Chương 22: Thâm tình trong chớp mắt
Luyện tập với kiếm trận một canh giờ, Lâm Khinh bị năm đạo vết thương do Phi kiếm đụng trúng, nhưng y lại khá hài lòng vì tốc độ phản ứng của mình đã được cải thiện một chút.
Vì rất hứng thú với kiếm trận nên Lâm Khinh quyết định ở lì Cự kiếm Phong, ban ngày luyện tập ở kiếm trận, ban đêm thì tu luyện Thanh Liên quyết, thỉnh thoảng lại đấu pháp với Tiêu Nam.
Tiêu Nam mặc dù lần nào cũng bị Lâm Khinh đơn phương chà đạp, nhưng vẫn rất là hăng hái, không có chút nhụt chí nào.
Cho dù hành Tiêu Nam cũng khá là thoải mái, nhưng đến khi Lâm Khinh có thể trụ được ở kiếm trận cấp một tận hai canh giờ, trên người không còn dính vết thương nào nữa thì y quyết định về Hoả Đan phong.
Lúc này Lâm Khinh đã ở cự kiếm phong được sáu ngày. Mấy ngày hôm nay luyện tập nhiều, y cảm thấy mức độ tương thông với Phi kiếm càng tăng cao. Khi y cảm ứng, thanh kiếm như rung lên một chút. Đó là một thứ cảm giác rất thân thiết.
"Từ nay đặt tên cho mày là Hắc Vụ." Y khẽ vuốt thanh Phi kiếm và thì thầm.
Vốn dự định của Lâm Khinh là sẽ Tìm thêm Tần Ca để đấu pháp, nhưng còn có một tuần nữa là đại bỉ tông môn rồi. Y quyết định về động phủ trước đã.
Nghĩ là làm, Lâm Khinh từ biệt Tiêu Nam rồi nhảy lên phi điểu bay về Hoả Đan phong. Phi điểu này tất nhiên là tốt hơn so với hạc giấy của Tiêu Nam rồi, y thuê nó với giá ba linh thạch một ngày mà. Thật ra là vì không muốn bị mất mặt nên mới cắn răng thuê. Ai ngờ được y lại ở Cự Kiếm phong lâu vậy.
Thành ra đến khi trả linh thạch, Lâm Khinh mới phỉ nhổ cho sự sĩ diện hão của mình.
Vừa về đến động phủ, Lâm Khinh đã nhận ra bên trong có người rồi, mà tự tiện ra vào động phủ của y như chốn không người, ngoài Lam Túc ra thì làm gì còn ai nữa.
Mở cửa ra, nhìn thấy người kia ngồi nghiêm túc trên ghế, gương mặt lạnh như băng, nhìn Lâm khinh chằm chằm, y có thể cảm thấy rõ ràng nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống.
Dù không hiểu chuyện gì xảy ra, Lâm Khinh cũng cảm thấy hơi hơi chột dạ. Né tránh ánh mắt của nam nhân, Lâm Khinh bắt đầu tự hỏi.
"Không biết hắn ta tức giận chuyện gì nhỉ?"
"Giận ta? Vì sao chứ?"
"Nhưng cho dù làm sao, Lâm Khinh ta mới là chủ nhân động phủ này, họ Lam kia đã tu hú chiếm tổ lại còn bày ra cái vẻ mặt như oán phụ ấy cho ai xem chứ?"
Nghĩ đến đấy Lâm Khinh mới tự tin lại một chút, y vênh mặt hất hàm hỏi nam nhân: "Sao ngươi cứ tự tiện xông vào nhà ta vậy?"
Nam nhân mặt lạnh ngồi đó, hắn nhìn Lâm Khinh mà bất lực, không biết phải làm thế nào với y nữa, nuốt cục tức đang nghẹn ở cổ xuống, Lam Túc mới hỏi: "Mấy ngày nay ngươi đi đâu?"
"Ta đi đâu sao phải báo cáo cho ngươi."
"Ngươi...!!!"
Lam Túc nói xong rồi biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Lâm Khinh, Khuôn mặt hắn dí sát lại, y khá luống cuống vội lùi về phía sau.
Nhưng nam nhân không để cho y hành động, hắn chỉ cần một tay đã giữ chặt Lâm Khinh lại, uy áp theo bản năng toả ra, hắn híp mắt lại, nhìn chăm chú vào Lâm Khinh và gằn từng tiếng: "Nói. Ngươi - đi - đâu?"
"Ta... ta sang chỗ bằng hữu."
"Bằng hữu?"
"Tiêu Nam... Tiêu Nam bên Cực Kiếm phong."
Lâm Khinh bị ánh nhìn của nam nhân doạ sợ, theo bản năng đã khai sạch sành sanh.
Thật ra Lam Túc sao lại không biết Lâm Khinh đã đi đâu chứ, nhất cử nhất động của thiếu niên ở cái Huyền Phong môn nhỏ bé này làm sao qua được mắt hắn, nhưng hắn vẫn rất tức giận, chỉ muốn băm nát Tiêu Nam kia ra cho yêu thú ăn.
"Dám ăn cùng, ngủ cùng bảo bối của ta một tuần liền, không cho ngươi chút dạy dỗ thì uổng phí ta đã sống mấy trăm năm nay." Lam Túc trong đầu đã nghĩ ra chín chín tám mươi mốt cách để hành Tiêu Nam rồi.
Nhìn Lâm Khinh trước mặt đã bị uy áp của hắn doạ cho sợ. Lam Túc chợt mềm lòng lại, thu hết khí thế vào rồi kéo y vào trong ngực, cảm nhận được nhịp tim đập của thiếu niên, Lam túc cũng bình tĩnh lại, một lúc sau hắn mới nói khẽ:
"Sau này cấm ở cùng nam nhân khác."
"Đồ xấu xa, đồ điên, đồ thần kinh, lão tử đi đâu thì ảnh hưởng gì đến nhà ngươi chứ!" Lâm Khinh cảm thấy oan ức lắm, y đang úp mặt vào ngực nam nhân mà chửi thầm chợt nghe hắn nói vậy. Lâm Khinh càng ấm ức hơn, nhưng y không dám phản kháng mà ngoan ngoãn trả lời:
"Ừm..."
Thật ra mấy hôm nay suy nghĩ kỹ càng, Lâm Khinh cũng đã cảm nhận được y với Lam Túc có điểm không đúng.
Nhất là những lúc thân mật thế này, nếu chỉ đơn thuần là bằng hữu với nhau ai lại ôm ôm rồi sờ tay các kiểu chứ, quan trọng nhất là, Lâm Khinh y cảm thấy hoàn toàn bình thường, không hề bài xích một chút nào.
Lâm Khinh thử tượng y với Tiêu Nam hoặc Lưu sư huynh ôm ấp nhau một chút, ôi da gà da vịt nổi hết cả lên làm y phải đánh bay ngay suy nghĩ này khỏi đầu...
Chẳng lẽ đúng là ta để ý đến hắn rồi, nghĩ đến đây, Lâm Khinh cảm thấy tim mình đập thật mạnh.
Không, chắc chắn là không phải, chắc chắn Lam Túc đã giở trò, nhỡ may hắn có ý xấu muốn đem ta làm lô đỉnh hay nuôi ta cho béo rồi đem luyện đan thì sao? Trong tiểu thuyết chẳng phải hay viết như vậy nhất à?
Trong khi Lâm Khinh còn đang rối rắm thì Lam Túc được ôm người một lúc cũng đã bớt giận, nhìn thiếu niên rúc trong lòng mình mà suy nghĩ đã bay tận đâu đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc thì ngại ngùng, lúc thì căm phẫn, Hắn thấy rất buồn cười.
Nhưng Lam Túc không cười nổi, vì rất nhanh hắn đã phát hiện trên cánh tay trắng nõn của Lâm khinh toàn là từng đạo, từng đạo vết thương ghê rợn. Hắn cau mày lại, không biết nên thế nào mới tốt, nếu cấm đoán giữ rịt thiếu niên ở một chỗ, thiếu niên sẽ mãi mãi không trưởng thành được, đến lúc không có hắn ở bên bảo hộ, y làm sao sống tốt được ở Tu chân giới tàn khốc này.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Khinh chịu đau đớn, Lam Túc lại hận sao chính mình không là người phải nhận những vết thương kia.
Thả Lâm Khinh ra, Lam Túc không nói lời nào bắt đầu lột y phục của y.
Đang não bổ đủ loại cảnh tượng, Lâm Khinh thấy vậy liền nhảy ra khỏi tay nam nhân, một tay túm chặt áo, miệng thì kêu: "Ta sẽ không làm lô đỉnh của ngươi đâu!!! Ngươi đừng mơ tưởng nữa."
Lam Túc không biết trong đầu thiếu niên chứa những ý nghĩ gì nữa, hắn nghe thấy thế, dù đang đau lòng thiếu niên mà cũng không nhịn được cười.
"Ta coi ngươi làm lô đỉnh hồi nào?"
"Vậy ngươi cởi y phục của ta làm gì?"
Nam nhân mặc kệ Lâm Khinh giãy dụa, tay vẫn cởi hết áo ngoài áo trong của y ra, cho đến khi thiếu niên chỉ còn chiếc một chiếc áo khoác hờ trên người, lúc này Lam Túc mới lôi Kim ngọc quỳnh hoa lộ trong nhẫn trữ vật ra, hắn đảo mắt qua thân thể y rồi nhẹ nhàng nói:
" Bôi thuốc cho ngươi..."
Lam Túc thập phần cẩn thận mà bôi thuốc cho thiếu niên, nhìn những vết thương ở khắp nơi, hắn không nói một câu nào cả, chỉ là đôi môi mím lại, đã tiết lộ tâm tình của hắn lúc này, Lâm Khinh cũng hiếm có khi dịu ngoan, chỉ yên lặng mà nhìn nam nhân.
Thâm tình trong chớp mắt
Thành tình yêu ngàn năm...
Lâm Khinh cụp mắt xuống, cố gắng che dấu một chút xao động trong lòng mình.
Chờ đến khi Lam Túc bôi thuốc xong xuôi, Lâm Khinh cũng mặc y phục đàng hoàng rồi hai người mới nghiêm túc ngồi hàn huyên với nhau. Điều làm y ngạc nhiên nhất là hắn lại tấn cấp, hắn bây giờ đã là Trúc Cơ trung kỳ rồi, không hiểu hắn tu luyện thế nào nữa?
Lâm Khinh bắt đầu kể cho Lam Túc nghe mấy tháng qua y làm được những gì, nghe đến đoạn thiếu niên hành hạ Tiêu Nam mấy ngày qua, hắn hài lòng lắm.
Nghe xong, Lam Túc bâng quơ bảo: "Từ giờ ngươi đừng sang bên kia nữa, đến động phủ của ta, nơi đó cũng có một kiếm trận."
"Thật sao? Mà động phủ của ngươi ở đâu?"
"Linh Sương phong." Nam nhân hờ hững nói.
"Sao cơ, đó chẳng phải là nơi ở của trưởng môn à?"
"Đúng rồi!" Lam Túc khẳng định xong rồi lại nói tiếp:
"Từ đây đi sang Linh Sương Phong không cần thuê phi điểu, ngươi chỉ cần đi qua một con đường mòn là đến rồi."
Nghe thấy không phải thuê phi điểu, Lâm Khinh dứt khoát đồng ý luôn, nhưng y vội nói: "Nhưng phải chờ sau khi đại bỉ ta mới đến được."
"Được, ta chờ ngươi!"
Lâm Khinh cân nhắc một chút, vẫn hỏi: "Ngươi có tham gia đại bỉ lần này không? Ngươi đã Trúc Cơ rồi, nếu ngươi mà tham gia thì chúng ta còn thi thố gì nữa chứ?"
Lam Túc khẽ cười, xoa đầu thiếu niên rồi nói:
"Không, ta tham gia đại bỉ dành cho nội môn đệ tử."
Rồi hắn lại nói: "Nhưng mà ngươi cũng phải cẩn thận, trong đại bỉ dành cho tu sĩ dưới trúc cơ cũng có khá nhiều người đã có tu vi ngưng mạch đại viên mãn, ngươi đừng chủ quan."
"Ta biết rồi!" Thật ra Lâm Khinh đã biết việc này từ lâu rồi, bởi vì có nhiều tu sĩ căn cơ kém, tu luyện vài năm cũng chưa thể trúc cơ, họ cũng chưa quá hai mươi tuổi nên vẫn ở trong tông môn tu luyện, đãi ngộ giống bọn y. Chỉ là nếu lần này mà vẫn không lọt vào tốp một trăm thì sẽ bị dời xuống núi thành đệ tử ngoại môn.
Còn như Lâm Khinh, đã nhận sư phụ, việc được làm đệ tử nội môn đã là chắc chắn. Chẳng qua y không muốn làm mất mặt sư phụ nên quyết tâm đạt thứ hạng tốt để lão nhân gia vui lòng.
Vì Lam Túc đuổi không đi. Lâm Khinh không thể đi tìm Tần Ca để luyện tập được, y đành lôi nam nhân ra làm nơi thử thuật pháp...
Nhưng rất tiếc, vì trình độ chênh nhau quá lớn nên Lâm Khinh đến một chéo áo Lam túc cũng chưa đụng vào được, trái lại còn bị nam nhân trêu chọc cho đỏ bừng mặt.
Cứ thế đến một tuần sau. Đại bỉ môn phái một năm một lần chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top