Chương II Thiếu niên và chiến mâu


Lục địa Vinh Diệu đã vào mùa thu với chút se lạnh bao trùm cả đất nước. Trên đường phố lớn bây giờ người dân đang hối hả ngược xuôi mau jmau chóng chóng hái gặt những cánh đồng lúa mạch cuối cùng để chuẩn bị cho mùa đông lạnh lẽo sắp tới, không khí có phần tấp nập hơn hẳn những tháng ngày hè oi ả trước đó.

Trên dòng đường tấp nập đó xuất hiện hai lãng khách trên lưng hai con bạch mã thong dong đi qua các con đường đông đúc. Trong đám đông, họ không khác gì những vị khách từ viễn phương ghé thăm vùng đất này chỉ là sau lớn áo choàng kia chính là hai thành viên cực quan trọng của Liên Minh này.

Hai người cứ thể đi mãi, đến khi những mái nhà dần thưa, người trên phố gần vắng cả hai mới dừng ngựa lại. Trước mắt hai người là cánh đồng lúa mạch khổng lồ của Hưng Hân- nơi được nuôi cấy bằng ma pháp của hàng vạn người dân trong suốt ba tháng mới thu hoạch được. Cánh đồng này gọi là Dia là nơi cung cấp lúa mạch lớn nhất cho Hưng Hân . Ngoài sự chiến lược về lương thực, cánh đồng này cũng nằm ở vị trí chiến lược về an ninh quốc phòng của Liên Minh Hưng Hân khi nằm ở biên giới cách lãnh thổ Đế chế Thiên Đàng chỉ một cánh rừng được gọi là Thu Đồng Nhất Diệp.

Nay đã cuối vụ thu hoạch, cánh đồng Dia hầu hết đã thu hoạch chỉ còn sót vài khu là còn đang thu hoạch dở. Dưới ánh hoàng hôn rực đỏ trên bầu trời hai người cưỡi ngựa tiến tới trở nên vô cùng nổi bậc khiến cho mọi ánh nhìn đều tập trung lại .

Đúng lúc đó, đột ngột bầu trời trở nên tối sầm lại khi một đám mây mang hình thù kỳ lạ đột ngột bay qua che lấp thứ ánh sáng le lói cuối trời kia.

- Quả nhiên La Tập đã đúng !

Một người con gái trên ngựa khẽ cất tiếng nói liền sau đó nàng nhảy xuống ngựa hét lớn kêu tất cả mọi người còn trên cánh đồng mau chóng rời khỏi chỗ đang đứng chạy về phía thị trấn gần đó. Chỉ trong chốc lát sau, khi mà người dân còn chưa hết hoảng loạn rời đi hết thì đám mây đó đã lao thẳng xuống mặt đất chỗ hai người đang đứng.

Nhanh nhẹn lộn khỏi đòn tấn công chớp nhoáng đó, một trong hai cô gái ẩn sau lớp mũ trùm đầu màu đen đã cất tiếng hỏi :

-Ngươi là pháp sư của Đế chế Thiên Đàng sao? Có biết đây là lãnh thổ của Hưng Hân hay không mà dám làm xằng bậy ?

Đống "mây" đen đó không đáp tiếp tục lao thẳng vào chỗ hai người, nó chạm vào đâu đất đá liền tan chảy tới đó làm mặt đất bỗng chốc bị cày nát thành một vùng lởm chởm đầy những hố sâu và lớn.

Thứ chất đen đó cứ như thế lao đến chỗ hai người vừa bay đến vừa cất tiếng ồm ồm như một kẻ bị bệnh lâu năm cười điểu rằng :

-Các ngươi muốn chết như thế nào hỡi lũ hạ đẳng thấp kém?

Hai cô gái không ai trả lời mà vẫn duy trì sự im lặng đến đáng sợ. Thình lình thứ chất đó vòng ra sau cả hai, rất nhanh nó hóa thành hình dạng một con quái vật với bộ hàm khổng lồ như muốn nuốt chửng một cô gái.

Nhưng chỉ bằng một khoản thời gian nhanh bằng vài khắc, cô gái đó đưa bàn tay mình ra phía trước bộ hàm của thứ đó. Một ngọn lửa đỏ rực xuất hiện trên bàn tay mềm mại của cô và liền sau đó là một chiến mâu đỏ như máu được trạm trổ hàng trăm ký tự cổ xưa xuất hiện trong bàn tay của nàng .

Mũi của chiến mâu đâm thẳng vào họng con quái thú đó và chỉ trong vài động tác đơn giản ma chú xuất hiện dọc theo thân mâu hóa thành tầng tầng lớp lớp các kết ấn ma pháp.

Ngọn lửa đỏ rực cháy tựa như mặt trời tháng bảy tỏa ra từ chiến mâu lan rất nhanh ra toàn bộ đống chất đen đó. Thiếu nữ rời bỏ tấm áo choàng đen lộ hoàn toàn thân phận cao quý mà mình mang theo.

Thứ chất đen đó bị ngọn lửa dũng mãnh từ chiến mâu kia thiêu thành tro bụi chỉ trong một cái chớp mắt tới mức hét nó cũng không kịp. Nó cứ thế tan biến trước gương mặt xinh đẹp không chút cảm xúc của cô gái đó. Mãi một lúc sau, người đi cùng cô mới mỉm cười tiến tới nói :

-Xem chừng mọi chuyện ổn rồi, chúng ta về thôi, Đường Nhu .

-Ừm.

Hai người con gái nhanh chóng lấy áo choàng trùm kín tóc và một phần gương mặt quay lưng về phía thị trấn lúc nãy. Hai chú ngựa mà hai người dùng để đi đến đây đã bị thứ hồi nãy thương tổn mà chết, nay trời cũng đã trễ nên một trong hai người huýt sáo một tiếng. Tiếng huýt lớn vang vọng đến chân trời, từ những ụ mây hai chú sư tử có cánh đáp xuống mặt đất cho hai người cưỡi về. Hai cô gái leo lên hai Thần thú nhanh chóng bay thẳng lên bầu trời mà quay về.

Trên mình chiến giáp làm bằng thứ hợp chất xa xỉ nhất, tay cầm chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm đỏ rực hệt dung nham. Mái tóc màu violet xinh đẹp cắt ngắn vô cùng dứt khoác bay nhẹ trong giod cùng gương mặt xinh đẹp như pha lê . Đây chính là nữ tướng duy nhất trong liên minh Hưng Hân, đồng thời cũng là dũng tướng bậc nhất trong quân đội này. Nàng gọi là Đường Nhu, vốn là con gái độc nhất của Đệ nhất thương gia ở Hưng Hân, một lần tình cờ được Diệp Tu nhìn ra tố chất đem về huấn luyện trong lực lượng then chốt của quân đội.

Tuy chỉ là tân binh tham gia chinh chiến gần đây nhưng Đường Nhu đã nổi danh khắp đại lục vì tài năng và cả nhan sắc của mình. Nàng là một bông hoa hồng, một bông hồng có gai nhọn, hơn nữa gai vừa nhiều vừa cứng. Trên chiến trường, nàng là một cơn bão lửa càn quét sạch khắp cả mặt trận, lối đánh dũng mãnh chỉ tiến không lùi của nàng mãnh như hổ, dáng vẻ trên chiến trường lại mềm mại tựa rồng.

Chỉ trong một lần cùng với Đế vương và các thành viên quan trọng trong liên minh Hưng Hân đến ký hiệp ước giao thương nàng đã khắc tên mình lên cả lịch sử của Luân Hồi với tư cách là nữ chiến binh xuất sắc nhất. Tuổi còn trẻ, bản thân chưa có kinh nghiệp thực chiến nhiều mà đã một mình chấp ba đấu sĩ hàng nhất của Luân Hồi bao gồm cả sư đệ của tân vương Chu Trạch Khải là Đỗ Minh.

Vốn dĩ là trò thách đấu này Đỗ Minh là người đề xuất ý kiến mới cay chứ! Y vốn dĩ nghe Đế vương của Hưng Hân ca ngợi nàng sẽ là nhân vật quan trọng trong lực lượng quân đội Hưng Hân vốn chỉ là muốn trêu đùa vị tiểu thư bề ngoài xinh đẹp này thôi. Kết quả... Không cần phải nhắc nữa... Y tự tay trét bùn lên mặt mình rồi.

Những tưởng với hành động không chút nể nang gì của cô gái này, Luân Hồi sẽ không bao giờ chấp nhận việc thương thảo với Hưng Hân nhưng đó là với người ta suy đoán thôi, sự thật hiệp ước này vẫn được ký kết theo một cách vi diệu nào đó.

Ừm, ngoài ra theo thông tin ngoài lề được rò rỉ ra, xem chừng Đỗ Minh còn nhờ đế vương của mình ra mặt nhằm xác lập hôn ước của y với Đường Nhu. Chỉ tiếc là vị nữ tướng này đã mặt lạnh thẳng thừng không đáp ứng. Nghe mà đau lòng thay Đỗ Minh mà !

Người đi Đường Nhu bây giờ chính là bạn thân nhất của cô Trần Quả. Trần Quả là nữ pháp sư của Hưng Hân,chăm lo việc quản chế ma pháp của vương quốc đồng thời đóng vai trò là người đứng đầu phán xử trong những vụ việc mà có kẻ lợi dụng ma thuật gây chuyện bất lợi cho vương quốc.

Khác với Đường Nhu trầm ổn nhưng dũng mãnh, Trần Quả đơn giản là con người bộc trực có gì nói đó lại dễ xúc động nên liên minh Hưng Hân không biết bao nhiêu lần dở khóc dở cười với vị pháp sư này.

Lúc cả hai quay về cung điện cũng là lúc trăng lên vừa tròn, màn đêm yên tĩnh đã bao trùm mọi vật.

***

Trời về khuya cũng là lúc vương quốc Hưng Hân chìm vào sự yên bình nhất định khi hầu hết người dân đã chìm vào giấc ngủ sâu duy chỉ có ở đài thiên văn cao nhất của đất nước là vẫn có người đang làm việc hơn nữa là làm việc vô cùng căng thẳng. Người đó là pháp sư canh tháp thiên văn, am tường các ma pháp nhìn được tương lai gọi là La Tập. La Tập cũng là pháp sư còn rất trẻ nhưng được rất được Diệp Tu tin tưởng giao cho quản lý tháp thiên văn này.

Mấy hôm nay không hiểu sao La Tập không sao đọc được các điềm báo của các chòm sao đưa tới nên có phần hoảng loạn. Dù thức trắng mấy đêm liền La Tập vẫn không sao tìm được nguyên do vì sao các ma pháp của mình hoàn toàn vô hiệu. Lúc có mối nguy hiểm đến cánh đồng Dia là cũng nhờ các trinh sát trên bầu trời phát hiện truyền tin tới y nếu không y cũng chịu thua.

Đêm nay La Tập lại lần nữa thức trắng đêm để có thể đưa mọi thứ về quỹ đạo bình thường.

***

Trong phòng ngủ của mình, Diệp Tu chống tay ở thành cửa sổ, hướng mắt nhìn về phía biên giới với Đế chế Thiên Đàng với sự suy tư không nhỏ. Trong đêm tối, vượt qua hàng trăm lớp bảo vệ ma pháp bao quanh lâu đài, một con đại bàng khổng lồ xuất hiện trước tầm mắt Diệp Tu . Con đại bàn tung cánh rộng tới chục mét thong thả dừng lại trước mặt vị đế vương Hưng Hân trong miệng nhả ra một hàng văn tự ma pháp được viết thành những dòng vô nghĩa.

Đôi mắt màu vàng tựa đá quý của Diệp Tu lướt qua nó rất nhanh ghi nhớ và hiểu được thông điệp mà người đó nhắn gửi cho y. Chốc sau, con đại bàng vừa thả xong hết những ký tự ấy liền cất cánh bay về thoắt cái đã biến mất giữa trời đêm yên tĩnh.

***

Cách đó rất xa, hướng về phía biên giới của Đế chế Thiên Thần và Hưng Hân có một thiếu niên trên lưng con sư tử có cánh đang trốn chạy trước sự truy đuổi gắt gao của đoàn người phía sau. Nhưng cậu chạy không thoát khi mà một đoàn quân khác đã chặn đường cậu ngay phía trước.

Trước cũng kẻ thù sau cũng kẻ thù cậu thiếu niên dừng lại và nhảy khỏi con thú cưng của mình thái độ bình thản không chút gì lo sợ. Gỡ bỏ đi lớp áo choàng che cả người lộ ra chiến giáp bạc lạnh lẽo, dưới ánh trăng sáng cả người cậu thiếu niên như phát ra thứ ánh sáng cao quý chói lòa khiến ác thú lùi xa.

Thiếu niên ấy mắt đỏ như máu, mái tóc mềm mại khẽ lay trong không khí. Từ dung mạo của thiếu niên tới khí tức đều tỏa ra sự nghiêm nghị đầy uy mãnh như bậc đế vương khiến người đối diện phải nhịn một trận run sợ.

-Khâu Phi, đừng cố gắng nữa. Gia Thế sụp đổ rồi. Dù bây giờ ngươi có đến cầu cứu tên Diệp Tu ở Hưng Hân thì Gia Thế cũng sẽ không thể sống lại đâu !

Thiếu niên Khâu Phi duy trì sự im lặng trong phút chốc đến khi một thanh chiến mâu trạm trổ hình Bạch Long xuất hiện trên tay cậu tỏa ra thứ ánh sáng càng mạnh mẽ.

-Muốn lấy mạng ta? Đến đây để chiến mâu Huyền Tiễn của ta đem các ngươi đả bại một lần! Gia Thế của ta tuyệt đối không thể sụp đổ !!!

***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top