Chương XXXVII: Ngọc hồ ly bí ẩn

Phút giây mà Chu Trạch Khải bị đạp thẳng xuống dưới sau khi bị tước đoạt cả hai khẩu súng thần binh là giây phút khiến Giang Ba Đào cảm giác như thần chết đã đặt một tay lên cổ hắn. Ở khoản cách xa như vậy Giang Ba Đào dù có thần thánh như thế nào cũng không sao phóng ma thuật của mình tới chỗ Chu Trạch Khải mà cứu nguy cho quốc vương của mình được. Nếu Chu Trạch Khải có mệnh hệ gì thì Giang Ba Đào làm sao quay về ăn nói và nhìn những người khác ở đế chế Luân Hồi? Rồi cả đế chế này sẽ ra sao khi mất đi vị vua kiệt xuất này? Giang Ba Đào không muốn nghĩ tới nó nhưng ở tình huống này thì cậu không thể làm gì được cả.

Mà bản thân Chu Trạch Khải bị đánh rơi khỏi ma pháp của Giang Ba Đào rơi xuống với một vận tốc khủng khiếp cứ thế này chả mấy chốc y sẽ mất mạng vì chấn thương khi rơi từ độ cao đó xuống. Toái Sương và Hoang Hỏa đều đã bị cướp, Chu Trạch Khải không thể dùng áp súng để đáp vào đâu được nữa, làm sao đây? Y không thể chết như vậy được? Nhưng...làm sao đây những ma thuật mà Chu Trạch Khải biết luôn phải có súng mới có thể phát huy?

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc đó chợt có một bóng hình gì đó vụt qua cắp Chu Trạch Khải lên lưng. Đó là một con hồ ly lông màu ánh cam nhạt nhìn dưới dưới ánh trăng tựa như vàng lấp lánh. Con hồ ly lớn đó không biết từ đâu chui ra đỡ lấy vị vua của Luân Hồi. Liền sau đó con hồ ly đẹp đẽ như tranh vẽ kia bỗng hóa thành một người con trai trùm áo đen.

Người con trai đó một tay giữ Chu Trạch Khải đang rơi xuống một tay rút ra một khẩu súng màu tím ngọc như thạch anh bắn thẳng vào một vách đá gần đó. Đạn vừa chạm vào đá thì một vòng ma pháp được tạo ra, vòng tròn ma pháp đó liền kéo cả hai vào vách đá chỉ trong chớp mắt.

Lúc Chu Trạch Khải tiếp đất an toàn rồi không khỏi chú ý đến khẩu súng người đó đang cầm. Và với đôi mắt của một kẻ được mệnh danh là Thương Thần của lục địa Chu Trạch Khải có thể thấy được người kia còn để một khẩu súng để trong một chiếc túi da bên hông. Hai khẩu súng này Chu Trạch Khải chưa thấy bao giờ nhưng sức mạnh mà nó đang ẩn giấu thì... không hề kém Toái Sương Hoang Hỏa.

Toái Sương cùng Hoang Hỏa là hai khẩu súng thần binh tọa trấn Luân Hồi từ khi khai thiên lập quốc nhưng nó chỉ trở thành một thứ vũ khí ám ảnh khi vào tay vào tay vị tân vương Chu Trạch Khải này. Uy lực của hai khẩu súng này trước nay luôn xếp đầu các thần binh hệ pháo súng vào tay của một thiên tài như Chu Trạch Khải thì sớm đứng vị trí số 1 không ai bàn cãi. Cũng là vì người sử dụng súng nên ít nhiều Chu Trạch Khải cũng am hiểu các loại pháo súng được xem trên lục địa này nhưng chưa bao giờ y gặp một khẩu súng cầm tay lại tỏa ra khí tức đáng sợ như vậy.

Thần binh trên lục địa mỗi loại sẽ mang theo một khí tức không hề giống nhau, khí tức tỏa ra càng mạnh chừng nào chứng tỏ lai lịch của thần binh đó càng đáng sợ chừng nấy. Nếu so sánh hai khẩu súng của người này với Toái Sương Hoang Hỏa thì không chút kém cạnh về mặt khí tức vậy chứng tỏ thứ người này cầm không phải là hàng thường. Nhưng sao Chu Trạch Khải trước nay chưa nghe ai nói về sự tồn tại hai khẩu súng thần binh có thể sánh ngang Toái Sương và Hoang Hỏa của mình?

-Chú em nhìn vào Chuyển Phách của anh chăm chú ghê nhỉ? Súng tốt đúng không?

Dưới ánh trăng bạc, gương mặt tuấn mỹ của người đó bị chiếc mũ của áo choàng đen như trời đêm che đi gần hết chỉ lộ chiếc cằm như được trời đất gọt dũa cùng khóe môi đang nhếch lên đầy ý cười.

Chỉ là đối mặt với câu hỏi kia Chu Trạch Khải vẫn giữ nguyên im lặng mà gật đầu một cái. Bề ngoài cố bình tĩnh như bên trong vị của Luân Hồi đã có mấy phần run rẩy.Không phải là y sợ người lạ mặt này mà là bây giờ không có Giang Ba Đào! Tân vương của Luân Hồi trước nay luôn được biết đến là người kiệm lời như vàng một tháng số chữ nhả qua không viết nổi một mặt giấy Pyr mà trên lục địa này người duy nhất có thể hiểu trọn vẹn ý tứ câu nói của Chu Trạch Khải thì chỉ có một người. Người kia không ai khác là Giang Ba Đào, theo một cách kỳ lạ nào đó Giang Ba Đào có thể nghe, hiểu thấu tất cả những gì Chu Trạch Khải nói ra và truyền đạt lại. Chính vì điều này mà Giang Ba Đào lên như diều gặp gió, trong thời gian ngắn đã được lên đến chức quốc sư. Nhiều người không hiểu còn cho rằng cái việc hiểu được lời Chu Trạch Khải chính là thứ duy nhất khiến Giang Ba Đào leo lên vị trí cao như vậy nữa.

Cũng từ ngày có Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải có mấy phần ỷ lại nên đã kiệm lời nay càng kiệm lời hơn. Bây giờ đối mặt với một người bí ẩn như thế này Chu Trạch Khải muốn hỏi rất nhiều thứ nhưng lại không có Giang Ba Đào thì làm sao? Mấy câu chữ ngắn ngủi cậu nói ra liệu có khiến người ta cảm thấy bị xúc pham không? Mà vấn đề quan trọng là người ta có hiểu không nữa!

Sự lúng túng nhất định này thực ra không thoát khỏi nổi ánh mắt tinh anh của người con trai kia nhưng xem chừng cũng không cố ý bắt vào điểm này, y xoay người lại.

Một tay người con trai đó giương họng súng của mình lên thẳng hướng chỗ bọn người Đường Hạo, Tôn Tường cùng con chim Nyx của mình bị mắc kẹt. Khoản cánh từ chỗ hai người đang đứng đến đó là xa không cần bàn cãi tới mức Chu Trạch Khải nhìn lên cũng chỉ thấy như một đốm sáng nhỏ lớn hơn mấy vì sao thông thường một tý. Với khoản cách xa như vầy trong điều kiện gió ở trên cao đang thổi với tốc độ kinh khủng mà người này lại dám bắn?

Anh ta muốn làm gì?

Chu Trạch Khải toan hỏi vậy thì đã thấy người con trai đó bắn thẳng hai viên đạn về hướng đó không một chút ngần ngại.

Có trúng không?

Với con mắt của một thiện xạ đứng đầu lục địa Chu Trạch Khải hoàn toàn nhìn ra đích đến của viên đạn . Không những bất chấp sức gió bỏ qua về mặt độ cao viên đạn kia đã bay trúng vào kết ấn đang giam cầm những người kia. Đạn vừa chạm liền xuyên thủng lớp kết ấn đó đập vỡ chúng thành những mảnh vụn rơi xuống như bụi sao.

Mà người thấy được rõ nhất cảnh cái kết giới khiến bọn họ toàn thân bất động vỡ nát chỉ vì một viên đạn bạc chính là tân vương của Hô Khiếu: Đường Hạo. Viên đạn đó khi xuyên thủng lớp kết ấn kia xong thì theo một đường thẳng bay sượt qua mang tai của y. Nếu nói là không bất ngờ là nói dối, rõ ràng viên đạn đó được bắn đi từ một chỗ nào đó Đường Hạo không kịp nhìn nhưng mà uy lực của nó thì không thể xem thường được. Nếu khi nãy đạn bay chệch hướng một chút thì có ai lường trước được chuyện gì xảy ra được chứ?

Lúc người đó xoay nòng súng cất vào trong người thì đã gặp ngay ánh mắt sửng sốt của Chu Trạch Khải. Dù từ đầu chí cuối không nói lời nào nhưng theo một cách kỳ lạ nào đó người đó lại nở một nụ cười mang theo mấy phần ngạo nghễ nói:

-Toái Sương, Hoang Hỏa vẫn là do cậu tự tìm kiếm, anh đây chỉ giúp cậu đến đây thôi. Hẹn ngày gặp lại nhé Thương Vương !

Lời này vừa nói chưa kịp để Chu TRạch Khải kịp phản ứng người đó đã nhảy thẳng xuống vách núi, thoắt một cái hóa thành một con hồ ly đẹp đẽ biến mất khỏi màn đêm bí ẩn hệt như cách anh ta xuất hiện.

Hồ ly tộc? Không đúng đây là Ngọc hồ ly một nhánh nhỏ trong Hồ ly tộc cũng được xem là tộc hồ ly đẹp nhất lục địa với các tộc nhân nhan sắc đẹp tới đảo điên không biết bao nhiêu người ... Nhưng đây không phải là tộc đã bị tuyệt diệt từ rất lâu rồi sao?

Lý nào lại như vậy?

***

Quân Hưng Hân trong lúc này với sự yểm trợ từ những nhân vật đứng đầu lục địa bấy giờ mà được nước tấn công như vũ bão. Trong mấy giờ sau đó quân Hưng Hân đã đột phá mấy lớp phòng thủ của quân Thiên Đàng mà không gặp quá nhiều khó khăn. Quân Thiên Đàng chống đỡ rất yếu ớt thậm chí ở những trận sau một vị tướng chỉ huy thuộc hàng cấp cao của Thiên Đàng cũng không thấy mặt. Tướng lĩnh của Thiên Đàng đâu? Đây không chỉ là câu hỏi của một người mà là của rất nhiều người có mặt trong cuộc chiến này.

Những ai đã đi chinh chiến nhiều năm đều nhìn ra sự bất thường của điều này. Thiên Đàng là một đế chế mạnh về mảng quân sự như thế nào có ai mà không biết chứ? Dù có vài tên đã bị tiêu diệt nhưng nhiêu đó đã nhằm nhò gì với số lượng tinh anh trong bộ máy đó chứ? Tại sao từ đầu chí cuối trong cuộc giáp công này lại không thấy một người?

Nếu nói Lăng Kỳ Ninh chăm chăm nhắm đến cánh cổng kia cũng không đúng lắm. Còn tới hai ngày nữa sự kiện nhật thực kia mới diễn ra nếu không có nhật thực làm chất xúc tác thì việc kia căn bản là không diễn ra được. Nếu đã có được vị trí đó hắn đáng lẽ nên phải kéo quân về đó phòng ngự thật kiên cố mới đúng. Nhưng tại sao mọi thứ lại diễn ra nhanh và dễ dàng với quân Hưng Hân như vậy?

Câu hỏi này quá sức hóc búa tới mức không ai nghĩ ra câu trả lời nổi. Dù đó có là những nhân vật tầm cỡ như thế nào...

Mộc Tranh chống Thôn Nhật xuống đất ánh mắt hướng về tà dương đang dần lụi tàn phía chân trời với một nỗi lòng nặng trĩu. Cô có linh cảm không tốt về điều này, dù không hiểu lý do vì sao... Chỉ còn một chốc nữa là có thể tiến vào lớp lá chắn cuối cùng của Thiên Đàng rồi, dù có muốn hay không, dù có âm mưu gì phía sau không thì việc tiến công này là không thể trì hoãn.Chiến thắng đã ở sát bên cạnh họ rồi.

Pháo kích vang rền trời đất như lệnh tổng tiến công sau cùng .

***

Bộ lông màu vàng nhạt như nắng tinh mơ của con hồ ly lẫn trong những phiến lá phong đỏ trong khu rừng Thu Đồng Nhất Diệp tạo ra một bức tranh đẹp như tranh vẽ. Con hồ ly đó lướt nhẹ lên phía trước liền hóa thành một người con trai với một lớp áo choàng đen trên người. Người con trai đó tiến tới một gốc cây phong lớn gần đó ngẩn đầu lên nhìn một người con trai cũng ẩn mình sau lớp áo đen bí ẩn kia. Người kia thái độ chín phần nhàn nhã, mười phần là thản nhiên tưởng chừng như chiến trận ác liệt trên cánh đồng Dia kia không hề ảnh hưởng gì tới mình. Trên tay còn cầm một quả táo căn mọng cắn dở cả người nằm trên thân cây phong lớn phong thái thật khiến nhiều người muốn đánh.

Nam nhân là hồ ly biến thành kia bước tới thái độ không được hòa nhã cho lắm, trực tiếp dùng tay giật mạnh áo khiến cho kẻ trên cây xém nữa đập mặt vào đất. Ẩn sau lớp áo trùm nửa mặt người kia không một chút khách khí hừ lạnh một tiếng.

Mà người bị đối xử thô bạo kia vẫn không chút thay đổi thái đô mà cười cười đáp lại:

-Anh không cần tức giận vậy đâu, mọi chuyện vẫn theo tầm kiểm soát mà !

*****

P/s 1 :idol của mị lên sân chap này nhiều quá éc éc !

p/s2 : Ngọc hồ ly a ngọc hồ ly khưa khưa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top