầng sáng của Thái Dương và căn phòng ở tầng hai khách sạn đang ngập trổ ánh đen vàng ấm áp.
Tuyết đã rơi. Mùa đông đến vội vã và vô tình đến mức Kiều Nhất Phàm phải chợt ngẩn ngơ khi hạt xốp trắng muốt rơi xuống gương mặt rồi chợt tan ra như chưa bao giờ tồn tại. Cái lạnh buốt kia làm chàng trai trẻ khẽ rùng mình nhưng thời khắc này, cơ thể đã tê cóng sau nhiều giờ ngâm trong làn nước lạnh ngắt đã được người khác nhẹ nhàng khoác lên chiếc áo ấm áp được làm bằng lông cáo tuyết.
"Thật là, anh đáng lẽ phải không đồng ý cho em xuống hồ vào hôm nay mới đúng."
Nghe thấy lời nói tràn đầy sự hối hận từ vị thái tử trẻ đang bận lau khô tóc và đắp thêm áo ấm cho mình, Kiều Nhất Phàm không khỏi cười khổ. Hôm nay, bọn họ có nhiệm vụ trục vớt số đồ đạt đã bị cuốn vào chiếc hồ nhỏ nằm phía Bắc thành Uẩn Dung, tuy rằng đã được mặc thêm quần áo bảo hộ nhưng với cái lạnh căm căm đủ sức làm trời đổ tuyết, sau nửa ngày dầm mình trong làn nước đó ai nấy đều phải rét run. Cho dù sau khi lên bờ, bọn họ đều đã lập tức được lau khô, thay quần áo ấm và uống súp nóng thì nhìn chung tay chân vẫn chưa thể lấy lại ngay thân nhiệt như cũ. Và, Kiều Nhất Phàm cũng không là ngoại lệ trong số đó.
Chỉ là khác với mọi người vội vã quay trở lại đại sảnh khách sạn và mau chóng lấp đầy chiếc bụng đã trống không sau cả ngày bận rộn vất vả, chàng Ám Vệ trẻ tuổi bằng một cách bí mật nào đó lại lẻn đến lầu ba theo lệnh từ vị thái tử độc nhất đế chế Gia Thế. Đương nhiên, Khưu Phi không phải là ngăn cấm cậu dùng bữa như một chủ nhân độc tài. Ngược lại, chàng trai mang đôi mắt màu Ruby lại là người nóng lòng nhất mỗi khi cậu phải chịu cực khổ hay thiệt thòi, đến mức đôi lần chàng Ám Vệ trẻ tuổi còn sợ rằng sự thiên vị ấy sẽ làm người khác chú ý. Chẳng qua, thiếu niên sớm sẽ gánh lên vai vận mệnh của đế chế Gia Thế muốn cả hai có thể dành cho nhau chút gian riêng tư cho nhau sau mỗi lần bóng tối lẳng lặng nuốt chửng thế gian.
Trông thấy dáng vẻ không vui từ người yêu à không, bây giờ phải gọi là bạn đời của mình mới đúng, Kiều Nhất Phàm không kìm được mà phì cười. Tuy rằng hiểu được Khưu Phi vì sao lại trưng ra gương mặt ai oán kia, chàng trai ấy vẫn thấy nó thật sự có phần hơi trẻ con và không thích hợp với vị thái tử vốn trưởng thành trước tuổi trước mặt mình. Dẫu vậy, điều đó vẫn khiến cậu cảm thấy đáy lòng như được lấp đầy trong thứ mật ngọt ngào vô danh. Suy cho cùng, được người yêu mình quan tâm vẫn là cái gì đó rất đặc biệt mà chỉ khi con người ta đắm chìm vào biển trời của khát vọng mới có thể trải nghiệm hết thảy.
Khẽ vẽ nơi khóe môi một nụ cười dịu dàng thật quen mắt, Kiều Nhất Phàm như một , lười biếng ngả hẳn vào lòng Khưu Phi, ôn tồn trấn an người bạn đời bằng những cái vuốt ve thật nhẹ.
"Đều là nhiệm vụ cả thôi, em ổn mà. Huống hồ chúng ta sắp phải quay về rồi, phải nhanh chóng hoàn thành công việc ở đây thôi."
Đúng vậy, hoàng đế Tô Mộc Thu đã gửi thư tín đến cách đây hai ngày, yêu cầu phó thủ lĩnh Ngô Tuyết Phong phải hộ tống thái tử độc nhất của đế chế Gia Thế quay về thủ đô an toàn trước ngày kết thúc lễ hội mùa màng để tham gia vào sự kiện vào đêm cuối cùng các thành viên hoàng gia khác. Vì thời gian di chuyển giữa hai nơi không phải là ngắn nên bọn họ buộc phải nhanh chóng chuẩn bị lên đường để kịp thời hạn được đặt ra. Tuy rằng, số công việc còn tồn đọng tại thành Uẩn Dung sau này sẽ có lực lượng mới tiếp quản nhưng trước mắt vẫn còn nhiều thứ cần được giải quyết trước khi phái đoàn rời đi. Vậy nên chỉ trong bốn mươi tám giờ ngắn ngủi, cả phái đoàn ai nấy đều bận tối tăm mặt mũi chẳng có nửa giây một phút ngơi tay.
Dẫu thế, cường độ công việc tăng cao lẫn cái lạnh đầu mùa đang len lỏi vào từng ngóch ngách nhỏ nhất tại vùng đất xa xôi này vẫn không đủ để Kiều Nhất Phàm quên đi hôm nay là ngày gì. Hai mươi mốt tháng chín - thời điểm hết sức đặc biệt trong một năm dài. Nhích nhẹ khỏi vòng tay ấm áp của vị thái tử anh tuấn, chàng trai trẻ tạm lờ đi vẻ khó hiểu xen lẫn hoài nghi đang dần xâm chiếm cặp đồng tử đỏ thắm tựa Ruby với cái nhìn sắc bén đủ xuyên thủng mọi lớp phòng bị, từ tốn lấy ra từ trong túi áo một thứ đặt vào lòng bàn tay người ấy. Đấy là một chiếc hộp gấm nhỏ với thiết kế khá giản đơn chỉ cần ấn nhẹ liền bật mở nắm, để lộ ra thứ nằm bên trong đó trước mọi ánh nhìn.
Còn chưa kịp để Khưu Phi hết ngạc nhiên, Kiều Nhất Phạm đã nhẹ nhàng ghé sát bên tai chàng trai mình yêu mà khẽ thì thầm từng chữ thật nắn nót.
"Sinh nhật vui vẻ, Khưu Phi."
Trong một thoáng ngắn ngủi, vị thái tử trẻ đã ngẩn người trước món quà lẫn lời chúc có phần đột ngột kia. Đương nhiên, Kiều Nhất Phàm chẳng mấy ngạc nhiên khi bạn đời vì bao chuyện bận rộn gần đây mà đã hoàn toàn quên mất sinh nhật của chính mình. Nhưng, điều đó không có nghĩa là cậu hay những người khác sẽ quên đi một ngày đặc biệt như vậy. Dẫu sao, Khưu Phi vẫn là thái tử cao quý được bao nhiêu ánh mắt kỳ vọng hướng về như ánh sao mai trên bầu trời thời đại đang chờ đợi được tỏa sáng, ngày ra đời của sự tồn tại quá đặc biệt ấy còn được đặc cách được chọn trở thành ngày bắt đầu lễ hội lớn nhất trong năm, nào ai có thể quên. Vậy nên trước khi bức thư từ Tô Mộc Thu được chuyển tới tay phó thủ lĩnh Ám Vệ, Ngô Tuyết Phong đã sớm cùng mọi người đặc biệt chuẩn bị buổi tiệc chúc mừng ngày sinh nhật thái tử đế chế Gia Thế. Thân là một thành viên trong tổ chức, Kiều Nhất Phàm đương nhiên biết được kế hoạch đó. Chỉ là trừ thân phận quân thần, bạn bè đã tồn tại từ trước khá lâu, sau buổi hoàng hôn định mệnh đó, quan hệ giữa cậu và Khưu Phi đã đổi khác ít nhiều. Từ nơi sâu thẳm nhất đáy lòng, chàng trai mang đôi mắt biếc xanh bình lặng muốn mình phải có được một khoảnh khắc thật đặc biệt, chỉ của riêng hai người. Và thật sự, cậu đã tranh thủ khoản thời gian ngắn ngủi này để thực hiện ý định đó.
Nhẹ nhàng lấy chiếc cài áo bằng vàng được chạm khắc tinh xảo với một viên Hồng Lục Bảo hệt như màu mắt của Khưu Phi được bản thân đặc biệt chọn lựa ra từ rất lâu trước kia, Kiều Nhất Phàm cẩn thận đeo nó lên áo vị thái tử cao quý đế chế Gia Thế cùng nụ cười đầy mãn nguyện nơi khóe môi. Đúng vậy, đây chính là món quà đầu tiên mà chàng trai ấy được nhận vào ngày sinh nhật năm nay và, nó là thứ do đích thân cậu chuẩn bị. Chỉ điều tưởng chừng nhỏ bé thế thôi là đủ để Kiều Nhất Phàm cảm thấy hài lòng hệt như bản thân vừa đạt được một thành tựu hơn hết thảy phần còn lại của thế giới. Đương nhiên, chàng trai với làn tóc màu tuyết sương thừa hiểu nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, bản thân sẽ nhất định chẳng dám nhìn mặt ai trong vòng vài năm tới. Vậy nên, hết thảy đều sẽ là bí mật được ẩn sâu nhất nơi đáy lòng. Suy cho cùng, câu nói một khi ái tình đến gõ cửa, con người đều sẽ trở nên ngốc nghếch vô tri chẳng khác gì những đứa trẻ khờ dại nhất, thật ra đều có lý lẽ của riêng nó mà chỉ khi ai đó thật sự trải nghiệm mới có thể thấu tỏ tận tường.
Và, để đáp lại sự chu đáo mà Kiều Nhất Phàm đã chuẩn bị, vị thái tử sở hữu gương mặt hoàn hảo như được Tạo Hóa đích thân gọt đẽo liền cúi đầu, đặt lên mi mắt cậu một nụ hôn phớt nhẹ nhàng như chuồng chuồng lướt nhẹ trên mặt hồ thu tĩnh lặng. Để rồi sau cùng, trong căn phòng ấm áp trong ánh đèn vàng chỉ còn đọng lại tiếng cười hạnh phúc của hai chàng trai đã trao cho nhau thứ tình cảm chân thành và ngọt ngào nhất tuổi trẻ. Đôi bàn tay từ từ đan lại mà siết lấy, mang đến hơi ấm đủ sức làm tan chảy cả mưa tuyết ngày đông đang dần giăng giăng bên ngoài khung cửa sổ. Họ tựa đầu vào nhau, để hơi thở nóng rát phả lên da thịt người đối diện, cho cặp đồng tử trong veo chỉ còn phản chiếu độc nhất một bóng hình, tựa như đây là giây phút đẹp đẽ nhất mà Tạo Hóa từng ban cho.
Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, Khưu Phi mới ngỏ ý rồi dịu dàng đặt lên đôi môi Kiều Nhất Phàm thêm một nụ hôn ấm áp thay cho lời cảm ơn chân thành nhất. Hai người trẻ tuổi vốn chả có chút kinh nghiệm gì, lần đầu nếm trải được vị ngọt đắng của tình yêu chỉ biết vô thức đến với nhau như một lẽ tất nhiên của định mệnh. Từng cái ôm, nụ hôn, lời tự tình đều xuất phát từ tận sâu trong trái tim nóng, từng chút vung đắp cho hạt giống đã được gieo xuống và nảy mầm từ năm năm trước. Và bằng một lời trầm ấm như nắng sớm ban mai ngày xuân thắm, Khưu Phi cất lên lời nguyện cầu mà chỉ đủ cho hai người lắng nghe.
"Thật mong rằng, từ đây về sau mỗi năm hai chúng ta đều sẽ đón sinh nhật cùng nhau."
Với gương mặt còn thoáng ửng đỏ ngượng ngùng vì nụ hôn từ bạn đời, chàng trai mang đôi mắt biếc xanh bình lặng như trăng thu khẽ vùi mình trong vòng tay của người đối diện, từ từ siết lấy cơ thể ấy mà thì thầm.
"Đương nhiên rồi, từ giờ về sau chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau."
Đêm hôm ấy, bữa tiệc sinh nhật của thái tử đế chế Gia Thế đã được tổ chức trong tiếng chúc tụng từ rất nhiều người tại đại sảnh khách sạn lớn nhất thành Uẩn Dung. Họ đã cùng nhau khui sâm panh, nâng cốc chúc tụng với trăm vạn mỹ từ dành cho thiếu niên thừa kế lẫn tương lai của vùng đất này, trao cho nhau những nụ cười rạng rỡ nhất khi hòa vào giai điệu ngọt ngào đang được xướng lên. Tất cả đã tạo thành một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ đến mức mà rất nhiều năm sau này, Kiều Nhất Phàm lẫn Khưu Phi đều chẳng thể nào quên.
Bởi, đó chính là ngày sinh nhật đầu tiên của vị thái tử mà họ trải qua với tư cách là bạn đời.
Và tiếc thay, đấy cũng là lần cuối cùng họ có thể ở bên nhau bình yên trước khi biến cố khủng khiếp nhất xảy ra, đem không chỉ cuộc đời họ mà còn là cả toàn bộ lịch sử đế chế Gia Thế và lục địa Vinh Quang sang trang mới – một thời đại đầy loạn lạc và khổ đau với con đường dài đằng đẵng được trải đầy bằng máu và nước mắt.
---
P/s 1: Sau thời gian sủi tui quay lại rồi đây. Và yeah, chỉ còn 7 ngày nữa tới sinh nhật Khưu Phi rồi. Hứa là sẽ không nhây nữa hihi.
P/s 2: Bắt đầu vào giai đoạn máu chó và tui ghét viết nhất rồi huhu. Cái này không trách tui được, do nguyên tác thôi QAQ
P/s 3: Sau khi suy nghĩ lại tui quyết định đổi vị trí 2 chương gần nhất, để chương số 100 đẹp thiệt đẹp sẽ là một chap thật hường phấn ngọt nào của hai đứa :>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top