Chương IX: Cánh cửa khép lại.


Giữa một khoảnh cách khổng lồ tới mức phải dùng ma pháp nhãn thuật để nhìn mà Lăng Kỳ Ninh có thể bắn ra một mũi tên với tốc độ chớp mắt như thế hầu hết ai cũng sẽ không ngờ tới được, nhưng Mộc Tranh không phải là lính mới trong một cuộc chiến như vậy. Mộc Tranh như người anh đang nằm trong băng kia của mình được trời phú cho một đôi mắt sáng và tinh hơn bất kỳ loại ma pháp nhãn thuật nào. Đôi mắt ấy đã giúp một pháp sư như cô lăn lộn suốt cuộc chiến của Gia Thế và Hoàng Phong, lẽ dĩ nhiên chuyện Lăng Kỳ Ninh có ý ám sát cô từ xa cô càng phải thấy rõ vạn phần. Dù xung quanh chỗ này đã có ma pháp bảo vệ nhưng Mộc Tranh tin kẻ đó bắn một mũi tên này để hạ sát cô thì e rằng lớp lá chắn mỏng manh mới được tạo lập trở lại sau sự kiện Diệp Tu bị ám sát kia không đủ sức chặn nổi.

Nhìn Phương Duệ đang dần khụy đi vì mệt mỏi khi phải dịch chuyển từng ấy con người từ một khoản cách quá xa ở trung tâm lâu đài Hưng Hân, Mộc Tranh thừa biết bản thân Phương Duệ sức chiến đấu sẽ kém đi gấp mấy lần, nếu có người áp sát thì y khó lòng chống đỡ được huống chi là việc hy sinh một lượng ma pháp dịch chuyển cô rời khỏi đây, tức là chuyện này cô phải tự mình giải quyết rồi, nghĩ vậy cô lại giương Thôn Nhật bắn liền mất phát.

Nhưng mũi tên kia bắn tới không hề đơn giản nó dưới sự chỉ huy từ xa của Lăng Kỳ Ninh còn có thể kịp tránh né pháo của Thôn Nhật làm Mộc Tranh cũng bị bất ngờ.

Mũi tên chạm vào lớp phòng thủ của Hưng Hân nhảy ra những tia sáng giữa nơi hai thứ ấy va chạm đồng thời cũng phát ra những âm thanh có chút chói tai. Mũi tên khi chạm vào lớp bảo vệ một lúc thì đột ngột tách ra hàng trăm mũi tên khác tản ra nhiều hướng bao quanh đài quan sát.

Rồi sau nó thêm cả chục mũi tên nữa lao tới rồi lại tách ra bao quanh toàn bộ khu vực chỉ vỏn vẹn có tầm hơn vài trăm mét vuông. Lớp bảo vệ sắp nứt Mộc Tranh biết rõ điều đó, giờ cô chỉ có thể dơ Thôn Nhật bắn nhiều nhất có thể dẹp dọn đi những mũi tên ấy.

"Choang"

Lớp phòng thủ mỏng manh nơi đó vỡ vụn ngay trước mắt Mộc Tranh, tên thần từ bốn phương tám hưởng lao thẳng tới. Ánh mắt Mộc Tranh vẫn không hoảng hốt là bao, nhanh chóng dùng pháo Thôn Nhật bắn vào phía dưới chân để lấy đó lấy đà bay thẳng lên cao.

-Ngu xuẩn, lơ lửng trên không khi không còn bất kì vị trí nào để dùng phi súng ngươi muốn chết sao?

Khe khẽ cười dù Lăng Kỳ Ninh ở xa nhưng nhờ ma pháp vẫn thấy và hiểu rõ tất cả mọi thứ xảy ra liền giơ cung bắn thêm chục mũi tên nhằm thẳng vị trí của Mộc Tranh với ước định tiêu diệt cô gái này bằng mọi giá.

- Sứ giả, cầu người mau lùi.

Tiếng nói thoang thoảng trong gió tựa như sương làm Mộc Tranh hơi khựng lại, phút chốc không gian quanh cô gái nhỏ là một màu đen kịn của khói. Khói tan cũng là lúc người mất, Lăng Kỳ Ninh hoàn toàn mất dấu Mộc Vũ Tranh Phong trong chớp mắt không khỏi hừ lạnh một tiếng cho toàn quân một lần nữa tăng tốc tiến thẳng vào Hưng Hân.

-Lũ chuột ngắt, xem thử cái ngươi trốn đến bao giờ được?

Tiếng Lăng Kỳ Ninh vang khắp mấy ngôi làng vọng tới mấy tầng mây làm muôn thú hoảng loạn, lá phong trong khu rừng Thu Đồng Nhất Diệp không khỏi run rẩy rơi nhiều thêm một đợt. Đoàn quân Thiên Đàng rời đi để lại những gốc cây đổ rạp và những chiếc lá đỏ rách nát xác xơ đâu đó còn lẫn vài con thú hoang không may bị chết oan trong cuộc chạm trán khi nãy.

Một chiếc lá phong đỏ rơi xuống nhẹ nhàng lướt qua tuấn nhan của một người thiếu niên. Người đó đeo trùm mũ kín mặt, cả gương mặt hoàn toàn bị che phủ bởi một lớp mặt nạ cả gương mặt người bây giờ vui hay giận, buồn hay vui cũng chả ai nhìn ra. Cậu nhanh chóng chạy vụt qua khu rừng Thu Đồng Nhất Diệp tiến vào địa phận của Đế chế Thiên Đàng mà thần không biết quỷ không hay.

Khi đã thoát được tai mắt của Thiên Đàng cậu thiếu niên nhẹ nhàng khoác lên bộ thường phục của người dân Đế chế này lẳng lặng tiến vào thành phố với thanh thái đao đã được thu nhỏ như một món trang sức nhỏ trên cổ. Mũi thanh thái đao dù đã bị thu nhỏ vẫn lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng vàng khổng lồ như điểm xuyến thêm vào vóc dáng đó một chút mơ hồ.

-Khâu Phi, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì.

***

Chợ Eron - ngôi chợ sầm uất nhất phía Bắc Đế chế Thiên Đàng tọa lạc trong tòa thành cùng tên hiện ra trước mắt một thiếu niên trẻ tuổi. Từ tòa thành này đến thủ đô Rodria của Đế chế chỉ mất hơn một ngày đường nên sau một đoạn đường dài đến đây cậu thiếu niên đến từ một vùng đất khác đã chọn cách dừng lại nghỉ ngơi.

Cậu như một lữ khách ghé thăm vùng đất này với sự tò mò cùng hứng khởi liên tục đến những quầy hàng sầm uất để mua sắm đồ dùng chả mấy chốc đã chất hẳn một đống lên con tuấn mã mà cậu mua được ở ngoài thành Eron.

Bất chợt cậu bắt gặp một ông cụ râu tóc đã bạc cả người rách rưới đang lê từng bước chân chậm chạp trên đường dáng vẻ vô cùng chật vật phía sau còn có vài người lính mặc quân phục đang cố ý kéo lão đi. Lão già đó khúm núm vừa lê từng bước khó khăn trên nền đất nóng rát khiến không ít người xung quanh ái ngại.

Binh sĩ của Đế chế Thiên Đàng không quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh tiếp tục thúc giục lão đi về phía trước. Chỉ là lúc này trên con đường mà hầu hết mọi người đã tấp vào lại có một thiếu niên xuất hiện với con tuấn mã đang chất đầy đồ dùng lỉnh khỉnh. Cậu thiếu niên có đôi mắt đỏ tựa như lửa gương mặt tuy hẳn non nớt nhưng đã lộ rõ một phần khí khái không coi thường được.

-Oắt con, mau tránh đường.

Tiếng một tên trong đám người mặc quân phục đó hét một tiếng khá lớn làm cậu thiếu niên đó hơi ngạc nhiên dừng cước bộ lại.

-Xin lỗi, tôi là khách vãn lai mới dừng lại ở đây, không rõ luật cho lắm nhưng cụ già này đã làm sai chuyện gì mà mọi người lại...?

-Lão ta là một kẻ điên điên khùng khùng ăn mày rách rưới lại còn đi vào khu vực cấm của nơi này, đáng lẽ phải đi nộp phạt nên gã ta chỉ là một gã ăn mày không xu dính túi nên phải bị dẫn đi ra vùng mỏ hoang làm việc công ích bù lại.

Nghe thấy thế, cậu thiếu niên như hiểu điều gì đó liền hỏi :

-Ông ấy bị phạt hết bao nhiêu tiền ?

-10 đồng vàng.

Cậu thiếu niên liền lấy vội trong túi áo ra đủ 10 đồng vàng thay cụ già đó trả số tiền nọ rồi dẫn ông ta vào một quán trọ gần đó nghỉ ngơi. Sau khi dùng bữa xong cậu bỏ ông cụ ngủ trên phòng mà ra chỗ chuồng ngựa xem con ngựa của mình xem xét một chút.

Cũng trong lúc đó, một cậu thiếu niên khác, cổ còn mang một sợi dây chuyền hình thái đao lấp lánh cũng đi vào. Do chút sơ suất không nhìn đường mà cả hai va vào nhau một cú khá mạnh làm cả hai ngã ra.

- A, xin lỗi cậu, tôi không để ý.

-Không sao, không sao, cũng là tôi không để ý đường vào mà.

Sau vài ba câu nói chuyện ngắn ngủi cả hai biết nhau cùng đến chung một địa điểm nên liền hẹn nhau để làm bạn đường chung. Chỗ hai thiếu niên tới chính là thủ đô của Đế chế Thiên Đàng : Rodria.

***

Trong lâu đài của Hưng Hân sau khi Mộc Tranh may mắn sống sót trở về trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc toàn bộ những nhân vật chủ chốt của Hưng Hân đã được một phen thót tim thật sự. Khi thấy dáng hình mỏng manh của người mà mấy hôm trước còn là công chúa chân yếu tay mềm nay lại thành một trong những chiến binh dẫn dắt vào cuộc chiến bảo vệ đất nước này.

-Công chúa, người không sao chứ ?

Trần Quả là người đầu tiên chạy ra sốt sắng hỏi và cô chỉ nhận được một cái lắc đầu nhẹ cùng một nụ cười nhẹ của Mộc Tranh. Đối với sự trốn thoát đầy bất ngờ của Mộc Tranh, Đường Nhu không khỏi tò mò rằng lớp khói kia từ đâu ra nhưng khi cô vừa định lên tiếng hỏi thì một dược sư từ nơi đang chữa trị cho Diệp Tu.

Một tin xấu vừa được truyền tới...

***

Gót chân của Mộc Tranh rời đi để lại trong cả căn phòng kia một thứ không khí nặng nề khủng khiếp. Trần Quả đưa tay bưng mặt khóc nức nở, cả người như lả đi. An Văn Dật quỳ xuống đất, không biết bàn tay của cậu đã đập xuống nền nhà bao nhiêu lần đến lúc nó đã chảy cả máu cũng không biết bao nhiêu lần cậu cũng đã tự trách mình đến chết đi sống lại. La Tập run rẩy bàn tay, cả người như hóa đá trong miệng lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa trong tuyệt vọng, cậu không thể chấp nhận sự thật này.

So với nhiều người có mặt Ngụy Sâm là còn bình tĩnh quay trở lại phòng làm việc để tiếp tục xây dựng lớp phòng thủ quanh nơi này. Chỉ là khi cánh cửa vừa khép, có thứ gì đó ươn ướt đã trào khỏi mắt ông.

- Khốn khiếp, lão phu không có khóc, Ngụy Sâm này còn lâu mới chảy nước mắt vì thằng ngốc đó !

Người lãnh đạo tối cao của quân đội Hưng Hân : Phương Duệ ngày hôm nay đã chả thể nào bày ra gương mặt bất cần đời hay đùa giỡn nữa. Y rời khỏi căn phòng chung sau Ngụy Sâm một chút. Ngồi trên thành cửa sổ ở phòng riêng của mình, Phương Duệ hướng mắt về một nơi xa xăm nào đó thoáng nét ưu tư không thể nói.

-Lão Lâm, anh từng nói với em rằng sinh tử là thứ khó lường nhất đúng không ? Chúng em vẫn còn hy vọng... đúng chứ ?

Vừa lẩm bẩm xong Phương Duệ như lại nhớ điều gì đó lại cười tự giễu mình một cái, y quay người rời khỏi thành cửa sổ lại tự nhủ :

-Hy vọng... Em đã hy vọng anh có thể sống sót nhưng cuối cùng thì sao chứ?

***

Nàng công chúa xinh đẹp của Hưng Hân trên người vẫn còn vận một thân áo quần nhuốm mùi thuốc súng, hai tay bế một người trên tay đi vào căn phòng đó.

Người trên tay cô, cả cơ thể đã bị bao phủ bằng một loạt những màu sắc đen tím đáng sợ, đôi mắt y vẫn khép chặt nhưng gương mặt vẫn thanh thản như đang ngủ.

Mộc Tranh nhẹ nhàng đặt anh xuống một chiếc giường băng rồi đứng nhìn anh rất lâu. Đã lâu lắm rồi cô không được thấy anh ngủ yên bình như vậy, chỉ tiếc là giấc ngủ này sẽ còn rất lâu nữa mới có thể kết thúc. Đến lúc anh có thể tỉnh giấc ngủ này thì lúc đó cô có còn trên đời không chính Mộc Tranh cũng không rõ.

-Diệp Tu, ngày đó khi anh đặt anh hai em ở đây em đã khóc rất nhiều vì không biết chừng nào mới có thể thấy anh hai vui vẻ nói chuyện bên cạnh bảo bọc em như trước. Ngày hôm nay em đặt anh ở đây em cũng có suy nghĩ như vậy đấy, chả qua là.... em sẽ không khóc đâu. Có duyên thì chúng ta sẽ còn gặp lại mà.

Tiếng Mộc Tranh ngày một nhỏ dần khi bàn tay cô ấn vào một công tắc trên tường, ma pháp được khởi động rất nhanh sau đó. Một lớp băng dày lập tức xuất hiện bao quanh Diệp Tu, từng lớp từng lớp bao phủ đến khi toàn bộ thân thể của anh đã nằm sâu trong một đóa hoa băng khổng lồ.

-Diệp Tu, chúc anh ngủ ngon.

Mộc Tranh cúi người nói một tiếng y như mỗi khi vị công chúa này đến chúc đứa vua đáng kính của bọn họ một giấc ngủ ngon như mọi khi.

Cánh cửa ấy lặng lẽ khép lại trong yên bình nhưng cuộc chiến sắp tới đây sẽ là những gì thì không ai biết được.

****

P/s : Lý do ra fic chậm mấy hôm nay là do mị quắn Trấn Hồn quá à . Thầy Thẩm bao đẹp trai bao khí chất.


Ngoài ra thì ... đoạn này là đoạn mị ko muốn viết TTATT.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top