Chương V : Công chúa Hưng Hân

Không khí u ám bao trùm toàn bộ Hưng Hân rất nhanh chỉ sau lời nói của An Văn Dật - mục sư số một của họ. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ và quá nhanh chóng khiến tất cả không kịp trở tay nên mới để Diệp Tu một mình ở lại với bọn chúng mà bị ám sát tới mức thập tử nhất sinh như vây giờ. Trần Quả mắt sớm đã đỏ hoe, La Tập từ tháp thiên văn đến cứ liên tục tự trách mình đã không nhìn ra việc ma pháp của mình vô dụng là do kẻ thù, nếu khi đó cậu sớm thông báo cho mọi người thì có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ như bây giờ. Nhưng nói người tức giận nhất bây giờ phải kể đến Phương Duệ và Đường Nhu, khi chuyện xảy ra hai người là hai người có mặt gần Diệp Tu nhất vậy mà từ đầu chí cuối hai người được mệnh danh là mãnh tướng của vương quốc này lại không được một lần phát huy sức mạnh. Đây chính là sự sỉ nhục với không chỉ hai người mà với toàn bộ tướng lĩnh trên dưới của Hưng Hân, như một cái tát thật đau mà Đế chế Thiên Đàng giành cho tất cả, ngay lúc này ý chí chiến đấu đang sôi sục trong huyết quảng từng người một.

Đúng lúc không khí ngột ngạt như bị hút sạch cả khí thở thì một tin xấu ập đến như giọt nước tràn ly xuống tất cả những người đang có mặt : 100 ngàn quân từ Đế Chế Thiên Đàng đã tiến sát tới biên giới hai nước chuẩn bị quá trình chinh phạt Hưng Hân.

-Khốn khiếp, bọn chúng đã tính hết cả rồi!

Đập mạnh bàn tay xuống bàn một cách đầy giận dữ, Ngụy Sâm rõ ràng đang cực kỳ mất bình tĩnh, nếu có thể không chừng còn muốn đến Đế chế Thiên Đàng trả thù. Vương thì thập tử nhất sinh, kẻ thù đem đại quân muốn nuốt chửng vương quốc này ở giữ tình huống đó mấy người là giữ được bình tĩnh?

-Chúng ta đi, không có Đế vương chúng ta vẫn sẽ đủ sức hạ bệ tất cả kẻ nào dám đụng vào Hưng Hân.

Xiết chặt Hỏa Vũ Lưu Viêm trên tay, cả người vận chiến giáp ra trận , Đường Nhu hừng hực khí thế quay đi sẵn sàn cho cuộc chiến mới sắp nổ ra. Cả Trần Quả và những người khác cũng tràn ngập khí thế chiến đấu duy chỉ có hai người giữ được thái độ trầm tĩnh lúc bấy giờ, một là Phương Duệ, hai là Mộc Tranh.

-Mọi người, khoan hãy đi đã.

Tiếng nói dịu dàng cùng thanh thoát chặn bước toàn bộ tướng lĩnh của Hưng Hân đó đến từ đệ nhất công chúa của vương quốc : Mộc Tranh. Vị công chúa được mệnh danh xinh đẹp nhất lục địa này vốn trước nay ít xuất hiện trước mặt mọi người hay xen vào những vấn đề chính trị nhưng hôm nay lại đứng trước mặt mọi người lên tiếng như thế quả thực vô cùng hiếm có.

Nàng công chúa quanh năm ở trong lầu cao này vốn dĩ đến vì lo cho tình hình của Diệp Tu khi nãy còn khóc hết cả nước mắt nhưng lúc này tất cả mới sững người khi gương mặt xinh đẹp không góc chết của Mộc Tranh nay vô cùng bình tĩnh một chút lo lắng hay âu lo cũng không có.

Đôi mắt mang sắc nâu cam nhu hòa mọi khi của Mộc Tranh ánh lên sự cứng rắn và kiên định lạ thường làm toàn bộ mọi người có mặt đều giật mình. Mộc Tranh dơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên, ngón tay bắn ra một luồn ma pháp bay thẳng ra phía sau đầu Trần Quả. Một đòn ma pháp vô thưởng vô phạt đó làm hầu hết mọi người đều khó hiểu, trừ Phương Duệ.

Đòn ma pháp đó chạm vào một con mắt trinh sát tàn hình và đốt cháy nó trong chớp mắt.

-Là mắt trinh sát? Khốn khiếp! Nó đã vào đây từ lúc nào?

Trần Quả giận dữ nhìn thứ cháy đen rơi xuống trước dưới chân mình chỉ hận không thể giết nó lần nữa. Thế là hóa ra toàn bộ tình hình ở nơi này đã bị bọn chúng theo dõi từ rất lâu rồi, lần nữa Trần Quả cảm giác kẻ thù tính toán chi li hơn những gì cô nghĩ rất nhiều. Đầu tiên là bày kế hoạch ám sát sẵn sàng hy sinh hơn 20 người để hạ Diệp Tu, ngay lúc rối ren thì dẫn quân chuẩn bị tiến vào Hưng Hân, thậm chí cử những con mắt trinh sát vào tậng đây để nắm tình hình. Sau khi Diệp Tu ngã xuống, lớp phòng thủ của Hưng Hân xem chừng cũng đã bị giảm sút nghiêm trọng do lực công phá của ma pháp kia rồi, đó là lý do vì sao thứ như mắt trinh sát có thể lọt vào đây.

Nhưng lúc này mọi người mới nhìn lại vị công chúa của họ. Vị công chúa chân yếu tay mềm của họ chỉ ra một đòn đã nhắm trúng vị trí và tiêu diệt mắt trinh sát trong khi tất cả những người ở đây không ai nhìn ra được, đây là trùng hợp hay là ...?

Chợt lóa mắt một cái, một vòng ma pháp xuất hiện dưới chân mọi người và rất nhanh nó đã di chuyển đến phòng làm việc mọi khi của Diệp Tu. Nơi đây là căn phòng được thiết kế đặc biệt, người thường không hề vào được nếu không mở bằng các kết ấn ma pháp. Căn phòng này là nơi Diệp Tu thường dùng để họp bàn những bước đi quan trọng cho Hưng Hân từ quân sự đến kinh tế cùng các pháp sư và kỵ sĩ của vương quốc.

Khi nhận ra mình đã được dịch chuyển đến đây, thậm chí đã ngồi vào vị trí thường ngồi như mọi khi , Đường Nhu không khỏi bắt đầu có mối nghi hoặc về nàng công chúa của đất nước này. Phải chăng Mộc Tranh chỉ là một nàng công chúa chỉ có nhan sắc hơn người hay là còn gì ẩn đằng sau nữa ?

Để lại mối nghi hoặc trong lòng mọi người, Mộc Tranh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi :

-Phương Duệ, lực lượng quân đội chúng ta đang sở hữu là bao nhiêu?

-Là 75 ngàn.

Gật đầu một cái ,Mộc Tranh ngồi xuống ghế gần đó, dáng vẻ vô cùng tự tin nhưng cả người lại phát ra khí tức uy mãnh khác thường, khí chất này không giống một nàng công chúa quanh năm ở trong cung điện mà giống như một chiến binh nơi sa trường. Khí chất này uy mãnh nhưng không mãnh liệt như Đường Nhu, nó dịu dàng và trầm ổn hơn rất nhiều, hơn nữa nó lại mang theo sự yên lòng đến kỳ lạ cho toàn bộ những người có mặt. Hơi trầm ngâm một chút, Mộc Tranh nói :

- Quân địch đông hơn ta, chúng ta lại đang mất người lãnh đạo cao nhất những lúc thế này phải hết sức giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thể để bọn chúng bắt được nhược điểm của chúng ta. Chuyện chính sự trong nước em thấy tạm hãy để chị Trần Quả lo thay Vương, hai pháp sư La Tập và Ngụy Sâm hãy đến tòa thiên văn để từ đó quan sát tinh vân đồng thời khôi phục lá chắn ngăn cản những con mắt trinh sát này tiến sâu vào đây. Còn về chiến tranh sắp nổ ra, Phương Duệ em nhờ anh hãy cho tạm cho quân sơ tán người dân vùng biên giới về lại thủ đô của chúng ta được không ?

Trước sự chỉ đạo bất ngờ này, ai nấy ngơ ngác đến tròn mắt không biết phải đối diện làm sao? Nên hay không nên nghe?

Giữ lúc mọi người còn hoang mang thì Phương Duệ là người giữ được thái độ bình tĩnh nhất, y liền vặn lại Mộc Tranh:

-Đúng là những gì công chúa nói không sai nhưng nếu chúng ta rút quân đi thì cánh đồng Dia sẽ bị địch kiểm soát, nếu thế thì lương thực sẽ sụt giảm nghiêm trọng thế thì sao chúng ta có thể đánh lâu dài với kẻ thù được ?

-Ta nói là cho sơ tán cho người dân, không phải rút quân khỏi cánh đồng Dia. Nơi nó là yếu địa, mọi giá phải giữa được. Còn chuyện lương thực, cách đây ba ngày số lương thực cuối cùng đã được thu hoạch và chuyển về kho dưới lòng đất của chúng ta. Theo như ta biết số lượng lương thực trong kho bây giờ đủ cung cấp cho quân đội và người dân dùng trong 3 năm tới. Chưa kể đến, ngoài cánh đồng Dia, chúng ta còn nhiều vùng ở trong nước cũng có những cánh đồng lương thực, tuy rằng không thể so với Dia nhưng nhiều cái nhỏ gộp lại cũng là cái lớn. Trước mắt tình hình lương thực không phải điều đáng lo, chúng ta phải đảm bảo được sinh mạng của người dân ở vùng Dia vì họ là những người lành nghề nhất đất nước. Việc sơ tán bọn họ về trung tâm thủ đô không chỉ ngan cản được việc người dân vô tội phải đổ máu oan mà còn khiến cho chúng không có lương thực khi bước chân vào ngưỡng cửa đất nước ta. Quân ta chia làm nhiều binh đoàn, trong đó về mặc vũ khí tuy 50 năm qua chúng ta đã giữ được hòa bình nhưng lực lượng chế tạo vũ khí của chúng ta vẫn không ngừng nghỉ cải tiến các loại vũ khí, phương tiện cơ giới khi chiến đấu. Hôm nay chúng ta bị tấn công, so về binh lực chúng ta có vẻ kém cạnh hơn, nhưng về mặc vũ khí và cơ giới chúng ta không hề kém cạnh. Kỹ sư Quan Dung Phi của chúng ta không phải đã hoàn thành việc nâng cấp thủ trượng Bàn tay Tử Vong của ngài Ngụy Sâm rồi sao? Với sức mạnh mới này chúng ta có thể tạo ra những cái bẫy nhấn chìm kẻ thù trong khu vực nhất định. Nhưng trước mắt phải giữ gìn lực lượng chính bảo vệ thủ đô và vùng hậu cần phía sau, còn về chuyện đánh bậc quân thù ra khỏi đất nước ta, đó sẽ là chuyện sẽ xảy ra chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Lời Mộc Tranh nói ra khiến cho tất cả mọi người đều bị hù dọa, nhất là Phương Duệ. Vốn dĩ y vừa là một kỵ sĩ đứng đầu một binh đoàn trong quân đội vừa là quân sự nhưng cũng không hề nắm được mấy chuyện liên quan đến số lượng lương thực có trong kho vì vốn dĩ việc này chỉ có chủ kho là Ngũ Thần và Diệp Tu được biết, làm cách nào mà nàng công chúa này lại biết rõ đến nó ?

Chưa kể Quan Dung Phi, sự tồn tại của người này luôn được ẩn trong bóng tối. Y là một kỹ sư quân sự xuất sắc của Gia Thế, khi Gia Thế dần suy thoái, Quan Dung Phi bị khép vào tội tử hình vì bị cáo buộc cung cấp thông tin cơ mật cho kẻ thù là Diệp Tu đích thân cử Phương Duệ cứu về và ngụy tạo rằng người đã chết. Có người này, sức mạnh về mặt trận pháp và vũ khí của Hưng Hân đã tăng rõ rệt nhưng vì sợ kẻ thù nên bấy lâu nay tung tích của y cũng không hề được lộ ra ngoài. Vậy mà đến chuyện này, cô gái này cũng biết?

Thấy thái độ định nói gì đó nhưng rồi lại khựng lại của Phương Duệ, một nụ cười khó coi hiện lên trên môi của người có " Tay phải hoàn kim " của Hưng Hân, Mộc Tranh lại nhẹ nhàng nở một nụ cười :

-Đừng nhìn em bằng con mắt đó. Em và Diệp Tu cùng đến từ Gia Thế rồi cùng mọi người khai sinh Hưng Hân . Mọi người vẫn nghĩ em ngoài chuyện dự các buổi yến tiệc, đi theo các đoàn đàm phán để mở rộng giao lưu ra thì không có gì nữa ư ?

***

P/s : Cho mị não tàn Mộc Tranh 1 đoạn thôi huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top