Chương XX : Căn phòng băng
Không khí trong căn phòng tiếp đón sứ giả của Đế chế Thiên Đàng đột ngột trở nên khó xử tới lạ thường, nhất là sau khi câu nói kia của Trương Tân Kiệt được buông ra. Tình huống có vẻ khó xử như thế nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn nén hoang mang để Khâu Phi cả người chi chít các vết thương, tứ chi không sao cử động được xuống dưới nền gạch lạnh lẽo.
Nhìn người trước mặt chỉ còn chút hơi tàn, Kiều Nhất Phàm không khỏi đau lòng không thôi. Năm đó cậu còn là một thiếu niên của Vi Thảo được đào tạo để tương lai trở thành một người có ích cho đất nước nhưng vì nhiều lý do cậu liên tục đạt thứ hạng thấp kém trong lớp. Cùng lúc đó cha mẹ cậu sau một lần đi buôn bán với bên ngoài bị tai nạn qua đời, cậu đi đến nơi nhận di vật của cha mẹ thì gặp người đó. Người đó khi đó vẫn là một nhân vật quan trọng của Đế chế Gia Thế một thân bạch y tiêu soái dừng lại dưới táng cây nghỉ trưa. Có nằm mơ Kiều Nhất Phàm cũng không tin cuộc gặp gỡ tình cờ đó đã giúp cuộc đời cậu rẽ theo một hướng mà không ai ngờ trước như bây giờ. Và cuộc gặp gỡ đó bên cạnh Diệp Tu còn có một thiếu niên trẻ tuổi khác cũng tầm tuổi cậu, người đó chính là học trò đồng thời cũng là con nuôi do đích thân Diệp Tu dạy dỗ cũng chính là người mà cậu liều mạng cứu về hôm nay : Khâu Phi.
Từ sau cuộc gặp gỡ tình cờ đó đã có rất nhiều sự kiện xảy ra. Cậu từ bỏ Vi Thảo đến Hưng Hân non trẻ theo lời mời của người đó và giờ đây người đi cùng Diệp Tu khi đó- thiếu niên có đôi mắt đỏ rực tựa lửa cháy trên thảo nguyên lại nằm đây với chút hơi thở tàn.
Trương Tân Kiệt hết nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi Kiều Nhất Phàm lại liết nhìn hoàng tử của Đế chế mình : Tống Kỳ Anh với ánh mắt vô cùng nghiêm khắc. Dù từ đầu chí cuối vị quốc sư này không hề hé miệng nhưng Tống Kỳ Anh vẫn thừa sức hiểu mình cần phải làm gì liền thành thật kể lại quá trình mình gặp gỡ những người này và cũng giải thích lý do mình đến được đây.
Từ đầu chí cuối im lặng nghe giải thích, Trương Tân Kiệt mãi mới lên tiếng giọng nói chứa tới mấy phần không vui :
-Vào được đây mà không bị phát hiện ta có thể dành lời khen cho con nhưng con cũng đã phạm quá nhiều sai lầm đặc biệt là với những kẻ mà con mang theo.
Lời nói này trực tiếp chĩa mũi dùi vào người đang đứng với vẻ mặt vô cùng tự nhiên không chút lo lắng hay suy nghĩ. Mái tóc trắng dài tự nhiên xõa dài thi thoảng lại có vài sợi lại nhè nhẹ bay trong gió che lấp đi một phần đôi mắt màu tím huyền mị của anh nhưng không che nổi khí tức trầm ổn nhưng thâm sâu khó lường của con người này. Tống Kỳ Anh bây giờ mới nhận ra khí tức người này y hệt ông lão ngày hôm đó đã bị cậu bỏ lại ở quán trọ không khỏi lạnh người. Dù chưa bao giờ nghe cái tên Ngô Tuyết Phong này nhưng để một người như thầy cậu nhớ tên lại đề phòng như vậy nhân vật này không thể bình thường rồi. Tống Kỳ Anh không khỏi hoang mang rằng mình phải chăng đã làm điều gì đó sai lầm ở đây không ?
Nhưng dù cậu học trò cưng của mình có hoang mang như thế nào thì Trương Tân Kiệt vẫn như cũ phong thái nghiêm trang đưa tay đẩy nhẹ kính nhìn người đó lại hỏi :
-Sao anh lại xuất hiện ở đây vậy? Ngô Tuyết Phong?
Ngô Tuyết Phong không trả lời câu hỏi đó mà lại nói ra một câu cực kì không liên quan khác:
-Trương Tân Kiệt có thể cứu cậu thiếu niên này trở về lành lặng như cũ chứ ?
Không khí vốn đã khó xử sau câu nói trên càng khó xử gấp trăm lần. Tiểu Kiều là người hoang mang nhất trong tất cả vì mục đích chính của cậu chính la cứu Khâu Phi và đưa cậu ấy rời khỏi đâymà thôi. Trong suốt chặn đường của mình cậu gặp và làm đồng hành của Tống Kỳ Anh - một người có thân phận cao quý khó ngờ đã đủ làm cậu choáng váng, sau đó là việc nhận được sự giúp đỡ từ một ông lão " điên" làm cậu đã choáng nay càng thêm choáng. Đã thế " ông lão" đó từ một lão ăn mày điên rách rưới hóa thành một người con trai tóc trắng mắt tím một thân bạch y phiêu diêu tự tại xuất hiện ở nhà ngục Thiên Đàng còn giúp cậu lập mưu cứu thoát Khâu Phi thế này thì có nói gì cũng không miêu tả nổi được sự bất ngờ cũng như khó thích của Kiều Nhất Phàm với tình hình bấy giờ.
Cả căn phòng im lặng tới một tiếng thở mạnh cũng không có, Tống Kỳ Anh vừa định mon men lên tiếng đã nhận được ánh mắt sắc lẻm của Trương Tân Kiệt cùng cái đưa tay ngăn cản của Lý Nghệ Bác rất ẩn ý đành im lặng đứng ngoài xem xét.
Sau một chốc, Trương Tân Kiệt mới hỏi lại :
-Anh lấy thân phận gì để yêu cầu tôi làm điều này? Hơn nữa Bá Đồ chúng tôi sẽ có lợi gì sao chuyện này? Anh trả lời được chứ ?
-Tôi lấy thân phận tôi là gì cậu cần phải truy vấn sao ? Còn chuyện lợi lộc, chỉ cầu cậu cứu được Khâu Phi đem thằng bé trở lại khỏe mạnh nhu trước tôi nhất định sẽ đem bí mật quan trọng mà chúng tôi đang dấu kín cho mấy người, tin tức này rất quan trọng, ảnh hưởng tới sự sống còn của tất cả bao gồm cả Bá Đồ.
-Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao ?
Một lời này nói ra làm không khí rét lạnh bao phủ cả căn phòng đến mức Tống Kỳ Anh và Kiều Nhất Phàm không khỏi run lên vì lạnh. Cái lạnh này không chỉ từ cảm giác nữa mà rất nhanh sau đó cả căn phòng đã nổi từng tảng băng rồi tất cả được bao phủ bằng một lớp băng lấp lánh dưới ánh sáng của ánh đèn đọc sách.
Băng này là từ đâu ra? Câu trả lời Tống Kỳ Anh đã có quá rõ : chính là do người Ngô Tuyết Phong này mà ra. Khí tức lãnh đạm và áp đảo của người này càng lúc càng tỏa ra mạnh mẽ đối lập với nó chính là khí tức lạnh lẽo nghiêm trang chả kém của thầy cậu: Trương Tân Kiệt. Hai khí tức này đang đối đầu với nhau vô cùng mãnh liệt và hậu quả là những đóa hoa băng đã bao phủ cả căn phòng này.
-Anh muốn gọi tất cả đám người của Thiên Đàng khi nãy đến đây sao?
Trương Tân Kiệt vừa hỏi đã nhận được lời nói mang theo ý cười của người con trai đó :
-Không hề, tôi chỉ muốn cậu cứu mạng tương lai của Gia Thế.
-Mâu thuẫn của Gia Thế và Bá Đồ trước nay anh không phải là kẻ đứng ngoài nên cũng đâu lạ lẫm gì nữa. Ngô Tuyết Phong, tôi không giống như nhiều kẻ ngoài cuộc khác !Anh là người như thế nào, sức mạnh đáng sợ thế nào tôi đã từng trải qua làm sao mà có thể xem thường anh được? Hơn nữa người mà anh yêu cầu tôi cứu lại là tương lai của Gia Thế, ai biết được tương lai cậu ta có quay sang cắn ngược Bá Đồ chúng tôi không chứ ?
Dáng vẻ của Trương Tân Kiệt vẫn không chút thay đổi so với khi nãy mặc cho xung quanh đã bị bao vây bởi khí tức mãnh liệt của Ngô Tuyết Phong bấy giờ. Người trong cuộc là thế nhưng kẻ bên ngoài là Tống Kỳ Anh và Lý Nghệ Bác lại không khỏi sốt ruột, rốt cục tình huống này tới bao giờ mới chấm dứt được ?
So với tất cả những người ở trên Kiều Nhất Phàm mới là người nóng vội nhất, dù đã sử dụng hết những thứ thuốc lẫn ma pháp trị thương mình biết được nhưng Khâu Phi không sao tiến triển tốt hơn. Nếu cứ thế này dù có cứu được người thì cũng chả khác gì nhận xác đâu chứ.
Kiều Nhất Phàm tay đã sớm run, đôi mắt to tròn của cậu đang dần bị một tầng sương mỏng che phủ. Cứ thế này thì Khâu Phi sẽ chết mất !
****
Lưỡi mâu buốt lạnh giáng xuống không chút khoan nhượng cũng là lúc Ngụy Sâm đi qua phòng Mộc Tranh đang nghỉ ngơi thấy cửa mở lấy làm lạ liền đi vào.
-Này ngươi làm gì vậy ? Công chúa đã tỉnh chưa ?
Lời hỏi thăm kia của Ngụy Sâm trực tiếp làm Mạc Phàm sửng sốt như thể giật mình hắn vội vã thu tay hóa nhỏ ô rồi cất Ô Thiên Cơ vào người. Dù bị Ngụy Sâm đến bất ngờ khiến hành động vừa rồi không thành nhưng hắn vẫn rất nhanh tẩu tán vũ khí rồi quay lại duy trì thái độ bình tĩnh đến đáng sợ:
-A không, đến xem thử thôi.
Ngụy Sâm mới gặp Mạc Phàm đây mới là lần thứ hai nên cũng không rõ tính cách của tên này thế nào cũng không hỏi gì thêm nhìn tên đó rời đi. Chính vì được đích thân công chúa giới thiệu là người của tổ chức chuyên thực thi các nhiệm vụ kín của quốc gia nên từ đầu chí cuối Ngụy Sâm không hề nghi ngờ kẻ này.
Nào đâu bảo vật mà Hưng Hân luôn giấu kỹ : Ô Thiên Cơ đã sớm được lấy khỏi chỗ nó nên được để.
******
Trời ngả về đêm, nơi Hưng Hân đang đóng quân không khí quỷ mị đến đáng sợ. Phương Duệ hết sặc nước tới đưa mắt đầy nghi ngờ nhìn Tôn Triết Bình từ tốn thuật lại mọi chuyện đã diễn ra lúc đối chiến cùng Lăng Kỳ Ninh. Cuối cùng vẫn la chốt lại một câu :
-Anh không chém gió đúng không ?
-Tôi không rỗi.
-Lăng Kỳ Ninh đó thật sự mạnh tới mức anh và tôi nếu cùng nhau lên cùng khó mà thắng?
-Theo tôi dự là thế, sức mạnh hắn quá áp đảo !
Phương Duệ tỏ vẻ vô cùng tức giận đập tay lên bàn một cái như để tự kìm nén cơn giận của mình lại. Tôn Triết Bình có thể nhìn ra cơn giận đó, Hưng Hân từ lúc bắt đầu cuộc chiến đã mất người lãnh đạo cao nhất, lực lượng quân đội cũng có phần yếu thế hơn mà nay kẻ lãnh đạo cao nhất Thiên Đàng lại áp đảo như vậy chính là đẩy Hưng Hân vào thế quá khó. Phương Duệ bây giờ đang là kẻ đứng đầu Hưng Hân áp lực trách nhiệm điều đổ lên người hắn nên hắn tỏ thái độ vậy cũng không có gì là lạ.
Mãi một lúc sau như nhớ điều gì đó, Phương Duệ mới có vẻ tính toán thời gian gì đó rồi mắt hắn chợt sáng lên :
-Hôm nay đã hết ngày thứ 3 rồi !
Thấy vẻ mặt khó hiểu của người đối diện,ánh mắt Phương Duệ như đanh lại đầy cương mãnh:
-Là ba ngày mà công chúa của chúng tôi phải chịu cực hình do tiết lộ bí mật của đức vua. Sớm thôi, cô ấy sẽ trở lại.
*****
p/s1 : Cuối cùng ta vẫn dc như Diệp Tu đem Mục Sư thủ lôi đài dc =))))))))
p/s 2: Mọi người đã chuẩn bị đợi sự trở lại của " cô ấy" chưa =)))))??
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top