Chương XXVII : Đêm định mệnh bắt đầu

Nàng công chúa của Hưng Hân ngây người ra mặc cho các nhà lãnh đạo từ các Đế Chế bàn bạc, móc xỉa nhau thành thói kia nói về chuyện giúp Hưng Hân. Tuy nói là có thể tin tưởng nhưng chả ai đủ can đảm cũng như độ liều mạng để có thể trực tiếp đem một lượng lớn quân đội đi sang nước khác như vậy. Điều này sẽ rất nguy hiểm cho quốc phòng của mỗi quốc gia, ai biết trong lúc như thế những nước khác có lợi dụng tấn công không chứ.

Cuộc bàn luận ấy mãi không có điểm dừng cho đến khi người nào đó bên Lam Vũ lên tiếng:

-Mọi người cứ thế bàn bạc đi, Lam Vũ chúng tôi xin phép tuyên bố sẽ không đem quân tham gia lần này.

Lời này của Dụ Văn Châu trực tiếp tạt gáo nước lạnh làm cuộc bàn bạc trở nên im ắng. Lam Vũ và Hưng Hân trước nay luôn được xem là có giao tình rất tốt mà lần này Lam Vũ lại là kẻ đầu tiên lên tiếng từ chối giúp đỡ Hưng Hân, đây là như thế nào?

Ngay sau đó các Đế Chế khác cũng vịnh vào Lam Vũ lần lược rút khỏi cuộc bàn bạc để lại một sự im lặng đến đáng sợ trong phòng.

Ai chứ như Trần Quả là không kìm nén được sự tức giận này, cứ tưởng chuyện này sẽ là lá bài hộ mệnh giúp Hưng Hân bây giờ nhưng tất cả chỉ vì lời nói kia của người đứng đầu Lam Vũ mà thành ra hỏng bét. Giao tình kiểu gì vậy? Rõ ràng trước nay Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên có quan hệ rất tốt với bọn họ kia mà ! Sao bây giờ mới có chút chuyện đã không giúp còn gián tiếp tiệt đường cứu trợ của Hưng Hân?

Đối với chuyện này Tô Mộc Tranh không ngạc nhiên lắm, lợi ích của mỗi quốc gia thì đâu thứ gì thay thế được, Dụ Văn Châu làm thế chắc cũng để giúp Lam Vũ đảm bảo được lực lượng phòng thủ mà thôi. Cuối cùng vẫn là vì quốc gia của mình, vì sự an toàn của nó trên bản đồ lục địa mà thôi.

Nàng công chúa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng lấy pháo Thôn Nhật ra quay lại nhìn Phương Duệ với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị :

-Xin hãy cho tôi dẫn một toán quân đột kích vào cứu Bánh Bao trong đêm nay.

Ba người trong phòng còn đang trố mắt lên nhìn thì bên ngoài Tôn Triết Bình đã bồi vào một câu ủng hộ, còn trực tiếp xin được cùng hỗ trợ Mộc Tranh trong chuyến đi lần này làm Phương Duệ câm nín.

-Vậy hãy để em dẫn quân đi đánh lạc hướng hỏa lực của chúng. Chị vòng ra sau giải cứu cậu ấy đồng thời phối hợp với quân của em.

-Một trò không có tác dụng hai lần đâu.

Lời này của Phương Duệ là cố ý nhắc nhở lần trước Hưng Hân thắng lợi bước đầu chính là nhờ chiến thuật đánh úp này nếu dùng lại lần hai sợ rằng sẽ bị bắt bài. Hơn nữa là lực lượng quân Thiên Đàng bây giờ vẫn còn vô cùng áp đảo, lần rút quân lần trước rõ ràng là có một nguyên nhân sâu xa gì đó không ai rõ được. Chưa hết tuy Thiên Đàng bắt Bánh Bao rat reo ở đó nhưng chưa ra bất kỳ yêu sách gì, thật sự rất lạ. Nếu lần này tiến công lần nữa ai biết rằng Thiên Đàng có đang đợi sẵn nuốt gọn quân Hưng Hân hay không?

-Phương Duệ, thời gian từ đây đến ngày Nhật thực chỉ còn có mấy ngày, chúng ta không mau tiến công đẩy hết quân Thiên Đàng ra khỏi bờ cõi thì ai biết được bọn chúng có bậc lại hay không? Tuy nói rằng khu vực này là nơi cánh cổng trú ngụ nhưng chỗ cụ thể như thế nào thì chúng ta không hề hay biết biết đâu chỗ bọn chúng đóng quân lại là nơi cánh cổng được chôn dấu. Chúng ta cứ ngồi đây đợi sao?

Ánh lửa đỏ rực nơi doanh trại Hưng Hân khẽ lung lay khi một lực lượng quân đội được điều động đi. Rất nhanh những con người đó lần lược hòa mình thân vào bóng đêm, thứ cuối cùng mà Mạc Phàm thấy được chính là đuôi tóc màu cam nhẹ nhàng đong đưa sau lưng dáng hình nàng công chúa xinh đẹp nhất lục địa.

****

Trong bóng đêm, Mộc Tranh và những chiến binh tinh nhuệ nhất của Hưng Hân ẩn thân sau những thân cây lớn ở trong khu rừng Thu Đồng Nhất Diệp từ từ tiến tới sát doanh trại của quân Thiên Đàng.

Đây là một quyết định liều lĩnh, Mộc Tranh biết thế, nếu không có cả Tôn Triết Bình hay Đường Nhu cùng ủng hộ và thời gian quá cấp bách thì chắc chắn người như Phương Duệ sẽ không đồng ý kế hoạch này. Nhưng thời gian quá cấp bách, Mộc Tranh không còn cách nào khác.

Nếu hôm nay Hưng Hân có Diệp Tu thì sẽ ra sao nhỉ?

Diệp Tu...Cái tên vô thức lại len lỏi gậm nhấm tâm hồn cô công chúa Hưng Hân. Anh ấy hôm nay đã không ở bên thay cô và mọi người gánh vác toàn bộ những gì khó khăn nhất nữa. Nhưng như thế thì sao? Toàn bộ Hưng Hân bảo gồm cả cô bây giờ phải tự đứng bằng đôi chân mình mà thôi, Diệp Tu không có bên cạnh không có nghĩa bọn họ sẽ gục ngã. Vì người, tất cả nhất định sẽ giành chiến thắng bằng mọi giá.

Ngay giây phút này, thần sắc Tô Mộc Tranh lại càng kiên định cứu người hơn nữa, dường như chính những người đi theo cô bây giờ đều cảm nhận được khí tức dũng mãnh cùng kiên định của công chúa mà thêm mấy phần khí thế.

Quân lính của Lăng Kỳ Ninh đã tăng cường phòng vệ ở khu vực phía ngoài rất cao bằng chứng là lượng lính tuần tra đi ra đi vào như mắc cửi không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm . Việc giải cứu đã khó nay càng khó hơn. Tô Mộc Tranh nắm tay siết chặt nhưng cũng nhanh chóng buông thả. Giờ phút này mất bình tĩnh không chỉ không cứu được Bánh Bao mà cả những người sau lưng nàng đều sẽ gặp nguy hiểm. Nhìn vào những cặp mắt kiên định nổi ánh lửa kia, nhắc nhở rằng nàng đường đường là Mộc Vũ Tranh Phong- Đệ nhất sứ giả của lục địa này, nhất định chuyến đi này không những sẽ đem người về mà còn phá vỡ kế hoạch của Lăng Kỳ Ninh .

Binh lính phía sau nhẹ nhàng ra ám hiệu với Tô Mộc Tranh, thấy nàng đưa hai ngón tay lên rồi lần lượt ngón tay ngọc chỉ trái phải liền tự giác chia thành các nhóm nhỏ. Những người lúc này cạnh nàng đều là quân tinh nhuệ, bọn họ vào sinh ra tử cùng Diệp Tu và mọi người từ lúc còn ở Gia Thế sau là Hưng Hân nên khi nàng cho họ tách ra thập phần tin tưởng họ sẽ làm tròn nhiệm vụ . Sau khi di chuyển, ở cạnh Tô Mộc Tranh chỉ còn khoảng mười người, họ nhanh chóng theo sát nàng tiến về phía trước.

Tô Mộc Tranh áp sát và nấp sau thân cây phong với những tán lá đỏ như máu, liếc mắt nhìn tổng thể quân địch. Không mất quá lâu để Tô Mộc Tranh nhìn thấy một cái lồng sắt nằm ở giữa được canh gác nghiêm ngặt.

Cái lồng sắt đó? Bánh Bao?

Hay... cái bẫy chăng?

Đêm trong khu rừng phong màu huyết dụ hoang vu lạnh lẽo, kể cả hơi thở Tô Mộc Tranh cũng liền điều chỉnh nhẹ nhàng để không kinh động kẻ thù. Theo quan sát, ngoại trừ một cái lều to thì không còn nơi để binh lính địch nghỉ ngơi nữa. Tuy vậy nàng cũng không dám khinh địch đoán rằng bọn chúng đã khinh thường Hưng Hân mà sơ sài chuẩn bị.

Lăng Kỳ Ninh cũng chả phải kẻ ngu xuẩn gì cả, hắn còn hơn cả cáo già cơ mà.

Binh lính phía sau khẽ đưa mắt lên nhìn đệ nhất công chúa Tô Mộc Tranh, à không, bây giờ nàng là đệ nhất sứ giả Mộc Vũ Tranh Phong, tuy sức lực không như đàn ông nhưng ý chí của công chúa thì bọn họ đã được chứng kiến từ lúc cuộc chiến tranh vệ quốc này nổ ra. Nàng công chúa này vô cùng mạnh mẽ và tài năng cũng thuộc hàng đệ nhất Hưng Hân bây giờ, đủ sức vừa làm chỗ dựa tinh thần vừa kiêm luôn kẻ khiến tình hình chiến trường thay đổi chóng mặt.

Trong bóng đêm chỉ có ánh trăng mập mờ, tiếng lá cây xào xạc và âm thanh tán cây va chạm như rít gào, những âm thanh đơn lẻ lại đầy nhịp điệu rùng rợn. Cảnh máu tanh hay pháo lửa uy mãnh cũng không đáng sợ bằng bị bao vây bởi cái thứ gọi là màn đêm này.

Các cận vệ của Tô Mộc Tranh từng bước ám sát hết các kẻ tuần tra . Những bàn tay như thể đang hành hình lôi đầu kẻ địch rồi ra tay nhanh nhẹn, dứt khoát. Một khẩu súng bắn vào tim hay một con dao chém xuống đầu, khuấy mạnh và nát vụn não bộ. Đôi mắt của chiến sĩ Hưng Hân như thể phát sáng, lấp lóe đầy sát khí, uy mãnh như dã thú lại kiêu ngạo như chim ưng. Những chiếc lá phong đỏ như huyết thạch còn tô điểm thêm sự kinh hoàng cho lũ người chết.

Ánh mắt khi chết của chúng, kinh hoàng, thoảng thốt và tuyệt vọng. Điều này cũng y như những gì chúng làm với Hưng Hân, hoặc có khi Đế Chế Thiên Đàng bọn chúng vốn chìm vọng tưởng được so sánh với Hưng Hân!

Những người Mộc Tranh mang theo đêm nay chính là lực lượng sát thủ được đào tạo bài bản nhất với khả năng ám sát khinh khủng nhất Hưng Hân. Đột nhập trong bóng tối hạ sát những kẻ đang mất tập trung là thứ bọn họ được đào tạo bao năm qua.

Có người bị phát hiện bị sát hại thì những người khác sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, trong mắt những kẻ này tất cả mọi thứ điều không quan trọng bằng nhiệm vụ bao gồm cả sinh mạng của mình.

-Cái gì? Đội quân phía tây đâu rồi?

Tên đội trưởng phụ trách ca trực tối nay hét lên, cái ria mép run lên nhưng đôi mắt hắn vẫn cố tia lí trí, cương vị đội trưởng cũng là trên cả trăm người.Bây giờ mà tỏ ra yếu đuối hay hoảng sợ thì tổ bẽ mặt lại khó ăn nói với cấp trên nhưng gã hoàn toàn không sao ngăn lại việc quân lính mình bị một toán người đi đến rút lui thần không biết quỷ không giết chết. Hắn được lệnh của Lưu Hạo canh giữ nơi này nếu mà có chuyện gì hắn sẽ chết !

Hắn sợ vẫn là sợ. Những binh lính được Lưu Hạo lựa ra trong quân đội viễn chinh của Đế Chế Thiên Đàng đưa cho hắn đang giảm một cách mau lẹ đến lạ thường, cứ như bị gió cuốn đi rồi giày xéo, thu vào bóng tối và cánh rừng nuốt chửng bọn chúng, nhấn chìm mất xác.


Tên đó sợ hãi đến run người mau chóng gọi người thông báo tới khu chỉ huy cầu quân cứu viện nhưng khi tên đó mới chạy ra khỏi lều thì đã bị ăn một quả pháo thẳng vào người mà chết tại chỗ. Nàng công chúa xinh đẹp Tô Mộc Tranh lặng lẽ bước đi không gây ra mấy tiếng động trên tay vẫn là khẩu Thôn Nhật to lớn hình thù dữ tợn kia từ từ đi vào lều trại của hắn.


Một tiếng hét lớn cũng không kịp cho hắn, Mộc Tranh lập tức dơ pháo thẳng lên trời bắn liền ba phát.

Đêm nay, sẽ được ghi lại trong lịch sử, cái đêm định mệnh định mệnh mà Đế Chế Thiên Đàng, Đế chế Hưng Hân thậm chí là cả lục địa đời đời sau vẫn ghi nhớ tận sâu trong trí não của nhiều nhiều thế hệ sau này.


Đêm nay Hưng Hân tử chiến trận cuối cùng.


*****

p/s 1 : Ta lại ra chương đây ahihi.


p/s 2 : Cảm ơn vạn vạn lần cô @Aiyu đã viết giúp mị đoạn dài này ;;__;;. Chương này 1/2 là cổ cân dùm ta đó híc.


p/s 3 : Ta mệt quá híc

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top